“Kẻ nào!”

Bốn người mặc đồ đên đột nhiên leo ra bao vây quanh Tô Trí Nhược.

Không biết có phải khiếp sợ quá mức hay không, trên mặt Tô Trí Nhược không có biểu cảm gì, thân thể còn ở trong trạng thái cứng ngắc, ánh mắt của anh ta dừng lại ở trên mặt Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu Phong không dám nhìn vào trong đó xem cất giấu cảm xúc gì.

Nàng quay đầu lại khẽ nói với Tiêu Duy: “Tôi nhắc lại một lần nữa, không cần dính dáng đến người không liên quan, bảo người của anh lui ra.”

Tiêu Duy giống như không nghe thấy, lẩm bẩm: “Tôi lại nhớ ra tồi, nơi này hình như chính là chỗ nổ súng, không, phải đi lên phía trước một chút, thật là nguy hiểm, nhớ tới đều cũng nghĩ mà sợ.”

Kha Địch tức giận nói: “Tiêu Duy, không nên nói nữa, cô ấy sẽ sụp đổ mất!”

Đôi môi Lục Tiểu Phong tím ngắt giật giật, khăng khăng nói như trước: “Xin anh… bảo người của anh lui ra.”

Lông mày tuấn tú của Tiêu Duy hơi nhíu, giống như cảm thấy bộ dạng của Lục Tiểu Phong thật thú vị, lại giống như đang cười nhạo Lục Tiểu Phong không biết gì, nói: “Hình như cô đang hiểu lầm, những người này đều là cảnh sát, tối nay đặc biệt hợp tác với tôi bảo vệ an toàn tính mạng cho các vị khách.”

“Cảnh sát?” Lục Tiểu Phong biến sắc.

Bộ mặt Tiêu Duy bày vẻ vô tội: “Tôi là công dân tốt. Nếu không phải vị tiên sinh này đi dò la cũng sẽ không gây nên hiểu lầm, lại còn vị tiên sinh đứng ở chỗ kia, có phải tôi đã từng gặp anh ở đâu hay không?” (đê tiện, ta đạp ta dẫm >”)

Lục Tiểu Phong lại chán nản khinh thường bản thân mình, Tô Trí Nhược nói cái gì nàng cũng tin, trước khi đi đáng ra phải xác nhận với Lương Thiển Thâm xem có chuyện ông bác này hay không. Nàng nghĩ hết các biện pháp ngụy trang trong quan hệ của bọn họ, chính là không muốn anh ta dính dáng vào trong ân oán của nàng là Tiêu Duy, cũng không muốn Tiêu Duy chú ý đến anh ta, nếu biết quan hệ của bọn họ, không biết Tiêu Duy sẽ lại nghĩ ra thủ đoạn gì để tra tấn bọn họ nữa.

Trong đầu Tô Trí Nhược trống rỗng, nhưng ít nhất hắn vẫn không quên thân phận đêm nay của hắn, cố gắng bĩnh tĩnh nói: “Tiêu tiên sinh, tôi là Tô Trí Nhược của Tăng gia, tôi vô tình làm phiền, chỉ vì nơi này quá lớn, trong chốc lát tôi không tìm thấy đường trở về.”

“À?” Tiêu Duy phát ra một cái âm điệu quỷ dị, ngay lúc thần trí mọi người đều đang bay lơ lửng trên không trung, anh ta hòa nhã nói với Tô Trí Nhược: “Nhớ ra rồi, ngày trước tôi tới Tăng phủ từng gặp anh, tại sao hôm nay anh lại thay Tăng Quân Nhược tới đây?”

“Đúng, anh họ của tôi không ở trong nước.”

“Thất lễ, hóa ra là tiểu thiếu gia của Tăng gia.”

Anh ta vừa mới nói dứt lời câu này, bốn cảnh sát vây quanh Tô Trí Nhược lập tức tản ra.

Tiêu Duy dặn dò nói: “Mấy người dẫn vị Tô tiên sinh này trở về trước, tôi sẽ theo sau.”

Lục Tiểu Phong đưa lưng về phía Tô Trí Nhược, nghe được mấy tiếng bước chân người dần dần đi xa, cuối cùng chỉ còn lại có tiếng gió.

“Boss, nếu là hiểu lầm, không bằng coi như xong.” Bạch Phi đi đến bên cạnh Tiêu Duy nói.

Tiêu Duy gật đầu: “Cũng phải, tôi còn phải trở về chào hỏi khách khứa.”

Dứt lời, coi hai người còn lại giống như không khí, quay đầu bước đi.

“Chờ một chút.” Lục Tiểu Phong gọi anh ta lại.

Bước chân Tiêu Duy dừng lại, vẫn không quay đầu lại.

Lục Tiểu Phong hít một hơi, nói: “Dừng ở đây đi, tôi không muốn báo thù, chỉ muốn yên ổn qua ngày, nếu hiện tại thật sự anh là một người công dân tốt, cũng đừng nên tiếp tục tra tấn người khác.”

“Tôi nghĩ rằng cô lại hiểu lầm.” Tiêu Duy khẽ cười nói: “Vốn dĩ là Kha Địch tìm tôi gây phiền toái trước, tôi thật sự không làm gì cả, mà cô là được Khả Nham mời tới, không phải tôi tìm cô làm phiền, là cô tìm tôi làm phiền mới đúng. Còn có báo thù gì đó, đừng nói là tôi dường như đã làm một chuyện gì rất có lỗi với cô chứ.”

Lục Tiểu Phong nghiến răng nói: “Được, sau này tôi sẽ không tiếp tục xuất hiện trước mặt anh, cũng mong anh nhớ kỹ những lời nói hôm nay, cái gì cũng không cần làm.”

Tiêu Duy hừ một tiếng, dẫn theo Bạch Phi rời đi.

Khi chỉ còn lại hai người, Kha Địch đứng sau lưng cô ấy gọi một tiếng: “Mông Sa.”

Sống lưng Lục Tiểu Phong đột nhiên cứng ngắc.

“Vì sao cậu lại tới, không phải đã nói cái gì cũng không liên quan tới cậu sao, hơn nữa biết rõ y sẽ nói những lời nói tàn nhẫn như thế này…”

“Y sớm đã điều tra tình hình của tôi, cho dù có như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Tôi chạy càng xa, y đuổi theo càng nhanh, đã không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được.”

“Năm năm, y vẫn còn cái kiểu đó, đáng ghét.”

Bên tai Lục Tiểu Phong phát ra tiếng ong ong, Tiêu Duy vừa đi xương cốt toàn thân của nàng đều được thả lỏng, giống như gãy tay bị người ta nắn bừa đau nhức mệt mỏi. Tóm lại là kém hơn trước, thậm chí nàng căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm.

Trở về sảnh tiệc, Liêu Khả Nham đang đi khắp nơi tìm nàng, Lục Tiểu Phong tiện thể tìm lí do tại lúc nãy lạc đường. Nàng tìm kiếm xung quanh, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tô Trí Nhược, nghĩ đến cái biểu cảm khiếp sợ vừa nãy của anh ta, đầu của nàng bắt đầu đau.

Kéo dài đến giữa bữa tiệc sinh nhật, Tiêu Duy và Kim Dục không khác gì một đôi kim đồng ngọc nữ. Kim Dục từng cầm dao đè lên mặt của nàng điên cuồng mắng nàng, nói nàng là “tiểu tam” hèn hạ (tiểu tam là kẻ thứ ba nha), là nàng chia rẽ bọn họ. Mà hôm nay bọn họ lại đứng chung một chỗ, giống như trời sinh một đôi, chưa từng có khoảng cách gì.

Lục Tiểu Phong nhìn Liêu Khả Nham nói: “Em muốn đi về trước, hơi mệt một chút.”

Liêu Khả Nham cảm thấy có gì khác thường, thời điểm vừa rồi không thấy Tiêu Duy cũng không thấy Lục Tiểu Phong, đợi đến sau khi Tiêu Duy xuất hiện Lục Tiểu Phong cũng xuất hiện liền kề, mà từ lúc gặp mặt đến giờ thấy quan hệ của bọn họ cũng rất khó lường. Nhưng anh ta không có hỏi nhiều, ra ngoài lấy áo khoác, cùng rời đi với Lục Tiểu Phong.

Kim Dục thoáng nhìn bóng lưng hai người rời đi, ở bên tai Tiêu Duy thấp giọng cười nói: “Cô ta đi rồi.”

Tiêu Duy đang nhận rượu người khác mời, sau khi nghe xong nụ cười không thay đổi, chỉ có ánh mắt lạnh hơn vài phần: “Tương lai còn dài.”

Liêu Khả Nham đưa Lục Tiểu Phong về đến nhà, dọc đường đi Lục Tiểu Phong không nói câu nào, đến tận lúc xuống xe mới nói ba chữ “hẹn gặp lại.”

Cuối cùng Liêu Khả Nham không nhịn được hỏi: “Có phải có chuyện gì xảy ra hay không? Là anh của tôi làm cho em không thoải mái?”

“Không có việc gì, em chỉ thấy mệt mỏi thôi.”

Liêu Khả Nham còn muốn hỏi, chỉ là Lục Tiểu Phong căn bản không muốn nói chuyện, nàng cũng không quay đầu lại đi vào trong cửa nhà.

Khẳng định có gì đó. Liêu Khả Nham thầm nghĩ.

Thang máy như mũi tên luôn hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở trước cửa nhà. Lục Tiểu Phong đứng ở trước cửa chính không có lấy chìa khóa, cũng không có gõ cửa. Nàng cảm giác được, trong nhà có người, anh ta đang ở bên trong. Một lát nữa đối mặt sẽ là một hồi đại chiến như thế nào, khóe miệng Lục Tiểu Phong gợi lên ý cười chua xót. Trên đường trở về trong lòng trong trí óc đều nghĩ nên giải thích như thế nào, nhưng mà cuối cùng phát hiện trong đầu lộn xộn đến mức cái gì cũng không nghĩ ra được.

Mọi chuyện thật ngoài dự kiến, nàng đã sớm đoán được Tô Trí Nhược sẽ không bỏ qua chuyện của Mông Sa, nhưng làm cho nàng không ngờ được chính là anh ta lấy thân phận của Tăng gia đi gặp Tiêu Duy, có lẽ có một lớp quan hệ với Tăng gia, Tiêu Duy không dám dễ dàng động đến anh ta, vấn đề lúc này Tiêu Duy có biết quan hệ của bọn họ hay không… Đợi một chút, y biết rõ Tô Trí Nhược trốn ở bên cạnh còn cố ý nói những lời tàn nhẫn như thế với nàng, hay là không phải y kích thích nàng, mà là nói để cho Tô Trí Nhược nghe?

Cửa đột nhiên mở, Lục Tiểu Phong sửng sốt, đập vào mắt chính là một cái quần tây màu trắng bao bọc lấy đôi chân thẳng tắp thon dài.

“Đứng đó làm gì, đi vào”

Lục Tiểu Phong cởi giày da, đi dép lê vào, đóng cửa lại.

Bên trong phòng lạnh hơn so với bình thường, trong phòng khách chỉ mở một chiếc đèn nhỏ đặt dưới mặt đất, Tô Trí Nhược tựa vào ghế sô pha, chân trái gác lên trên đùi phải, hai tay bắt chéo nhau đặt ở đầu gối, áo vest bị ném ở dưới chân, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nơ cũng tháo ra, cởi hai cúc áo, để lộ xương quai xanh xinh đẹp. (cái gì của anh cũng dùng từ xinh đẹp hết ^o^)

Mặt của anh ta giống một khối ngọc bằng băng, sắc mặt rất bình tĩnh, lông mi thật dài đã che đi toàn bộ ánh mắt, nhưng từ cánh mũi đến hàm cưới banh ra thành một đường, mới tiết lộ lúc này không bình thường.

Lục Tiểu Phong đứng đó suy nghĩ, nếu giải thích chính là che đậy, vậy nàng sẽ không chủ động giải thích.

Nàng nói: “Anh muốn hỏi cái gì cứ hỏi thẳng đi.”

“Đưa kính mắt cho tôi.” Chỉ có khi anh ta thật sự tức giận mới có thể dùng giọng nói thấp như vậy để nói chuyện.

Lục Tiểu Phong tháo kính mắt xuống đưa cho anh ta.

Tô Trí Nhược lập tức đem kính mắt đeo vào, tiếp theo tháo xuống, cầm ở trong tay lật qua lật lại quan sát hai lần, đưa ra kết luận: “Kính không số.”

Lục Tiểu Phong nhìn thấy kính mắt ở trong tay anh ta thay đổi hình dạng.

Anh ta lại nói: “Tay phải.”

“Cái gì?”

“Nhanh.”

Lục Tiểu Phong tháo đồng hồ xuống, đi đến trước mặt anh ta, còn chưa dừng lại đã bị anh ta nhanh chóng tóm lấy cổ tay nàng kéo tới.

Vết sẹo trên cổ tay rõ ràng hiện ra ở dưới ánh đèn, hình trăng lưỡi liềm, rất sâu, không xấu xí.

Tô Trí Nhược nắm lấy cổ tay của cô ấy nhìn rất kỹ: “Đúng là súng bắn bị thương.”

Lực đạo trên tay anh ta rất mạnh, nhưng mà nhìn thấy khớp xương ngón tay của anh ta bởi vì dùng sức mà khớp xương trắng bệch, Lục Tiểu Phong cảm thấy xương cốt của mình đau một chút, nhưng nàng không kêu một tiếng. Tô Trí Nhược buông mạnh tay của cô ấy ra, Lục Tiểu Phong liên tiếp giật lùi lại phía sau hai bước.

Lục Tiểu Phong xoa nhẹ cổ tay: “Em không muốn giải thích gì cả.”

“Thật sự không cần, bởi vì tôi đã biết được rất rõ.” Tô Trí Nhược nhìn chằm chằm ánh mắt của Lục Tiểu Phong đọc từng chữ từng chữ một: “Mông, Sa.”

Thần kinh trên trán giật thình thịch, Lục Tiểu Phong cúi mắt xuống: “Nếu anh thật sự tức giận, em có thể giải thích.”

“Tôi không tức giận.” Tô Trí Nhược từ từ đứng lên, thân thể của anh ta che mất ánh sáng: “Tôi rất thất vọng.”

Cằm Lục Tiểu Phong tê rần, khuôn mặt bị nâng lên.

Tô Trí Nhược bóp cằm của cô ấy, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ này, lạnh lùng nói: “Khi tôi nói rằng thần tượng của tôi là Mông Sa thì cô nghĩ như thế nào? Khi tôi cho cô biết Mông Sa có bao nhiêu phần quan trọng với tôi thì cô có cảm giác gì? Rõ ràng chính là cô, cô vẫn còn giả bộ không biết với tôi?”

Tay của anh ta càng bóp càng chặt, trong mắt của anh ta có một ngọn lửa: “Năm lần bảy lượt đuổi tôi ra ngoài, có phải là sợ tôi biết thân phận thật sự của cô hay không? Ở trước mặt tôi giả vờ như không biết Nghiêm Đội, Kha Địch, từ chối chỉ thị của Hoàng phó cục, có phải ở trong lòng cười nhạo tôi không biết tự lượng sức mình hay không? E rằng đồng ý ở chung một chỗ với tôi, có phải cũng là một loại thủ đoạn lừa gạt tôi của cô không?” (lúc này tức rồi,xưng tôi cô thôi, mọi người đừng thắc mắc nha)

Con mắt Lục Tiểu Phong mở to, cổ họng phát đau.

Tô Trí Nhược đột nhiên cười cười: “Lục Tiểu Phong, Mông Sa, ha ha ha, tôi tin tưởng cô như vậy, cô lại làm cho tôi trở thành thằng ngốc.”

“Không phải, anh hãy nghe em nói…”

“Không phải nói không giải thích sao?”

Lục Tiểu Phong đau đến mức hít vào một hơi, mạnh mẽ ngậm miệng.

“Tôi cảm thấy mình thật mất mặt, ở trong đoạn tình cảm này biến thành đạo cụ của cô, một vật thay thế.” Ánh mắt của anh ta rất đỏ, môi lại trắng bệch, “Cô nói cô có thể không có cách nào toàn tâm toàn ý yêu thương tôi, tôi không để ý, tôi nghĩ cô nhất định rất yêu thương chồng của cô, anh ta mất đi tạo cho cô một sự tổn thương không thể nào bù đắp. Tôi có thể hiểu được, cho nên tôi chưa bao giờ nhắc đến anh ta, bởi vì sợ cô đau lòng, tôi cũng không muốn thay thế vị trí của anh ta, bởi vì tôi không có cách nào đi tranh giành với người chết. Nhưng mà, hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu, điều thật ra mà cô sợ đối mặt căn bản không phải là chồng của cô chết, cũng không phải là nỗi thống khổ vì cô hại chết anh ta, mà sự thật là cô làm tổn thương anh ta vì cô yêu Tiêu Duy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play