Một tên áo đen ở góc nhà bên phải mặt lộ sát khí hỏi :
- Vị nào là Mạch trang chúa?
Mạch Cấn đáp :
- Chính lão phu. Bốn vị có điều chi dạy bảo?
Người áo đen nói :
- Bọn ta muốn mượn cái đầu trên cổ Trang chúa...
Mạch Cấn ngửa mặt lên cười rộ, tiếng cười của lão không giấu nổi giọng run run, lão hỏi :
- Muốn lấy cái đầu của Mạch mỗ không phải chuyện dễ dàng. Phải chăng bốn vị là chủ nhân của tấm thiếp đen?
Gã áo đen góc nhà mé tả hỏi lại :
- Trang chúa nói vậy thì phải chờ chủ nhân bọn ta đến mới chịu giao thủ cấp hay sao?
Gã nói câu này để gián tiếp trả lời câu hỏi của Mạch Cấn, đồng thời tỏ rõ bọn chúng vâng lệnh người khác. Trên chúng còn có chủ nhân.
Mạch Cấn chau mày hỏi :
- Giờ ước hẹn trên thiếp đã qua rồi mà sao lệnh chủ nhân chưa tới?
Gã áo đen đáp :
- Mạch trang chúa bất tất phải nóng nảy. Tệ chủ nhân không để các vị uổng công chờ đợi là được.
Phi Mao Hổ Hồng Giang đứng bên hỏi xen vào :
- Các hạ nói đi nói lại mãi vẫn không khỏi mấy tiếng “chủ nhân”, vậy các hạ là nhân vật thế nào?
Gã áo đen lạnh lùng hỏi lại :
- Tôn giả muốn biết hay sao?
Hồng Giang đáp :
- Dĩ nhiên là thế.
Gã áo đen trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Vậy tôn giá phải đem tính mạng mà đổi lấy câu trả lời.
Hồng Giang tức giận đến cùng cực, lại bật cười nói :
- Các hạ nói toàn giọng ngông cuồng. Xem chừng Hồng mỗ phải lĩnh giáo một phen mới xong.
Gã áo đen buông thõng một tiếng :
- Mời!
Hồng Giang không nói nữa rung tay một cái rút cây Hộ Thủ Câu ở sau lưng ra vụt xuống đối phương.
Người áo đen co mình lại tránh khỏi. Gã vung hai tay phóng chưởng ba chiêu liền.
Hồng Giang gặp chiêu nào đón chiêu ấy. Đến chiêu thứ tư thì người áo đen đột nhiên xoay chuyển thân hình phá tấm lưới Kim Câu của đối phương, phóng chưởng trúng vào ngực Hồng Giang.
Hồng Giang lảo đảo lùi lại một bước. Hai trái thiết đởm trong lòng bàn tay vang lên những tiếng lách cách. Hắn quát lên một tiếng :
- Coi đây!
Hắn vận kình lực vào tay trái liệng hai trái thiết đởm ra. Kình phong rít ầm ầm rền như tiếng sấm nhằm vào trước mặt và bụng dưới đối phương xô tới.
Đây là một thủ pháp độc đáo của Hồng Giang. Vì hắn liệng thiết đởm một cách đột ngột khiến người ta khó nỗi đề phòng. Ngày trước hắn ỷ vào cây kim câu và hai trái thiết đởm đã đánh ngã mười hai tay đại cao thủ miền Giang Bắc trong khoảnh khắc. Bây giờ hắn lại trổ tuyệt kỹ đó ra.
Quần hào trong sảnh đường bất giác bật tiếng reo hò.
Ngờ đâu gã áo đen không thèm để mắt ngó đến thiết đởm chỉ vẫy tay một cái, đã nghe hai tiếng “chát chát” vang lên. Hai trái thiết đởm nặng đến ngàn cân bị chưởng phong quạt rớt xuống mặt đất lát thạch bản.
Quần hào lại cả kinh thất sắc. Cả Hồng Giang cũng không ngờ tuyệt kỹ của mình đi đến kết quả này.
Hồng Giang còn đang ngơ ngác thì người áo đen đã lạng mình nhanh như chớp tiến ra một bước, phóng chưởng đánh tới.
Hồng Giang loạng choạng lùi lại ba bước, thân hình lảo đảo mấy cái mới đứng vững lại, miệng hộc máu tươi. Sắc mặt lợt lạt, Hồng Giang đưa tay áo lên lau máu trên miệng, ấp úng :
- Ngươi... ngươi...
Hắn lắp bắp một hồi không nói nên câu.
Quần hào vẫn đứng nguyên chỗ, ai nấy đều ngẩn người khiếp sợ, vì gã áo đen phóng phát chưởng này từ lúc ra tay đến lúc biến hóa coi tựa hồ một công phu “Không Thủ Nhập Bạch Nhẫn” rất tầm thường mà thật ra bên trong ảo diệu vô cùng, hoàn toàn khác hẳn với đường lối võ học trong võ lâm, nên mọi người rất đỗi kinh nghi.
Gã áo đen cười lạt hỏi :
- Thế nào?
Rồi đưa tay phải lên từ từ đẩy về phía trước.
Lúc này Hồng Giang không đủ sức để chống chọi.
Mọi người thấy địch nhân muốn giết cho kỳ hết liền đồng thanh quát lên một tiếng tới tấp xông vào vây gã áo đen.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe có thanh âm vang lên :
- Sao còn chưa dừng tay!
Giọng nói trầm trầm, nhưng mọi người đều nghe rất rõ.
Gã áo đen lập tức buông tay xuống nhảy vọt về chỗ cũ. Mọi người cũng dừng tay.
Quần hào đảo mắt nhìn ra thấy trước cửa nhà đại sảnh có một người đứng đó, không biết họ đến từ lúc nào.
Lúc này tiếng gió gào càng mạnh. Ngọn đèn trên án lờ mờ sắp tắt. Cả trong lẫn ngoài đều tối mò nên mọi người chỉ nhìn thấy một vùng bóng đen lờ mờ.
Mạch Cấn bật lửa lên thắp vào cây hồng chúc. Dưới ánh sáng vàng khè đã nhìn rõ người kia vào hạng lớn tuổi, thân hình gầy nhom, mình mặc áo đoạn mầu tía chùng đến gót.
Quần hào thấy người này không có vẻ gì là cao nhân dị sĩ, nhưng hắn vào tới đại sảnh mà không ai biết. Mãi đến lúc hắn lên tiếng quát mới phát giác.
Nguyên một khinh công như quỷ mị đủ khiến cho mọi người phải hồi hộp.
Lão già mặc áo đoạn tía đảo cặp mắt cú vọ nhìn mọi người rồi lạnh lùng hỏi :
- Số đông các vị tới đây làm chi?
Lộc Song Giác hắng dặng một tiếng hỏi lại :
- Lộc mỗ cũng muốn hỏi các hạ tới đây làm chi?
Lão già mặc áo bào tía xuất hiện, quần hào đã ngấm ngầm đoán ra lão là nhân vật chủ chốt trong công việc đêm nay. Lộc Song Giác hỏi vậy bất quá để chứng thực sự phỏng đoán của mình.
Lão già mặc áo đoạn đảo cặp mắt sắc bén có lộ sát khí trầm giọng đáp :
- Lão phu mà nói rõ lai lịch thì e rằng các vị phải khiếp sợ đến són đái ra quần. Vậy không nói nữa là hơn.
Lộc Song Giác hỏi :
- Các hạ là Chức Nghiệp Kiếm Thủ ư?
Lão già mặc áo bào không đáp, tựa hồ lão đã mặc nhiên thừa nhận.
Lập tức trong sảnh đường nhốn nháo cả lên. Đa số đã chuẩn bị từ trước.
Bốn chữ Chức Nghiệp Kiếm Thủ in sâu vào óc mọi người võ lâm từ mấy chục năm, ai cũng coi hắn là một tên hung thần ác sát không nên tới gần. Vì thế nên tuy ai cũng biết rồi mà không giảm bớt lòng kinh hãi.
Lão mặc áo đoạn hỏi :
- Phải chăng các vị đều được Mạch Cấn mời đến trợ lực?
Ương Thần Lão Xú đáp :
- Mạch trang chúa tuyệt không có lời mời mọc chi hết, nhưng bọn tại hạ cũng tự nguyện đến đây.
- Lão phu không muốn giết người vô tội. Bữa nay chỉ tìm một Mạch Cấn, còn ngoài ra các vị nên rút lui đi.
Quần hào nghe nói ngơ ngác nhìn nhau, mà chẳng một ai chuyển động thân hình. Lão áo đoạn mắt lộ sát khí lại nói :
- Các vị hãy nghe cho rõ. Lão phu đến đây là chịu lời ủy thác của người khác và đã được chỉ rõ hạ sát có một mình Mạch Cấn, nếu các vị không rút lui thì khi động thủ, đao kiếm không có mắt đâu. Ha ha! Lúc đó không phải là chỉ chết một người mà còn lây đến kẻ khác.
Hắn nói câu này khiến cho người tâm trí không kiên quyết phải dao động.
Đầu tiên là lão đại Lệ Hướng Dã trong Hắc Nham tam quái muốn rút lui.
Ương Thần Lão Xú đưa con mắt lạnh lùng nhìn mọi người đã đoán ra tâm lý, vội hỏi ngay :
- Phải chăng các hạ muốn chia rẽ bọn tại hạ?
Lão mặc áo đoạn tía hắng dặng một tiếng đột nhiên tiến gần lại. Bước chân của hắn lịch kịch làm cho quần hào xao xuyến trong lòng. Người hắn chưa tới nơi sát khí đã nổi lên uy hiếp.
Bước chân của lão áo đoạn tuy chậm chạp mà có vẻ khủng khiếp khiến người ta tưởng chừng như mình đứng trước mặt Tử thần. Bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể phóng kiếm đâm chết.
Lệ Hướng Dã quả nhiên không nhẫn nại được. Hắt hít một hơi chân khí nhìn Mạch Cấn chắp tay nói :
- Xin miễn thứ cho Lệ mỗ cáo thoái...
Hắn chưa dứt lời đã trở gót đi về phía cửa trang.
Ương Thần Lão Xú quát lên :
- Lệ huynh hãy dừng bước.
Lệ Hướng Dã quay lại lớn tiếng :
- Hai người anh em của Lệ mỗ đã vì Lão xú nói một câu mà phải uổng mạng. Bây giờ lão còn lý do gì để lưu Lệ mỗ lại nữa?
Ương Thần Lão Xú đáp :
- Chính vì việc hai vị bái đệ của Lệ huynh phải chết oan mà Lệ huynh không nên bỏ đi.
Lệ Hướng Dã ngơ ngác hỏi :
- Lão Xú nói vậy là nghĩa làm sao?
Ương Thần Lão Xú trầm giọng đáp :
- Vì hung phạm hạ sát Bốc Thượng và Trạm Nông hiện đứng ở ngay trước mắt Lệ huynh.
Lệ Hướng Giã trợn mắt líu lưỡi một lúc mới thốt nên lời :
- Phải chăng Lão Xú cố ý đưa ra câu nói kinh người? Lệ mỗ...
Ương Thần Lão Xú ngắt lời :
- Chẳng lẽ Lệ huynh không tin lời lão phu ư?
Lệ Hướng Dã nửa tin nửa ngờ hỏi :
- Vậy Lão Xú hãy nói đi! Người ấy là ai?
Ương Thần Lão Xú trỏ vào lão áo đoạn hỏi :
- Nếu không phải ông khách này thì còn ai nữa?
Lệ Hướng Dã giật mình lùi lại một bước.
Quần hào cũng đều biến sắc. Nhất là bọn Triều Thiên Tôn Giả, Phi Phủ Thần Cái hôm ấy cũng ra vào Quỷ trấn càng kinh hãi hơn.
Trái lại, lão mặc áo đoạn mặt vẫn trơ trơ không lộ vẻ gì, tựa hồ câu nói của Ương Thần Lão Xú không làm cho hắn xúc động.
Lệ Hướng Giã ấp úng hỏi :
- Lão Xú nói vậy... lấy gì làm bằng cớ?
Ương Thần đáp :
- Tự nhiên vô cớ Quỷ trấn phát hỏa. Hai vị Bốc, Trạm bị thảm sát. Lão phu đến sau cùng tiến vào khu vườn hoang trong tòa cổ trạch đã mắt thấy một người lật đật từ trong nhà lướt ra. Thân pháp người đó tuy mau lẹ ghê gớm, nhưng lão Xú cũng trông rõ tướng mạo hiển nhiên là người tự xưng Chức Nghiệp Kiếm Thủ này không còn sai nữa.
Lệ Hướng Dã trợn mắt lên hỏi :
- Lão Xú khẳng định như vậy chứ?
Ương Thần gật đầu.
Lệ Hướng Dã hai mắt đỏ sọng nhìn lão áo đoạn lớn tiếng :
Lệ Hướng Dã người chưa đến nơi đã cảm thấy một luồng ám kình xô tới trước ngực, vội vàng né tránh.
Dè đâu lúc lão áo đoạn phóng chưởng đánh một chiêu nhưng lập tức biến thành năm thủ thức. Lệ Hướng Dã chưa trông rõ những biến hóa của chiêu thức đã nghe đánh “binh” một tiếng. Luồng kình lực ở không gian chuyển hướng tựa hồ lưỡi đao chém tới. Cánh tay trái của Lệ Hướng Dã bị đứt rời rớt xuống đất.
Lệ Hướng Dã lúc này lửa giận công tâm quên cả cái đau bị chặt cụt tay, buột miệng hỏi :
- Ngươi... ngươi là ai?
Hắn muốn đề khí nhảy xổ đến lần thứ hai, nhưng kiệt lực mất rồi.
- Chắc bữa nay các hạ muốn đi theo Mạch Thập Tự Thương cho có bạn?
Ương Thần Lão Xú thấy cặp mắt của đối phương sắc như dao, không tự chủ được, hỏi lại :
- Các hạ nói thế là nghĩa làm sao?
Lão áo đoạn lạnh lùng đáp :
- Nghĩa là cùng chết với nhau một lúc.
Sắc mặt Ương Thần biến đổi lúc đỏ, lúc đen. Nguyên bộ mặt hắn đã cực kỳ xấu xa bây giờ lại thêm vẻ hung dữ. Nhưng chỉ thoáng cái, hắn khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, dõng dạc cười nói :
- Cái đó không đáng kể. Lão Xú này đã có lòng trợ lực cho Mạch huynh thì dĩ nhiên coi cái chết nhẹ như lông hồng. Vấn đề là ở chỗ liệu các hạ có thể giết được Lão Xú hay không?
Lão áo đoạn nghe nói vậy vẫn không nổi nóng, thủng thẳng đáp :
- Lão phu trước nay không hoài nghi về năng lực của mình. Lão Xú tuy đáng kể là một nhân vật có mặt mũi trong võ lâm, nhưng khi kiếm của lão phu mà ra khỏi vỏ thì e rằng từ nay Lão Xú phải chôn vùi thanh danh trên chốn giang hồ.
Ương Thần thấy đối phương phóng một phát chưởng hời hợt đã làm cho Lệ Hướng Dã phải cụt tay là một điều hắn chưa từng thấy bao giờ, nên trong lòng cũng hơi tin là đối phương nói thật.
Lão áo đoạn tay cầm đốc kiếm, cặp mắt lấp loáng nhìn chằm chặp vào Ương Thần. Vạt áo bào lay động không ngớt. Thanh trường kiếm tựa hồ rút ra khỏi vỏ không biết lúc nào.
Quần hào đều nín thở để chờ xem biến diễn. Cả tòa đại sảnh biến thành yên lặng như tờ, tưởng chừng tiếng kim rớt cũng nghe rõ.
Ương Thần bất giác lưng toát mồ hôi. Hắn ngấm ngầm vận công lực toàn thân vào hai cánh tay. Một mặt hắn chú ý đến mọi cử chỉ cùng động tĩnh của đối phương, một mặt chuẩn bị đánh một đòn kinh người.
Giữa lúc kiếm tuốt cung dương, Triều Thiên Tôn Giả đứng bên từ nãy tới giờ chưa hề mở miệng, vọt lại trước mặt lão áo đoạn chắp tay nói :
- Xin chào thí chủ.
Lão áo đoạn trầm giọng đáp :
- Nếu đại sư sính cường muốn xen vào là tự rước lấy cái nhục đó.
Triều Thiên Tôn Giả lẩm nhẩm niệm Phật hiệu rồi trỏ vào Yên Lăng Thanh và Cố Thiên Võ hỏi :
- Thí chủ có nhận ra hai người này không?
Lão áo đoạn trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Lão phu có biết chúng.
Hắn thẳng thắn thừa nhận chẳng úy kỵ gì khiến mọi người đều kinh ngạc.
Trong sảnh đường lại ồn ào.
Lão áo đoạn thừa nhận vụ này là chứng thực việc Yên, Cố quả đã đưa thiếp đến khiêu chiến. Đồng thời Triều Thiên Tôn Giả thi triển “Mê Hồn đại pháp” bắt cặp nam nữ thiếu niên là có thể đối phó với nước cờ tối hậu của địch nhân.
Trong quần hùng, Ương Thần là người tâm cơ hơn hết, hắn tự hỏi :
- “Đối phương đã biết rõ đôi đường lợi hại mà còn thẳng thắn thừa nhận là có dụng ý gì?”
Triều Thiên tôn giả nhún vai nói :
- Bần tăng có lời thỉnh cầu tha thiết, mong rằng thí chủ ưng thuận cho...
Lão áo đoạn ngắt lời :
- Hòa thượng bất tất phải nói ra, lão phu cũng đoán được rồi. Phải chăng hòa thượng muốn đem hai đứa nhỏ này để uy hiếp lão phu phải rời khỏi nơi đây?
Rồi lão không chờ Triều Thiên Tôn Giả trả lời đã cười khành khạch nói tiếp :
- Cái đó kêu bằng mơ tưởng hão huyền.
Triều Thiên tôn giả biến sắc hỏi :
- Cặp mắt thông tuệ của thí chủ khác hẳn người thường, chẳng lẽ lại không nhìn thấy vẻ mặt hai đứa nhỏ này có điều kỳ dị?
Lão áo đoạn đáp :
- “Mê Hồn đại pháp” của Miếu Triều Thiên thiên hạ ai ai cũng biết. Hai đứa nhỏ này vẻ mặt ngớ ngẩn thì dĩ nhiên chúng đã bị phép mầu làm cho mất trí...
Triều Thiên Tôn Giả thấy đối phương nói toạc tên pháp thuật của mình, trong lòng không khỏi kinh hãi nói :
- Thí chủ có kiến thức như vậy là hay. Bây giờ bần tăng muốn sai hai tên này đánh lại thí chủ một chiêu. Thí chủ hãy coi chừng...
Tôn Giả phất tay áo bào một cái. Cố Thiên Võ đứng một bên nhảy xổ lại, chẳng nói năng già phóng chưởng nhằm lão áo đoạn đánh tới.
Lão áo đoạn trầm giọng quát :
- A Võ! Ngươi không nhận ra lão phu ư?
Cố Thiên Võ ngơ ngẩn tựa hồ chưa nghe thấy, lại phóng chưởng đánh tới.
Lão áo đoạn búng ngón tay một cái. Cố Thiên Võ bị hất lùi lại mấy bước.
Lão áo đoạn nghĩ thầm trong bụng :
- “Bấm ngón tay tính lại A Võ đã vào làm môn hạ ta được bốn năm rồi. Bốn năm nay ta vẫn chưa hiểu rõ lai lịch gã, đủ tỏ gã cao thâm khôn lương. Vừa rồi ta cố ý để gã đánh ta một chiêu thử coi gã có bị “Mê Hồn đại pháp” làm cho mất trí thật không, mà xem chừng cái đó cũng uổng chẳng được ích gì.”
Cố Thiên Võ lại thở hồng hộc nhảy xổ tới.
Lão áo đoạn nảy ra một ý niệm trong đầu óc. Hắn phất tay trái một cái làm cho thế công của đối phương phải tiêu tan rồi phóng tay mặt nhanh như chớp chẳng hiểu vô tình hay cố ý điểm vào trước ngực Cố Thiên Võ.
Lão động thủ rất mau lẹ nhưng chỉ đụng vào áo Cố Thiên Võ rồi dừng lại, đồng thời lão lùi về phía sau một bước. Mắt vẫn trừng trừng nhìn Cố Thiên Võ.
Cố Thiên Võ bỗng gầm lên :
- Lão thất phu! Nộp mạng đi!
Chưa dứt lời gã đã vung song chưởng vù vù đánh tới.
Lão áo đoạn nghiêng mình né tránh, trong bụng không ngớt suy nghĩ :
- “Thủy chung ta vẫn không tin thần trí gã bị hôn mê. Nhưng ta vận công định điểm vào tử huyệt Cưu Vĩ thì con người đã luyện võ sao lại không lộ vẻ xúc động? Chẳng lẽ ta đã đoán trật?”
Triều Thiên tôn giả giơ tay lên vẫy Cố Thiên Võ trở về, miệng nói :
- Tâm thần hai người này bị bần tăng khống chế, tưởng thí chủ đã nhận thấy rõ ràng...
Lão áo đoạn hắng dặng một tiếng rồi hỏi :
- Nhận thấy rõ thì làm sao?
Triều Thiên tôn giả đáp :
- Bần tăng thi triển “Mê Hồn đại pháp”, ngày nào chưa giải trừ là ngày ấy bọn chúng chưa khôi phục được thần trí. Thí chủ mà chịu ra khỏi nồi đây bảo đảm không làm khó dễ Mạch thí chủ thì chẳng có gì đáng ngại hết.
Lão áo đoạn lạnh lùng đáp :
- Lão phu đã lấy tiền mướn của người đến đây để trừ khử Mạch Thập Tự Thương thì khi nào lại bỏ dở cuộc. Đại hòa thượng đừng uổng phí tâm cơ nữa.
Triều Thiên Tôn Giả và bọn Mạch Cấn chưa kịp thay đổi sắc mặt thì Ương Thần Lão Xú đã tiến gần lại một bước, dõng dạc hỏi :
- Chẳng lẽ các hạ không đoái tưởng đến vị thiên kim ở trên tay nữa ư?
Lão áo đoạn mắt bỗng chiếu ra một tia khác lạ, nhưng trấn tĩnh lại ngay, đáp :
- Lão nói hồ đồ cái gì? Lão phu không thể hiểu được.
Ương Thần mặt trơ như gỗ liếc mắt nhìn Yên Lăng Thanh nói :
- Lão Xú đoán rằng vị cô nương đây đúng là lệnh ái. Chắc là không lầm được...
Lão áo đoạn lẩm bẩm :
- Nói bậy... nói bậy...
Hắn ngừng lại một chút rồi ngó Triều Thiên Tôn Giả hỏi :
- Hòa thượng đừng tưởng chỉ có mình là thiện nghệ dùng Mê Hồn pháp thuật. Thực ra lão phu thi triển một thủ pháp nhỏ mọn có thể khiến cho hai đứa nhỏ này khôi phục lại thần trí tức khắc. Chẳng hiểu hòa thượng có tin như vậy không?
Triều Thiên Tôn Giả hơi ngạc nhiên đáp :
- Chẳng phải bần tăng có ý cuồng vọng, nhưng cho tới nay trong thiên hạ chưa có ai phá được Nhiếp Hồn Đại Pháp của Triều Thiên Miếu.
Lão áo đoạn hỏi :
- Hòa thượng tin như vậy ư?
Triều Thiên Tôn Giả đáp :
- Thí chủ cứ thử coi...
Tôn Giả nói tới đây thì đột nhiên thấy trong nhà đại sảnh có bóng người thấp thoáng nên phải dừng lại. Lão định thần nhìn ra thấy ba đạo sĩ già có, trẻ có, đứng ngay trước cửa.
Lão áo đoạn liếc cặp mắt sáng như điện lạnh lùng hỏi :
- Phải chăng Võ Đang tam tử chuẩn bị đến đây để thừa cơ nước đục buông câu?
Ba đạo sĩ này chính là Võ Đang tam tử lừng danh trong võ lâm. Người đi đầu lớn tuổi hơn là Thiên Linh chân nhân khẽ gật đầu đáp :
- Mạch đạo hữu! Bần đạo...
Mạch Cấn sắc mặt nghiêm trọng ngắt lời :
- Đạo trưởng từ đường xa tới đây viện trợ khiến Mạch mỗ cảm tạ vô cùng!
Thiên Linh chân nhân đáp :
- Không dám. Bần đạo cùng hai vị sư điệt đã gặp Chức Nghiệp Kiếm Thủ ở dọc đường...
Chân nhân chưa dứt lời, quần hào đã động dung.
Mạch Cấn trỏ vào lão áo đoạn hỏi :
- Sao? Đạo trưởng đã gặp y ư?
Thiên Linh chân nhân ngó vào mặt lão áo đoạn lắc đầu đáp :
- Vị thí chủ này ư? Không phải, không phải! Bần đạo gặp người khác. Đáng tức cười là người đó còn tự xưng là Tư Mã Đạo Nguyên. Nhưng Tư Mã Đạo Nguyên đã bị hại ở Thúy Hồ từ hai mươi năm trước. Vụ này ai ai cũng biết, nên bần đạo đoán chắc hẳn là Chức Nghiệp Kiếm Thủ.
Lão thao thao nói mãi, thủy chung không chú ý đến lão áo đoạn biến đổi sắc mặt. Chân nhân lại nói tiếp :
- Nhưng bọn bần đạo ba người liên thủ hợp lực mà còn không ngăn chặn được hắn. Không hiểu người đó đã đến đây chưa?
Mạch Cấn toan cất tiếng đáp thì lão áo đoạn đã cướp lời :
- Đạo trưởng gặp người tự xưng là Tư Mã Đạo Nguyên ở đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT