“Như thế nào? Cậu ta còn không chịu ăn?!” An Sắt híp lại đôi mắt, liếc qua bồi bàn.

Bồi bàn rụt cổ, cúi người, thiếu chút nữa đụng vào cái khay thịt thăn trên tay, nơm nớp lo sợ nói: “An Sắt điện hạ……..Mộc đại nhân không chịu mở cửa.”

Tóc vàng của An Sắt phản xạ một chút ánh sáng mặt trăng ngoài cửa sổ, đôi mắt mèo màu đỏ hiện rõ trên khuôn mặt, lóe ra hung quang.

“Đem đồ ăn buông, đi xuống đi.”

“Vâng.” Bồi bàng nhẹ nhàng đặt xuống bàn, cầm cái mâm không nhanh chóng biến mất.

.

An Sắt nhìn chăm chú đồ ăn trên bàn kia một hồi, hai ngày, vật nhỏ kia không ăn không uống, huyết tộc không ăn uống hơn mười ngày cũng không có vấn đề, nhưng nhân loại so với huyết tộc yếu ớt hơn nhiều, An Sắt bắt chéo chân ngồi vào trên ghế, tay trái xoa xoa chiếc nhẫn gia tộc trên ngón cái tay phải.

Một lát sau An Sắt đứng dậy cầm đĩa lên, đi đến phòng Mộc, khi đến càng lúc càng gần, An Sắt có thể nghe được tiếng hít thở cùng tiếng mạch máu lưu động của Mộc, mỏng manh, chầm chậm. Giống như là sắp chết.

An Sắt không có gõ cửa. Nực cười! Hắn mà phải gõ cửa?! Nơi này là địa bàn của hắn.

.

‘Phanh’ tiếng thủy tinh của chén đĩa cùng bàn trà không biết làm bằng gì va chạm vang lên.

Mộc kinh ngạc, An Sắt nhìn thấy vật nhỏ kia nằm trong dưới cái chăn màu đỏ trong quan tài màu đen (quan tài chính là giường) run rẩy một chút.

“Vì sao không ăn gì hết? Là phản kháng thân phận tù binh sao? Bất quá bây giờ mới phản kháng không biết là đã quá muộn.” Âm thanh An Sắt lạnh lùng nói, thân thể thon dài đứng lặng ở bên cạnh quan tài.

Từ khi yến hội lần trước kết thúc, vậy nhỏ này liền một bộ dạng muốn chết, không hề sinh khí, trước kia luôn quấn quít lấy hắn kêu ‘An Sắt, An Sắt’, đến lúc hắn muốn uống máu, cậu luôn chủ động tiến lên, cởi bỏ áo ở phần cổ nhỏ giọng thầm nói ‘Ngươi hút đi! hút ít thôi a, ngươi hút khô rồi ta không phải sẽ thành thây khô sao, ta mà biến thành thây khô ngươi cũng đừng nghĩ có thể hút được nữa!’

Hiện tại không biết làm sao vậy, ngay cả An Sắt cũng cảm thấy được hành vi của Mộc khác thường, trước kia cậu giống như tinh linh có sức sống, không biết ưu sầu. Hiện tại cậu giống như một con búp bê tình thú bán trong các cửa hàng, đẹp không có khuyết điểm, nhưng không phải là vật sống.

“Như thế nào không nói cái gì? Giống như bị chết đói sao?!” An Sắt hai ngón tay sờ chăn, thân thể Mộc dưới chăn nóng như lửa, không thể không nói khí lực An Sắt thật kinh người.

Mộc nhắm mặt lại không có thanh âm, cánh tay đặt tại hai bên sườn thân thể, phía dưới người là cái đệm màu đỏ, nơi Mộc nằm bị hãm xuống, giống như một món hàng cao quý được tinh chế và đặt trong một cái hộp.

Răng An Sắt lại bắt đầu ngo ngoe ý niệm muốn ‘cắn’, hai ngày, không hề uống miếng máu nào, vật nhỏ này chẳng lẽ không biết hắn mỗi ngày chỉ có thể hút máu của cậu ta sao?!

.

Kỳ thật Mộc không phải không muốn nói chuyện, chính là không nói ra được, thật đói, thật khát, cổ họng lại đau, hơi nước trong thân thể đều biến mất, là chính mình không tiền đồ mà khóc, Mộc ngẫm lại liền ủy khuất.

Đừng nhìn cậu vì mắc bệnh Nadeau mà thân thể về sau không thể lớn, nhưng trong lòng cậu đang lớn dần lên, có lối suy nghĩ rất thành thục.

Tận mắt nhìn thấy phụ thân có biến thành bộ dáng kia, Mộc không khóc, bởi vì sau khi mười lăm tuổi, cậu luôn bị nhốt trong nhà, người cha ruột một lần cũng chưa đến nhìn qua, ngay cả ân cần thăm hỏi cũng không có. Thời điểm đem chính mình đi làm rượu cậu cũng không có khóc, bởi vì trải qua cuộc sống không có gì thú vị trong năm năm, Mộc sống giống như là người máy, không biết ý nghĩa sự sống, không biết sợ chết, thậm chí còn từng nghĩ qua tự sát.

Nhưng là vì cái gì cậu hiện tại lại khóc? Mộc cũng rất mơ hồ, là bởi vì một câu ‘nam sủng’ kia? Vẫn là bởi vì thời điểm khát vọng được ỷ lại vào phần tình cảm kia, hắn lại đi nói với mọi người ‘Ngươi chính là đối tượng lợi dụng thôi’.

Mộc cảm thấy trên miệng có chút nóng, cố sức mở ra mí mắt khóc đến đau, vừa nhìn thấy chính là An Sắt đang cầm nĩa ăn uy cậu thịt thăn, biểu tình An Sắt thật sự đủ thối, như là có người cướp đi thật nhiều tiền của hắn, làm cho Mộc sợ đến mức muốn trốn vào hang chuột, nếu có.

“Như thế nào không ăn! Đem miệng mở ra cho ta!” An Sắt lập tức cất cao giọng.

Mộc đã quên mở miệng, bởi vì miệng dính vào nhau, khô khốc lại đau. Mộc tội nghiệp nhìn An Sắt.

An Sắt làm mặt lạnh, ngón trỏ cùng ngón cái đè lại cằm Mộc, kéo xuống phía dưới, môi liền mở ra, còn phá da, máu chậm rãi từ vết thương trên miệng chảy xuống, đến khóe miệng, sau khi đầy thì tràn ra, chảy xuống, làm da tái nhợt, một đạo màu đỏ đẹp mê người chậm rãi chảy xuống. (Đọc tới đây ta thấy ớn lạnh=___=)

Răng nanh An Sắt liền dài ra, cảm giác khát máu thống khổ chịu không nổi, An Sắt xiết chặt đĩa ăn, đem đại thịt niết thành thay đổi hình dạng.

“…….Đừng nhịn………….thực xin lỗi, ta đa quên đi tìm ngươi ‘hiến máu'” Mộc lộ ra khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, kết quả nước mắt thật đúng là rơi xuống.

An Sắt kinh ngạc nghe thanh âm khàn khàn kỳ cục kia, như là bị phá hủy, khi nghe thấy làm cho trong lòng An Sắt đau một cách khó hiểu.

Thu lại răng nanh, An Sắt vươn đầu lưỡi men theo đường cong trên mặt Mộc, liếm máu. Mùi máu thật sự rất ngon, máu ấm áp kia bị cuốn vào trong miệng An Sắt, giống như mà mùi vị rượu ngon, An Sắt muốn say, nheo lại đôi mắt giống mèo, tóc càng khi chạm đến mặt Mộc, Mộc đã muốn ngây dại.

Đầu lưỡi An Sắt di chuyển trên miệng Mộc đã khiến nó ươn ướt, vói vào miệng Mộc……

Thực khô, An Sắt hôn, trong khoang miệng Mộc giống như là bánh mì, An Sắt nhíu mày, Mộc kích động nghĩ muốn ngậm miệng lại, An Sắt cũng lui ra, Mộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mộc xấu hổ đến đỏ mặt. Muốn mắng người, muốn khóc, rất mất mặt.

An Sắt cầm lấy trà đã lạnh trên bàn, uống một ngụm, xoay người, cúi đầu, ngăn lại miệng Mộc.

Trong ánh mắt Mộc có tơ máu, mở to con ngươi như viên trân châu đen trừng An Sắt (Đường kính sáu cm)

Mộc hiện tại giống như xác chết sống dậy, hù chết người a, nhưng mà An Sắt lại hôn càng sâu, coi như là không thấy khuôn mặt tái nhợt kia, coi như là không thấy ánh mắt dọa người kia.

(Mộc: đây là tình yêu a O(∩_∩)O~–)

Mộc không biết khi nào thì An Sắt cái tên kia thế nhưng hôn đến cổ chính mình, sau đó dùng lực, bị cắn, Mộc đáng thương, té xỉu.

…………

Khi mở mắt ra, Mộc hoảng sợ, còn tưởng rằng chính mình xuyên qua! trần nhà màu trắng, bức màng màu trắng, chăn màu trắng, gối màu trắng, quần áo nguời bệnh màu trắng, vách tờng màu trắng…..sẽ không phải thật sự xuyên qua đi?! Chính mình đang truyền dịch, quay đầu, thấy được khuôn mặt An Sắt trắng bệch, thở ra……nguyên lai không có xuyên………

“Tỉnh” Một thanh âm dễ nghe lên tiếng.

“Ân” Gật đầu gian nan mà trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play