Kháo! Đau chết ta, tê~~~” Mộc hút một ngụm khí lạnh, Tây Bố Lặc bắn ra mấy phát, chỉ có một phát trúng, bất quá bắn trúng cũng đúng ngay địa phương không nên, thiếu chút nữ khiến cho Mộc đoạn tử tiệt tôn!
Mộc che vết thương ở đùi trong, toàn thân không có cái gì có thể băng được vết thương, chỉ có quần áo người bệnh này……xem ra đành phải hy sinh.
“Khóa! Như thế nào xé không được a?!………trong phim đều là giả, quần áo xé không ra a……..quần áo này chất lượng thật tốt…………….” Thời điểm thái dương rơi xuống trên ngọn cây giống như là bị chặn lại, không có lại đi xuống.
Mộc mặc đồ người bệnh không có tay áo, dựa ở trên thân cây mở to miệng hô hấp.
Miệng vết thương trên đùi vẫn còn đổ máu, Mộc dùng ống tay áo băng bó vết thương không được tốt lắm, hiện tại máu trong cơ thể đang xói mòn, thể lực đang mất dần, vấn đề không có đồ ăn có thể làm cho Mộc cảm thấy được đại nạn đã đến.
Bình thường, trong rừng rậm thường hay có chút dã thú, huống hồ đây chính là vùng cấm, ở ngốc tại cái địa phương quái quỷ này không phải b5i sói ăn chính là bị dã thú kahc1 phân thây.
Mộc hít sâu một hơi, thất tha thất thểu đứng lênm đụng đến miệng vết thương làm cậu đau với sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy:
“Thần! Rừng sâu này làm gì có đồ ăn a?!” Mộc lau mồ hôi trên đầu, rõ ràng là mùa đông, trong rừng rậm này lại càng không có một chút tuyết động, nhưng lại thực oi bức, này rất khác thường.
Mộc ráng sức lết đi, nhìn một vòng xung quanh, tốt lắm, còn chưa nhìn thất dã thú.
Mới trước đây, cậu mới mười ba tuổi cùng anh hai, khi đó cậu thực khỏe mạnh, mẹ cũng chưa có chết, cha cũng thường xuyên cùng bọn họ chơi đùa, nơi kia cùng rừng rậm này cũng không sai biệt lắm, giữa rừng còn có một ‘sinh mệnh thụ’ thật lớn, ‘sinh mệnh thụ’ giống như là có ma lực, trái cây mọc đầy thân, ánh mặt trời chiếu vào trên cây, ánh lên ánh sáng màu xanh biếc, cậu cùng anh, mẹ, cha ở tại cây đó chụp hình.
Mộc thở dài, hình ảnh kia, tấm hình chụp cùng mẫu thân kia để ở trong tủ của Mộc, nhưng mà, cậu đã không ở trong cái nhà kia nữa, ảnh chụp này không có cơ hội cầm đến.
Mộc nghĩ, đi tới, cố gắng nhớ đường mà chạy về, hy vọng có thể quay lại đường cũ, nhưng mà vòng vo mấy vòng lẩn quẩn, lại không biết chạy đến đâu.
Mộc chân bước về phía trước, đồ vật này nọ đều bị đá đi, lộ ra một cái gì đó nho nhỏ.
Mộc tò mò ngồi xổm xuống, cái màu trắng kia dường như là một cái ba lô, bị chôn dưới đất, nhưng mà vải may thật mới, như là mới vừa chôn không lâu, Mộc cố gắng tránh cho không động đến vết thương, liền chống một nữa trên đấtm lấy tay chậm rãi đi xuống.
Ánh mắt lại càng to, cái này là gì? Cái này gọi là trời không tuyệt đường người a! Mộc thiếu chút chút nữa liền kinh hỉ kêu ra,
Ba lô này chính là của người người thám hiểm, hoặc là người thám hiểm giấu ở đây, bên trong ba lô còn có một bình nước lớn, Mộc cố gắng giữ chặt bình nước trong tay, còn có rất nhiều nước. Bên trong còn có đồ ăn (đại bộ phận là máu), xem ra vẫn là của huyết tộc lưu lại.
Trở mình nửa ngày, Mộc rốt cục cũng tìm được cái gì đó ——- hòm thuốc chữa bệnh!
Mộc nhanh mở hòm thuốc, ở đó toàn là ống thuốc, Mộc phân không rõ cái kia có thể dùng chữa vết thương do súng gây ra hay không, nhưng mà Mộc có thể tình thường nhận ra một đống băng gạc.
Mặt trời sau khi biến mất, Mộc đeo ba lô trên lưng, miệng vết thuơgn trên đùi cũng xử lý qua, băng bó băng gạc thật dày, cũng nếm qua đồ ăn này nọ.
Mộc nhìn ba lô, cắn trái ô liu, vừa rồi còn đang suy nghĩ, vạn nhất người thám hiểm kia trở về nhìn không thấy ba lô thì phải làm sao bây giờ, vạn nhất người nọ bị thương trở về băng bó, không có hòm thuốc thực sự có thể chứ? Cuối cùng Mộc nhín nhín vai, chính mình thật sự rất thiện lương! Vậy đi tìm người nọ, cuối cùng hai người cùng nhau trở về, còn có thể chiếm được chút ý tiện nghi.
Dọc theo đường đi, rừng rậm khổng lồ bị gió thổi vang lên sàn sạt không ngừng, cũng không biết là con chim gì đang kêu to mấy tiếng, làm Mộc sợ đến mức toàn bộ tim đều đập nhanh.
Nói đến lại thấy dọc đường đi cũng không có thấy dã thú nào cả! Thật sự là rất kỳ quái, chẳng lẽ dã thú nơi nầy đều bị quái thú ăn rồi sao? Mộc nở nụ cười ngây ngô, quái thú? Như thế nào có thể có loại động vật này chứ. Cũng không phải đóng phim……….
“Rống!!!!!!” Một tiếng rống như là quái thú trên phim, mặt đất dưới chân còn rung lên, lá từ trên xây rụng xuống, trái cây trong tay Mộc ‘bịch’ một cái rơi xuống, , lăn rồi lại lăn, lăn rồi lại lăn, cuối cùng cũng lăn đi rất xa……..
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước, Mộc cảm thấy có một câu nói rất đúng — hết thẩy đều có thể!
Mộc lén chạy ra sau một cái cây lớn, lấy ra trái cây, vừa cắn vừa xem người thú đại chiến.
Người phía trước, tóc đen như mực, dùng mảnh vải tùy tiện cột lại, cho dù chỉ nhìn đến một bên mặt Mộc cũng thiếu chút nữa mắc nghẹn, rất tuấn tú! An Sắt kia chính là người yêu mị, biến thái, cường đại, tự kỷ. Người này cảm giác đầu tiên làm cho người khác cảm thấy chính là: Ôn nhu, thiện lương, thân sĩ, bác học……..quả thật là tấm gương cho nam nhân học tập! (Rất nhiều năm về sau Mộc còn nói: An Sắt yêu mị mà ôn nhu, cẩn thận lại săn sóc, An Liệt TM là một ác ma khoác bề ngoài thiên sứ!)
Quái thú kia, Mộc nhìn thấy bộ nó rất không thưởng thức, là một con thằn lằn biến đổi, lại là một con thằn lằn biến chủng màu đỏ, còn có một sừng! Oa kháo! Còn chảy nước miếng!
Mộc ghê tởm nhìn trái cây trong tay, nhìn đến cái hình ảnh kia liền không còn hứng ăn uống.
Con mắt lại tiếp tục nhìn đến người dễ nhìn kia. Chỉ thấy người kia từ trên mặt đất bắn lên, đoản đao trong tay (mọi người hãy nghĩ đến đoản đao Nhật Bản) mạnh mẽ đâm vào con thằn lằn, chỉ thấy người dễ nhìn kia nhướng mày, lập tức hướng bị hất đi, tay cầm dao nhỏ cũng bị đẩy ra, ở không xung xoay tròn, đáng tiếc quái vật kia nổi giận gầm lên một tiếng, đầu lưỡi vung vẩy, tuy rằng không có đánh đến người kia, nhưng mà nọc độc kia có tính ăn mòn rơi xuống trên người kia, anh miễn cưỡng ngã uống đất, lảo đảo lui về phía sau vài bước, áo trên vai trái bị ăn mòn thành một cái động, anh tuyệt đối không sợ đau, đoản đao vung lên, quần áo cùng máu đồng thời vẩy ra, nhưng mà anh không có đem cả cánh tay chặt bỏ, mà chính là đem phần da dính độc lóc xuống.
Mộc mãnh liệt nuốt nước miếng một cái, trời ạ, người dễ nhìn này cũng thật đủ ngoan!
Anh hình như hóa bi thương thành sức mạnh, tốc độ nhanh gấp đôi, lưỡi dao vung vẩy khăp nơi, quái thú kia gầm rú vài tiếng, thật sự muốn biết người nọ làm sao nhẫn xuống, Mộc nhìn kỹ, nguyên lai mang máy trợ thính a, xem ra là có chuẩn bị mà đến.
Thời điểm Mộc đang nghĩ lung tungm người nọ đã sớm chém quái thú N đao, cuối cùng quái thú quỳ trên mặt đất cố gắng giãy dụa, người nọ cũng không hề có chút cảm giác thương tiếc, cầm lấy dao nhỏ đâm thẳng về tim quái thú.
Một người dễ nhìn mặc quần áo màu xanh, một quái thú so với anh còn to lớn hơn vài lần, người nọ thế nhưng thắng! Mộc thiếu chút nữa đã lao ra vỗ tay, đáng tiếc phải nhìn tình huống trước đã.
Người nọ cắt cái sừng của thằn lằn, sau khi xong việc, người nọ đột nhiên lảo đảo vài bước, ngã xuống băng bó vết thương trên vai trái.
Mộc lập tức chịu đựng vết thương trên đùi mình, mang ba lô, đi đến bên người nọ, anh đã từ từ nhắm hai mắt, ý túức mơ hồ, quần áo một thân màu xanh biếc đã muốn rách nát, còn dính máu cùng nọc độc.
Mộc nhìn thấy người tuấn tú tức giận, lấy ra cái hòm thuốc trong ba lô, cái này chính là của anh ta đi? Mộc lấy ra một cái ống chích, cùng bình thuốc nhỏ, lấy một chút thuốc, hẳn là anh ta cũng đã chuẩn bị tốt giải độc. Nếu không phải, người này dù chết, Mộc cũng chỉ có thể cảm thán hồng nhan bạc mệnh.
Cầm ống chính nhắm ngay miệng vết thương, mở chốt, thuốc liền lập tức được tiêm vào.
Mộc suy nghĩ, người này thế nào nhìn có điểm quen mắt chứ? Cùng Hạ Thị Mỹ Lâm Hà Tì có điểm giống……….