Những phần bình luận đã làm ta duy trì! Bái tạ duy trì của mọi người! Một nửa là chính văn, sau một nửa là tiểu kịch trường. Mọi nươời không cần loạn nga O(∩_∩)O~
………………………………
Sau cơm chiều, người vợ nhỏ Mộc dường như đi theo bên người An Sắt, hướng về phòng ngủ, một bên đối An Sắt tươi cười khúm núm, một bên ở trong bụng khinh bỉ An Sắt, ai biết người này phát điên cái gì, lúc nãy mới vừa bị người này hôn………..ách………..là bị người này cắn một chút, người này liền hé ra khuôn mặt lạnh lùng, chân mày đều dựng lên, bất quá…………vẫn là rất tuấn tú………..(Mộc: ta hảo không cốt khí a!)
An Sắt ôm ngực, đi nhanh tiêu sái, hoàn toàn không chú ý đến Mộc đang cố gắng theo sau. Vật nhỏ này, hôn kĩ tốt như vậy, ai chỉ dạy a? Ngoại trừ hôn kĩ có phải hay không giường kĩ cũng lợi hại như vậy?! Nghĩ đến đây, An Sắt dừng lại bước chân, hé ra khuôn mặt lạnh cúi xuống nhìn Mộc đang đi tới.
“Phanh!”
“A! Đau quá! Ngươi như thế nào không đi nữa, đâm chết ta!” Mộc vểnh môi bất mãn, hai tay ôm đầu, đáng thương hề hề nhìn chằm chằm An Sắt.
An Sắt nheo lại mắt, lãnh khí lộ ra, Mộc nhất thời bị đông lạnh, đây là điềm báo hắn giận!
“Ngươi cút ra ngoài ngủ cho ta!” An Sắt gầm nhẹ nói.
“…………Vì cái gì nha?! Bên ngoài là nơi nào a! Ta không cần ngủ bên ngoài!” Mộc ngồi trên mặt đất ai oán, người ta không cần ngủ bên ngoài, bên ngoài là vách núi đen a~~~ ô ô~~~
An Sắt nhìn thấy vật nhỏ đáng thương hề hề có điểm mềm lòng, nếu thật sư vật nhỏ này ngủ ở bên ngoài, không đông chết thì cũg bị dã thú ăn mất, chính mình còn thực cần vật nhỏ này, An Sắt nhìn thiếu niên bên ngoài chỉ có mười lăm tuổi, lại chậm rãi mở miệng: “Có thể không ngủ bên ngàoi, đi tắm mười lần!”
“Vì cái gì a…………………” Tắm mười lần! Kia còn không tẩy đi lớp da. Mộc vô lực kháng nghị.
“Vậy cút ra bên ngoài ngủ!” An Sắt nhướng mi lạnh lùng, thiếu chút đem nhiệt độ trong phòng tắt đi, An Sắt có thể làm Mộc đông chết.
“…………….Được rồi.” Mộc cùng An Sắt tiếp tục đi về phía trước, bồi bàn đẩy ra cánh cửa màu đen. Một cái quan tài giống như do máu ngưng tụ thành xuất hiện trước mặt hai người.
“………Ách, này là…………..quan tài đi, là……để đi thể……” Mộc ngón trỏ cứng ngắt chỉ vào vật thể màu đỏ kia, run giọng nói.
“Phải, nhưng không phải đựng người chết, là dùng để ngủ, tương đương giường ngủ của nhân loại các ngươi.” An Sắt khinh thường một tiếng, sinh vật nhát gan, hừ.
“……………..” Thần a! Kia rõ ràng chính là quan tài! Rõ ràng nhưv ậy! Mộc cắn môi khóc rống, ta không cần ngủ trong quan tài a!
Tiểu kịch trường
Một buổi sáng ngày nào đó rất nhiều năm về sau.
“Vật nhỏ~ Mộc~ Mau tỉnh lại, chúng ta tiếp tục.” An Sắt cùng Mộc nằm ở trên giường cao cấp mới mua, chiếc giường má đạo chiến gần hết căn phòng khổng lồ.
An Sắt nheo lại ánh mắt bất mãn nhìn giống một con mèo, đôi mắt màu đỏ nhạt đem hình ảnh Mộc đang quấn như con nhộng vây vào trong mắt, An Sắt trên mặt bất mãn chuyển thành ý cười càng rộng.
“Vật nhỏ, mau tỉnh lại cho ta, không phải nói sau khi mua giường sẽ đáp ứng đều kiện của ta sao.” An Sắt ôn nhu nói.
“Hỗn đản! Em muốn ngủ! Ngủ a~~~ ô ô~~~ làm cả đêm anh có mệt hay không! Anh có mệt hay không a!” Mộc buộc lấy chính mình chặt một chút, hai tay trong chăn che lấy thí thí, đánh chết cậu cũng không muốn tiếp tục, thật vất vả mới mua được giường tốt như vậy, vì cái gì ngủ còn chưa thấy thỏa mãn, đã bị người này ám a!!!
“Thân ái, em là đang ép ta sao?” An Sắt mỉm cười nói, ngón tay ấn ấn, giường lớn lập tức tự động thu dọn chăn.
Mộc chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, toàn thân liền bại lộ trong không khí.
Đối mặt với thân hình xinh đẹp như thế, thân thể trắng trẻo bị thâm ngân che kín, An Sắt cười trộm lấy thân ép lên.
“Anh anh anh………” Mộc cả người run lên, nói không nên lời.
“Ta? Thân ái, ta một chút cũng không muốn nghĩ ngơi, thật sự. Cho nên……….chúng ta tiếp tục.”
“………Ngô ngô………..Ân a, không cần~~~”