Kính coong!!

“Để em ra mở cửa, có lẽ là anh hai về đấy!”

Vương Túc Tranh đang xem TV trong phòng khách bật dậy, tung tăng ra ngoài. Cô mở cửa, bên ngoài không có ai. Khó hiểu ngó nghiêng một vòng, Vương Túc Tranh phát hiện có một người dựa lưng vào cửa, hai mắt nhắm nghiền. Là anh hai!

Cô bé hốt hoảng đỡ Vương Túc Ngạn vào trong, đặt hắn lên sô pha, rồi lại lật đật chạy vào trong bếp gọi Vệ Cát. Vệ Cát ở trong nghe được cô bé kêu “anh hai”, nhưng vì sự tức giận tích tụ bao ngày nay mà không thèm liếc ra ngoài, chú tâm hoàn thành bữa tối.

“Anh Vệ Cát, anh hai xỉu ở bên ngoài rồi!!!”

Lời vừa dứt, trong đầu Vệ Cát 'boong' một tiếng, cậu lập tức bỏ chiếc muỗng đang cầm chạy ra ngoài. Ngoài trời lạnh buốt nhưng cơ thể Vương Túc Ngạn nóng hầm hập, không có một chút dấu hiệu của cảm lạnh.

Ngay lúc đó, Vương Túc Tranh nhận được một cú điện thoại bất ngờ. Cô nghe xong thì tất bật mặc áo khoác, không quên dặn dò.

“Quản gia nói tình hình sức khoẻ của ba em rất nghiêm trọng, muốn em về nhà ngay, anh ở lại chăm sóc anh ấy hộ em nhé?”

Vệ Cát gật đầu.

“Được, em về nhà đi!”

Vương Túc Tranh về nhà, thấy Vương Úc Hạo nằm trên giường, sắc mặt không quá tệ như cô tưởng tượng, nhưng cũng đã muộn, cô đành ở lại nhà chung ngủ qua đêm.

*

Vệ Cát đỡ Vương Túc Ngạn vào phòng ngủ gần cầu thang, ngâm khăn trong nước ấm, định lau người cho hắn. Lúc này, đèn phòng bỗng vụt tắt, bóng tối lan toả khắp căn phòng.

Loay hoay một lúc, Vệ Cát men theo vách tường, đến ngồi bên giường. Cảm giác rờn rợn bao vây lấy cậu, Vệ Cát bình tĩnh lau mặt cho Vương Túc Ngạn, mặc dù rất tối, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ.

Vệ Cát cảm nhận trên đùi mình có sự rung nhè nhẹ, hoá ra là bàn tay Vương Túc Ngạn co giật, thoáng chốc như móng vuốt cấu mạnh đùi cậu.

“A...”

Kêu đau một tiếng, Vệ Cát chưa kịp đẩy bàn tay kia ra đã bị đè xuống giường, cổ bị nắm lấy, vô cùng khó thở. Cố gắng hít sâu để hít thở, Vệ Cát hoảng sợ vì hành động bộc phát của Vương Túc Ngạn.

Mặc cho người kia ra sức vùng vẫy tay chân, Vương Túc Ngạn mở to đôi mắt hằn những tia đỏ đáng sợ, không thể tự chủ mà cắn lên ngần cổ trắng trẻo.

“Túc Ngạn, anh làm sao... A...”

Động tác ngày một thô lỗ, Vương Túc Ngạn không nói lời nào, trực tiếp xé phăng áo sơ mi của cậu, đáp xuống làn da mịn màng những dấu hôn chói mắt. Hai cánh tay bị khống chế đến sưng tấy, Vệ Cát đau muốn khóc. Vương Túc Ngạn chưa bao giờ cư xử với cậu như thế!

Cậu đã làm gì chọc giận hắn sao? Hoảng loạn, lo sợ bao trùm thân thể cũng như đầu óc cậu. Càng chống cự, đau đớn cũng từ đó mà tăng lên. Vệ Cát hít sâu, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, vùng vẫy chỉ làm đau chính mình thôi.

Cậu không biết Vương Túc Ngạn đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngoan ngoãn tiếp nhận có lẽ sẽ tốt hơn. Vả lại, đêm nay cậu cũng muốn trao mình cho hắn, cứ thế đi.

Vương Túc Ngạn theo bản năng muốn giải phóng, ham muốn trong đôi mắt hiện rõ hơn bao giờ hết, đêm đen lạnh lẽo khiến Vệ Cát co người, tiếp nhận những nụ hôn kéo tới ồ ạt, không thể kiểm soát của Vương Túc Ngạn.

Chất kích thích phát huy tác dụng lên đến cực điểm, làm cho bộ vị Vương Túc Ngạn nóng bừng, áp đảo tất cả lý trí, chỉ còn ham muốn dục vọng hiện hữu. Theo những nụ hôn như trừng phạt, Vương Túc Ngạn thốt lên những lời mà Vệ Cát trước đây chưa từng nghe qua.

“Khốn kiếp! Kẻ dối trá, đừng làm tôi phải phát điên lên nữa...”

“Sự thấp hèn khiến người ta chán ghét! Tôi sẽ trả đủ, khốn kiếp!!!”

Không chuẩn bị trước, không khuếch trương, Vương Túc Ngạn cứ thế tiến vào, mang theo một âm thanh xé rách khoảng không tĩnh lặng.

“A...”

Vệ Cát hét lên thất thanh, thân thể như bị chém thành hai nửa, sự đau đớn lên đến tận óc, đau đến tê tâm liệt phế. Máu ấm áp theo chuyển động của Vương Túc Ngạn mà trào ra ngoài. Hốc mắt Vệ Cát trào ra những giọt lệ thống khổ, cậu lắc đầu nguầy nguậy, môi bị cắn chặt mà túa máu.

Không gian nhỏ hẹp, nóng chặt bên trong khiến Vương Túc Ngạn nổi lên thú tính, không ngừng đưa đẩy với tốc độ kinh hoàng.

Nội tạng trong người Vệ Cát cứ thế bị lật tung lên, cảm giác xót xa trào dâng, cậu mở miệng cầu xin trong nước mắt.

“Túc Ngạn... Xin anh.... Hãy dừng...dừng lại đi.... Em không....chịu nổi.... A....”

Cơ thể nhẹ bẫng, tâm trí đột ngột rơi vào khoảng không vô định, cậu thấy mình không thể suy nghĩ gì được nữa. Vệ Cát ngất xỉu, sức lực cậu không thể chịu đựng thêm nữa.

Vương Túc Ngạn để cậu dưới thân làm đến quá nửa đêm, tác dụng của thuốc mới giảm đi phần nào. Do thuốc có tác động đến hệ thần kinh nên Vương Túc Ngạn không hề nhận ra mình đang làm gì, chủ chạy theo ham muốn mà luật động mạnh mẽ như con thú đang kêu gào.

Do quá mệt, Vương Túc Ngạn thiếp đi bên cạnh Vệ Cát, để lại một nỗi ám ảnh khó xoả bỏ trong lòng cậu.

----------•----------

“Chà, làm tình thật kịch liệt! Không hổ danh là con trai ta! Biết tiếp theo làm gì rồi chứ?”

“Biết ạ. Chúng tôi sẽ tới biệt thự ngay đây.”

“Tốt tốt, haha. Ngày này, quả là một sự kiện đáng nhớ!”

----------•----------

Một loạt người đến thu dọn, rửa người sạch sẽ cho Vương Túc Ngạn, nhưng vẫn giữ lại hoàn toàn hiện trường còn lại.

Vương Úc Hạo lái xe đến biệt thự, nhìn lại cảnh tượng khi xưa đã làm tổn thương Vương Túc Ngạn. Hiện tại, nó lại làm tổn thương hắn thêm một lần nữa.

Vương Túc Ngạn được tắm rửa xong xuôi, sau đó đặt lên sô pha ở phòng khách. Đến trưa, hắn mới tỉnh lại. Đầu đau như búa bổ, không hề nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện hệ trọng gì, từ việc bị bắt và tiêm thuốc đến việc làm chuyện đó cùng Vệ Cát.

Hắn theo thói quen đi về phía bếp, đi ngang qua phòng ngủ gần cầu thang, chợt khựng lại. Cánh cửa mở toang, bên trong là cảnh tượng dơ bẩn hôm nào, nay hiện về sờ sờ trước mắt.

Ánh nắng yếu ớt rọi vào chiếc giường trắng toát trong phòng, nổi bật hình ảnh của người đang nằm trên giường.

Cha hắn...cư nhiên ngủ cùng Vệ Cát???

Vệ Cát toàn thân loã lồ nằm bên cạnh cha hắn, cơ thể trải dài dấu hôn xanh xanh tím tím không thể kể hết, hàng mi nhíu chặt, còn có, ga giường máu loang lổ, thực sự rât chói mắt.

Cha hắn quàng tay qua eo Vệ Cát, trên môi hiện lên nụ cười thoả mãn chưa từng có. Đây là tình huống gì???

Trái tim Vương Túc Ngạn rơi xuống vực thẳm không đáy, toàn thân run lên từng cơn. Phẫn uất, hoảng hốt, cảm giác bị phản bội, tất cả thi nhau đạp lên tâm tư Vương Túc Ngạn.

Cơn giận bùng lên như núi lửa ngàn năm, nhưng cơ thể cứng ngắc không thể làm gì. Tâm trạng hỗn loạn cùng đè nén ép Vương Túc Ngạn không còn đường lui.

Hắn siết chặt hai tay, chiếc ghế gỗ bị hắn đưa lên cao, ném xuống sàn một cách mạnh bạo. Ghế gỗ bung ra thành từng mảnh, tạo ra âm thanh gay gắt, kinh động những chú chim đậu ngoài cửa sổ.

Vương Túc Ngạn như một kẻ điên, cái gì cũng không màng, chỉ biết hắn muốn nghiền nát hai con người vô cùng chướng mắt này.

Vệ Cát, tại sao, tại sao, tại sao???? Anh không ngờ, không thể ngờ, cái cảm giác bị phản bội, em biết nó đau đớn đến mức nào không? Ngủ cùng ông ta, em muốn gì?

Hai mắt Vương Túc Ngạn lạnh như muốn giết người, một cước đạp người nằm bên cạnh Vệ Cát, hét lên.

“Cút ngay!!! F***, tôi nói ông cút!!!!!”

Miệng chỉ dùng để biện luận nay thốt ra lời chửi thề không thể kiềm chế. Nhưng chỉ có một người tỉnh, người kia do quá mệt mỏi nên không thể động đậy mi mắt.

Vương Úc Hạo giả vờ mơ màng tỉnh dậy, làm bộ hỏi bằng thái độ thản nhiên như không.

“Mới sáng sớm ồn ào cái gì?”

Vương Túc Ngạn cười lạnh, đến nước này, ông diễn cho ai xem? Thật nực cười. Hắn mở chiếc tủ kế bên giường, nhanh như cắt kề lên cổ Vương Úc Hạo một con dao lam sắc bén.

“ Bây giờ đã là buổi trưa rồi, cha ạ! Vì giữa chúng ta còn quan hệ cha con, tôi không muốn nhiều lời với ông. Chuyện gì, hẳn ông cũng biết!”

Vương Úc Hạo nhếch môi cười nhạt che dấu tâm trạng khủng hoảng. Ông không biết phản ứng của đứa con trai này lại mạnh mẽ đến thế.

“Những gì con nhìn thấy, con cũng biết rồi đấy!”

“Ồ, ông có thể điềm nhiên như vậy? Ông đổi khẩu vị từ khi nào thế? Ông biết cậu ấy là ai không?”

“Người của ta, đương nhiên biết.”

“Người của ông?”

Tiếng gằn như mãnh thú khiến Vương Úc Hạo có phần sợ hãi, nhưng một mũi tên trúng hai con nhạn, ông bật cười đáng sợ.

“Đúng vậy. Con không biết sao?”

“Từ khi nào? Sao tôi không biết nhỉ?”

“Con trai, đừng nói con quen cậu ta! Cậu ta là người ta bao nuôi, một năm nay rồi!”

Vương Úc Hạo nói dối không chớp mắt. Ông biết đứa con trai này tính tình nóng nảy, nhất định sẽ không tìm hiểu rõ ràng nguồn cơn, ngay lập tức cắt đứt quan hệ với người kia, khiến người kia đau khổ mà bản thân không chút áy náy. Khi xưa cũng thế.

“Ông nói cái gì???????”

Thảng thốt, Vương Túc Ngạn gào lên, giọng nói run run. Hắn nhìn cơ thể sau một đêm hoan ái của Vệ Cát, cục nghẹn ở họng không thể nôn ra.

Cậu ấy, trắng nõn xinh đẹp như vậy, chẳng trách lão già háo sắc này giày vò cậu ấy suốt một đêm. Vì sao, người đầu tiên của cậu ấy, không phải hắn? Vì cái gì, mà người này chấp nhận theo cha hắn? Hàng vạn câu hỏi ùa tới, tim hắn nhói đau, không biết nên làm gì.

Vương Úc Hạo nhìn con trai, cười thầm. Thuốc này rất tốt, không những khơi lên dục vọng, mà còn có tác dụng suy giảm trí nhớ. Ông vì trả thù mà bày ra trò cười này, có đáng không?

Cái bẫy vô cùng hoàn hảo.

---------•---------

Trong giấc mơ, Vệ Cát nghe một người gọi tên mình, cậu muốn mở miệng đáp trả, nhưng khuôn miệng không cách nào động đậy.

Cảm giác bất lực và vô vọng khi tiếng gọi tan biến trong không gian, chỉ còn lại khoảng không đen tối mờ mịt, Vệ Cát bị cơn ác mộng làm cho mồ hôi lạnh túa ra, hoảng hốt tỉnh dậy.

Nắm chặt drap giường, sự việc hôm qua như một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, toàn thân cậu không thể nhúc nhích, rã rời như thể vừa bị bánh xe tải ủi qua, nghiền nát.

Đầu óc cậu quay cuồng, chuỗi hình ảnh đó hiện lên một cách sống động, Vệ Cát ôm lấy đầu, ngước nhìn xung quanh đầy hoảng loạn.

Hôm qua, thực sự không phải là mơ!

Phía sau đau xót không chịu nổi. Vệ Cát kìm nước mắt khi cậu cố gắng cử động. Đau quá! Cậu thở hổn hển, mệt lã nằm im trên giường lớn lạnh lẽo.

Vương Túc Ngạn, anh ấy đi đâu rồi? Nhìn quanh chỉ còn những mảnh gỗ đổ nát và dấu tích của đêm cuồng loạn hôm qua, lòng Vệ Cát chợt xót xa khó tả.

Khẽ nấc lên một tiếng, cậu ôm bụng tiếp tục ngủ. Chỉ có ngủ, cậu mới có thể quên đi hết, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đến tối thù bị cơn đói làm cho tỉnh dậy, Vệ Cát mơ màng nhìn căn phòng tối om, vẫn chưa có ai về. Túc Ngạn, anh bỏ mặc em rồi sao? Vệ Cát hận mình nhạy cảm như con gái, nhưng cảm giác bị bỏ rơi quả thực rất rất tệ.

Nhưng cậu không thể cử động được, chỉ cần cậu nhấc chân, chỗ đó sẽ nhói lên, đau chảy nước mắt. Thẫn thờ một lúc, cậu nghe có tiếng bước chân vọng lại. Chưa đến phiên cậu mừng rỡ, hình bóng quen thuộc khiến cậu ngẩn người, sau đó một hàng nước mắt nóng hổi tự do rơi xuống.

“Túc Ngạn...”

Tiếng thút thít cùng tiếng nấc nho nhỏ như những giọt nước tí tách đổ vào tim Vương Túc Ngạn, có xót xa, có đau lòng, nhưng tức giận, vẫn chiếm đa số.

“Dậy rồi à?”

“Túc Ngạn...”

Vương Túc Ngạn đến bên giường, Vệ Cát giơ tay muốn chạm, nhưng hắn lập tức tránh né. Cậu sững sỡ nhìn biểu tình lạnh lùng trên gương mặt hắn, lòng càng trĩu nặng. Cậu đã làm gì sai sao?

“Tôi tắm cho em.”

Hắn bế bổng cậu lên, hành động vẫn dịu dàng, nhưng cậu thấy, nó đã khác. So với trước đây, nó đã khác.

Vệ Cát không nói lời nào, chỉ ngồi yên cho hắn đặt mình vào bồn tắm. Nước nóng khiến cơ thể cậu giãn ra, tinh thần cũng thư thái hơn. Vương Túc Ngạn không có động tĩnh gì kế tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Bị nhìn chằm chằm, Vệ Cát cúi thấp đầu. Cậu rất muốn hắn tẩy rửa cho mình, nhưng nhìn sắc mặt hắn, cậu đoán rằng đưa mình vào đây đã là giới hạn cuối cùng của hắn rồi.

“Em muốn nói gì không?” Vương Túc Ngạn đột nhiên hỏi.

Vệ Cát nhớ lại, khi trước lúc ghen tuông hắn cũng đã hỏi câu này. Bất an tràn đến, Vệ Cát cử động khoé miệng.

“Em mệt, có thể...nói sau được không?”

Cậu không trách hành động thô lỗ và đòi hỏi quá đáng hôm qua, nhưng chính mình là người bị thương, Vệ Cát không thể không tự kiếm chút an ủi cho bản thân.

“Ha, thì ra, trốn tránh như vậy, đều có nguyên do cả.”

Vương Túc Ngạn hiểu lầm rằng cậu vì bị phát hiện ra chuyện xấu hổ mà cúi thấp đầu, trong lòng không khỏi tự giễu. Mày vì cậu ấy mà đau lòng, thực sự không đáng.

“Anh nói gì...em không hiểu.”

Vệ Cát chớp chớp đôi mắt, vẻ lo sợ hiện rõ. Nụ cười lạnh thấu xương kia, cậu là lần đầu tiên chứng kiến.

“Tôi mới là người thực sự không hiểu em đang làm cái gì. Tôi cho em cơ hội cuối cùng, em với cha tôi, rốt cuộc là quan hệ gì?”

“Cha anh?”

“Vương Úc Hạo.”

Vệ Cát cố gắng nhớ cái tên này, là người thường xuyên lui tới nhà cậu khi cha mẹ còn sống, nhưng sau này, mỗi năm chỉ gặp một lần vào dịp đám giỗ, mỗi lần như thế, ông ấy cho ba nuôi rất nhiều tiền.

“Ông ấy sao? Là người đàn ông trợ cấp cho gia đình em...”

Câu nói chưa hoàn chỉnh đã bị Vương Túc Ngạn đột ngột chắn ngang. Nghe đến từ “trợ cấp”, hắn cảm thấy lời cha mình nói không sai. Vệ Cát, quả nhiên như vậy.

“À, là trợ cấp sao? Mỗi tháng, mỗi tuần hay là mỗi ngày? Em cần sự bố thí của ông ta đến vậy?”

Không muốn mình bị hiểu lầm, Vệ Cát ra sức lý giải, nhưng càng nói, Vương Túc Ngạn càng hiểu sai.

“Không có. Kinh tế gia đình em lúc đó có chút khó khăn, cho nên...”

“Đừng nói nữa!”

“Túc Ngạn...”

“Tôi nói em đứng nói thêm nữa!!!”

Tiếng quát của Vương Túc Ngạn lớn dần, kèm theo sự mệt mỏi tột độ.

“Rốt cuộc em xem tôi là cái gì?”

Vệ Cát kích động, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cố gắng hoá giải hiểu lầm không đáng có. Cậu không biết vì sao Vương Túc Ngạn lại giận đến như thế.

“Túc Ngạn, anh là người yêu của em. Nhưng dù sao, ông ây cũng là cha anh, đừng nói như vậy nữa được không?”

“Em không biết, trưa hôm nay, tôi thấy gì sao? Không biết đúng không, vậy để tôi nói cho em biết. Tôi tận mắt thấy cảnh hai người sau khi hoan ái, thế nào?”

Vệ Cát đứng hình. Hắn nói cái gì vậy, người hôm qua làm mình đến chết đi sống lại, không phải hắn thì là ai?

“Anh không nhớ gì sao?”

“Hôm qua, một chút cũng không nhớ?”

Mặt Vệ Cát tối sầm. Hắn cư nhiên dám nói mình làm tình cùng người đàn ông khác???

Tình thế thay đổi trong phút chốc. Kế hoạch chia rẽ đôi bên hoàn toàn thất bại khi Vương Úc Hạo không lường trước được, Vương Túc Ngạn lưu luyến cậu đến nhường này. Mạnh Hi khi xưa, chỉ gọi một cú điện thoại, tất cả chấm dứt. Nhưng hôm nay, Vương Túc Ngạn lại muốn hỏi rõ ngọn ngành đầu đuôi, chứng tỏ, Vệ Cát trong lòng hắn chiếm một vị trí đặc biệt.

Au: Chuyện là thế này, định ngược quằn quại cơ, nhưng nghĩ lại, đây là bộ đầu tay, cứ hường phấn thoả thích đi. Vương Úc Hạo lọt hố rồi, đáng lẽ chuyện động trời lại thành chuyện cười. Haizzz! Tôi thấy mình cũng rảnh lắm khi suy nghĩ tình tiết câu chuyện theo chiều hướng này. Đừng ném đá chương này nha, tôi sẽ chết trong gạch đá mất T.T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play