Thời gian hai người quen nhau tính ra đã được ba tháng, tuần cuối của tháng này, Vương Túc Ngạn hẹn Vệ Cát đi triển lãm tranh.
Nhưng mùa thi cử đầu tháng mười hai lại khiến cậu có chút lăn tăn. Lạc Khả nói, đề thi của trường này tuyệt đối khônh hề dễ, chỉ cần rớt một môn là phải học lại từ đầu môn đó. Năng lực của Vệ Cát không tệ, nhưng cậu không tránh khỏi việc áp lực thi cử lần đầu tiên.
Tần suất đến thư viện tự học ngày một tăng, Vệ Cát không nghĩ thời gian này mình lại siêng năng đột xuất như thế. Động lực giúp cậu chăm chỉ, không ai khác ngoài Vương Túc Ngạn.
Muốn đi triển lãm với hắn, điều kiện tiên quyết là phải vượt qua kì thi. Đối với cậu, thi cử không thành vấn đề, nhưng cậu vẫn muốn nỗ lực hết mình, để xứng với hắn.
“Vệ Cát, em học nhiều như vậy để làm gì?”
Nhiều lần Vương Túc Ngạn hỏi cậu, cậu chỉ cười cười. Cậu rất ghen tị với hắn. Cả ngày cùng mình ở trong thư viện, sách cũng chỉ đọc lướt qua, còn điểm luôn đứng đầu bảng.
Vương Túc Ngạn hôm nay tìm được một cuốn sách ưng ý, chỉ ngồi tựa lưng vào tường, chăm chú đọc sách. Vài sợi tóc mái rủ xuống trước trán khiến gương mặt hắn trở nên quyến rũ hơn. Vệ Cát nhìn Vương Túc Ngạn không chớp mắt. Đàn ông, đẹp nhất là khi nghiêm túc làm việc gì đó.
Thật đẹp...
“Này, trên mặt anh không có chữ!”
Vương Túc Ngạn ấn ngón tay vào trán cậu, khẽ cười. Vệ Cát bị phát hiện, vớ lấy cuốn sách, chắn ngang trước mặt.
“Em mới không có!”
“Anh có nói em nhìn sao?”
“Anh...”
Cậu hết nói nổi, lần nào cũng bị hắn trêu chọc. Vệ Cát lắc đầu, lấy vở ra ghi ghi chép chép.
“Vệ Cát.” Vương Túc Ngạn đột nhiên gọi tên cậu.
“Hửm??”
“Anh muốn hôn em.”
Vệ Cát ngay lập tức nhăn mặt.
“Không biết xấu hổ!”
Vương Túc Ngạn cười lưu manh, kéo cậu lại gần, đặt lên môi cậu một cái chạm môi.
Rất may hôm nay thư viện vắng người, chỗ Vệ Cát ngồi là khu sách Tin học ít người qua lại, nếu không để người ta nhìn thấy, e rằng Vương Túc Ngạn sẽ bị nói ra nói vào mất. Vệ Cát không muốn hắn vì mình mà bị ảnh hưởng.
“Anh không thể kiềm chế à?”
“Với em thì không kiềm chế được!” Hắn nhún vai, sáp lại hôn lần nữa.
Vệ Cát đẩy hắn, liếc một cái.
“Em phải học, đừng quấy nữa!”
“Được được. Có thể mượn đùi em một lát không?”
“Để làm gì?”
“Ngủ.”
Cứ thế, Vệ Cát để cho Vương Túc Ngạn tựa đầu vào đùi mình đánh một giấc. Buổi trưa nóng bức trôi qua nhanh chóng, ánh nắng thiêu đốt mờ dần. Ráng lam chiều nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ, rọi vào khuôn mặt ngái ngủ của Vệ Cát.
Hai chân bị hắn đè có hơi tê tê, cậu cúi thấp đầu, vụng trộm hôn lên trán hắn, thoả mãn tươi cười.
Hàng mi cong cong khẽ động đậy, Vương Túc Ngạn từ từ mở mắt, ngồi dậy ôm Vệ Cát vào lòng.
“Anh ngủ lâu lắm rồi phải không?”
Vệ Cát duỗi hai chân ra sàn nhà, thu xếp sách vở, cười hì hì.
“Hai tiếng rưỡi! Chân em tê lắm, bắt đền đi!!”
Chụt!!!
Vương Túc Ngạn vô sỉ áp môi cậu, mặt dày nói.
“Đền rồi đấy!”
Quãng thời gian đó, ngọt ngào đến tan chảy. Vệ Cát cứ ngỡ, cuộc sống luôn mãi bình yên hạnh phúc trôi qua, Vương Túc Ngạn sẽ là người cùng mình nắm tay đi suốt cuộc đời.
-----------•----------
Kết quả thi của Vệ Cát rất tốt, xếp thứ ba toàn khoa. Diệp Tư Hạ xếp thứ bảy, Triệu Lệ Hoằng xếp cuối bảng hai mươi người có điểm thi cao nhất. Riêng Lạc Khả tình hình không được khả quan cho lắm, ủ rũ suốt buổi sáng nhận kết quả.
Vệ Cát đung đưa chân khoái chí, nhìn Diệp Tư Hạ với vẻ thách thức, sau đó chuyền một mẩu giấy nhỏ cho cậu ta.
“Chứng cớ đã rõ rành rành, cậu thừa nhận đi. Muahahaha~~”
Chuyện là, Diệp Tư Hạ từng nói, nếu Vệ Cát nằm trong top 5 thì cậu sẽ nhường lại hai vé du lịch miễn phí đi Hồ Nam do một lần hai người ăn mì gói trúng thưởng. Gói mì là của Diệp Tư Hạ, nhưng người gửi mã số trên bao bì để nhận thưởng là Vệ Cát. Do đó, hai người tranh nhau giành vé, cuối cùng phải dùng biện pháp kết quả học tập.
Vé đôi, Diệp Tư Hạ muốn đi cùng Triệu Lệ Hoằng, sinh nhật Triệu Lệ Hoằng cũng sắp tới. Vệ Cát muốn mình và Vương Túc Ngạn có một lần hẹn hò du lịch thật sự.
Vệ Cát khoái chí cười cười, cậu chỉ muốn chọc Diệp Tư Hạ thôi. Vì cậu bạn thân Triệu Lệ Hoằng sắp già thêm một tuổi, Vệ Cát mới suy nghĩ nên tặng lại nó cho cậu ấy.
“A Hoằng, cậu lấy vé ở chỗ Tiểu Tư đi. Quà sinh nhật sớm!”
Diệp Tư Hạ sùng máu, cái người này, cư nhiên giành vé với mình, rồi đem tặng A Hoằng. Ý cậu là sao đây, ngay từ đầu đưa tôi có phải rất hay rồi không? Tôi tặng cậu ấy thì mới có ý nghĩa chứ!!!
Triệu Lệ Hoằng mỉm cười cảm ơn, rướn người nói nhỏ với Diệp Tư Hạ.
“Chúng ta đi đi, Hạ Hạ!”
Diệp Tư Hạ cười vui vẻ, lúc này rất muốn hôn A Hoằng a, nhưng đây là nơi công cộng. Các sinh viên khác ra về gần hết, Triệu Lệ Hoằng chồm lên, hôn má Diệp Tư Hạ, cười rất mê người.
----------•---------
Cuối tuần rốt cuộc cũng đến, Vệ Cát hí hửng xách thân đến điểm hẹn, trên người chỉ mang điện thoại. Vương Túc Ngạn đã chờ sẵn từ sớm, thấy cậu liền vẫy tay, mở cửa xe.
Thời tiết buổi sáng dìu dịu như vỗ nhẹ lòng người, cảm giác khoan khoái cùng mùi hương dịu nhẹ trên người Vương Túc Ngạn làm Vệ Cát dễ chịu hơn bao giờ hết. Cậu thoải mái hít một hơi, gió thổi lướt qua mái tóc, càng tôn lên vẻ đẹp tràn đầy sức sống của cậu.
Vương Túc Ngạn nhìn đồng hồ, sau khi vuốt tóc cậu liền thu tay về, cúi đầu chạm nhẹ lên mái tóc đen mềm mượt.
“Em đổi dầu gội à?”
“À, cái đó, em mới đổi từ hôm qua. Sao thế?”
“Dùng lại loại cũ đi. Thơm lắm!”
Thơm lắm... Thì ra, anh ấy thích hôn tóc mình, là vì anh thích mùi hương đó.
“Ừm. Tại loại mới là hàng khuyến mãi, nên em dùng luôn.”
Nói xong cậu chui vào trong xe, thắt dây an toàn. Vương Túc Ngạn cười, nhấn ga khởi động. Hai người đi đến địa điểm triễn lãm, người đông như kiến.
Phải mất một lúc lâu Vương Túc Ngạn mới có thể đỗ xe, hắn và cậu theo dòng người đổ xô vào trong. Vệ Cát thích thú dạo quanh một vòng, chợt nhìn lên một bức tranh, im lặng quan sát hồi lâu.
“Vệ Cát.”
“Hmm?”
“Bức tranh này khiến em suy nghĩ nhiều vậy sao?”
“Đúng vậy. Nhìn nó, em nghĩ có khi nào tâm trạng mình sẽ giống như người minh hoạ trong bức tranh hay không.”
“Đây không phải là tranh thật. Giá trị của bức tranh này rất lớn, chỉ là bản mô phỏng thôi.”
Triễn lãm tranh quốc tế có quy mô rất lớn, đa số các bức tranh có giá trị đều được đưa về đây, nhưng bức tranh khiến Vệ Cát chú ý, chỉ là một bản mô phỏng nhỏ nằm trong góc phòng.
Bức tranh có tên là “The Scream” của hoạ sĩ Edvard Munch. Tông màu gắt của bức tranh khiến Vệ Cát có phần loá mắt. Cậu thẫn thờ nhìn nó, bỗng liên tưởng đến Vệ Bạch.
“Ừm...”
“Em nghĩ sẽ có lúc mình sẽ gào thét như vậy sao?”
“Đúng vậy. Chuyện sau này, ai biết được chứ. Có thể là cô đơn, tuyệt vọng hay căm hận. Tất thảy đều phát sinh từ nỗi sợ hãi từ sâu thâm tâm mình mà gào thét, không phải sao?”
Câu nói đầy tính triết lý của Vệ Cát làm Vương Túc Ngạn rơi vào trầm tư. Gấu con này, suy nghĩ đi đâu vậy hả? Chỉ là một bức tranh, có thể khiến em văn vẻ thế sao? Hắn đưa ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng nói.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Vệ Cát nhìn đăm đăm vào bức tranh, có phải mình nhạy cảm quá rồi chăng? Cậu có cảm giác như khi nhìn vào “The Scream”, một hòn đá nặng trĩu nào đó đè lên lòng cậu. Một ngày, nếu phải ôm mặt bịt tai như người trong tranh, ắt hẳn sẽ rất đau khổ.
Nghĩ đến đây, Vệ Cát lắc đầu nguầy nguậy. Không phải đang ngọt ngào hạnh phúc thế sao?
“Ừ!”
“Anh luôn ở bên cạnh em, do đó, sẽ không cô đơn.”
Lời này...có phải là đang hứa hẹn không? Ấm áp lan toả khắp trái tim Vệ Cát, cậu chủ động nắm tay Vương Túc Ngạn, hai bàn tay lồng chặt vào nhau, tựa như không thể tách rời.
*
Cậu kéo tay Vương Túc Ngạn đến xem những bức danh hoạ khác.
Đi đến trưa, Vệ Cát than đói, Vương Túc Ngạn dẫn cậu đi ăn. Hai người ngồi vào bàn, vừa ăn vừa trò chuyện. Cậu kể cho hắn về gia đình mình, hắn lắng nghe, đôi lúc sẽ tìm điểm trẻ con nào đó của cậu, trêu cậu tức giận dằm nĩa lên thức ăn.
“Mẹ em là Nhan Dung?” Chợt nghe Vệ Cát nhắc đến mẹ mình, Vương Túc Ngạn cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai, lập tức hỏi lại.
“Đúng vậy. Có chuyện gì sao?” Vệ Cát xiên một miếng thịt, hỏi.
Vương Túc Ngạn nghĩ mãi không ra mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu, hắn hỏi tiếp.
“Còn ba em?”
“Ông ấy tên Vệ Kiên. Cả ba và mẹ em đều là nhân viên của công ty Châu Vương.”
Châu Vương? Chẳng phải là công ty của cha đó sao? Nhan Dung... Vệ Kiên... Tám năm trước...
“Túc Ngạn?” Vệ Cát nhận ra sự khác lạ trong đôi mắt của hắn, cậu buông nĩa, nghi hoặc hỏi.
“Tên mẹ em có lẽ trùng tên với một người bạn của ba anh.”
“Ồ. Vậy sao?”
Cậu gật đầu, tập trung ăn hết phần của mình. Cậu không biết sắc mặt Vương Túc Ngạn có phần không tốt.
------------•------------
“Alo, anh Niên, tôi có chuyện muốn nhờ anh!”
“Cậu cứ việc nói.” Âm thanh lãnh đạm truyền đến, tựa hồ không có cảm xúc.
“Điều tra giúp tôi...”
“Thân thế của người nào đó sao?” Người kia như đi guốc trong bụng người khác.
“Vệ Cát,......”
“Muộn nhất là chiều mai sẽ có kết quả.”
“Tác phong làm việc của anh rất tốt!”
“Quá khen!”
Vương Túc Ngạn đặt điện thoại xuống bàn, ngồi trên ghế khép hờ hai mắt, từ từ liên kết lại tất cả những gì tình cờ biết được về Vệ Cát.
Ngày hẹn hò đầu tiên đó, em trai Vệ Cát bị vệ sĩ Vương gia đánh. Hắn nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Tua lại hồi ức tám năm trước, khi còn là một nhóc con trộm nghe cha nói chuyện trong thư phòng. Vương Túc Ngạn khi ấy còn non nớt, nhưng trí nhớ đặc biệt tốt, nghe một lần sẽ nhớ.
Nhan Dung và Vệ Kiên, hai cái tên như một tiếng gõ “boong” vào đầu hắn. Những người này, là người mà Vương Úc Hạo năm xưa hay nhắc đến trong những lần nói chuyện điện thoại với một người bí ẩn nào đó.
Vương Túc Ngạn cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng không mấy hiệu quả. Chuyện đã xảy ra quá lâu, có lẽ đành chờ đợi tin tức từ thám tử tư.
-----------•----------
Giáng sinh sắp đến, thời tiết ngày một lạnh. Trời giăng đầy tuyết, cả thành phố chìm trong từng đợt tuyết rơi trắng xoá.
Không khí lạnh của mùa đông khiến Vệ Cát không muốn ra ngoài, cậu chỉ muốn trùm kín chăn, cuộn mình như một con nhộng và ngủ.
Mức độ lười biếng của bốn bạn trẻ phòng 113 tăng lên chóng mặt, ngay cả Triệu Lệ Hoằng cũng chỉ muốn nhốt mình trong phòng để đọc sách.
Kì nghỉ đông kéo dài một tuần biến tất cả mọi người trở thành con sâu gạo, duy chỉ Lạc Khả hào hứng cuốn gói đi du lịch cùng Phó Luật Hàm. Diệp Tư Hạ nhìn vẻ mặt hào hứng của Lạc Khả khi sắp xếp hành lí, bĩu môi hờn dỗi. Hồ Nam của cậu và A Hoằng đến mùa xuân năm sau mới có thể đi, cậu sắp không thể chờ được nữa.
Triệu Lệ Hoằng im lặng, cậu đã quá quen với biểu tình này của Diệp Tư Hạ rồi. Bất đắc dĩ buông cuốn sách, Triệu Lệ Hoằng đến bên máy đun siêu tốc, pha một ly cà phê và hai ly trà.
Tích. Triệu Lệ Hoằng cầm bình, đổ nước vào trong ba chiếc ly, đem một ly trà sang cho Vệ Cát. Vệ Cát đang nghiên cứu mấy thứ trên mạng, quanh mình quấn một lớp chăn dày, nhận ly trà, mỉm cười cảm ơn.
Diệp Tư Hạ liếc nhìn hai người, mặt méo xệch. Mình chính là người đề nghị cơ mà, vì lý gì mà A Hoằng không đưa nước cho mình trước? Cậu biết mình tị nạnh như vậy là không tốt, nhưng cậu vẫn muốn Triệu Lệ Hoằng đưa cà phê cho cậu đầu tiên.
Lúc này, Triệu Lệ Hoằng mới đưa cà phê đến trước mặt cậu.
“Cà phê của cậu.”
Ngước mắt nhìn Triệu Lệ Hoằng một cái, Diệp Tư Hạ nhận lấy, trên mặt viết rõ ba chữ: Tôi đang dỗi.
Triệu Lệ Hoằng buồn cười, cái người này, kể từ ngày quen nhau đến giờ, luôn trẻ con đáng yêu như vậy, hận không thể một ngụm ăn cậu mà! Tôi không phải không quan tâm cậu, chỉ là, Vệ Cát ở gần hơn mà thôi. Tôi rất thích cậu hờn dỗi. Triệu Lệ Hoằng hôn trán Diệp Tư Hạ, ôm cậu vào lòng.
Diệp Tư Hạ tựa vào ngực Triệu Lệ Hoằng, thưởng thức cà phê. Ngày đông có người yêu bên cạnh, còn gì bằng nữa?
*
Thời gian này, Vệ Cát cảm thấy Vương Túc Ngạn có điểm lạ. Nhưng cậu không xác định rõ hắn có điều gì khác thường. Hai người, tựa như có một bức tường ngăn cách vô hình.
Sáu tháng, hai người chưa có lần đầu tiên. Đêm giáng sinh, để xoá bỏ cảm giác khó hiểu trong lòng, Vệ Cát muốn cho hắn, lần đầu tiên của mình.
Au: Dạo này lười quá đi. Ý nghĩ drop cứ quanh quẩn trong đầu í...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT