An Sắt ‘thiên tân vạn khổ’ mới trở về được, dọc đường đi, Duy Khắc cùng đám người của mấy tiểu gia tộc kia không ngừng chặn đường hắn, Hạ Thụ lại chưa hề có động tĩnh, điểm ấy rất kỳ quái, Hạ Thụ là người từ khi thừa kế gia tộc luôn luôn vì gia tộc mình mà dùng đủ loại thủ đoạn.
Nữ vương không có chỉ thị gì, chính là nói chờ mong An Sắt đến đệ tịnh tinh cầu. Đó là tinh cầu của nữ vương………..
Nữ vương có thể giúp đỡ An Sắt, cũng có thể đối An Sắt bất lợi, nhưng mà đối với ván bài lần này của An Sắt, ai cũng không đỡ nổi.
An Sắt không muốn thâu tam đại gia tộc, nhưng mà đối với nữ vương, An Sắt………..không muốn để cho bà sống. Chỉ cần còn có nữ vương tồn tại một ngày, tam đại gia tộc sẽ còn nguy hiểm, An Sắt quyết không cho Hạ Thụ cùng Duy Khắc mù quáng trung thành với nữ vương.
………………
Xuống xe, gió thổi tới là quần áo không nhiều lắm trên người An Sắt. Ở trong tòa thành tối đen, An Sắt một thân màu trắng óng ánh vàng kim, màu trắng đang lay động trong gió, màu vàng mềm mại kia giống như là ánh ánh dao.
Ở trên đài cao hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn xuống An Sắt, ôn nhu trong đôi mắt kia như là ánh trăng phía sau lưng họ, tròn xoe mông lung.
An Sắt ngẩng đầu, nét cười lạnh lùng nơi khóe miệng biến mất. Thay thế vào đó là nét ôn nhu chói mắt.
An Sắt sẽ không để người này ở một mình nơi đây, để lại cậu, nhưng người đó sẽ đối cậu bất lợi, nếu ý nghĩ của mình để cho nữ vương nhìn thấu, thì Mộc chắc sẽ lưu lạc đến trong tay người khác, cho nên, An Sắt muốn dẫn cậuđi, mang theo Mộc, không buông ra.
Muốn sống, cùng sống. Muốn chết, cùng chết.
Ánh trăng đêm nay mượt mà cực kì, lóe ra ánh sáng chói mắt xinh đẹp.
.
Quần áo rơi rụng trên mặt đất, lộ ra thân hình.
Âm thanh rên rỉ xin nhẹ nhàng cùng với ẩn nhẩn hỗn loạn…….
An Sắt thật sự tận lực ôn nhu, không có lập tức xâm chiếm, chính là thong thả ra vào, loại thông thả này giống như là tra tấn, hai người đều cảm thấy không thoải mái, thiếu niên thân hình trơn bóng ở dưới thân an sắt thống khổ bất an mà đong đưa.
Loại cảm giác muốn lại không được làm cho Mộc hận không thể đem chính mình ngất đi.
Có vào thì vào! Không vào anh liền cút đi ra ngoài cho ta! —— Ánh mắt Mộc là đang nói những lời này với An Sắt.
An Sắt cũng không chịu nổi, một mực nhường nhịn, chỉ sợ cậu bị tổn thương, vừa mới hút máu cậu, An Sắt thực không muốn làm cho Mộc bị thương, nhân loại rất yếu ớt, làm vài giờ sẽ mệt, còn có xương sống cùng thắt lưng sẽ rất đau…….
Nhưng là, em đã mời, ta, đương nhiên sẽ không khách khí! An Sắt nghĩ.
Một tiếng kêu thảm thiết……………sau đó là tiếng rên rỉ nối tiếp.
…………….(Tuổi trẻ thật là tốt~~~~~~ Ma Đức ở cửa trên tay còn hai bộ dục bào, lộ ra ý cười.)
………….
Chuyện đầu tiên Mộc làm sau khi tỉnh lại chính là ———— cưỡi ở trên bụng An Sắt, hai tay bóp cổ An Sắt, đôi mắt đỏ lên rống: “Ta phải ở trên!!!!!”
Đương nhiên, cuối cùng bị An Sắt nhu nhu thắt lưng, lập tức liền yếu đi.
“Ta còn nghĩ đến anh………An Sắt, vì cái gì anh đi lâu như vậy cũng không trở về? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có, quyền chi phối………địa cầu…….” Mộc cẩn thận quan sát biểu tình An Sắt, không biết làm sao, từ khi hai người có quan hệ, Mộc càng thêm lo lắng cho An Sắt, hơn nữa…..còn có điểm sợ hãi hắn.
Này chẳng lẽ là biểu hiện của tiểu thụ! Mộc bất đắc dĩ.
An Sắt ôm chặt Mộc, như là yêu tinh ham thích tinh khí, hút lấy hơi ấm trên người Mộc: “Không cần lo lắng, quyền chi phối địa cầu ta nhất định có. Đến lúc đó ta liền đem tặng cho em, được chứ?”
Mộc muốn lớnt iếng nói cảm tạ cùng với mãnh liệt gật đầu. Chính là bất đắc dĩ bị An Sắt ôm chặt, đành phải khó khăn nói: “An Sắt, anh đối ta thật tốt……..Trừ bỏ anh ta ra ở bên ngoài anh đối ta tốt nhất!”
An Sắt nhìn một chút Mộc ở trong lòng mình? Tới hiện tại, Mộc còn không thành thật nghĩ đến người khác, còn nói thẳng ra trước mặt hắn!
Vật nhỏ! Ta không tha cho em!
Mộc cảm thấy đỉnh đầu tối sầm, An Sắt mang khuôn mặt vừa đẹp vừa kiêu ngạo, mang theo chút giận dỗi tiến lại gần.
………………
Mộc cảm thấy, vì tránh cho mình chết trẻ, vẫn là ở mặt trên tốt hơn, điều kiện tiên quyết là phải thông qua An Sắt….