Viên Diệu Diệu trái tim kinh hoàng không ngừng, hắn nhận ra nàng sao? Nàng mở to đôi mắt, mi mục hàm tình mà nhìn hắn, cẩu tử, người ở trước mặt ngươi chính là ta!
Vệ Cảnh cúi người xuống, duỗi tay nắm cằm nàng, lúc bốn mắt nhìn nhau, nàng tựa như lại cảm giác được tình cảm lúc trước, làm thân thể nàng theo bản năng co rụt lạimột chút.
Đôi mắt nam nhân nhẹ nhàng nheo lại, hắn duỗi tay sờ sườn mặt nàng, giống như trước kia. Động tác mờ ám này giống như là thói quen, thể hiện tình cảm yêu thương của hắn với nàng.
Hai người cách nhau rất gần, hắn ngửi được mùi thơm trên người Viên Diệu Diệu,không phải mùi hương từ đốt lư hương mang lại, mà là mùi hương nhàn nhạt như hoa nhài, thấm vào ruột gan. Ngay cả mùi hương cũng quen thuộc như thế, người trước mắt như biến thành nữ tử đã rời bỏ hắn gần ba tháng kia, khuôn mặt tinh xảo, tràn đầy ý cười, mỗi ánh mắt nụ cười đều lộ ra vài phần giảo hoạt, làm hắn không thể bỏ xuống được.
hắn cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng đụng vào trán của nàng.
Viên Diệu Diệu sửng sốt, nàng tiến cung 5 năm, chuyền gì cùng Vệ Cẩu Tử đều đã trải qua, không hề xấu hổ. Kể cả lúc ý loạn tình mê, đều không ngượng ngùng, vậy màhiện giờ, chẳng qua chỉ là một nụ hôn trán như chuồn chuồn đạp nước, lại làm nàng mặt đỏ tai hồng.
Tất cả giống như trở lại lúc nàng mới tiến cung, trong ngàn vạn nữ tử, hắn lựa chọn nàng, nắm chặt tay nàng đi vào tẩm điện. Đoạn đường bước đến Long Càn cung là lúc mà trái tim Viên Diệu Diệu đập không ngừng.
“Hoàng Thượng!” một tiếng kinh hô truyền đến, đánh vỡ bầu không khí kiều diễm.
Vệ Cảnh nháy mắt tỉnh táo lại, người ngượng ngùng cười trước mặt hình dáng đã hoàn toàn thay đổi, cằm gọn, mắt hạnh, lúc không nói mà cười đều mang theo vài phần mị thái.
Này căn bản là không phải Diệu Diệu của hắn!
hắn một phen đẩy Viên Diệu Diệu ra, đột nhiên đứng lên lui về phía sau hai bước, trênmặt biểu tình vừa kinh vừa giận.
Viên Diệu Diệu bị hắn đẩy ngã ngồi xuống mặt đất, giờ phút này có chút bất mãn, vừa ngẩng đầu thấy thần sắc trên mặt hắn, trong lòng càng thêm không thoải mái.
rõ ràng là hắn cường hôn nàng, chưa hề hỏi ý kiến của Viên Diệu Diệu và cái trán của nàng. Thế mà Vệ Cẩu Tử còn làm vẻ mặt trinh tiết liệt nữ, ông trời ở đâu?
Vệ Cảnh nhìn nàng ngồi trên mặt đất, trên mặt lộ ra thần sắc nam khan. Vừa rồi trong nháy mắt kề sát, hắn thật sự cảm thấy trước mắt chính là Hoàng Quý Phi của hắn, từ thân thể đến mùi hương, ngay cả cảm giác đều thập phần giống. Nếu không phải có người tới đánh thức hắn, phỏng chừng hiện tại hắn đã ôm nàng vào lòng.
“Ngươi tới làm cái gì?” Vệ Cảnh vì muốn hóa giải xấu hổ, trực tiếp cùng Hiền phi mới xông tới nói chuyện.
Viên Diệu Diệu cứ như vậy ngồi dưới đất, nhìn hai người bọn họ, kiên quyết không tự mình đứng lên.
Hiền phi vẻ mặt xấu hổ mà đứng ở đó, nàng hiện tại tâm tình có chút phức tạp, khôngbiết là nên may mắn vì mình đánh bậy bạ mà đánh bỏ cơ hội thị tẩm của Viên Diệu Diệu hay là lo lắng vì phá hỏng chuyện tốt của Hoàng Thượng.
“Thần thiếp nghe nói ngài tới chỗ này, liền tới đây gặp, ngài cùng Viên tài tử là ——”
Tầm mắt Vệ Cảnh đảo qua trên người nàng ta, lông mày không tự chủ mà nhăn lại, nhớ tới lời nói của Viên Diệu Diệu lúc trước, hắn liền biết Hiền phi không đơn giản là tới gặp hắn mà thôi.
“Về sau không được tổ chức kể chuyện kỳ lạ này kia, Diệu Diệu sẽ không thích các ngươi bắt chước nàng.”
Hiền phi trong lòng mừng thầm, nghĩ Hoàng Thượng chán ghét các nàng, lập tức nhún người hành lễ: “Thần thiếp sẽ canh trừng các nàng.”
Vệ Cảnh khẽ hừ một tiếng, hắn chắp tay sau lưng đi khỏi đình hóng gió, đến trước mặt nàng ta, thấp giọng nói: “Trẫm nói chính là ngươi.”
Hiền phi nhất thời bị nghẹn lại, mở to hai mắt nhìn hắn.
“Trẫm nhớ rõ ngươi so Hứa tiệp dư thông minh hơn nhiều, thế nào mà đến chuyện này cũng bắt đầu phạm hồ đồ. Cho những người này thay ngươi đấu tranh anh dũng, trẫm liền không biết là ngươi làm? Đừng đem người khác đều trở thành kẻ ngốc!” Biểu tình của Vệ Cảnh thập phần tối tăm, khóe miệng thậm chí lộ ra vài phần cười dữ tợn,ý vị cảnh cáo mười phần.
“Thần thiếp ——”
Vệ Cảnh giơ tay ngăn lại: “Ngươi không cần giải thích, diệu diệu yêu nhất uống bách hoa trà, ngươi nếu như không thích uống mà đem tặng, vậy không cần phí phạm của trời. Về sau bách hoa trà của Hoa nữ điện toàn bộ đưa cho trẫm, miễn cho có người cầm đồ vật mà không biết quý trọng.”
hắn nói xong hai câu này, liền dẫn đầu bỏ đi, Lý Đức còn đang phát ngốc ở đình nghỉ mát chợt phục hồi tinh thần, lập tức chạy đuổi theo.
Kết quả Lý Đức còn chưa đuổi kịp hắn, liền thấy ngôi cửu ngũ đột nhiên xoay người lại, nhẹ nheo đôi mắt nhìn hắn một cái. Lý Đức không khỏi giật mình, theo bản năng mà dừng bước chân.
“Lý Đức, mắt ngươi hôm nay bị mù sao? đi đem nàng nâng dậy.”
âm thanh Vệ Cảnh tức muốn hộc máu truyền đến, Lý Đức ban đầu còn chưa rõnguyên nhân, vừa nghe thấy lời này liền lập tức chạy trở lại.
“Viên tài tử, nô tài thật ngu xuẩn, lại không phát hiện ra ngài đang ngồi trên mặt đất. Nô tài đỡ ngài đứng lên, trên mặt đất rất lạnh, nô tài thường nghe thái y nói, nữ tửkhông thể ngồi lâu trên mặt đất. Ngài đứng vững a, nô tài đi.”
Lý Đức luôn đi theo bên người Hoàng Thượng, được ăn ngon uống tốt, dưỡng đến béo béo tốt tốt. Thế nhưng chạy trốn thật nhanh, lúc nâng người, động tác cũng là cực kỳ nhanh nhẹn, hiển nhiên là người mập mạp nhưng linh hoạt.
Viên Diệu Diệu vốn dĩ ăn vạ trên mặt đất, chỉ là vì muốn tỏ ra nàng bị uỷ khuất, hơn nữa vừa rồi vẫn luôn hung hăng nhìn chằm chằm Vệ Cẩu Tử cùng Hiền phi, chính là muốn biểu đạt ra nàng im lặng xem hai người bọn họ diễn.
Cũng may Vệ Cẩu Tử xem nàng bậc thang đi xuống, để Lý Đức tới đỡ nàng, nàng liền thuận thế đưng lên.
“Hiền phi, trẫm gần đây tâm tình không tốt lắm, chỉ muốn nhìn hậu cung an tĩnh như gà. Nếu ngươi muốn nháo ra chuyện xấu gì, vậy đừng trách trẫm trở mặt không nhìn người.” Vệ Cảnh cuối cùng cảnh cáo nàng một câu, liền xoay người rời đi.
Lúc hắn quay đi, đều không nhìn đình hóng gió bên kia một cái.
Viên Diệu Diệu bĩu môi, nhìn bộ dáng tiểu tức phụ ngây thơ kia của Vệ cẩu tử, hắnkhông thể tự mình tới đỡ nàng sao? Quả thực Là nam nhân cặn bã, so với mấy tên nam nhân vừa ăn xong liền kéo quần bỏ đi có gì khác nhau.
“Viên muội muội thật là có bản lĩnh, dựa vào một bình trà mà khiến cho Hoàng Thượng hiểu lầm ta.” Hiền phi bước nhanh đến, duỗi tay cầm ấm trà ném đi, nhẹ buông tay chỉ nghe “Bang” một tiếng giòn vang, ấm trà liền nát.
“Hoàng Thượng nói đúng, bách hoa trà này đưa cho ngươi thật là phí phạm của trời, sớm biết như vậy, bổn cung thà đem cho chó còn hơn.” Hiền phi sắc mặt dữ tợn mà nhìn nàng, hiển nhiên là cơn giận công tâm.
Viên Diệu Diệu rất muốn cho nàng ánh mắt xem thường, Hiền phi so với trước kia nóng nảy hơn nhiều, cùng Hiền phi trong trí nhớ không màng hơn thua với người thực kém quá xa.
Hai người đường ai nấy đi, Hiền phi tức giận không nhẹ, nếu không phải Vệ Cảnh cảnh cáo vài câu, nàng liền trực tiếp muốn động thủ đối phó Viên Diệu Diệu.
Rốt cuộc nhìn Hiền phi rời đi, Viên Diệu Diệu tỏ vẻ mỏi mệt mười phần, kế này của Hiền phi cũng không khó đối phó, chỉ là nàng hiện tại phân vị quá thấp, lại không có sủng ái bên người, không có gì để tự tin đối đầu.
Lại nói, hôm nay cẩu tử đã hôn nàng, ngày mai là có thể càng thâm nhập giao lưu, chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng sẽ nắm chắc, sớm hay muộn nàng sẽ có thể bò lên trên.
Từ lúc nàng biến thành Viên miêu miêu, mỗi ngày đều phải điều chỉnh tâm lý bản thân, cổ vũ chính mình, chỉ sợ không cẩn thận một chút, sẽ bị đánh đến thương tích đầy mình, không thể đi xuống.
Cũng may nàng đã có thói quen, tiểu phi tần thì tiểu phi tần, năm đó nàng trong ngàn vạn người trổ hết tài năng, đem những quý nữ đạp xuống lòng bàn chân. hiện giờ chỉ là đem những khó khăn lúc trước nếm trải lại mà thôi.
Có lẽ do nàng làm tốt tâm lý bản thân, hoặc có lẽ do ông trời không đành lòng nhìn nàng gặp quá nhiều khổ sở.
Lăn lộn vài ngày, cuối cùng nàng đã có thể an ổn mà ngủ một giấc. Trước khi lên giường còn tính muốn ngủ đến khi tự tỉnh, nhưng đến hơn nửa đêm bỗng nhiên có người gõ cửa.
“Thịch thịch thịch” tiếng đập cửa thập phần nóng vội, “Viên tài tử, Viên tài tử ——”
Tiếng nói của Tiểu Khang Tử truyền đến, Viên Diệu Diệu lập tức bừng tỉnh, nàng theo bản năng hô một câu Đông Sanh, chờ đến lúc tiếng thúy trúc mở cửa truyền đến, nàng mới thanh tỉnh lại.
Ngủ mê man, thiếu chút nữa liền cho rằng chính mình vẫn là Hoàng Quý Phi.
“Khang công công, đã hơn nửa đêm còn có chuyện gì sao?”
Tiểu Khang Tử đứng ở gian ngoài, thúy trúc vội vàng chạy nhanh tới thay Viên Diệu Diệu mặc quần áo.
“Viên tài tử, là Hoàng Thượng chiêu ngài qua, chuyện gì thì nô tài tạm thời không thểnói, ngài vẫn là chạy nhanh chút.” Tiểu Khang Tử ngữ khí sốt ruột.
Viên Diệu Diệu không dám kéo dài, ba phút đã thu thập tốt chính mình, dùng khăn ướt lau mặt, mặc vào áo choàng liền đi theo Tiểu Khang Tử ra cửa.
“Ngài lên kiệu.” không nghĩ tới bên ngoài có kiệu liễn đang chờ, Viên Diệu Diệu bị nâng lên kiệu, trong lòng lại càng thêm không yên, khẳng định là sự tình nghiêm trọng, nếukhông không có khả năng chuẩn bị nhuyễn kiệu cho nàng.
Cung nhân nâng kiệu đi như bay, rất nhanh đã đến Long Càn Cung. rõ ràng đã là giờ nghỉ ngơi, nhưng trong cung điện lại đèn đuốc sáng trưng, nàng trong lòng tràn đầy bất an, càng tới gần cung điện lại càng hoảng sợ.
Nàng không khỏi chạy nhanh vài bước, liền nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh. Lúc này nàng chạy càng nhanh, thậm chí chạy qua cả Tiểu Khang Tử.
May mắn thị vệ đều biết được Hoàng Thượng triệu kiến vị tiểu tài tử này, nếu khônggiờ phút này nhìn nàng chạy như điên, còn tưởng rằng nàng cầm hung khí muốn ám sát hoàng đế.
“Viên tài tử, ngài chậm chút, Hoàng Thượng còn chưa gọi ngài đi vào.”
Mắt thấy Viên Diệu Diệu sắp vọt vào trong, Tiểu Khang Tử lập tức cao giọng hô mộtcâu.
Nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, đột ngột dừng bước chân, nhưng thần sắc kinh hoảngtrên mặt lại không giảm chút nào.
“Tam hoàng tử khóc?”
Tiểu Khang Tử gật đầu: “Đúng vậy, ngài đừng sợ. Hoàng Thượng hiện tại tuy rằng tính tình không tốt, nhưng không nhất định sẽ gọi ngài đi vào, nói không chừng không lâu sau, Tam hoàng tử sẽ ngừng khóc.”
Hơn nửa đêm, không biết vì sao, tiểu gia hỏa khóc nháo không ngừng, thái y tới cũngkhông tìm ra nguyên nhân, trừ phi cho hắn uống thuốc làm hắn yên giấc, thì khôngcòn biện pháp, làm Vệ Cảnh tức đến mức đem toàn bộ thái y đều đuổi đi bên ngoài điện quỳ.
Vệ Cảnh nhớ tới từng có một lần, Tam hoàng tử cũng khóc nháo không ngừng, kết quả bắt được ngón tay Viên Diệu Diệu, lập tức liền ngừng khóc. Cho nên mới nghĩ gọi Viên Diệu Diệu đến, kỳ thật cũng là có ý ngựa chết làm như ngựa sống.
Tiểu Khang Tử thấy Viên Diệu Diệu biểu tình kinh hoảng không thôi, cho rằng nàng sợ hãi, nói ra vài tiếng an ủi.
Nào có hiểu được, Viên Diệu Diệu hiện tại hận không thể hóa thành chim, bay vào nhìn Tam hoàng tử một cái xem đến tột cùng như thế nào.
Có cung nhân đi vào thông báo, thực nhanh liền truyền Viên Diệu Diệu tiến vào.
“Viên tài tử, nô tài cùng ngài đi vào. Đến lúc đó ngài chú ý chút.”
Tiểu Khang Tử hướng nàng gật gật đầu, quyết định cùng nàng đi vào. Viên Diệu Diệu biết Tiểu Khang Tử là có ý tốt, bằng không cứ tránh ở ngoài điện, không cần mạo hiểm đi vào, vạn nhất Vệ Cẩu Tử không thể khống chế hỏa khí, như vậy người hầu hạ bên trong đều gặp xui xẻo.
Nhấc chân bước qua ngạch cửa, nàng mới thấy ngoài điện vài vị thái y đang quỳ trênmặt đất, trên mặt còn có chút buồn ngủ, đều là những thái y trực đêm. Chắc lúc này bọn họ trong lòng đã chửi bậy ông trời bất công, tại sao cố tình ở đêm nay xảy ra sựcố.
Viên Diệu Diệu cũng không rảnh quan sát nhiều, lập tức đi theo Tiểu Khang Tử đi vào.
Thời điểm đi vào nội điện, tiếng khóc càng thêm rõ ràng, tê tâm liệt phế, làm lòng Viên Diệu Diệu đều sắp khóc nát. Nàng đi mau vài bước, liền thấy Đông Sanh cùng nhũ nương thay phiên ôm hắn, tiểu gia hỏa lại vẫn như cũ không có ngừng khóc, lại còn khóc đến bị nước miếng sặc, cũng không biết là ai làm hắn bị ủy khuất lớn đến vậy.
“Để ta ôm một cái đi.” Trong mắt nàng căn bản không thấy người khác, chỉ có tiểu gia hỏa đang khóc đến đỏ bừng cả mặt.
Đông Sanh theo bản năng tránh nàng, lúc ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt lộ ra cảm xúc chán ghét.
Viên Diệu Diệu hơi hơi sửng sốt, nàng là chủ tử của Đông Sanh 5 năm, cũng chưa từng nhìn thấy biểu tình như vậy, tức khắc liền có chút bi thương.
“Viên tài tử, ngài đi đâu vậy? Hoàng Thượng ở bên này!” Tiểu Khang Tử nhắc nhở nàng.
Viên Diệu Diệu lúc này mới phục hồi tinh thần, hướng nội điện phía bên phải nhìn thoáng qua, liền thấy Hoàng Thượng ngồi ở chỗ ngoặt chỗ, mặt trầm như nước, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu.
Giờ phút này ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt hung ác nham hiểm, hiển nhiên là tâm tình không tốt tới cực điểm, tùy lúc đều có thể bùng nổ.
“Tì thiếp ——” Viên Diệu Diệu nuốt nuốt nước miếng, muốn cúi người hành lễ, lại bịhắn phất tay ngăn lại.
Vệ Cảnh duỗi tay chỉ hướng Tam hoàng tử, hiển nhiên là muốn nàng đi dỗ hài tử. Viên Diệu Diệu trên mặt vui vẻ, lập tức bước nhanh đi qua.
Lúc nàng nâng lên hai tay, Đông Sanh ôm hài tử theo bản năng tránh ra, cuối cùng nhìn thoáng qua ngôi cửu ngũ, thấy hắn không có bất cứ phản ứng gì, mới không tình nguyện mà đem hài tử đưa lên.
Viên Diệu Diệu ôm chặt hắn, nửa tháng không thấy, tiểu gia hỏa lại nặng thêm khôngít. Ôm vào trong ngực có cảm giác nặng trĩu chắc khoẻ, được nàng ôm vào lòng, tiếng khóc của bé con đầu tiên là dừng một chút, ngay sau đó lại gào khóc.
Viên Diệu Diệu thập phần tự nhiên hỏi, nhũ nương lập tức đáp lời: “đã ăn, Tam hoàng tử hôm nay ăn khá tốt, nguyên bản đã ngủ say, bỗng nhiên liền khóc, nô tỳ cũngkhông biết chuyện gì xảy ra.”
Nhũ nương hình như rốt cuộc tìm được cơ hội giải thích, lập tức kỹ càng tỉ mỉ nói ra, nàng cúi đầu sợ hãi, hiển nhiên là sợ Hoàng Thượng trách phạt.
Đông Sanh lại trừng mắt nhìn nàng, cảm thấy Viên Diệu Diệu chẳng là gì, dựa vào đâu mà phải giải thích với nàng.
“Ban ngày có bị cái gì dọa không?”
“không có.” Nãi ma ma chần chờ một chút, nhìn về phía Đông Sanh, hình như có chút muốn nói lại không dám nói.
Nhũ nương không khỏi rùng mình một cái, hiển nhiên là bị dọa.
Cuối cùng là Đông Sanh mở miệng, nàng nhìn chằm chằm Viên Diệu Diệu có chútkhông phục nói: “Hôm nay ban ngày nô tỳ cùng ma ma nhắc tới tiên hoàng hậu, Tam hoàng tử như là nghe hiểu, lúc ngủ đều không yên ổn. hắn có lẽ nhớ mẹ.”
nói xong câu đó, nàng liền trực tiếp quỳ xuống dập đầu nhận sai: “Tam hoàng tử, nô tỳ biết sai rồi, ngài đừng khóc nữa, nếu tiên hoàng hậu dưới suối vàng biết được,không chừng sẽ rất đau lòng ngài!”
Nhìn Đông Sanh dập đầu, Viên Diệu Diệu nháy mắt hoảng hốt, tưởng rằng nàng hướng mình nhận sai. Chẳng qua hiện tại Đông Sanh nhìn thấy nàng liền đề phòng như trộm cướp, mang theo địch ý rõ ràng.
Đáng tiếc Tam hoàng tử căn bản là không để ý tới nàng ta, vẫn khóc đến thương tâm như cũ.
Viên Diệu Diệu đem hắn ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng, trong miệng bắt đầu ngâm nga một chút khúc hát, làn điệu ôn hòa mang theo tính chất thôi miên. Nàng bắt đầu ở bên trong điện đi tới đi lui, nhìn như bước chân lộn xộn, nhưng chỉ có nàng mới rõ ràng, nàng đi theo quy luật. Điều này là lúc ở cữ, nàng nhàm chán đến mức không có gì làm, nhớ tới trong cung có mời vài vị phu nhân đã sinh con vào để tuyền thụ kinh nghiệm cho nàng. Dỗ hài tử không phải khả năng thiên phú, mà do từ từ bồi dưỡng thành. Nàng không có sở trường gì đặc biệt, cầm kỳ thi hoạ thì chỉ có vẽ tranh là tương đối tốt. Vì thế cho nên mỗi ngày đều ôm con đi lại trong điện rèn luyện.
Nhìn thì có vẻ nàng bước đi lung tung, trên thực tế bước chân đi lại vẽ ra một nét chữ đơn giản.
Vì không muốn Đông Sanh nhìn ra, nàng vẽ những chữ trước đây chưa vẽ qua, ngâm nga làn điệu đồng dao cũng mơ mơ hồ hồ, không thể nghe rõ.
Nguyên bản Vệ Cảnh cũng không trông cậy vào nàng có thể dỗ dành bé con thành công, nhưng âm thanh nàng mềm nhẹ ngâm nga dần dần trở nên rõ ràng, ngược lại tiếng khóc nỉ non của Tam hoàng tử dần dầ chậm lại nhỏ đi. Thẳng đến cuối cùng, trong điện chỉ còn tiếng hát của nàng.
“Ôm đi ngủ đi.” Nàng lưu luyến không rời mà ôm thêm một chút thời gian, đến khi xác định Tam hoàng tử đã hoàn toàn ngủ say, mới đưa hài tử ngủ yên cho nhũ nương.
Trong nháy mắt nhũ nương ôm lấy bé, Viên Diệu Diệu theo bản năng nâng tay sờ trán bé con một chút, như muốn đo thử độ ấm trên trán hắn.
Lúc làm xong động tác quá mức tự nhiên này, Viên Diệu Diệu mới nhận thấy có chútkhông ổn, nàng ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Đông Sanh đang dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn nàng. Theo bản năng, nàng khẽ cười lại, lại thấy nha đầu kia không khách khí cho nàng một cái nhìn xem thường, sau đó đi theo nhũ nương cùng chăm sóc Tam hoàng tử, căn bản không thèm phản ứng với nàng.
Viên Diệu Diệu không khỏi cười khổ, nha đầu này làm sao vậy? Giống như ăn nhiều ớt cay, tùy lúc đều muốn hướng về phía nàng phun hỏa.
Nàng có chút phát ngốc, lúc lấy lại tinh thần, ngón tay Vệ Cảnh đã đặt lên bả vai nàng,nhẹ nhàng đem nàng ra bên ngoài điện.
“Biết mài mực không?” Vệ Cảnh ngồi thẳng trước long án, “Trẫm đối với mực nước yêucầu rất cao, nếu không biết không cần miễn cưỡng, miễn cho lát nữa trẫm muốn hướng ngươi phát hỏa.”
hắn không yên tâm mà nói thêm một câu, thần sắc trên mặt vẫn như cục đá, vừa cứng lại ngang ngạnh. Bất quá Viên Diệu Diệu biết rõ tính cách hắn, biết những lời này đãxem như ôn nhu mà nhắc nhở nàng, muốn nàng biết khó mà lui.
Nhưng nàng lại không phải người khác, nàng đã đi theo Hoàng thượng năm năm. Năm đó lúc được sủng ái, việc mài mực còn chưa thành thục, từng bị hắn mắng hơn mười lần chỉ vì chuyện mài mực. Mỗi lần mắng xong hai người liền giận dỗi, nhưng mỗi lần Vệ Cảnh muốn viết chữ, chỉ cần nàng ở bên cạnh đều sẽ hỏi nàng câu đó, tính tình nàng quật cường, mỗi lần đều xông lên.
Vì chuyện mài mực, Vệ Cẩu Tử không biết bị nàng mắng trong lòng bao nhiêu lần.
“Biết.” Nàng trực tiếp ngồi quỳ bên cạnh long án, động tác thuần thục mà cầm lấy mặc điều cùng nghiên mực, sống lưng thẳng tắp, tư thế đoan chính.
Lúc chuẩn bị mài, nàng sẽ nhẹ hít một hơi, giống như một loại nghi thức bắt đầu. Nàng theo bản năng mà nhìn thoáng qua Vệ Cảnh, thấy hắn tò mò nhìn chằm chằm mình, một hơi kia còn chưa hút xong, liền nuốt xuống, thậm chí khi thấy mình giờ phút này ngồi vào vị trí chuyên chúc, không khỏi âm thầm rối rắm.
Nàng vừa chú ý việc ngoài lề liền dễ mắc lỗi, năm đó cũng không phải Vệ Cẩu Tử hiếm lạ gì mình mà cho mình làm Hoàng Quý Phi, phải cố gắng mới thấy được tài năng.
Viên Diệu Diệu an vị ở bên cạnh hắn, cách nơi hắn phê duyệt tấu chương chỉ có mộtcánh tay, hắn hơi nâng tay, liền đụng tới ngón tay mảnh khảnh của nàng, giống như trước kia.
Nhưng hắn cố nhịn xuống, Viên Diệu Diệu của hắn đã hồn quy địa phủ, giờ phút nàynói không chừng đã trở thành ái thiếp của Diêm Vương, nàng luôn có bản lĩnh như vậy, bất kể là trên giường hay dưới giường.
hắn nắn vuốt bàn tay hơi khó chịu của nàng, cuối cùng vẫn nhấc bút bắt đầu phê duyệt tấu chương, không cho người trước mắt quấy nhiễu lòng hắn.
Sớm đã có nước trong dâng lên, Viên Diệu Diệu đánh giá lượng nước trong, động tác của nàng thập phần thành thạo, như là đã làm ngàn vạn lần. Mặc điều vuông góc ngay ngắn, ở trong nghiên mực chậm rãi đánh vòng. Sau một lúc lâu, nàng thay đổi tay trái mài, động tác vẫn như cũ không nhanh không chậm, mực nước trong nghiên chồng chất, nhưng không có một giọt bắn ra.
Tay cầm bút của Vệ Cảnh không nhúc nhích, tầm mắt không nhịn được mà từ tấu chương chuyển lên bàn tay nàng. Chờ đến lúc nàng đổi tay trái, đồng tử của hắn co rút lại, trong nháy mắt hai tay kia đổi nhau, tim hắn đều run rẩy.
hắn không hề do dự, nâng tay trái lên bắt lấy tay nàng, hung hăng mà dùng sức, như sợ nàng chạy trốn.
Viên Diệu Diệu bị động tác này của hắn làm cho ngẩn ra, tâm tình trở nên phức tạp. Thời điểm nàng mài mực lúc trước, Hoàng Thượng cũng sẽ ngẫu nhiên làm việc khôngđàng hoàng, phê duyệt tấu chương đôi lúc rất nhàn hạ, hắn nắm lấy tay nàng thưởng thức, ngẫu nhiên sẽ nói vài lời ngon tiếng ngọt.
Chẳng qua lúc ấy, động tác của hắn đều cực mềm nhẹ, không giống như bây giờ dùng lực cực mạnh nắm chặt tay nàng, dường như muốn giam cầm nàng.
Nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt tối tăm của Vệ Cảnh, môi mỏng nhẹ nhấp, bộ dáng có chút nghiến răng nghiến lợi. không biết hắn lại nghĩ tới cái gì.
“Hoàng Thượng?” Nàng giật giật ngón tay muốn tránh ra, kết quả lại bị nắm càng chặt.
“Viên Diệu Diệu!” hắn hô một câu.
Đây là lần thứ hai nàng ở vị trí Viên tài tử nghe hắn gọi mình như vậy, nỗi lòng Viên Diệu Diệu vẫn như cũ không khống chế được mà run rẩy. Tuy rằng không biết hắn có ý tứ gì, nhưng nàng có thể khẳng định, Vệ Cẩu Tử vẫn không nhận ra nàng.
“Hoàng Thượng, thời điểm báo danh, tên của tì thiếp đã đổi thành Viên miêu miêu. Ngài gọi như vậy, tì thiếp sẽ cho rằng ngài đang tưởng niệm tiên hoàng hậu.” Nàng trợn tròn đôi mắt, không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên toát ra một cơn giận.
Vệ Cảnh nắm chặt cổ tay nàng, như muốn đem nó từ trên người Viên Diệu Diệu kéo xuống.
Sau một lúc lâu, hắn mới buông ra, trên mặt lộ ra một nụ cười châm chọc: “Phảikhông? Nếu ngươi không nhắc nhở, nói không chừng trẫm đêm nay liền giúp ngươi xóa thủ cung sa. Đáng tiếc a!”
hắn không đợi Viên Diệu Diệu có phản ứng, lại tiếp tục vùi đầu phê duyệt tấu chương, lần này tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa có vẻ đặc biệt tập trung tinh thần.
Viên Diệu Diệu trợn mắt há hốc mồm mà ngồi ở đó, trong lòng đều thấy máu.
Vệ Cẩu Tử, ngươi có bản lĩnh! Muốn ngủ với lão nương vì cái gì không nói sớm, nóisớm ta liền không chèn ép ngươi, ta nhất định khen ngươi anh dũng vĩ ngạn lâu dài. Tại sao ta lại ghen tị với chính mình cơ chứ!!!
Viên Diệu Diệu trong ruột đều là hối hận.
“Hoàng Thượng, tì thiếp cùng tiên hoàng hậu trùng tên trùng họ, quả thật tam sinh hữu hạnh. Ngài đại từ đại bi, giúp tì thiếp xoá bỏ thủ cung sa đi? Nếu ngài không thích tì thiếp, ngài có thể che mặt tì thiếp lại, kêu tên tì thiếp vài lần……” Viên Diệu Diệu suy tính một chút, liền mặt dày vô sỉ mà mở miệng cứu lại.
Chẳng qua đoạn sau của mấy lời này, so với tưởng tượng càng khó nói ra. Chỉ cần nàng nói, trong đầu sẽ nhảy ra một số hình ảnh khó giải thích, tuy nói nàng cùng Vệ Cảnh không biết đã lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, nhưng thân thể hiện tại còn chưa có lần đâu.
Vệ Cảnh sắc mặt cực biến hóa, chợt trắng chợt đỏ. Lỗ tai đỏ bừng, loại tưởng tượng về phương diện này, nam nhân hiển nhiên so nữ nhân càng mạnh hơn.
“Câm miệng!” hắn tức muốn hộc máu mà rống giận.
Trong điện lập tức an tĩnh như gà, Lý Đức ngày thường hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, con mắt cực kì biết nhìn mà sớm trốn ở trong góc. Tiểu Khang Tử là ái đồ củahắn, tự nhiên chặt chẽ mà đuổi theo hắn.
Hai người bọn họ từ lúc Hoàng Thượng bắt Viên Diệu Diệu mài mực, chính là vẻ mặt kinh ngạc. Có thể nói như vậy, hậu cung ba ngàn giai lệ, người duy nhất trước kia có thể giúp Hoàng Thượng mài mực chính là tiên hoàng hậu. hiện giờ thế nhưng gọi mộttiểu tài tử bá chiếm chỗ đó, hơn nữa ngày thường Viên tài tử thoạt nhìn thật ngu si, tư thế mài mực lại tiêu chuẩn mười phần, không bị Hoàng Thượng mắng.
Sau đó Hoàng Thượng bắt lấy tay nàng, nhưng lúc Hoàng thượng gọi tên Viên Diệu Diệu, hai người mới có chút bình tĩnh, ít nhất như thế còn có thể thừa nhận. Chờ Hoàng Thượng nói muốn thay nàng xoá đi thủ cung sa, Viên tài tử lại không biết xấu hổ mà miêu tả hình ảnh hương diễm, thầy trò hai người nhịn không được cầm tay nhau, nghĩ đi thiên đường, chúng ta cùng nhau đi.
Viên Diệu Diệu dẩu miệng, tiếp tục mài mực.
Vệ Cảnh lại tâm phiền ý loạn, như đứng đống lửa, như ngồi đống than. hắn có chút táo bạo, tĩnh tâm lúc trước thật vất vả mới có được lại bị đảo loạn, hơn nữa lúc này còn đặc biệt nghiêm trọng, hắn cảm thấy tâm tình biến đổi, ngay cả thân thể đều ngo ngoe rục rịch đứng lên.
Nam nhân chính là loại động vật nửa thân dưới, cho dù là ngôi cửu ngũ cũng trốnkhông thoát nhu cầu sinh lý.
hắn đơn giản buông bút, quay đầu nhìn về phía nàng.
Trước mắt tiểu cô nương nhan sắc có thể thay cơm, môi hồng răng trắng, mắt to bộ ngực lớn, eo nhỏ như dương liễu. Nếu là ngày thường hắn đã sớm nhào lên, thậtkhông biết vì sao lại để đến bây giờ, hơn nữa giờ phút này hắn muốn, nhưng lại vẫn do dự.
Ăn hay không ăn, đây là một vấn đề.
Viên Diệu Diệu đã sớm phát giác hắn đang quan sát nàng, không khỏi ngẩng đầu hướng hắn hơi hơi mỉm cười. Nụ cười này nàng đã luyện qua ngàn vạn lần, mỗi lần ôm gương tự nhìn, nàng đều cho rằng đó là nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Giờ phút này nàng đối với nụ cười của mình càng tràn ngập tự tin.
Vệ Cảnh đôi mắt nhíu lại, tâm tình cũng theo đó chấn động, ngay cả thân thể đều bắt đầu nóng lên.
Tiểu cô nương này am hiểu sâu về cách câu dẫn người, nếu không phải nàng chỉ cùng tên với Diệu Diệu, không có mối quan hệ khác, thì hắn thực sự cho rằng tiểu nha đầu này là đồ đệ của nàng. Luôn có thể đầu tiên là khơi dậy ham muốn chinh phục củahắn, ít nhất là phương diện thân thể, nàng phi thường đủ tư cách.
Trong điện tràn ngập không khí khẩn trương, Lý Đức cùng Tiểu Khang Tử hai người sôi nổi nuốt nuốt nước miếng. Bọn họ cảm thấy cánh mũi đã có thể ngửi thấy mùi vị tình ái, thật sự rất muốn đánh người.
Muốn ngủ liền đi nội điện ngủ a, các ngươi ở chỗ này ngược chúng ta không thể “ngủ” là có ý gì. Hỗn trướng!
Tươi cười trên mặt Viên Diệu Diệu đều cứng, vẫn không thấy Vệ Cảnh tỏ vẻ gì. Nàngkhông muốn buông tha, sờ sờ tay hắn thử thăm dò, kết quả còn chưa sờ tới, tay liền bị vỗ rớt.
Nàng tức giận, muốn trợn trắng mắt nhưng không dám, vạn nhất ngôi cửu ngũ cùng nàng trở mặt, nàng hiện tại cái gì cũng không có, Hoàng Thượng muốn giết nàng, mộtchút cũng không đau lòng.
không cho chạm thì không chạm, ai hiếm lạ.
Nàng đơn giản cầm lấy mặc điều nghiêm túc mài mực, kệ ngươi gió táp mưa sa, ta tự lù lù bất động.
“Nếu ngươi đã khẩn cầu trẫm, trẫm liền làm người tốt giúp ngươi.”
Vệ Cảnh đột nhiên đứng lên, một phen kéo nàng qua ôm ngang vào trong ngực, hướng nội điện đi đến. Viên Diệu Diệu hơi hoảng sợ, thiếu chút nữa hô lên, may mắn nửa câu sau bị nàng nghẹn trở về. Nâng tay lên ôm lấy cổ hắn, gắt gao mà dán trước ngực hắn, thật kích dộng đến không ngừng.
Cũng may Tam hoàng tử đã bị ôm đi thiên điện, nội điện tự nhiên là thế giới của hai người bọn họ.
Vệ Cảnh thập phần kích động, từ lúc quyết định ăn nàng, hắn liền cảm thấy chính mình như được mở khoá, lang tính quá độ.
Đem nàng ném tới trên giường, còn không đợi Viên Diệu Diệu kháng nghị hắn khôngđủ ôn nhu, thân thể nam nhân đã bao phủ lên, nóng bỏng mà hữu lực, tràn ngập hơi thở nam tính. Là thứ nàng cực kỳ quen thuộc, cũng là thứ mỗi lần đều đem nàng đưa tới khoái cảm cao nhất.
Động tác của hắn thành thạo cởi bỏ cung trang của nàng, nàng cũng không mặc nhiều lắm. Hai người môi dán môi, giống như củi khô gặp lửa lớn, làm bùng cháy, thậm chí còn có tiếng nổ vang.
một khắc kia, bọn họ đều vứt bỏ lý trí cùng tình cảm, hoàn toàn trầm luân vào thân thể của nhau.
Cổ họng khô khốc lại gặp được thanh tuyền, quả thực là kinh hỉ ngoài ý muốn, phấn đấu quên mình mà nhào lên, sát nhập thật sâu vào nước suối. Đại bổng dũng mãnh ra vào, chạm đến từng ngõ ngách của suối nước, giống như nghiêm túc thị sát lãnh địa.
hắn mang tâm tính tò mò, cảm nhận gốc rễ va chạm ở bên trong, đảo loạn một hồ xuân thuỷ. Đến cuối cùng thật không thể phân rõ là hắn khuấy loạn thanh tuyền hay là thanh tuyền bao phủ hắn.
Đây là lần đầu tiên long căn gặp được thanh tuyền, hắn không biết nước suối này có phù hợp với hắn hay không, nhưng đến khi chân chính cắm vào, trong nháy mắt hắnliền biết thanh tuyền này là phù hợp nhất và cũng là thứ hắn muốn nhất.
Thanh tuyền này xinh đẹp ngon miệng, làm hắn khó có thể tưởng tượng lại tốt đến thế, cảm xúc bao bọc này khiến linh hồn hắn thực chấn động. Năm tháng sau này, hắnđều muốn cắm rễ tại đây, hận không thể vĩnh viễn không rời đi.
Cam lộ thơm ngọt, nhất định phải điên cuồng, nóng cháy, hận không thể dùng toàn sinh mệnh để đạt được khoái cảm.
Lần đầu thừa hoan, nhất định sẽ có cảm giác đau đớn, thân thể Viên Diệu Diệu tuy là non nớt, nhưng tâm lý lại trải qua trăm trận chiến. Vệ Cảnh nhiệt tình cùng kích động, hoàn toàn lây sang nàng, cảm giác đau đớn là không tránh khỏi, nhưng sau đó chỉ còn lại khoái cảm điên cuồng, hoàn toàn làm nàng đắm chìm trong đó, không thể tự hỏi bất cứ điều gì.
Nghe được nội điện truyền đến thanh âm ngọt ngấy, Lý Đức cùng Tiểu Khang Tử đều có chút xấu hổ.
Vị Viên tài tử này thật là người phi thường, hơn nữa thanh âm của nàng đặc thù, oa oa kêu lên một giây làm người phải che mặt ngượng ngùng. Cho dù bọn họ đã hầu hạ qua bao nhiêu lần phi tần thị tẩm, đều có chút chống đỡ không được.
nói câu thông tục dễ hiểu, toàn thân bọn họ đều nhuyễn ra.
Bất quá tâm tình thấp thỏm bất an của hai người đã trở nên kiên định rất nhiều, rốt cuộc Hoàng Thượng đã sủng hạnh một người. Vạn sự khởi đầu nan, về sau bọn họ cũng coi như có thể báo cáo kết quả công tác, miễn cho mỗi lần nhìn thấy ngôi cửu ngũ kia trưng ra bộ mặt táo bón, hậu cung giai lệ ba ngàn không sủng hạnh, thậm chí đối với mấy người có mắt không tròng đưa tới cửa câu dẫn, ngẫu nhiên bị chọc giận, còn muốn phát giận giáng xuống trách phạt.
Hàng loạt động thái không bình thường, làm bọn họ nghĩ lầm, Hoàng Thượng theo chân bọn họ, muốn ngủ không thể ngủ, thiếu chút nữa cảm thấy ngài trở thành đại huynh đệ cùng chung hoạn nạn.
một đêm mộng đẹp, Vệ Cảnh có lẽ là thật sự lâu rồi chưa khai trai, hắn lăn lộn hồi lâu mới nghỉ ngơi.
Viên Diệu Diệu thân thể dù sao cũng là lần đầu, đã sớm mệt đến nằm liệt giường. Hai người ôm nhau ngủ, thập phần an ổn.
Lý Đức chờ trong điện không còn động tĩnh, mới dặn dò Tiểu Khang Tử vài câu, trở về nghỉ ngơi.
Kết quả sáng sớm thức dậy, bên trong vẫn không có chút thanh âm, không khỏi thấp giọng hỏi một câu: “Vị kia ngủ lại?”
Tiểu Khang Tử gật đầu: “ngủ lại, Hoàng Thượng ban đêm không nói câu nào, ngủ đến kiên định.”
Thầy trò hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, có một số lời không cần nói ra, tất cả mọi người đều là người thông minh, trong lòng đã hiểu rõ.
Vệ Cảnh có thói quen, buổi tối không thích có người ngủ ở bên cạnh. Trước kia đem người đến Long Càn Cung, đều sẽ sai Tiểu Khang Tử bọn họ đem phi tần đưa trở về, đương nhiên trừ bỏ tiên hoàng hậu là ngoại lệ.
không biết vì sao, ông trời hình như đặc biệt hậu đãi Viên Diệu Diệu, Vệ Cảnh đối với nàng từ lúc bắt đầu liền không có bất cứ điều gì ghét bỏ bất mãn, thậm chí còn vừa gặp đã yêu.
hiện tại lại xuất hiện một Viên Diệu Diệu, tuy rằng diện mạo hoàn toàn không giống nhau, nhưng ngày sắp tới chắc chắn sẽ được sủng ái.
Lý Đức lại đợi một lát, bên trong vẫn như cũ an tĩnh như gà. hắn nhìn canh giờ khôngcòn sớm, nếu không dậy liền không kịp lâm triều, tuy nói nam nhân sau khi vất vả cần cù cày cấy đều tương đối mỏi mệt, gọi dậy có chút không đạo đức, nhưng đây là sựviệc không thể nề hà.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, nên rời giường.”
Lý Đức nhẹ nhàng liếc mắt nhìn long sàng, còn tưởng rằng chỉ có một người nằm ở bên trong, cẩn thận nhìn mới phát hiện hai người gắt gao ôm nhau, cơ hồ hòa hợp làmmột.
hắn không dám đánh giá nhiều, chỉ là ở trong lòng nhắc mãi, Hoàng Thượng ngủ cũngthật ngon.
“Hoàng Thượng ——”
“Mấy giờ rồi?” Vệ Cảnh nhắm mắt lại không có nhúc nhích, thanh âm khàn khàn hỏimột câu.
“Hồi Hoàng Thượng, sắp lâm triều.”
Vệ Cảnh sờ sờ người ngọc ấm áp bên cạnh, xúc cảm bóng loáng, hắn rất là vừa lòng.
Lúc mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy Viên Diệu Diệu còn nằm ở trong lòng ngực, đangngủ ngon lành ngọt. Khuôn mặt trắng nõn phiếm đỏ ửng, lông mi cong vút gần ngay trước mắt trên cổ nàng có vệt đỏ, hiển nhiên là hắn tối hôm qua lưu lại.
Nhìn các dấu vết loang nổ, hắn liền nhớ tới sự tình tối hôm qua, thân thể lại một trận nóng lên. hắn lập tức quay đầu đi, nhanh chóng từ trên giường xuống dưới, để người thay hắn mặc quần áo rửa mặt chải đầu.
“Chờ nàng tỉnh, sai Tiểu Khang Tử đưa nàng trở về.”
Lý Đức trầm ngâm một chút, vẫn là quyết định mở miệng: “Hoàng Thượng có muốn nô tài chuẩn bị thánh chỉ thăng vị?”
Ngày thường hắn sẽ không lắm miệng, Hoàng Thượng sau khi thị tẩm muốn haykhông tăng lên phân vị, đều không phải chuyện của hắn. Nhưng là vị Viên tài tử này rất hợp tâm ý Hoàng Thượng, chỉ sợ sẽ lại có một Hoàng Quý Phi tiếp theo, cho nênhắn cũng không ngại bán cái ân tình.
Vệ Cảnh trầm mặc một chút, mới nói: “không cần.”
Lý Đức có chút không rõ ý tứ của Hoàng Thượng, rõ ràng buổi tối hôm qua sảng khoái như vậy, như thế nào mới vừa xuống giường liền trở mặt không nhận người, mộtchút phân vị đều luyến tiếc thăng.
Nếu Viên Diệu Diệu giờ phút này tỉnh táo, nghe thấy thế, phỏng chừng có thể tức hộc máu, hơn nữa dưới đáy lòng cuồng mắng.
Vệ Cẩu Tử chính là chó, căn bản nuôi không nên thân, kéo quần lên liền chạy lấy người, đúng là phong cách của chó. thật thiếu dạy dỗ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT