“U! An Sắt, ngươi cùng tiểu tình nhân của ngươi thật sự là như hình với bóng a!” Duy Khắc từ tay Duy Khắc, hơi hơi ngẩng đầu nhìn qua, tay nữ vương để ở hai má Duy Khắc, nhẹ nhàng vuốt ve, như là phụ thân biểu lộ sủng ái đối với đứa con.
Duy Khắc ánh mắt vốn sắt bén được nữ vương vuốt ve cũng giảm bớt vài phần.
Nghe được từ ‘Tiểu tình nhân’ tâm Mộc hung hăng bị cái gì đâm trúng, nhưng mà…………tiểu tình nhân? Nói như vậy Duy Khắc là thừa nhận quan hệ của mình cùng An Sắt, đúng! Sẽ nghĩ như vậy!
Mộc mở to miệng hít thở, đồng thời để giảm bớt ám lực tâm lý, vì chính mình khuyến khích, cùng lúc là bởi vì…………”An Sắt, tay ngươi đừng dùng sức a! Đau~~~”
“Ân?……………Ân.” An Sắt buông lỏng vài phần.
Duy Khắc, ngươi không nên chống lại ta! An Sắt nheo lại đôi mắt đỏ tươi, đối với Duy Khắc cười, lộ ra răng nanh………………
“Lộ ra răng nanh, u! An Sắt.” Hạ Thụ chậm rãi đứng lên, rúc vào trên vai nữ vương, làm bộ như sợ hãi, ý tứ làm nũng rõ ràng.
Nghe nói như thế, Mộc thật lo lắng nữ vương sẽ trách cứ An Sắt, Mộc có một loại cảm giác, cậu hôm nay hoàn toàn là một người ngoài đang xem cuộc chiến, còn bọn họ giống như người một nhà.
Đây là chuyện nhà của bọn họ! Mộc có loại cảm giác như vậy, cho nên Mộc lựa chọn giữa im lặng.
“Ha hả, cho dù lộ ra răng nhanh, ở trước mặt ta cũng chỉ là một đứa nhỏ.” Nữ vương cười cười. Dẫn đầu đi đến một bàn trà, ngoái đầu lại, “Đến đây đi, bọn nhỏ của ra, chúng ta đến hảo hảo nói chuyện.”
Duy Khắc cười ngọt ngào, Mộc thậm chí cảm thấy được Duy Khắc hiện tại giống như tranh thủ tình cảm, Mộc quả thực không thể tin được Duy Khắc tính tình bừa bãi lại nhu thuận nắm tay Hạ Thụ, giống như người anh bình thường, sau đó đi theo phía sau nữ vương.
Thật sự rất giống người một nhà! Mộc cảm thấy hốc mắt đều ê ẩm, nghĩ hình ảnh này tốt nhất đừng bao giờ thay đổi.
Đồng tử An Sắt phút chốc co rút nhanh, hình ảnh này giống như mới trước đây, thời điểm lúc đó cũng như vậy, hắn cùng Duy Khắc, Hạ Thụ còn là tiểu quỷ chưa trưởng thành, bọn họ cũng được gửi đến chỗ nữ vương ngây ngốc một năm.
Đó là những ngày vui vẻ nhất, An Sắt cả đời cũng sẽ không quên……….
Ngươi kia ôn nhu như nước, đem Duy Khắc bọn họ đều thu phục, thẳng cho đến khi An Sắt biết chuyện mẹ mình mới nhận thức được bộ mặt thực của nữ vương, nhưng mà, huyết thống tinh khiết của nữ vương đối với bọn họ có cảm giác áp chế trời sinh.
Không thể xâm phạm, sự tôn trọng huyết thống cao quý sinh ra từ tâm.
Tóc vàng của An Sắt giống như dao nhỏ, ở dưới ánh hào quang không thể động đậy, cho dù là mình, cũng vô pháp kháng cự đối với huyết thống nữ vương.
Huyết thống……………….vũ khí đáng sợ cỡ nào!
Nữ vương nếu có thể ngàn năm không ngã, vẫn sừng sững đứng ở nơi cao nhất, đó chính là sự tồn tại cường đại không thể bỏ qua, An Sắt cảm nhận được cảm giác áp bách kia, nhưng mà không thể trốn! Tuyệt đối không thể trốn!
Ghế ngồi tổng cộng có sáu, nữ vương, An Sắt, Duy Khắc, Hạ Thụ, Mộc, tổng cộng có năm người.
“Nữ vương bệ hạ, tuy rằng không biết vì sao ngài lại mời người gia tộc khác, nhưng là ta vẫn sẽ không thay đổi ý kiến.”
“A nha, tiểu An Sắt, không nghĩ tới ngươi càng lớn, càng anh tuấn như vậy.” Nữ vương cầm lên cái bánh, cắn một ngụm.
Ánh mặt Hạ Thụ buông xuống, hai má bóng loáng tái nhợt vô lực.
Duy Khắc hừ hừ, thưởng thức hồng trà, mới tiếp tục nói: “Ngài nghe thấy được? An Sắt người này………………”
Nữ vương đánh gảy lời hắn, khóe miệng vẽ lên nét cười không thay đổi: “Ta rất đồng ý a.”
“………….” Mộc mở to mắt, cậu hoài nghi là àầu nữ vương bị thương! Tuyệt đối phải!
Hạ Thụ trừng lớn mặt, đôi mắt màu xanh lóe ra kinh ngạc, giây lát biến thành không tin cùng phẫn nộ, đôi mắt nhìn chằm chằm An Sắt bên cạnh nữ vương, như là tùy thời sẽ ăn An Sắt.
Duy Khắc đập bàn “Nữ vương, ngài chẳng lẽ hùa theo người điên kia sao?! Ngài thật sự muốn làm cho tam đại gia tộc biến mất?”
Nữ vương lơ đểnh, bộ dạng yêu nghiệt cũa hắn bị một thân quần áo thuần trắng che lại, quá mức tinh khiết…….cười ở trong lòng, không có bị ai nhìn đến: “Không cần nói như vậy! Tiểu Duy Khắc, là thống nhất nga, không phải biến mất.”