Bị ai đó vỗ mạnh vào lưng, Phí Lăng Tuyên ngã về phía trước, đúng lúc nắm được vào cái bàn trước mặt, mới có thể đứng vững được.
“Ông chủ à, ông, ông đang đánh kẻ thù hả!”
Nghe thấy anh lắp bắp lên án, ông chủ tòa soạn Thương Tình Dương Chí Quang kinh ngạc cười nói:“Lăng Tuyên, anh mà cũng có lúc lắp bắp sao, thật là hiếm thấy đó nhé.” Lăng Tuyên có tài hùng biện rất giỏi, phản ứng cực nhanh, trật tự rõ ràng, cho tới bây giờ ông cũng chưa gặp được ai có tài ăn nói như anh.
Cười gượng một tiếng, Phí Lăng Tuyên đánh trống lảng.“Đó là bởi vì bị ông chủ cho một chưởng quá mạnh, khiến tôi nội thương nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã mất đi nửa cái mạng rồi.”
Ông đắc ý cười to vài tiếng,“Là do thanh niên các anh bây giờ quá vô dụng, tôi cũng chỉ dùng lực ba phần thôi, thế mà đã đánh cho anh đứng không vững rồi! Anh đó, nên rèn luyện thể lực đi thôi, thể lực gì mà so với ông già bảy mươi cũng không bằng thế, xấu hổ, xấu hổ nhé!”
Phí Lăng Tuyên cười cười, không có phản bác.“Ông chủ, đúng lúc ông tới, tôi cũng đang có việc muốn tìm ông đây.”
“Chuyện gì?” Chủ tòa soạn là ông không phải ngày nào cũng đến tòa soạn, chỉ có gặp phải chuyện gì quan trọng, hoặc là khi nhàn rỗi nhàm chán, ông mới tới đây, bình thường những chuyện ở tòa soạn, đều giao cho tổng biên tập Lăng Tuyên này phụ trách xử lý.
Đem tòa soạn giao cho Lăng Tuyên, ông và lão tổng biên tập về hưu cũng thấy yên tâm, mọi người đều rất coi trọng năng lực của anh, tin tưởng tạp chí Thương Tình trong tay anh sẽ ngày càng phát triển.
“Đến văn phòng ông rồi nói sau.”
“Hử?” Dương Chí Quang đa tâm liếc anh một cái, phát hiện ra giờ phút này vẻ mặt anh rất nghiêm túc. Lăng Tuyên là người hay cười, rất ít khi nhìn thấy biểu tình như vậy của anh.
Đi vào văn phòng chủ tòa soạn, ông ngồi xuống, chờ Phí Lăng Tuyên mở miệng.
Sắp xếp lại suy nghĩ, đầu tiên anh cúi mình chào ông chủ tòa soạn.
Dương Chí Quang sửng sốt, tiếp theo cười hớ hớ trêu chọc anh,“Lăng Tuyên, anh làm cái gì thế hả, muốn nhận tôi làm cha nuôi sao?”
Phí Lăng Tuyên dùng biểu tình nghiêm trọng hiếm thấy lắc đầu,“Không phải, là tôi muốn cảm tạ sự quan tâm và chiếu cố của ông trong những năm gần đây.”
“Sao đột nhiên anh lại nói như vậy?” Giống như anh đang chuẩn bị rời đi ấy — Dương Chí Quang kinh hãi, chăm chú đánh giá anh.
“Sau khi tốt nghiệp đại học tôi đã vào tạp chí Thương Tình này, được ông thưởng thức và đề bạt, tôi rất cám ơn ông, thậm chí ông còn giao chức tổng biên tập quan trọng như vậy cho tôi, tôi vốn nghĩ rằng mình không thể phụ sự kỳ vọng của ông, nhưng mà tháng sau tôi sẽ phải rời đi.”
Nghe vậy, ông chủ tòa soạn khiếp sợ đứng bật dậy,“Vì sao? Anh muốn tăng lương à, hay là muốn đến ăn máng nhà khác?”
“Đều không phải, là tôi hy vọng có thể chuyển thành chuyên mục tác gia.”
(Chuyên mục tác gia: người chuyên viết bài cho một mục nào đó trên một tờ báo, tạp chí.)
“Chuyên mục tác gia? Vị trí tổng biên tập tốt như vậy anh lại không làm, thế mà còn chạy đi làm chuyên mục tác gia? Dù gì thì anh cũng phải cho tôi một lý do chứ, nếu không tôi tuyệt sẽ không thả anh đi!” Dùng sức đấm mạnh lên bàn, vẻ mặt Dương Chí Quang rất tức giận.
“Tôi…… Đã không thể làm tổng biên tập được nữa rồi.”
“Anh nói anh không thể làm tổng biên tập nữa, là có ý gì hả?”
Hít sâu một hơi, Phí Lăng Tuyên chậm rãi mở miệng,“Tôi có thể nói cho ông nguyên nhân thật sự, có điều rất mong ông giúp tôi giữ bí mật.”
“Được.” Ông đồng ý không chút do dự.
“Em còn chưa nói cho cô ấy hả, chẳng lẽ cô ấy cũng chưa phát hiện ra sao?” Điện thoại truyền đến giọng nói nghi ngờ của Phí Lăng Sương.
“Em đã có cách nói của mình rồi, cho nên đến bây giờ cô ấy vẫn chưa phát hiện. Nhưng chị à, em quyết định không nói chuyện này với Tình Hoan.” Ngồi trước bàn làm việc, Phí Lăng Tuyên vừa nói chuyện điện thoại, vừa lật xem những bức ảnh chụp anh và Hứa Tình Hoan trong ngày cưới, ngón tay thon dài quyến luyến vỗ về khuôn mặt có nụ cười ngọt ngào của cô.
“Không nói cho cô ấy ư? Em không có khả năng giấu giếm mãi đâu!” Dương cao tiếng nói, cô không thể đồng ý với chuyện lừa gạt này được.
Tình Hoan là vợ em, cô ấy có quyền biết sự thật.
Nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, Phí Lăng Tuyên mới từ từ nói,“Em nghĩ đến một biện pháp, có thể giấu giếm cô ấy cả đời.” Trong tiếng nói trầm thấp, lộ ra tuyệt vọng cùng đau thương.
“Biện pháp gì?”
Nghe thấy tiếng động từ cửa lớn, anh nhanh chóng thu lại cảm xúc trên mặt.“Tình Hoan đã trở về, chuyện này cứ để vài ngày sau em sẽ nói với chị.”
Ngắt điện thoại, anh đi ra thư phòng, tươi cười chào đón vợ yêu.
“Bà xã, em đã về rồi.” Vô cùng thân thiết ôm cô vào lòng, anh hôn cô nồng nhiệt, sau đó mới hỏi:“Sao hôm nay em lại về muộn hơn một giờ so với bình thường thế?”
“Nhà máy mới ở đại lục xảy ra một vài vấn đề, chủ tịch muốn ngày mai em qua đó một chuyến với anh ấy.” (Đại lục: là ở Trung Quốc, họ đang sống ở Đài Loan.)
“Phải đi bao lâu?”
“Cũng chưa rõ ạ, phải xem tình huống như thế nào mới xử lý được, nhanh thì ba đến năm ngày có thể trở về, còn nếu chậm thì sáu, bảy ngày.”
“Lâu như vậy!” Phí Lăng Tuyên khóc thét,“Chẳng lẽ chủ tịch Nguyễn của em không biết chúng ta mới cưới không lâu à, sao anh ta lại nhẫn tâm chia rẽ chúng ta lâu như vậy chứ? Chia rẽ nhân duyên của người ta sẽ bị báo ứng đó nhé, anh ta có biết không hả!”
Nghe thấy anh oán giận, Hứa Tình Hoan cười khẽ mở miệng,“Chủ tịch muốn em chuyển lời cho anh, tiểu biệt thắng tân hôn, muốn anh phải nhẫn nại một chút.” Hơn bốn năm trước Lăng Tuyên có buổi phỏng vấn chủ tịch Nguyễn, sau đó hai người đã trở thành bạn, cho nên chủ tịch ước chừng cũng biết được cá tính của anh, sáng nay khi anh ấy nói cô phải đi chuyến này, liền trêu chọc cô chuyển những lời đó cho Lăng Tuyên.
“Hừ, cái gì mà tiểu biệt thắng tân hôn? Tập đoàn Phi Diệu lớn như vậy, vì sao cứ phải là em đi chứ? Anh thấy chắc chắn là anh ta cố ý rồi.” Phí Lăng Tuyên thầm oán.
Cô nhẹ nhàng vuốt lên đôi lông mày đang nhíu lại của anh, dịu dàng trấn an anh.
“Chủ tịch sẽ không như vậy đâu, em là thư ký của anh ấy mà, hơn nữa em cũng tham gia một ít kế hoạch trong nhà máy này, thế nên chủ tịch mới muốn em đi cùng, cung cấp một ít ý kiến và cái nhìn cho anh ấy.” Chủ tịch cố ý muốn bồi dưỡng cho cô, cho nên một số kế hoạch quan trọng những năm gần đây của công ty, anh đều để cô tham dự.
“Vậy thì đóng gói cả anh nữa, chúng ta cùng nhau đi thôi, một ngày anh cũng không muốn xa em đâu.” Phí Lăng Tuyên ôm chặt lấy cô, không muốn buông ra.
Hiểu được anh hy vọng không phải xa cô lâu như vậy, Hứa Tình Hoan trấn an anh.
“Không được, lần này em đi làm việc, không thể đưa anh đi cùng được, huống chi chuyện ở tòa soạn anh có thể mặc kệ sao? Bây giờ anh đã là tổng biên tập rồi, làm sao có thể nói đi là đi được?”
“Aizz!” Thở dài thật sâu một tiếng, Phí Lăng Tuyên vùi mặt vào mái tóc đen mềm mại sau gáy cô, bật ra tiếng rên rỉ u u rầu rĩ,“Thật muốn mặc kệ mọi chuyện, cứ mang theo em đến một nơi núi rừng xa xôi hẻo lánh, sau đó chúng ta có thể ở đó ẩn cư cả đời.” Mái tóc đen của cô che đi bi thương và quyến luyến trên mặt anh.
Tình Hoan, Tình Hoan, em có biết chúng ta sắp phải xa nhau cả đời hay không, đừng rời đi vào lúc này được không em?
“Anh không chịu nổi mấy ngày thế này, nhưng nếu ngày nào cũng nhìn thấy em, không đến nửa năm anh liền ngấy đó!” Anh thích náo nhiệt, làm sao chịu được những ngày tịch mịch cô đơn không có bạn bè chứ.
“Ai nói vậy? Đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, anh không bao giờ nhìn chán em đâu.”
Hơi thở của anh nhẹ nhàng phe phẩy lên cổ cô khiến cô hơi ngứa, cô định nghiêng đầu đi một chút, nhưng đột nhiên anh lại mở miệng cắn lên cổ cô, làm cho cô hô nhỏ ra tiếng,“A! Anh làm gì thế?”
“Bà xã, anh muốn em, cả đêm nay em đều thuộc về anh.” Nói xong, Phí Lăng Tuyên bá đạo bế cô lên, đi vào phòng ngủ.
“Đừng náo loạn, em còn muốn sửa sang lại hành lý……” Hứa Tình Hoan giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bị anh dụ hoặc.
Hai tay anh dao động vỗ về trên người cô, giống như mang theo lửa, tất cả những nơi anh mơn trớn, đều bốc cháy rừng rực, anh không ngừng hôn lên môi cô, hôn lên người cô, thúc giục cô, làm cho cô ý loạn tình mê.
Tối nay anh rất cuồng mãnh và nhiệt tình, dẫn theo cô chao đảo trên đầu ngọn sóng, cô yêu kiều đón nhận anh, cho đến khi mệt mỏi không mở nổi mắt ra, rốt cục anh mới thỏa mãn dừng lại, anh xuống giường nấu cho cô một bát mì thơm ngào ngạt, sau đó đến bên giường, bón cho cô ăn từng miếng từng miếng một.
Mắt cô khép hờ, vừa ăn mì anh bón, vừa trách anh không biết đúng mực.
“Ngày mai em còn phải đi công tác cùng chủ tịch, hành lý cũng chưa sắp xếp đó.”
Phí Lăng Tuyên ôn nhu tiếp lời nói:“Anh sẽ giúp em sếp hành lý, em ăn no xong nghỉ ngơi một chút đi, sau đó anh lại bế em ra phòng tắm tắm rửa, tóm lại, đêm nay anh sẽ hầu hạ em thật thoải mái, được không.”
Cô hờn dỗi liếc anh một cái, không quá cảm kích,“Hừ! Nếu không phải anh xằng bậy như vậy, những việc này em cũng tự làm được.”
“Thực xin lỗi mà, bà xã, vừa nghĩ đến phải xa em nhiều ngày như vậy, anh liền không chịu nổi.” Anh mềm giọng làm nũng.
Hứa Tình Hoan cúi đầu ngậm một ngụm canh nóng, thấy đôi mắt nồng đậm buồn bã của anh, nuốt canh nóng xuống, cô cắn môi dưới rồi nói.“Em sẽ gọi điện thoại cho anh mà.”
“Được, một ngày phải gọi ba lần nhé.” Chủ yếu là anh gọi cho cô, rất ít khi cô chủ động gọi điện thoại cho anh, anh cười híp mắt, đồng thời cũng che lại cảm xúc đau thương trong đôi mắt đó.
“Sao lại như thế được, nhiều nhất là…… Hai lần.” Nếu không phải chủ tịch yêu cầu, cô làm sao có thể bỏ anh đi nhiều ngày như vậy được, ban đêm không có anh nằm cạnh, cô luôn luôn khó ngủ.
“Được rồi, hai lần vậy.” Anh giả bộ thất vọng.
“Thôi…… Ba lần cũng tốt.” Ngẫm lại, Hứa Tình Hoan đột nhiên sửa miệng. Như vậy nếu lúc nào không ngủ được, cô còn có thể lấy cớ gọi điện thoại cho anh, nghe giọng nói của anh một chút.
Anh cười nhẹ một tiếng, chạm lên trán cô.
“Bà xã, anh yêu em.” Tiếng nói của anh có chút khàn khàn ẩm ướt, giống như có áp lực nào đó kích động cảm xúc.
“Em cũng vậy.” Cô thẹn thùng nói nhỏ, hồn nhiên chưa thấy được anh có điều gì đó khác thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT