“An Liệt Đặc, không cần náo loạn, có phải hay không có người khác?” Y Lị Nhã gương mặt tái nhợt đỏ lên, An Liệt Đặc tức giận, liếc nhìn Mộc xem thường, ý tứ kia là – xú tiểu tử! Đi chỗ khác chơi!
“Xin chào, ta là Mộc, thỉnh chỉ giáo nhiều, Y Lị Nhã tiểu thư, cô thật sự rất đẹp.” Mộc cười nói – lễ nghi hoàng thất cũng học không ít.
“A nha, một cái thanh âm thực ngọt! Tiểu nam hài.” Y Lị Nhã cũng cười, nhẹ giọng nói.
An Liệt Đặc bất mãn ôm lấy Y Lị Nhã đi ra cửa, cũng không quản Y Lị Nhã nhỏ giọng nói ‘Mộc còn tại đây!’, cuối cùng còn lạnh lùng bỏ lại một câu – “Phòng này để lại cho cậu, không cần làm phiền ta!”
An Liệt Đặc ôm mỹ nhân về, Mộc chỉ có cô đơn một người, đem áo choàng ở trên người cởi xuống, đi đến bên giường, trên giường lạnh lạnh, không có dấu vết có người hay thường ở lại, xem ra Y Lị Nhã cùng An Liệt Đặc còn có phòng khác.
Ta tại sao lại thương cảm? Không ai bồi cũng không phải không ngủ được, bất quá, mới trước đây có mẹ bồi ở bên người, sau lại có anh hai, rồi đến An Sắt, ít nhất cũng có người hầu, mỗi một ngày đều chưa từng có một mình bao giờ.
Có lẽ, ta không thích hợp cô độc, Mộc nghĩ như vậy.
Hốc mắt không khỏi ướt lên……………………….
.
An Liệt Đặc hống Y Lị Nhã cho đến khi nàng ngủ say, nhẹ nhàng đứng lên, đem sưng con thằn lằn kia lấy ra, đồng thời từ trong ngăn tủ lấy ra năm sáu bình nhỏ, các bình này có đủ loại màu sách kiểu dáng, An Liệt Đặc đem sừng hỏa thằn lằn đặt lên bàn, lại từ trên một cái trang sức có ma pháp trận, có đủ loại màu sắc……
An Liệt Đặc bận việc ban ngày, vẫn là bộ dáng ông cụ – Chế tạo giải dược cũng không có biết được hiệu quả rõ ràng.
Đem thảo dược chuẩn bị tốt, An Liệt Đặc nhìn Y Lị Nhã đang nằm trên giường mà âm thầm nhíu mày, Y Lị Nhã a, anh khi nào thì mới có thể để em thấy lại được ánh sáng? Khi nào thì mới có thể cùng em nhìn đến tất cả những nơi có phong cảnh xinh đẹp chứ?
Không thèm nghĩ nữa, muốn đứng lên, An Liệt Đặc liền tâm phiền ý loạn!
Dưới lầu vẫn là náo nhiệt như vậy, tiếng chén rượu va chạm lần lượt vang lên, tiếng trầm trồ khen ngợi cùng với tiếng mắng chửi không ngừng bên tai, còn có tiếng rên rỉ đầy tình sắc, không biết là có phải lại là tiếng từ phim ảnh đang cung cấp miễn phí cho mọi người, khách sạn này, so với ban ngày tốt hơn, bởi vì tiền nơi này đều là dựa vào tất cả người dân ở đây.
Ồn ào nơi này không có nhiễu loạn suy nghĩ của An Liệt Đặc, hắn nhớ rõ gia tộc Andy Lôi Khắc có một viên trân châu đen, đó là bảo bối mà An Sắt rất yêu thích. Viên trân châu kia có thể chữa bệnh mắt của Y Lị Nhã, nhưng là, gia tộc An Sắt cùng Mĩ Lâm Hạ Tì vẫn không tốt, hơn nữa, chính mình là một tội nhân cùng một cô gái bình thường phản bội gia tộc……….
“Hắc! Nghe nói chưa? An Sắt của gia tộc Andy Lôi Khắc. Điện hạ thế nhưng mang theo binh lính chạy tới phòng họp của gia tộc Mỹ Lâm Hạ Tì, đánh Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì điện hạ bị thương nặng! Đây chính là tin tức lớn, tiểu nhị!” Một người đàn ông, nuốt một ngụm bia lỗ mãng lớn tiếng nói.
Ánh mắt An Liệt Đặc ngưng lại, cái lổ tai đã muốn bị hấp dẫn.
“Đã sớm nghe nói! Không phải chỉ là bởi vì ngày hôm trước nam sủng kia bị mất tích!” Tiểu nhị cười to nói.
“Kia cũng không phải như vậy! Hình như là liên quan đến quyền chi phối một tinh cầu nào đó! Vì vậy hạ thụ điện hạ đã thuê sát thủ bắt nam sủng kia.” Người đàn ông chán ghét nói thêm một câu “Một tên nam sủng thôi, thế nhưng lại động đến vũ khí, hai bên giao hỏa, còn không có người quản! Hại ta thiếu chút nữa bị viên đạn bắn lệch trúng!”
“Ai u! Ngươi còn không biết, nghe nói tên nam sủng kia chính là bảo bối của An Sắt điện hạ, vì hắn, An Sắt điện hạ đều chẳng kiêng nể gì mà đánh cả Hạ Thụ điện hạ! Còn thiết lập lệnh điều tra mười hai tinh cầu, chỉ cần tìm được liền phải báo đến người đứng đầu lãnh địa! Chính là mười a!” Tiểu nhị hai mắt tỏa sáng.
“Các người nói nam sủng là cái dạng gì?” An Liệt Đặc bưng chén rượu đi đến bên hai người họ.
Tiểu nhị vừa thấy An Liệt Đặc, hai mắt đều sáng lên, An Liệt Đặc dáng người cao gầy, làn da trắng nõn (đại bộ phận quỷ hút máu đều trắng), hai mắt xanh biếc mê người, giống như mang theo ôn nhu, một đầu tóc đen cột lại sau đầu. Tóm lại, thực câu nhân!
An Liệt Đặc lành lùng lườm tiểu nhị kia, người đàn ông bên cạnh liếc mắt một cái liền nhận ra người này chính là ‘rừng rậm thợ săn’, một người như thế, bọn họ không có khả năng trêu vào, lập tức mở miệng cười nói: “Này không phải ‘rừng rậm thợ săn’ sao?! Ngài có chuyện gì?”
Tiểu nhị bên cạnh vừa nghe chữ ‘rừng rậm thợ săn’ hai mắt lập tức có thần, chẳng qua là sợ.
“Các ngươi nói nam sủng có bộ dáng gì?” An Liệt Đặc lại hỏi.
“Thì ra là vậy a, hắc hắc, nghe nói là một đầu ngân phát, tinh xảo động lòng người! Người có thể đem An Sắt điện hạ trở nên điên cuồng như vậy, khẳng định là một mỹ nhân!” Người đàn ông hắc hắc cười nói.
Tiểu nhị nhanh chóng lấy ra một tờ giấy: “Đây là hình ảnh toàn thân của cậu ta.”
An Liệt Đặc nhận lấy, mở ra, một thiếu niên mặc toàn thân lễ phục màu trắng, mắt mở to vô tội, cả người tựa như búp bê tinh xảo.
An Liệt Đặc đem giấy trả lại cho tiểu nhị, ngửa đầu uống hết tất cả rượu, hầu kết di chuyển lên xuống, cổ tuyết trắng tạo thành một đường cong duyên dáng, làm người xem lưỡi đều khô.
Thật tiện. An Liệt Đặc phá lệ cười ôn nhu.
An Liệt Đặc trở lại phòng, xuất ra một cái hình trụ, ước chừng là như cái ngón út, đè lại hai bên liền phát ra ánh sáng.
An Liệt Đặc chậm rãi đối với cái máy kia nói: “An Sắt, đã lâu không thấy, chưa quên ta đi, ta là An Liệt Đặc Mỹ Lâm Hạ Tì!……………..Vật nhỏ của ngươi hiện đang ở trên giường của ta………..”
Nhắn xong, An Liệt Đặc thực chờ mong phản ứng của An Sắt, hắn không có nói sai, Mộc quả thật chiếm phòng của hắn, cũng đang nằm trên giường của hắn, bất quá không phải ý tứ kia. Bất quá, An Sắt chính là một tên chiếm dục rất mạnh.
………..
Mộc còn đang ngủ say mân mê miệng, nở nụ cười không rõ, trong mộng, Lạc anh hai cậu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cậu, sau đó xoa mặt cậu nói: “Ngươi như thế nào ngốc như bậy? Lúc trước rõ ràng rất thông minh.”
……..
……….
…………
Nguyệt nhắn lại: Các vị điện hạ a, ta phải đi học, vể sau sẽ thay đổi thời gian, hắc hắc. Mong mọi người hiểu! Người xem phải duy trì ủng hộ nga, tuy rằng mọi người rất ít xem, nhưng mà ta cũng sẽ đổi mới………………………………………………………………………………………………………………………………………….