Tô Kì Chi nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo Dạ Diên một lúc lâu, mới thấp giọng nói.

“Tiểu Diên, ngươi thật sự rất….may mắn.”

Trong mắt Tô Kì Chi trong mắt, tiểu Dạ diên có thể đơn thuần tín nhiệm Hiên đế bệ hạ như vậy xem như là rất may mắn. Đó là kết quả Hiên đế luôn cẩn thận quan tâm cùng sủng ái mang đến. Chính mình cũng đã từng như vậy, vô điều kiện tín nhiệm phụ hoàng, chính là hiện giờ lại……..

Ổn định một chút cảm xúc, Tô Kì Chi ngẩng đầu nói với Dạ Diên:

“Kia tiểu Diên kể cho ta nghe về việc đầu thai chuyển kiếp đi.”

Dạ Diên gật gật đầu. Vì thế Tô Kì Chi liền thấy Dạ Diên đứng ở trước giường, vừa nói vừa khoa tay múa chân, một người phân thành mấy vai giảng giải vở kịch nói về mối quan hệ bọn họ, thanh âm có khi biến thành Trang Duy cổ hủ, một hồi là Tử Kinh ôn nhu, rồi lại đên Dạ Minh Hiên đầy uy nghiêm….. Tô Kì Chi nhìn Dạ Diên ra sức “biểu diễn”, trên đầu lơ đãng toát ra vài giọt hàn hãn. Cho dù mình ốm đau trên giường, cũng không cần phải dùng loại phương thức kể chuyện giống như đang dụ dỗ tiểu hài tử thế này nha….

“Sau đó, ta nhìn thấy ngươi….”

Tựa như hoàn thành xng một công trình trọng đại hạng nhất, Dạ Diên vọt tới trước mặt Tô Kì, chớp mắt to, ân cần hỏi han:

“Ngươi nghe hiểu chưa?”

(Quỳnh: chết tiệt…ta muốn cướp bé về nhà nuôi a…ô ô ô..)

“Hiểu được .”

Tô Kì Chi nhìn thấy song nhãn to tròn lóe sáng của Dạ Diên, hơi cứng ngắc trả lời.

“Vậy ngươi muốn nhìn tiểu Linh không? Nó cùng Linh ngọc trong cơ thể ngươi là bạn tốt ớ nha.”

T tròn song nhãn của Dạ Diên chớp a chớp, dùng bộ dáng hoàn toàn tựa như cục cưng ngoan ngoan vô pháp kháng cự để truy vấn.

“Ân.”

Lúc này Tô Kì Chi thật không có cái gì chần chờ, kia có thể nói là thượng cổ thần khí a, chính mình cũng muốn kiến thức một chút nha.

Tô Kì Chi thấy Dạ Diên ổn định tư thế, niệm động chú ngữ, một hồi liền xuất hiện một viên thất sắc viên châu ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay nhỏ bé của Dạ Diên.

“Thật sự là một viên châu xinh đẹp a!”

Tô Kì Chi thiệt tình tán thưởng.

“Tiểu Linh, ta gọi là Tô Kì Chi, là Thanh quốc…….”

“A ~~~~~~~~~~~”

Tiểu Linh bay vòng quanh Tô Kì Chi, đột nhiên quát to một tiếng, đánh gảy lời giới thiệu vô cùng lễ phép của Tô Kì Chi.

“Tên xấu xa nhà ngươi, đem linh ngọc trả lại cho bổn đại gia a…….”

Tô Kì Chi có điểm quẫn bách mở miệng.

“Nhưng mà, Linh ngọc đang ở trong cơ thể ta nha. Ta không biết làm sao để nó huyễn hóa thật thể, hiện ra đây a….”

“Hừ.”

Tiểu Linh nặng nề hừ một tiếng

“Ai bắt ngươi huyễn hóa ra chứ. Tên xấu xa nhà ngươi! Linh ngọc ở ngươi trong cơ thể đã muốn nát, nát bét a! Xong rồi, Linh ngọc nát bét rồi…..Nhìn bộ dạng của ngươi là biết không giống người tốt. Nói đi, ngươi làm cái gì, làm sao lại khiến cho Linh ngọc nát bét trong cơ thể ngươi thế kia a….Xong rồi…. Linh ngọc bể nát….. Những ngày tháng hoàng kim cùng hữu nghị của bổn đại gia rốt cuộc trở về không được….”

Càng nói càng thương tâm, Tiểu Linh bắt đầu gào khóc lên.

Tô Kì Chi ngốc lăng ngồi trên giường, đầu óc tràn ngập đều là tiếng khóc kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu của Tiểu Linh, một tiếng lại một tiếng

“Nát rồi, Linh ngọc nát bét rồi”

Khóc thực to nha.

Như thế nào lại bể nát a? Tô Kì Chi bắt đầu cẩn thận hồi tưởng hành vi của bản thân, lại nhớ tới khi ở tên đỉnh Thánh sơn. Kết giới lợi hại không biết từ đâu xuất hiện cùng bích quang mang đánh trả sát chiêu của hồng thụ thảo kia chẳng lẽ là Linh ngọc phát ra để bảo hộ mình? Tiếp tục liên tưởng đến lời lão thái y nói trong thân thể mình có một cỗ dòng khí kỳ quái di động, khiến mình hôn mê, đợi đến khi dòng khí cùng huyết mạch của mình hoàn toàn dung hợp, tự nhiên lập tức thanh tỉnh… Vậy dòng khí kỳ quái kia chính là Linh ngọc bi thoát phá sao? Kia Linh ngọc là cùng huyết mạch của chính mình hoàn toàn dung hợp?

“Có thể nào hòa quang xanh bích bảo hộ ta khi ở trên đỉnh Thánh sơn…cùng với cỗ dòng khí kỳ quái dung hợp trong huyết mạch của ta…..”

Tô Kì Chi mở miệng thì thào.

“Linh ngọc đã không còn nhiều linh lực. Vậy mà ra sức bảo hộ ngươi! Còn cùng huyết mạch của ngươi dung hợp ? Ngươi lớn lên khó coi như vậy! Còn dám cùng Linh ngọc dung hợp!”

Tiểu Linh vừa khóc vừa hô to.

Tô Kì Chi sắc mặt lúc hồng lúc bạch.

“Tiểu Linh, ta cảm thấy được Tô Kì trưởng thành tốt lắm xem nha.”

Dạ Diên đứng bên cạnh có điểm thật cẩn thận nói, dù sao Tiểu Linh đang nổi nóng, nên không tốt nhạ cho lắm nha.

“Cái gì đẹp mắt a! Vừa thấy liền biết là xú nhân……Linh ngọc của ta a…Ngươi như thế nào liền như vậy bị….. bị xú nhân này thật sự chiếm tiện nghi a….”

Tiểu Linh tình tục gào khóc trước mặt Tô Kì Chi.

“Ta đâu có muốn cùng nó dung hợp đâu! Chuyện này cùng ta có cái gì quan hệ!”

Tô Kì Chi rốt cục cũng thiếu kiên nhẫn, nói lời phản bác.

Dạ Diên nghe lời Tô Kì Chi nói, vội vàng tìm vị trí an toàn trốn sang một bên. Làm ơn đi nha, đó là Tiểu Linh đang nổi điên ớ nha….

Quả nhiên, Tiểu Linh vừa nghe lời Tô Kì Chi nói, lập tức bay thẳng đến trước mặt Tô Kì Chi;

“Ngươi có biết hay không sau khi cùng Linh ngọc dung hợp. Huyết của ngươi có bao nhiêu trân quý a…. Được đến linh lực của Linh ngọc không nói gì, còn có thể giải bách độc nha…Ngươi ;à người quái dị vong ân phụ nghĩa…….”

Tiểu Linh của chúng ta không ngừng rống giận, không chút lưu tình giáng vài đạo thủy trụ thẳng hướng Tô Kì Chi đang nằm trên giường

Trong nháy mắt, hoàng tử cao quý, tao nhã của Thanh quốc liền biến thành hoa lệ ướt sũng….

“Hừ, bổn đại gia phải nhĩ hảo xem….”

Tiểu Linh phiêu ở không trung bay tới bay lui, mở miệng cuồng vọng nói…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play