Từ Kiều Diễm bị người ta cưỡng chế dẫn vào gian phòng chuyên môn chiêu đãi khách quý ở tầng 22 của khách sạn.
“Buông em ra!” Vừa vào cửa, cô liền giãy khỏi cánh tay của người đàn ông kia, thối lui đến góc phòng.
“Vì sao
không nói một tiếng liền bay tới Mĩ? Vì sao anh gọi điện thoại, em lại
không chịu nghe?” Anh dựa lưng vào cửa, cặp mắt đen nhìn cô không chớp,
chỉ sợ cô gái kia không an phận, đợi khi anh quay lưng là lại vụng trộm
trốn mất. “Lần trước không phải đã nói, em đi xa nhà nhất định phải nói
với anh một tiếng sao, vì sao không làm?”
Cái loại cảm giác tìm không thấy cô thật sự là tệ hết chỗ nói!
Vài lần, anh đứng suốt trước cửa nhà Từ
Kiều Diễm, hi vọng cửa đối diện sẽ mở ra, cô gái kia có thể giống như
lúc trước đi ra chào hỏi anh; nhưng một lần rồi lại một lần, sự thật
luôn làm anh thất vọng.
“Buồn cười! Từ Kiều Diễm em đâu phải là trẻ con, muốn đi chỗ nào, anh cấm được em sao?!” Cô nói chuyện không chút khách khí.
Cặp mắt đen chăm chú nhìn cô, cô gái
trước kia ngoan ngoãn phục tùng anh, hiện tại đã không thấy nữa rồi. “Em đã đồng ý đi Nhật Bản cùng anh.” Anh lên án.
“Dù sao cũng có người đi cùng anh rồi,
em tới góp vui làm gì? Anh hẳn là rất cao hứng khi có thể ở chung với
tình nhân cũ, em không đi, anh nên vui vẻ mới đúng.”
Thái độ của Từ Kiều Diễm vẫn rất lạnh
lùng, nói chuyện lại chanh chua, Úy Thượng Đình lập tức hiểu ra — cô còn tức giận. “Kiều Diễm, anh và Huệ Tử không phải như em nghĩ. . . .”
Vừa nhắc tới hai chữ Huệ Tử, Từ Kiều
Diễm giống như là bị kích động, cả người lập tức bùng nổ. “Huệ Tử, Huệ
Tử, gọi thân thiết như vậy thì nên đi tìm cô ta đi! Trái tim người ta
chỉ có anh, qua nhiều năm như vậy vẫn nhớ mãi không quên anh, nếu anh
vứt bỏ cô ta không phải là lòng lang dạ sói, không bằng heo chó hay sao. . . .”
“Kiều Diễm.”
“Đừng có gọi em! Anh dám nói anh không
có một chút cảm giác với Huệ Tử sao? Nếu như không có, anh sẽ không vì
cô ta mà cãi nhau với anh trai anh; nếu không có cảm giác, sao anh lại
hôn cô ta, còn mặc cho cô ta ôm anh ngủ?” Càng nói, lòng của cô càng cảm thấy khó chịu! Bách Hợp Huệ Tử có được tất cả những thứ cô không có, cô rất cố gắng mới theo đuổi được Uý Thượng Đình, cô gái kia không làm gì
lại khiến anh hôn cô ta, hai người còn ôm nhau ngủ. . .
“Là Huệ Tử nói với em như vậy sao?” Úy Thượng Đình kéo kéo cổ áo sơmi, hai nút áo bị tháo ra, bộ dáng thực rất gợi cảm.
Từ Kiều Diễm nhìn mà choáng váng, nhưng
ngay lập tức lắc lắc đầu, cảnh cáo bản thân nhất định phải nhanh chóng
khôi phục lý trí — người đàn ông kia đang sử dụng mỹ nam kế, cô trăm
ngàn lần không thể mắc mưu.
Từ Kiều Diễm lắc đầu, không để ý đến anh, tránh cho bản thân càng nghĩ càng đau lòng.
“Nếu anh nói lời của Huệ Tử, chỉ có một nửa là sự thật, em có thể bình tĩnh nghe anh giải thích không?”
“Em bị anh nhốt ở nơi này rồi, anh cảm thấy em có quyền nói không sao?” Cô châm biến.
Lúc này, thái độ của Từ Kiều Diễm quả
thật rất ngang ngạnh, so với quá khứ dường như là hai người khác nhay,
Úy Thượng Đình chỉ có thể cười khổ.
“Huệ Tử đúng là bạn gái Cung Thái Lang,
về phần cô ta chuyển qua thích anh từ khi nào, anh quả thật cũng không
rõ ràng lắm, anh chỉ biết thái độ của cô ta đối với anh đột nhiên trở
nên tốt đến dị thường, thậm chí còn thường mời anh ra ngoài; khi đó tuổi còn trẻ, rất nhiều chuyện chỉ dựa vào cảm giác mà làm, cũng không suy
nghĩ nhiều lắm. . . .”
“Đơn giản mà nói, chính là không chịu nổi mê hoặc!” Lời nói của Từ Kiều Diễm sắc bén, không chút lưu tình.
Anh ho nhẹ một tiếng, “Em muốn nói như
vậy cũng được, tóm lại, Huệ Tử chủ động với anh, thật sự là một loại mê
hoặc, nhưng không có nghĩa là anh muốn hoành đao đoạt ái, nhưng có một
lần, bọn anh ăn mừng giành được huy chương, mọi người đều uống nhiều
rượu, kết quả anh kìm lòng không được liền hôn cô ta.
“Sau đó anh cảm thấy hối hận, cho nên
vẫn lẩn tránh, nhưng cô ta lại chạy tới nói chia tay với Cung Thái Lang; cũng bởi vậy, quan hệ của anh và Cung Thái Lang về sau không tốt lắm,
thường có tranh chấp nhỏ.”
Trong lòng cảm thấy có chút không phải,
Từ Kiều Diễm vụng trộm liếc anh một cái — cho nên cô gái kia không có
nói sai, hai người này quả thật vì cô ta mà cãi nhau!
“Về phần Huệ Tử nhắc tới chuyện chạy đến nhà anh ngủ, đây chẳng qua là bởi vì cô ta cùng Cung Thái Lang chia tay không vui, uống rượu chạy tới nhà anh khóc lóc, anh nhất thời không có
biện pháp mới để cho cô ta ở lại; Huệ Tử bởi vì uống quá nhiều mà không
thoải mái, anh chăm sóc cô ta cũng rất mệt, không cẩn thận nằm trên
giường ngủ thiếp đi.” Anh thẳng thắn nhìn cô, “Cho nên, anh và Huệ Tử
không có cái gì gọi là hợp lại, bởi vì bọn anh căn bản là không có bắt
đầu!”
Vậy thì sao?
Từ Kiều Diễm quay đầu đi — anh tỏ ra không tin tưởng cô, thật ra mới tổn thương cô sâu sắc nhất!
“Kiều Diễm, anh biết là cô ta cố ý chọc
giận em, nên em mới có thể ầm ỹ với cô ta, lúc ấy anh hiểu lầm em là anh không đúng, em có thể bớt giận không?”
Cô nhíu mày, “Anh nói xong chưa?” Thái độ vẫn lãnh đạm như cũ. “Nói xong xin mời tránh ra, em trai của em còn ở dưới lầu chờ.”
Cô định vòng qua anh, nhưng lại bất ngờ lại bị người ta ôm lấy từ phía sau, làm cho cô không thể động đậy.
“Em rốt cuộc còn tức giận cái gì?” Anh không rõ, anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, thái độ Từ Kiều Diễm vì sao vẫn không thay đổi?
Từ Kiều Diễm không nói, chỉ dùng vẻ mặt ai oán không ngừng nhìn anh.
“Em rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng
lòng khôi phục lại thành Từ Kiều Diễm trước kia?” Dáng vẻ muốn rời đi
của cô, thật làm cho anh bực bội.
Cô gái này làm sao có thể trêu chọc anh xong rồi cứ như vậy phủi đít chạy đi?
Anh không cho phép!
Anh một tay ôm cô gái trong lòng tới
giường, dùng sức lực vượt trội của đàn ông kiềm chế không cho cô giãy
dụa. “Là em quấn quít lấy anh trước, khiến cho anh không thể không quen
có em, hiện tại mới muốn bỏ đi thì đã quá muộn rồi, anh sẽ không cho em
cơ hội rời đi!”
Khẩu khí của anh vô cùng bá đạo, anh kiềm chế hai tay Từ Kiều Diễm phía trên đầu cô, mắt đối mắt, mũi đối mũi với cô.
Lòng chiếm hữu của người đàn ông này làm cho tim Từ Kiều Diễm đập dồn dập, bình thường vào thời điểm này, đều
xảy ra một ít chuyện kinh điển.
Vì thế cô chờ, nhưng kế tiếp cũng không có xảy ra chuyện gì, cô nhịn không được nhắc nhở, “Anh còn chờ cái gì?”
Vẻ mặt của Úy Thượng Đình cứng đờ, cái gì gọi là “anh còn chờ cái gì”? Cô gái này rốt cuộc muốn làm gì nữa!
Từ Kiều Diễm nhụt chí thở dài, “Ở vào
thời điểm này, đàn ông không phải nên tức giận, sau đó mất đi lý trí xé
nát quần áo nữ chính, giở trò với nữ chính, rồi còn uy hiếp cô ấy không
được rời khỏi anh ta, sau đó lại làm thêm chút chuyện xấu hổ ép nữ chính đi vào khuôn phép. . .”
Cũng không biết cô đã đợi bao lâu, người đàn ông này ngoại trừ lúc đầu đẩy cô lên giường đúng theo kịch bản, thì cũng không có hành động gì tiếp.
“Người phụ nữ này, em rốt cuộc có hiểu
hai chữ thẹn thùng viết như thế nào hay không?” Bỏ đi sự kiềm chế đối
với cô, Úy Thượng Đình tựa đầu tại cần cổ của cô, hoàn toàn chịu thua
cô.
“Trên tivi không phải đều diễn như vậy
sao? Vai nam chính môt khi bị chọc giận, bình thường dục vọng sẽ lấn áp
lý trí, sẽ cưỡng ép nữ chính đi vào khuôn phép đó!”
Về sau, tuyệt đối không cho cô xem phim
truyền hình nữa! “Cho nên em đang cố ý kích thích anh sao?” Anh nâng mặt tức giận nhìn cô.
A! Bị phát hiện rồi!
Từ Kiều Diễm cười ngây ngô hai tiếng,
tưởng sẽ bị đẩy ra khỏi lồng ngực nóng bỏng kia, nhưng lại phát hiện anh một chút dấu hiệu muốn di động cũng không có.
“Ai bảo anh nói nhiều như vậy, nhưng vẫn không chịu nói thẳng ra là muốn em ở lại bên cạnh anh, làm bạn gái duy
nhất của anh!” Chờ anh mở miệng cũng không biết là phải đợi bao lâu nữa, không bằng kích thích anh có vẻ thực tế hơn. “Nhưng em thật sự rất giận anh không tin em, mà lại tin tưởng người đàn bà kia, chỉ cần vừa nghĩ
tới hôm đó anh ép em nói xin lỗi với cô ta, còn có cái vẻ mặt đắc ý của
cô ta, lòng em đến bây giờ cũng vẫn cảm thấy rất khó chịu!”
Cô vừa nói xong, đôi môi đỏ mọng liền bị người ta hôn lên.
“Hiện tại thì sao? Còn khó chịu không?” Úy Thượng Đình dụ dỗ cô.
“Khá hơn một chút.” Mặt nóng quá, Từ
Kiều Diễm tưởng như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập gia tốc, cô
không biết người đàn ông này trở nên thông minh từ lúc nào, thế nhưng
lại biết dùng chiêu này để trấn an cô, cô thật đã coi thường anh rồi.
Cô ổn định nhịp tim của mình, nhìn anh
bằng ánh mắt mang theo nét thẹn thùng của phụ nữ, “Nhưng so với việc nhớ anh, chút khó chịu ấy chẳng đáng gì cả? Em rất sợ sẽ không thấy được
anh nữa!”
Anh nhíu mày, “Cho nên em tha thứ cho anh rồi sao?”
“Đương nhiên.” Cô gật đầu thật mạnh, không chú ý tới quần áo đã trượt khỏi bả vai, lộ ra một khoảng da thịt lớn.
Ánh mắt đàn ông thoáng chốc trở nên thâm trầm.
“Tại sao anh lại đến San Francisco?”
“Em nói xem?” Anh cởi bỏ dây áo trên vai cô, tiếp đó bận rộn cởi bỏ âu phục trên người
“Không phải đặc biệt đi tìm em chứ?” Cô hưng phấn nháy mắt mấy cái.
“Không phải là vì em, chẳng lẽ là vì
Tiểu Minh. . . .” Tiếp cận người đẹp nửa thân trần trước mắt, hô hấp của Úy Thượng Đình trở nên nặng nề, chậm rãi vùi mặt vào trước ngực cô.
“Nói cũng phải, bất quá anh cũng có đi Nhật Bản một chuyến. . . . A! Anh, anh đang làm gì?”
Anh hôn toán loạn trên vai của cô, “Làm chuyện vừa rồi em muốn anh làm.”
Cởi bỏ mảnh chướng ngại vật cuối cùng
trên người cô, trong mắt anh lóe lên một mảng âm u, anh nhẹ nhàng hôn
lên đỉnh núi kia, cảm nhận được sự run rẩy của cô, anh than nhẹ một
tiếng, “Anh không nên phụ sự chờ đợi của em, đúng không?”
Hơi nóng làm cho cô run rẩy, toàn thân phút chốc đỏ rực.
“Nhưng. . .” Mới vừa rồi là có kế hoạch, nhưng hiện tại cô chưa có chuẩn bị mà! Thoáng cái thành ra như vậy, cô
rất thẹn thùng đó!
“Tiểu Minh. . . . Nó còn ở dưới lầu chờ em. . . .” Cô hít sâu một hơi, nói với người đang cúi đầu trước ngực mình.
“Cho cậu ấy chờ đi! Người lớn như vậy, đâu thể nào không thấy.”
Cô rốt cuộc không thể nói thêm cái gì, ý chí đã sớm biến mất dưới sự tấn công mãnh liệt của anh.
…………….
Một hồi chuông điện thoại, bắt buộc hai người không thể không tách nhau ra.
“Alo, được, tôi biết rồi, phiền anh kêu bọn họ chờ một chút, cám ơn!”
Cúp điện thoại, cô gái dụi dụi mắt nói: “Là ai gọi điện thoại đến vậy?”
Thì ra nữ chính sau khi bị buộc đi vào khuôn phép, sẽ trở nên mệt mỏi như vậy.
Nhưng thật ra là vì cô nhớ mong một
người mà ngủ không ngon, hiện tại quay về trong lồng ngực quen thuộc,
làm cho sự mệt mỏi nhiều ngày toàn bộ đều xả ra, cho nên mới có thể nằm ở trong lòng Uý Thượng Đình ngủ ngon lành.
“Phóng viên dưới lầu bởi vì chờ quá lâu
nên gây rối, anh đi xuống ứng phó với bọn họ là được, em muốn nghỉ ngơi
một chút nữa hay không ?” Úy Thượng Đình đứng dậy nhặt lấy quần áo trên
mặt đất, nhanh chóng mặc vào.
“Không được, em ngủ như vậy là đủ rồi,
tên nhóc kia rời mắt đi một chút cũng không được, ai biết có xảy ra
chuyện gì hay không?” Từ Kiều Diễm ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy trước
ngực mát lạnh, mắt nhìn xuống, lập tức kêu lên một tiếng kéo chăn lên
tới vai.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông kia mang theo nụ cười chăm chú nhìn cô.
Cô vừa thẹn vừa giận nói: “Nhìn cái gì chứ? Anh, anh đâu phải chưa thấy qua!”
“Nếu đã cho anh xem qua rồi, em còn thẹn thùng cái gì ?” Cô gái này miệng nói một đàng, lại làm một nẻo, nhưng
bộ dạng cô khi e lệ thực sự là rất đáng yêu.
Anh trở về bên giường, hôn lên má cô một cái, tiếp đó đem quần áo đưa lại cho cô.
“Em là phụ nữ, cho nên em có quyền thẹn thùng!” Cô tự tìm lối thoát cho mình.
“Anh sẽ gọi người đem hành lý của em đến căn phòng này.”
Cho nên hai người về sau đều ngủ cùng
nhau rồi? Ý là, cô mỗi ngày đều có thể nằm trong lòng anh, muốn ôm bao
lâu thì ôm, thỉnh thoảng còn có thể ăn đậu hũ nữa.
Nghĩ tới đây, Từ Kiều Diễm không chỉ mặt đỏ, toàn thân đều đỏ bừng.
Ánh mắt Úy Thượng Đình nhìn cô chăm chú, anh vuốt tóc của cô, nâng gương mặt của cô lên, vẻ mặt chân thành nói:
“Vĩnh viễn đừng nói sẽ rời khỏi anh nữa.”
Cô nghe không hiểu đây là mệnh lệnh hay
là khẩn cầu? “Nếu em nói không!” Đầu vai cô lập tức bị người ta cắn một
cái, làm cho cô lui lại một chút.
“Đuổi tới chân trời góc biển, anh cũng sẽ bắt em trở lại!” Anh nói với chính mình như vậy.
Bản tính của đàn ông, đều quá là bá đạo!
“Làm sao anh biết em ở San Francisco?” Cô vừa mặc quần áo, vừa tò mò đặt câu hỏi.
“Tìm không thấy em, anh phỏng đoán em có phải vì không muốn gặp anh mà xuất ngoại rồi hay không? Kết quả anh quả nhiên đoán không sai, vì tìm em, anh đã vận dụng một chút quan hệ quen
biết — trước kia anh biết không ít người có quyền lực, chỉ cần anh ra
mặt, dùng một ít tiền tự nhiên có thể tìm được em lên máy bay nào, dừng
chân ở khách sạn nào.”
Người này lại vì cô mà làm vậy, đây cũng là nguyên nhân vì sao các phóng viên lại đuổi theo như ong vỡ tổ.
“Chuyện này có gây phiền phức cho anh
hay không?” Dù sao cô cũng không biết Úy Thượng Đình rốt cuộc có muốn
quay lại cái vòng luẩn quẩn đó hay không.
“Hiện tại mới nghĩ tới, có phải quá muộn hay không?” Anh tìm lược, chải đầu tóc rối bù của cô
Từ Kiều Diễm nhất định sẽ thay người
khác lo nghĩ, nếu đổi lại là Bách Hợp Huệ Tử, hẳn là sẽ cao hứng thậm
chí chủ động giúp anh mở buổi họp báo, nói Xích Diễm đã trở lại.
“Vậy là anh đã trở về Nhật Bản gặp cha dượng của anh rồi sao?”
“Đúng.”
“Vậy, không có chuyện gì chứ?”
Anh gật đầu, “Anh đồng ý với cha dượng, về sau mỗi năm sẽ trở về ít nhất ba lượt, ông ấy còn muốn anh lần sau mang em về cùng.”
“Anh có đề cập tới em với cha dượng anh sao?” Cô kinh ngạc.
“Ông ấy rất muốn trông thấy là dạng con gái da mặt dày đến đâu mà có thể theo đuổi được con trai ông?”
Cô giận dỗi lườm anh một cái, đột nhiên lại nghĩ đến, “Đúng rồi, Bách Hợp Huệ Tử kia . . . . .”
Úy Thượng Đình ôm lấy thân thể của cô, “Yên tâm, cô ta sẽ không bao giờ đến làm phiền em nữa.”
Anh đã đem tất cả chuyện của Bách Hợp
Huệ Tử nói cho cha dượng biết, về việc cô gái kia đã làm cho hai đứa con trai của ông khắc khẩu với nhau, ông cảm thấy rất khó mà bỏ qua được,
nên đã nghiêm lệnh cho nhà Bách Hợp phải quản lý con gái mình cho tốt,
nếu không ông sẽ không còn có bất kỳ quan hệ làm ăn gì với gia tộc Bách
Hợp nữa.
Cho nên, chuyện này cuối cùng đã kết thúc rồi.
“Anh Úy, anh rất nổi tiếng đúng không?”
Gì?
“Cũng rất nhiều tiền đúng không?”
“. . . . . .”
“Còn quen rất nhiều người có địa vị cao đúng không?”
“. . . . . .” Anh rất hoài nghi cô gái này lại muốn đưa ra cái yêu cầu kỳ quái gì đây?
Vẻ mặt cô tương đối nghiêm túc, bộ dạng
không giống như đang nói dối, “Vậy anh có thể để cho em đi thăm công ty
chế tạo phim hoạt hình búp bê bọt biển một chút hay không? Em rất muốn
đi thăm hỏi người chế tác búp bê bọt biển đó!”
Anh liếc mắt xem thường, cô gái này thật sự là rất nhàm chán, Úy Thượng Đình liền không thèm để ý tới cô!
Lúc này, điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên.
“Của em!” Từ Kiều Diễm lấy điện thoại ra — người gọi dãy số này cũng chỉ có Từ Tiểu Minh thôi.
“Alo! Alo! Alo!” Tín hiệu điện thọai không được rõ ràng cho lắm, “Nhóc con, là em hả?”
“Khụ khụ, bà chị ngốc, không phải em. . . thì còn ai gọi điện cho chị. . . Khụ khụ. . .”
Tiếng ho khan liên tiếp làm Từ Kiều Diễm nghe không rõ đầu bên kia điện thoại đang nói gì, một dự cảm bất thường thoáng chốc xuất hiện ở trong lòng của cô. “Em đang ở đâu? Có phải chỗ
nào không thoải mái hay không . . . . . .”
“Em ở trong trung tâm thương mại ngày
hôm qua chúng ta đã dạo qua,” Từ Tiểu Minh lại ho khan một trận mới nói
tiếp: “Nơi này. . . chẳng biết tại sao lại bị cháy, cửa ra đều bị che
lại, trốn không thoát rồi!”
“Em nói cái gì?” Từ Kiều Diễm lo lắng,
vẻ mặt kinh hoàng nhìn Úy Thượng Đình, “Em chờ đó, chị lập tức báo cảnh
sát, chị lập tức đi qua cứu em!” Cô vừa nói vừa kéo Úy Thượng Đình ra
ngoài.
“Không còn kịp rồi. . . Lửa quá lớn, rất khó ra được . . .” Tiểu Minh lại ho khan một hồi, “Em chỉ là muốn nói
với chị một câu. . . chị, cám ơn chị. . .”
Điện thoại đúng lúc này bị cắt đứt!
Từ Kiều Diễm hồn bay phách tán nhìn điện thoại của mình.
“Kiều Diễm?” Úy Thượng Đình nhận thấy có gì đó bất thường.
Cô đột nhiên hướng anh kêu to, “Nhanh một chút! Tiểu Minh bị nhốt trong hiện trường hoả hoạn, em muốn đi cứu nó!”
…………….
Xe chạy rất nhanh, bỏ lại từng chiếc
từng chiếc xe phía sau, còn dám chạy lên cả lối đi bộ, chuyện này chắc
cũng chỉ có Úy Thượng Đình mới làm được.
Dọc theo đường đi, Từ Kiều Diễm không
ngừng gọi điện thoại, nhưng đều không có tín hiệu, ngay lúc trái tim cô
như sắp đóng băng, trung tâm thương mại khói phủ dày đặc rốt cục cũng
xuất hiện trước mắt.
Dừng xe xong xuôi, cô lập tức nhảy xuống, ra sức xông qua đám người vây xem, chạy tới cửa lớn của khu trung tâm thương mại.
“Cô à, nơi này cấm vào!” Hai cảnh sát to lớn chắn phía trước cô.
“Các người tránh ra, đừng có cản đường
tôi, em trai tôi còn ở bên trong đó!” Cô không hiểu người ngoại quốc
đang nói cái gì, chỉ một lòng muốn vọt vào đám cháy cứu người.
“Cô à, hiện trường đã phong tỏa, phiền
cô phối hợp một chút.” Một nhân viên cảnh sát bắt lấy tay cô, tránh cho
cô mất kiềm chế nhảy vào hiện trường hoả hoạn.
Không lường trước cô trở tay một cái, viên cảnh sát đau đến kêu ra tiếng, buông tay đang giữ cô ra.
Không ngờ một cô gái Phương Đông bé nhỏ
lại có thể quật ngã một gã to con, các cảnh sát quanh đó cũng đồng loạt
tiến lên; nhiều người dù sao cũng hữu dụng hơn, hai cảnh sát mỗi người
một bên giữ chặt Từ Kiều Diễm.
“Các người buông tôi ra! Tại sao lại
ngăn tôi đi vào?” Từ Kiều Diễm liều mình giãy dụa, thét chói tai, đáng
tiếc đối phương cũng không chịu cho qua.
Sau khi Úy Thượng Đình tới nói xin lỗi
với nhân viên cảnh sát, liền đem Từ Kiều Diễm ngang ngạnh kéo ra phía
sau. “Kiều Diễm, em bình tĩnh một chút!”
“Anh muốn em bình tĩnh thế nào? Em trai
của em đang ở bên trong! Rất có thể nó sẽ trốn không thoát, rất có thể
sẽ bị lửa thiêu chết!” Tình thế cấp bách khiến cô không ngừng gào to,
hốc mắt đỏ hoe.
Cánh tay anh ôm cô thật chặt, Từ Kiều
Diễm mất tự chủ như vậy khiến anh thấy không đành lòng, anh vỗ lưng cô
an ủi: “Em hiện tại không bình tĩnh, sẽ chỉ gây trở ngại đến nhân viên
cứu hỏa cùng nhân viên cứu hộ mà thôi, chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ
đợi, anh tin tưởng Tiểu Minh sẽ không có chuyện gì.”
“Nó đương nhiên sẽ không có chuyện gì,
cũng không thể có chuyện gì!” Từ Kiều Diễm lau nước mắt trên mặt. “Em
còn chờ nó lớn lên, kiếm nhiều tiền để nuôi em! Nó làm sao có thể có
chuyện.. . . . Chết tiệt! Nó thế nhưng chỉ nói tiếng cám ơn với em là
thôi, em khổ cực nuôi lớn nó, một câu cám ơn là đủ sao, làm sao có thể
chứ? Cho nên nó không thể có chuyện gì.. . .”
Làm sao mà càng lau nước mắt lại càng
chảy nhiều, “Anh Úy, em thật sự không có chán ghét Tiểu Minh như thế
đâu, em thật sự yêu thương nó như em ruột vậy, em hi vọng nó có thể lớn
lên thành tài, làm người hữu dụng.”
Hiểu rõ thân tình giữa Từ Kiều Diễm cùng Từ Tiểu Minh, nhưng Úy Thượng Đình cũng không thể nói thêm cái gì, chỉ
có thể không ngừng vỗ lưng trấn an cô.
“Chỉ cần Tiểu Minh có thể trở về, em thề về sau sẽ không mắng nó nữa, sẽ đối xử tốt với nó, nó thích chơi điện
tử bao lâu em đều mặc kệ, nó về nhà muộn bao lâu cũng không sao.. .”
“Đây là do chình chị nói nhé, bà già, đừng đổi ý đấy!” Đột nhiên, phía sau hai người truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Hai người nhìn về hướng phát ra âm thanh, Từ Tiểu Minh đã lành lặn đứng ở phía sau, đang nhếch miệng cười.
Mới vừa rồi khi Từ Kiều Diễm nhảy vào
đám người, Từ Tiểu Minh cũng đã chú ý tới, nhưng có quá nhiều người, cậu phải mất chút thời gian mới đi tới đây được, nhưng cũng vừa vặn nghe
thấy toàn bộ những lời cảm động kia của Từ Kiều Diễm, không sót một chữ.
“Em, em không có bị chết cháy?”
“Xui xui xui, người phụ nữ này, sao chị
vừa mở miệng liền rủa em chết!” Từ Tiểu Minh mặt mày xám xịt trừng mắt,
cậu đại nạn không chết, tất có hồng phúc về sau.
“Nhưng ở trong điện thoại em. . .” Từ Kiều Diễm có chút phản ứng không kịp.
“Nói đến điện thoại kia em lại thấy thật bực mình, nói đến thời điểm quan trọng tự nhiên hết pin!” Từ Tiểu Minh
lấy cái điện thoại hoàn toàn không gọi được ra, “Em vẫn muốn gọi báo cho chị em không sao rồi, nhưng di động hết pin, không có biện pháp.”
“Vậy sao em lại nói cám ơn chị, hại chị nghĩ đó là di ngôn của em.” Từ Kiều Diễm thật sự bị cậu hù chết.
“Chẳng tại sao cả, chỉ là đột nhiên muốn nói với chị câu nói kia.” Một khắc kia, cậu thực nghĩ rằng mình có khả
năng bị thiêu chết, ai ngờ mới nói xong, lối thoát hiểm trước mặt liền
được người khác mở ra.
“Chị thật sự bị em hù chết!”
Vốn cho là người phụ nữ kia sẽ xông tới
đánh vào đầu cậu một cái, ai ngờ bà chị lại tiến đến ôm chặt lấy cậu,
chẳng những khiến cậu thiếu chút nữa ngộp thở, còn không để ý đến hình
tượng mà khóc lớn lên.
“Này, làm sao chị lại khóc đến thê thảm như vậy!” Mẹ nó, hại cậu cũng cay mũi theo, nước mắt cũng muốn rơi xuống.
Không được, đàn ông không dễ rơi nước mắt .
Ba giây sau –
“Chị à, thực xin lỗi! Lúc ấy em thật sự
rất sợ, nên mới có thể gọi điện thoại cho chị, em thật sự đã nghĩ em sắp phải chết. . .” Từ Tiểu Minh ôm lấy Từ Kiều Diễm cùng nhau oa oa khóc
lớn.
Úy Thượng Đình ôm lấy hai người đang ôm nhau mà khóc, trên mặt lộ vẻ cảm tạ trời đất.
Người một nhà, rốt cục cũng đoàn tụ.
Đi theo Từ Tiểu Minh là phóng viên Hoa
kiều, bị ba người làm cho cảm động muốn khóc, quyết định đem câu chuyện
này viết ra, tiêu đề là “Chị em tình thâm, tay đua xe quốc tế Xích Diễm
dùng tốc độ đấu tranh với thời gian”!
…………….
Sự kiện hoả hoạn chấm dứt, nhưng chuyện tình kéo đến sau đó lại làm cho Từ Kiều Diễm sắp chịu không nổi –
Úy Thượng Đình bị truyền thông đưa tin,
vì giúp bạn gái đến hiện trường hỏa hoạn, vận dụng kỹ thuật điều khiển
xe thần kỳ, đưa bọn họ tới hiện trường hoả hoạn gặp người thân trong
nháy mắt.
Nhất cử nhất động của người nổi tiếng
đều làm cho mọi người chú ý, “Xích Diễm” nổi tiếng nhất thời, liên tục
tham gia vài hoạt động đua xe, hiện trường lúc nào cũng kín người.
Hiện tại đi đến đâu cũng có người vội vã chạy tới muốn kí tên; mà Úy Thượng Đình đến nơi nào cũng luôn bị một,
hai nhà báo theo đuôi.
Có người đã sớm quen bị quay phim chụp ảnh, cho nên không sao, nhưng Từ Kiều Diễm chẳng thể thích ứng dù chỉ một chút.
Ngẫm lại, có người nào vừa đi ra khỏi
toilet đã bị rất nhiều phóng viên vây quanh không, may mà cô có rửa tay, bằng không nếu bị tóm được một lỗi nhỏ, không biết sẽ lại bị viết thành cái dạng gì?
“Thực phiền quá!” Cuộc sống như vậy căn bản là chơi không được tận hứng.
“Quay về Đài Loan anh chỉ là một cảnh
sát giao thông bình thường, là em nói, muốn đến Las Vegas chơi, muốn ở
nước Mĩ thêm vài ngày.” Anh chẳng qua là theo ý cô mà thôi.
“Nhưng em không nghĩ tới phía sau có
nhiều người theo như vậy.” Cô nhiều lần nhìn thấy máy chụp ảnh phía sau
chớp không ngừng, thì ra có một người bạn trai nổi tiếng, là chuyện thực phiền toái.
Chỉ có một nơi, đám phóng viên sẽ không
theo vào, chính là trong sòng bạc, đáng tiếc cô không có ham bài bạc,
không có khả năng mông dính mãi trên chiếu bạc.
Bất quá nhìn sang một người khác, Từ Tiểu Minh lại không có loại phiền não này, cậu rất vui vẻ bày đủ tư thế trước ống kính.
Úy Thượng Đình hôn nhẹ lên gò má cô, xoa dịu phiền não của cô, “Không sao, hôm nay em trang điểm rất đẹp, lên
ảnh nhất định rất đẹp mắt.”
“Đây là đương nhiên.” Cô vẫn còn nhớ rõ
Bách Hợp Huệ Tử từng nói, Từ Kiều Diễm cô căn bản không thể cùng Úy
Thượng Đình đứng chung một chỗ, nhìn xem, cô không có làm cho anh mất
mặt chút nào cả!
Lúc này, có một người đàn ông ngoại quốc ăn mặc đặc biệt lịch sự đến trước mặt Úy Thượng Đình.
Ông ta không biết thì thầm cái gì với
anh, sau đó Úy Thượng Đình liền liếc nhìn cái người đang không có hứng
thú xem biểu diễn, dường như gật đầu đáp ứng việc gì đó, người đàn ông
ngoại quốc mập mạp cuối cùng vui vẻ rời đi.
“Anh với ông ấy nói cái gì thế?”
Úy Thượng Đình hôn lên má cô một cái, “Có muốn xem chút kích thích không?”
Từ Kiều Diễm đầu tiên là không hiểu, sau khi được người ta đưa đến hiện trường, cô liền hiểu ra.
Một khách sạn lấy đua xe làm chủ đề
chính sắp khai mạc, vì muốn phô trương thanh thế, nên đặc biệt xây một
sân đua xe nhỏ ở bên cạnh, người vừa rồi chính là quản lí khách sạn, đặc biệt tới mời Úy Thượng Đình thay bọn họ tiến hành khai mạc sân đua xe.
Được người khác đưa đến ghế ngồi riêng, ngồi ở chỗ này, có thể nhìn thấy rất rõ từng cái góc trong sân đua.
Màn biểu diễn này mặc dù là bất ngờ
trình diễn, nhưng bởi vì Xích Diễm mấy ngày gần đây tin tức nhiều, nên
không bao lâu, toàn bộ sân đua đã ngồi kín người.
Đây là lần đầu tiên Từ Kiều Diễm cùng Từ Tiểu Minh tận mắt nhìn thấy biểu diễn đua xe, hơn nữa còn do Úy Thượng Đình lái xe.
Bọn họ nín thở nhìn lá cờ phất xuống,
một chiếc xe đua màu đỏ trong nháy mắt tăng tốc độ vượt lên, khúc cua
thứ nhất hoàn toàn không có giảm tốc độ liền vòng qua, tiếp một cái, lại một cái, mà tốc độ xe còn liên tục nhanh hơn. . . .
“Nhanh quá!” Cô thì thào tự nói.
“Wow ~~ chị thấy kỹ thuật của anh Úy tốt chưa?! Một vòng nhỏ như vậy, anh ấy cũng có thể nhanh chóng chạy qua,
không lệch khỏi đường băng chút nào . . .”
Từ Kiều Diễm nhìn chiếc xe đang luồn lách rất nhanh kia không chớp mắt.
Bách Hợp Huệ Tử nói không sai, người đàn ông này quả thực có thiên phú, để anh ở Đài Loan làm người vô danh,
thật sự là lãng phí tài năng của anh.
Tiếng reo hò xung quanh làm cô nhịn không được quay đầu lại nhìn –
Bốn phía tất cả đều bởi vì màn biểu diễn đặc sắc mà đứng lên hò hét, cô vừa không biết tiếng Anh, cũng không
hiểu tiếng Nhật, ở nơi này chỉ có thể để cho người khác chăm sóc, như
vậy cô, có thể cùng Úy Thượng Đình tiến tới không?
Từ Kiều Diễm đột nhiên từ trên ghế ngồi đứng lên.
“Này, biểu diễn cũng còn chưa chấm dứt, chị muốn đi đâu?”
“Chị say xe, đi ra sau nghỉ ngơi một chút.” Không được! Cô phải cẩn thận suy ngẫm lại vấn đề này.
“Say xe? Người phụ nữ này có lắm bệnh
vậy! Không ngồi ở trong xe làm sao có thể choáng váng. . . .” Nhìn chằm
chằm chiếc xe đang chạy vòng quanh rất nhanh, Từ Tiểu Minh thật đúng là
có chút hôn mê.
Thực bội phục người ngồi trên ghế lái, vòng nhiều vòng như vậy mà không thấy choáng váng.
…………….
Từ Kiều Diễm kỳ thật không nghĩ quá lâu.
Sáng sớm hôm sau, khi Úy Thượng Đình
tỉnh lại, người bên gối đã biến mất vô tung, chỉ để lại tờ giấy ở trên
bàn. Mà anh không nhìn còn đỡ, vừa thấy, cơn tức giận vô hình liền bốc
lên khiến anh suýt nữa đã xé nát tờ giấy kia.
Trên tờ giấy viết –
Anh Úy thân yêu, em đi trước đây, màn
biểu diễn của anh thực đặc sắc, anh rất thích hợp làm một tay đua xe, em nghĩ anh nên tìm một phụ nữ có thể phối hợp với anh thì tốt hơn.
Cái quỷ gì đây, cô gái này lại muốn đùa giỡn cái gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT