Nơi dùng cơm thật xa hoa, này là nhà ăn được xây dựng độc lập trong tòa thành, rất lớn.
Mộc cảm thấy ở nơi này tổ chức một buổi tiệc tối mấy trăm người cũng không thành vấn đề. Hiện tại, nơi này chỉ có một cái bàn, Mộc ngồi một bên, bên kia An Sắt ngồi, nhưng là………….bàn ăn này quá khoa trương đi! Này khoảng cách gần nhất là trăm mét là chuyện gì xảy ra?! Chẳng lẽ ăn cái gì đó nhiều lắm sao?!
Rất nhanh, Mộc liền phủ định ý tưởng này, bởi vì quản gia bưng lên cái gì đó giống như là hai cái cốc lớn có chân dài giống nhau, hai bình giống như rượu nho, còn có hai phần điểm tâm.
Mộc nhìn chằm chằm bồi bàn dọn cơm, đợi sau khi bồi bàn chuẩn bị xong cho An Sắt, rốt cục bưng một bàn tao nhã tiêu sái đi lại, nhưng là……….ngươi không biết là ngươi đi quá chậm sao! Ngươi không biết cái bàn này quá dài sao! Mộc hung hăng mà ở trong lòng mắng to, phỏng chừng đợi cho bồi bàn đem đồ ăn để xuống cậu cũng nhanh muốn chết đói.
Đội mắt Mộc – trông mong nhìn bồi bàn đi tới, lại nhìn y sau khi buông xuống đồ ăn, mới vẻ mặt hưng phấn đánh giá đồ ăn trước mặt.
Đồ ăn trước mặt Mộc để xuống thật bình yên, tản ra một loại hương vị kỳ quái, Mộc tỉ mỉ đem thức ăn nhìn kỹ một lần, kia ‘rượi nho’ tản ra một mùi vị khác thường, chất lỏng màu hồng trong chiếc cốc, Mộc không thể nào thích ly ‘rượu nho’ này, cho nên chuyển hướng sang khối điểm tâm kia, khối điểm tâm màu trắng khéo léo đáng yêu, ở giữa còn có nhân màu đỏ, chỉ nhìn thấy cũng khiến cho tay muốn động rồi.
An Sắt lắc lắc chén ‘rượu nho’, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đầu lưỡi An Sắt chơi đùa với màu máu cam thuần ngon ngọt, mỹ vị làm cho ánh mắt An Sắt nheo lại như mắt mèo. Tất cả của huyết tộc chính là máu, quý tộc đều hưởng dụng máu nhân ngư, sang quý lại mỹ vị, từ sau khi nhân loại xuất hiện, bọn họ liền xâm lược tinh cầu nhân loại, bắt toàn bộ người làm huyết nô, nhưng là từ sau khi nhân loại bị nhiễm phóng xạ tới nay, nhân loại liền mắt bệnh Nadeau, uống máu nhân loại cũng không còn ngon, huyết tộc cũng không tái chăn nuôi huyết nô nhân loại, nhưng mà huyết tộc càng không bỏ qua một tinh cầu có thể lợi dụng được, cho nên bọn họ mới có thể không ngại lãng phí tiếp tục xâm lược.
Mộc cắn một ngụm điểm tâm, ăn ngon lắm! Vừa ngọt vừa thơm! Có thể nghe được mùi sữa! Không có vị lạ, thật sự là cực phẩm trong điểm tâm.
“Ngươi cũng thích máu sao?” An Sắt quỷ dị ôm lấy khóe môi, ở trên còn nhiễm một tầng máu, yêu mị dị thường.
“A?……………..Không thích?” Mộc sửng sốt, thuận miệng ứng phó nói, quay đầu cắn một ngụm điểm tâm.
“Phải không…………..màu đỏ của khối điểm tâm kia chính là máu của nhân ngư, có phải hay không rất ngon…..” An Sắt không tiếng động cười, liếm liếm môi dưới.
“A?……a! A!……………..nôn………..” Có một khắc ngốc lăng, Mộc trừng mắt nhìn An Sắt nhàn hạ ngồi, người này nói cái gì? Máu?! Mộc nháy mắt vặn vẹo, bỗng nhiên đứng lên, cúi thắt lưng nôn mửa, nước mắt nước mũi chảy ra, dạ dày Mộc một trận sông cuộn biển ngầm, tưởng tượng chính mình ăn máu nhân ngư, dạ dày Mộc lại bắt đầu đau, nôn………….
“Làm sao vậy, không phải ăn điểm tâm sao, chậc chậc, phun ra cũng thật khó coi.” An Sắt vẻ mặt chán ghét liếc cậu một cái, quay đầu, vỗ vỗ tay, bồi bàn mặt không đổi sắc bừng khay đồ ăn lên, bất quá trong bàn không phải đồ ăn, là khăn ăn màu trắng.
An Sắt ngươi là một kẻ tiểu nhân đê tiện, ngươi cái hỗn đản! Người là quỷ hút máy khoác bên ngoài hoa lệ!!! Mộc cuối cùng đem hết đồ ăn vừa ăn phun sạch, mới đứng thẳng dậy, giận dữ trừng mắt Mộc, phẫn nộ lau khóe miệng, một miệng toàn mùi chua, Mộc cầm lấy chén rượu nghị muốn tẩy tẩy miệng.
An Sắt cười.
Tiểu tử kia, lại trừng ta…………….
“Ngô, đã quên nói cho ngươi biết, ly kia là máu nhân ngư còn tươi………”
“………………”
“Phốc!!!”
An Sắt nhìn Mộc đỡ bàn nôn khan, cười đến mặt mày rạng rỡ…………….