Hiện thế thiên
Gió thổi lướt qua, ta hít vào một hơi, ngửi được mùi vị biển khơi.
Ta chưa từng nghĩ tới, năm năm sau khi tốt nghiệp, ta còn có thể lại bạn học thời đại học – ngay dưới một tình huống quỷ dị như vậy.
“Wow, Giang Lễ, lâu rồi không gặp mà cậu vẫn như xưa, vẫn bộ dáng đó, rất đẹp trai a.” Nói chung, không ai nỡ ra tay đánh một người đang vui vẻ mỉm cười, cho nên ta luôn luôn chào hỏi trước, hẳn là sẽ không có việc gì.
Giang Lễ mắt không chớp lấy một cái, cứ chăm chú nhìn ta một hồi, mãi sau đó đôi môi mỏng mới khẽ động, rốt cuộc phát ra thanh âm:
“…Sao cậu lại ở chỗ này?”
Khóe mắt ta giật giật, “Cậu không cảm thấy tôi mới là người nên hỏi cậu câu này sao?”
Lúc còn học đại học, Giang Lễ đã đặc biệt khiến người khác chú ý, vóc người cao to chính trực như lưỡi đao đầy khí phách, ngũ quan trên gương mặt lại xuất chúng, vì vậy dễ dàng trở thành nhân vật tiêu điểm.
Hơn nữa, cậu ta không phải có vẻ ngoài đẹp đẽ, đầu óc càng thêm thông minh. Bốn năm học đại học cùng Giang Lễ, mỗi nhận nhận phiếu điểm, vị trí dẫn đầu luôn thuộc về cậu ta. Còn ta thì dở dử ương ương, đa phần đều ở khoảng giữa.
Sau khi tốt nghiệp không lâu, nghe nói Giang Lễ được một công ty nước ngoài nổi tiếng nhận vào làm, lương một năm trên bảy con số, đó là chưa kể tiền thưởng cuối năm. Về phần ta, sau hai mươi bảy lần trắc trở, cuối cùng trở thành một phóng viên nhỏ ở tòa soạn báo hạng ba, dùng số tiền lương ít ỏi miễn cưỡng sống qua ngày.
Cho nên, ở nơi này lại gặp phải Giang Lễ, thay vì để cậu ta hỏi ta, phải đổi thành ta hỏi cậu ta mới đúng chứ.
Giang Lễ sau nỗi kinh ngạc nhất thời liền trở lại bình thường, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra biểu tình châm chọc vẫn thường thấy trong bốn năm đại học với ta, “Là tôi hỏi trước, cho nên cậu đương nhiên phải trả lời, không đúng ư?”
Nguy hiểm thật, may là ta đã sớm chuẩn bị, đoán được sẽ có người hỏi ta vấn đề này. Ta vội vàng rũ mắt xuống, làm bộ bày ra vẻ mặt bối rối khó xử.
“Còn có thể vì sao chứ… Tôi quen bạn gái, mua thật nhiều hàng hiệu để cô ấy vui vẻ, còn ngốc đến mức làm người bảo lãnh cho cô ấy… Kết quả, trong một đêm, cô ấy bỏ trốn…” Ta dừng ở chỗ này, trầm mặc vài giây mới nhún nhún vai, cười khổ nói tiếp: “Hiện tại, tôi cái gì cũng không còn, căn bản không đủ sức trả nợ bọn cho vay nặng lãi.”
Giang Lễ nhướng mày, “Cậu thiếu bao nhiêu?”
Ta không chút nghĩ ngợi, nói đại ra một con số mà ta cho rằng vô cùng khủng khiếp đối với ta.
“…Tôi giúp cậu trả.”
“Hả?” Ta sửng sốt, vừa rồi có phải ta mới nghe cái gì đó không? Không, nhất định là ta nghe lầm, tuyệt đối là ta nghe lầm…
Một thanh âm thấp trầm từ tính lại từ trong miệng Giang Lễ truyền ra rõ ràng: “Tôi nói, tôi giúp cậu trả nợ. Trương Hàn, cậu lập tức trở về đi.”
Như “Ầm” một tiếng đất bằng nổ tung, trong đầu ta hoàn toàn trống rỗng. Một lúc lâu sau, ta mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười cứng ngắc, nói: “Cậu… Cậu đang nói giỡn hả? Cái chuyện này không vui chút nào đâu…”
“Tôi không phải người hay nói giỡn.” Giang Lễ bỗng nhiên siết chặt vai ta, xuyên qua một lớp quần áo, ta vẫn có thể cảm nhận được đôi bàn tay nóng hổi của Giang Lễ, “Trương Hàn, tôi sẽ giúp cậu trả hết khoản nợ còn thiếu. Cho nên, cậu hãy lập tức trở về, nếu không cậu sẽ phải hối hận.”
Nhìn ánh mắt đáng sợ như dã thú muốn cắn người của Giang Lễ, ta nuốt xuống một ngụm nước bọt, ấp a ấp úng nói: “Cái gì mà hối hận? Tôi… tôi… tôi đã không còn đường lui nên mới đến đây… Huống chi, tôi và cậu đâu có thân nhau lắm? Cậu lại muốn thay tôi trả nợ? Nếu như… Nếu như cậu thật sự chịu giúp tôi, chẳng qua chủ nợ của tôi sẽ đổi thành cậu, như vậy tôi còn thảm hơn, cả đời đều mắc nợ cậu a…”
Sắc mặt Giang Lễ đông lại, ta dường như nghe thấy tiếng răng rắc từ bàn tay đặt trên vai ta, “Tôi không cần cậu trả tiền cho tôi, số tiền đó cứ xem như tôi cho cậu.”
Nghe Giang Lễ nói thế, bụng ta đột nhiên nổi lên lòng tham điên cuồng. Chỉ cần ta đồng ý, số tiền gởi trong ngân hàng sẽ tăng thêm vài con số không!
Không được! Trương Hàn, thiên hạ làm gì có bữa ăn không phải trả tiền? Hơn nữa, sở dĩ mày tới đây, không phải là vì bài báo của mày sao? Tiền thì tính là gì? Có thêm bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng mua không được thành tựu mai sau đâu!
Từ sâu dưới đáy lòng, ta không ngừng nhắc nhở chính mình, không thể bỏ cuộc nửa chừng, tuyệt đối không thể bỏ cuộc nửa chừng.
“Giang Lễ, cám ơn ý tốt của cậu, nhưng mà tôi…”
Ta còn chưa kịp nói xong, một cô gái khiến bất cứ ai cũng phải sáng mắt chẳng biết từ đâu xuất hiện, đối với chúng ta (hay nói chính xác hơn là đối với Giang Lễ) lộ ra lúm đồng tiền xán lạn như hoa.
“Giang Lễ, vị tiên sinh này là ai thế?”
Vừa nhìn thấy cô gái này, sắc mặt Giang Lễ thay đổi rõ ràng, thả đôi tay đang siết chặt vai ta ra.
“Là bạn học thời đại học.”
“À, là vậy sao. Thật trùng hợp quá!” Lúc này, cô ta mới chuyển sang nhìn ta, mỉm cười kín đáo: “Không biết vừa rồi hai người đang nói chuyện gì?”
Tuy cô ta không chú ý, nhưng ánh mắt ta đã bắt được một chuyện, khi cô ta vừa hỏi ra câu này, bàn tay đã buông xuống của Giang Lễ đột nhiên siết chặt thành quyền.
Ta cười cười, nói rằng: “Cũng không có nói gì nhiều, chỉ chọc ghẹo cậu ta vài câu thôi. Tôi còn tưởng rằng người ưu tú như cậu ta, cuộc đời khẳng định phải được thuận buồm xuôi gió, không nghĩ tới cư nhiên có thể gặp cậu ta ở chỗ này… Nói vậy, chắc cậu ta cũng đã xảy ra chuyện gì, ông trời quả thật công bằng.”
Cô ta bật cười ha hả: “Vậy phải làm anh thất vọng rồi. Anh ấy không phải người tham gia, anh ấy là người trung gian.”
“Người trung gian?”
Cô ta gật đầu, đôi mắt ướt át như câu hồn người nhìn ta chăm chú, “Đúng vậy, mà không phải chỉ là người trung gian, còn là người tổ chức nữa. Tôi nghe nói, anh ta phục vụ rất tốt, đã an bài chúng ta đến một hòn đảo, cư dân trên đảo vô cùng hiếu khách. Bởi vì tín ngưỡng đặc biệt của cư dân, cho nên họ sẽ không ngăn cản chúng ta, còn có thể chuẩn bị chỗ ăn chỗ ở tốt nhất cho chúng ta, để chúng ta trước khi chết được hưởng niềm hạnh phúc cuối cùng.”
Những gì cô ta nói, ta đều được người giới thiệu cho biết cả rồi, bởi vậy từng khiến ta hết sức kinh ngạc, cảm thấy trên đời này quả nhiên chuyện lạ gì cũng có, muốn chết cư nhiên còn được du thuyền đưa đi, chiêu đãi toàn món ngon.
“Nếu có người đổi ý thì sao? Như là đột nhiên nhận ra rằng, cuộc sống này hóa ra vẫn còn hi vọng hoặc niềm vui các loại?”
Cô ta cười nói: “Đương nhiên có. Có một người nghe người ta mách chuyện Giang Lễ, liền tìm đến nhờ Giang Lễ an bài giúp. Tuy rằng chi phí rất đắt, thế nhưng nếu còn chưa muốn chết, có ném tiền qua cửa sổ cũng đáng.”
Ta chớp mắt mấy cái, “Cái này… còn phải trả chi phí?”
Cô ta buồn cười liếc mắt nhìn ta, sẵng giọng: “Dĩ nhiên rồi, nếu không cư dân trên đảo vì sao phải giúp chúng ta chuẩn bị chỗ ăn chỗ ở? Nhưng anh yên tâm, tiền của mọi người tôi đều đã trả hết. Chỉ là không nghĩ tới, thì ra số đồng bạn không muốn sống lại không hề ít.”
Cô ta cười đến vô cùng hài lòng.
Trên đời quả nhiên chuyện lạ gì cũng có. Ta lần thứ hai cảm thán sâu sắc đạo lý này, trên mặt vẫn không lộ ra chút biểu cảm nào, hỏi thăm: “Lúc xuất phát tôi không nhìn kỹ lắm, chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người?”
Cô ta nói: “Ngoại trừ Giang Lễ, nếu tính luôn cả ta, chúng ta tổng cộng có mười bốn đồng bạn.”
“Mười bốn người… Đúng là không ít.”
Cô ta không để ý đến ta nữa, xoay người đi, bộ váy dạ hội tựa như cánh bướm nhẹ nhàng phấp phới.
“Giang Lễ, dùng bữa tối trên đảo xong, em có chút chuyện muốn thương lượng với anh, được chứ?”
“Được.”
Giang Lễ hơi nghiêng người, để cô ta đi trước, sau đó mới nhân lúc đi ngang qua ta, dùng âm lượng cực kỳ thấp nói với ta câu lúc nãy: “Mau trở về đi.”
Ta chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cậu ta mà cười khổ.
Giang Lễ ơi Giang Lễ, cậu thông minh một đời, thế nào lại hồ đồ một lúc vậy? Ở đây là giữa biển a! Cậu muốn tôi bơi trở về sao? Nếu vậy tôi đây mới thật sự là tự tìm đường chết…
Ta ngượng ngùng gãi đầu, hai người Giang Lễ đi rồi, trên boong tàu ngoại trừ ta chỉ còn mấy ‘đồng bạn’ khác. Bọn họ giống như dã thú có thói quen phân chia lãnh địa, ai nấy đều tự mình độc chiếm một góc trời riêng, chẳng ai thèm để ý đến ai.
Ta cũng không có hứng thú bắt chuyện với bọn họ, bởi lúc trước ta từ từng thử nói chuyện phiếm với mấy ‘đồng bạn’ tham gia tự sát tập thể này rồi, muốn thăm dò xem lý do vì sao bọn họ tham gia, đáng tiếc chẳng có mấy người đếm xỉ gì ta.
Tuy rằng đa số không chịu hợp tác, nhưng ít nhất vẫn còn vài người chịu nói chuyện, trong đó gây cho ta ấn tượng sâu sắc nhất là hai người, một nam một nữ.
Và người con trai trong số hai người đó, hiện tại đang ở trên boong tàu. Toàn thân cậu ta mặc đồ hàng hiệu Armani, đứng dựa vào lan can nhìn về biển rộng, hưởng thụ gió biển nhẹ thổi lướt qua.
Tên cậu ta là Trần Minh Gia*. Vừa nghe cậu ta nói tên, ta lập tức liệt cậu ta vào đối tượng tuyệt đối không cần cự tuyệt quá khứ.
*Minh: sáng sủa, Gia: tốt đẹp.
Trần Minh Gia nhỏ hơn ta, năm nay mới hai mươi sáu. Cậu ta và Giang Lễ đều thuộc dạng thiên chi kiêu tử*, thân thế hiển hách, bộ dạng anh tuấn, đầu óc thông minh, đều thuộc loại người khiến những người đồng giới hận không thể đem ra thiên đao vạn quả**.
*thiên chi kiêu tử: đứa con được gia đình cưng chiều như con trời.
**thiên đao vạn quả: chém trăm ngàn nhát dao.
Một người thanh niên xuất sắc như vậy, thế nào lại có u uất trong lòng? Cho nên lý do của cậu ta là nghĩ rằng thế giới này quá nhàm chán.
Nghe cậu ta nói, từ khi còn nhỏ đến lúc hai mươi sáu tuổi, mọi chuyện như ý, chưa từng gặp cảnh thất bại, tình trường hết thảy thuận lợi, chức vụ thăng tiến không ai cản nổi. Nói tóm lại, chỉ có chuyện cậu ta không muốn làm chứ không có chuyện cậu ta không làm được.
Thế nhưng, cậu ta không vì thế mà tự hào kiêu ngạo, tiếp tục nỗ lực sống sót gây họa cho nhân gian, ngược lại cảm thấy thiếu thốn cảm giác kích thích, cảm giác thành tựu, cảm giác thỏa mãn. Vì vậy… cậu ta quyết định không thèm sống nữa.
Khi đó, ta nghe mà tức giận đến mức muốn lật bàn rồi kéo cậu ta dậy, đập một trận cho sướng tay.
Len lén ở sau lưng Trần Minh Gia cố sức dựng thẳng ngón giữa lên, ta lúc này mới hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy mỹ mãn trở về ca-bin.
“Trương đại ca, anh không ngắm cảnh biển nữa à?”
Đang đi đến trước mặt ta, là người còn lại khiến ta ấn tượng sâu sắc, Lý Văn Đình.
Lý Văn Đình là học sinh trung học, bộ dáng không thể xem là đẹp nhưng rất thanh thú, khi cười rộ lên hai bên khóe miệng sẽ như ẩn như hiện má lúm đồng tiền nho nhỏ, tương đối khả ái.
Lý Văn Đình không nói ra lý do khiến cô muốn tự sát như Trần Minh Gia, bởi vì khi ta trò chuyện với cô mấy câu để tạo mối quan hệ, mới làm bộ như thuận miệng hỏi cô lý do thì sắc mặt vốn dĩ hồng hào của cô trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giống như vừa nhớ lại một ký ức hết sức kinh hoàng. Cho nên, cô mới có thể khiến ta ấn tượng sâu sắc.
Tuy rằng không cách nào hỏi nguyên nhân của cô, nhưng ta vẫn nghĩ rằng chỉ cần ta nỗ lực lôi kéo tình cảm, ta nhất định có thể hỏi được tin tức cần thiết trước khi cô chết.
Ta nhún nhún vai, bất đắc dĩ cười khổ: “Nhìn tới nhìn lui nếu không phải trời xanh thì là biển rộng, chẳng có gì đặc biệt.”
Lý Văn Đình nói: “Nhìn thì chán thật, nhưng gió biển thổi nhẹ rất thoải mái, không khí cũng rất trong lành, còn mang theo một chút vị mặn, trên đất liền không thể so sánh được…” Cô bé tính cách trẻ con lè lưỡi, “Chỉ là không biết còn phải ngồi bao lâu nữa? Tuy em không bị say sóng, nhưng em vẫn tưởng nhớ đất liền không lay động quá đi.”
Ta gõ nhẹ lên đỉnh đầu cô một cái, cười mắng: “Chưa được bao lâu mà em đã bắt đầu tưởng nhớ, có phải hơi nhanh không?”
Lý Văn Đình vẻ mặt ủy khuất nói: “Em không thích ngồi thuyền…”
Thấy cô bé gượng cười khổ sở, ta đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Chúng ta xuất phát lúc một giờ chiều, dự tính khoảng sáu giờ tối sẽ đến nơi… Vậy chắc một tiếng nữa em có thể được giải thoát, bước chân trên đất liền mà em tưởng nhớ.”
Lý Văn Đình hưng phấn vỗ tay không ngừng.
“A, thế thì nhanh thôi! Hơn nữa sắp xếp thời gian cũng rất hợp lý, chờ khi chúng ta đến khách sạn, sắp xếp xong hành lý thì cũng gần đến giờ cơm tối rồi. Nghe nói thức ăn vừa có ở đất liền vừa có cả hải sản, phong phú dọa người, em mong chết đi được luôn.”
“Có phong phú hơn nữa, nhìn bộ dáng của em chắc cũng không ăn được bao nhiêu đâu.”
“Nè nè, Trương đại ca, anh quá xem thường em…”
Trong lúc chúng ta chuyện trò lung tung trên trời dưới đất, thời gian lướt qua nhanh như tên bắn, đến khi toàn thân du thuyền chấn động mạnh một cái, chúng ta mới lấy lại được tinh thần, ý thức được hóa ra khi chúng ta không để ý thì đã đến điểm cuối cùng.
Bến cảng để du thuyền cập bến rất nhỏ, đoàn người chúng ta ai nấy đều tự xách hành lý xuống thuyền, quan sát hòn đảo nhỏ này một chút.
Gần bến cảng dường như có mấy hộ gia đình sinh sống, khi ta phóng tầm nhìn có thể thấy được những dãy núi xanh tươi nhấp nhô trùng điệp, căn bản không nhìn ra bất cứ tòa kiến trúc cao chót vót nào. Từ mấy hộ gia đình gần bến cảng, có thể suy đoán ngôi nhà cao tầng nhất trên đảo không vượt quá ba tầng.
Cô nàng xinh đẹp đi cùng đã biến mất, Giang Lễ chẳng biết từ khi nào xuất hiện ngay bên cạnh ta, khiến ta đang tập trung quan sát hoàn cảnh bốn phía suýt chút nữa bị cậu ta hù đến thoát tim ra ngoài.
“Tôi giúp cậu xách hành lý.”
“A, hành lý hả? Không cần đâu, hành lý của tôi không nhiều lắm…”
Đây không phải lời khách sáo đâu, ta thật sự chỉ mang theo một cái ba lô cỡ vừa mà thôi, mấy ‘đồng bạn’ khác cũng mang rất ít hành lý. Bởi vì đều muốn chết, cho nên mang theo lắm thứ cũng vô dụng.
“Tôi giúp cậu xách.” Giang Lễ không dài dòng thêm nữa, đoạt lấy ba lô trên vai ta.
Trong một khắc, ta cảm giác được hình như bàn tay ta bị nhét vào một mảnh giấy hay gì gì đó, cho nên ta lập tức mang lời cự tuyệt nuốt ngược trở lại trong bụng, hai tay đút túi quần jean, hừ lạnh một tiếng xem thường.
“Nếu cậu vui vẻ xách như thế, tôi có người tình nguyện phục vụ miễn phí, đúng là cầu còn không được.”
Giang Lễ liếc mắt nhìn ta rồi đi lướt ngang qua, hướng về đoàn người phía trước.
“Khách sạn cách nơi đây một khoảng, mời các vị đi theo tôi, không nên rời khỏi tôi.” Mặt cậu ta không chút biểu tình, ngay cả nụ cười lễ phép cho có cũng không thèm bố thí.
Lý Văn Đình bước chậm mấy bước đến bên cạnh ta, nhỏ giọng hỏi: “Trương đại ca, anh quen người kia sao? Anh ta là ai vậy? Bộ dáng rất đẹp trai…” Hai mắt cô bé phát sáng, ngay cả một cái chớp mắt cũng luyến tiếc không nỡ rời đi bóng lưng đang dẫn đường cho mọi người, có thể nhìn ra được hưng phấn của cô.
Đúng là một cô bé con. Ta cũng học theo cô, nhỏ giọng nói: “Là bạn học hồi đại học của anh, nghe nói là người trung gian của chúng ta đấy.”
“Hóa ra người trung gian là anh ta? Hơn nữa còn là bạn học của Trương đại ca… Thế giới này thật nhỏ bé.”
“Đúng vậy, thế giới thật nhỏ bé.” Ta không yên lòng trả lời.
Lúc này, toàn bộ tâm trí của ta đều đặt vào mảnh giấy trong túi quần. Lý Văn Đình dường như nhận ra ta không có tâm tình nói chuyện phiếm với cô, rất ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không làm phiền ta nữa.
Đi hơn mười phút, chúng ta mới bắt gặp thôn xóm duy nhất trên đảo. Người dân trong thôn nhìn thấy chúng ta đều mỉm cười hiền lành, tỏ ra bọn họ đầy thân thiện hòa nhã. Người dân ở đây quả thật rất được, ta âm thầm nghĩ trong lòng, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn có điểm không ổn… Chỉ là dù có nghĩ thế nào đi nữa cũng không nghĩ ra, mấy người ở đây rốt cuộc có điểm nào không bình thường.
Đại khái qua thêm năm phút đồng hồ nữa, chúng ta cuối cùng đã đến khách sạn mà chúng ta phải ở lại trong hai ngày.
Khách sạn có ba tầng lầu, mặc kệ bên ngoài lẫn bên trong đều được trang hoàng nhưng xem ra có vẻ giống nhà dân hơn, chỉ là nó tương đối rộng, cũng có vẻ tương đối cũ kỹ.
Giang Lễ trước tiên trả ba lô lại cho ta, sau đó mới nhận một chùm chìa khóa từ ông chủ khách sạn, lần lượt trao tận tay từng người chúng ta, “Mời các vị về phòng thu xếp hành lý trước, bữa tối sẽ bắt đầu lúc bảy giờ. Nhà hàng ở lầu một, khi các vị lên lầu cứ nhìn kỹ bên trái một chút thì có thể thấy nhà hàng.”
Ta nhìn dãy số trên chìa khóa một chút: 304.
Cùng mấy ‘đồng bạn’ lên lầu ba, ta đút chìa khóa vào lỗ khóa trên cửa phòng, xoay một cái, theo tiếng động ‘Răng rắc’, hai cánh cửa đồng loạt mở ra.
Bước vào phòng, ném ba lô trên vai xuống, ta lập tức lấy ra mảnh giấy mà Giang Lễ lén lút đưa cho ta ở bến cảng.
Sau mười giờ tối nay, nếu có người gõ cửa thì không được trả lời. Trước khi đến sáng mai, không được mở cửa kiểm tra.
Chữ viết của Giang Lễ rất cẩu thả, có thể nhìn ra được là cậu ta vội vội vàng vàng viết.
Nhìn mảnh giấy hồi lâu, ta vò luôn mảnh giấy thành cục rồi nhét vào miệng, ăn tươi nuốt sống xuống bụng.
…Sự tình rất không tầm thường!
Tuy rằng trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nhưng chẳng biết vì sao trực giác mách bảo ta rằng phải làm theo những lời trong mảnh giấy nói.
Bữa tối quả nhiên giống như Lý Văn Đình mong đợi, chim trời cá nước đều có đủ, thức ăn liên tiếp được đưa lên, mỗi bàn đầy ứ món ăn, hơn nữa mùi vị không hề tệ.
Chủ khách sạn tuổi vẫn còn trẻ nói, mấy món rau xanh này đều do người dân trên đảo tự tay trồng, ngay cả mấy con gà con chim kia đều không phải nuôi nhà mà do người dân tự mình lên rừng xuống biển bắt.
Hòn đảo này vô cùng thích hợp dưỡng già, ta ở dưới đáy lòng âm thầm kết luận.
Suốt buổi tối, ta cùng Giang Lễ chỉ nói với nhau mấy câu xem như tán gẫu, hoàn toàn chỉ là xã giao thông thường, giống hệt mấy người bạn cũ lâu ngày không gặp nhưng kỳ thực không hề thân thiết.
Sau khi bữa tối chấm dứt, chủ khách sạn có ý tốt dặn dò chúng ta, bởi vì trên đảo không có lắp đặt đèn đường các loại, người dân cũng có thói quen ngủ sớm dậy sớm, cho nên muốn chúng ta cố gắng không rời khỏi khách sạn để tránh xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Ta đoán dù chủ khách sạn không nói, mấy ‘đồng bạn’ kia cũng chẳng có thú vui tao nhã là ra ngoài ngắm cảnh đâu. Họ nên ở trong phòng hồi tưởng lại quá khứ một chút, hoặc là điên đầu khổ sở nghĩ xem viết di thư thế nào mới đúng.
Ngay trước cầu thang lầu hai đi lên lầu ba, một thanh âm mềm mại dịu dàng đến mức có thể khiến xương cốt nhũn ra chặn ta lại: “Trương Hàn.”
“A, là cô sao? Có chuyện gì?”
Dù đã là buổi tối, cô gái trước mắt vẫn mặc bộ y phục thịnh hành năm nay, đôi môi màu anh đào khẽ nhếch, lộ ra nụ cười mê người, lễ phục Tây Âu màu tím nhạt bó sát người càng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của cô.
Cô ta cười nói: “Anh cứ gọi tôi là cô này cô nọ. Tôi nói anh nè Trương Hàn, anh không phải đã quên tên tôi rồi chứ?”
Ta nhìn cô ta, ngạc nhiên vô cùng: “Hình như cô chưa nói tên của cô cho tôi biết mà…”
Cô ta trề môi, đấm nhẹ vào ngực ta một cái.
“Thật quá đáng, cái gì chưa nói hả, rõ ràng lúc ở trên thuyền tôi có tự giới thiệu.”
“Ha ha, thất lễ quá, chắc lúc đó tôi đang lạc vào chốn thần tiên. Chứ nếu không một người hấp dẫn như cô, tôi không thể có khả năng quên tên đâu.”
Chính xác mà nói, lúc đó ta đã lạc vào thế giới ảo tưởng. Nếu như lần này ta thành công viết một bài báo về chuyện tự sát tập thể, có thể gây kích động bao nhiêu a? Ta biết, khẳng định sẽ có người phê phán cách làm của ta, nói ta cái gì mà dửng dưng mở to mắt nhìn một đám người tự sát mà không cố gắng cứu họ, thậm chí còn không có lương tâm đem họ trở thành đề tài viết báo…
Bất quá, họ công kích ta càng nhiều thì càng chứng minh bài báo của ta gây sốt. Chỉ cần đề tài lần này có thể giúp danh tiếng của ta lên như diều gặp gió, muốn ta bán linh hồn cho quỷ dữ ta cũng cam lòng.
Cô ta liếc xéo ta, giọng điệu hờn mát: “Tôi tên Phan Như Tiệp, không cho phép anh quên nữa đâu đấy.”
“Được, tuyệt đối không dám quên.” Ta cười cười cho có lệ, cô gái này rất biết cách lợi dụng sức hấp dẫn của mình, mỗi một cử chỉ, mỗi một động tác đều có thể khiến đàn ông ngứa ngáy tâm hồn.
“À, Trương Hàn, tối nay… anh có rảnh không?” Cô ta liếc mắt ám chỉ.
Cô gái này… đang mời gọi ta sao? Tuy ta tự nhận bộ dáng không tồi, nhưng so với Giang Lễ hay Trần Minh Gia thì còn kém rất xa, điều kiện cũng không được như bọn họ…
Nếu như trước khi chết muốn có tình cảm nồng nhiệt cuối cùng, nhân vật bất cứ cô gái nào cũng sẽ tìm để tan thành khói bụi chung là hai người bọn họ, sau khi bị cự tuyệt mới có thể đến lượt ta; còn nếu như nói đến nhất kiến chung tình, vậy thì càng không thể hơn, hai người bọn họ đều tập hợp đủ điều kiện khiến các cô gái nhất kiến chung tình*.
*nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.
Sau mười giờ tối nay, nếu có người gõ cửa thì không được trả lời. Trước khi đến sáng mai, không được mở cửa kiểm tra.
Trong đầu ta đột nhiên hiện lên nội dung mảnh giấy, nhìn từ một góc độ khác, ý nghĩa của nó chính là bảo ta ngoan ngoãn ở trong phòng.
Nếu có hiểu sai, nhiều nhất cũng chỉ lỡ mất một cơ hội tốt đẹp, bản thân ta không tổn thất quá nhiều. Huống hồ, không biết có phải do ta nhạy cảm quá không, nhưng ta vẫn nghĩ Giang Lễ dường như rất kiêng kỵ cô gái này.
Với sự hiểu biết của ta về Giang Lễ, cậu ta là một người vô cùng tự tin vào chính mình, tuy không muốn thừa nhận chút nào, nhưng cậu ta xác thực có sự tự tin kiểu tư bản. Mặc kệ vào lúc nào, mặc kệ ở nơi nào, cậu ta luôn toát ra một phong cách đặc biệt thuộc về chính mình đầy tự nhiên, khiến người khác không thể không chú ý sự tồn tại của cậu ta…
Mà đối với một Giang Lễ tự tin như vậy, hiện tại lại kiêng kỵ cô gái quyến rũ xinh đẹp trước mắt.
Cô gái có thể khiến Giang Lễ kiêng kỵ, tuyệt đối không phải loại người mà một nhân vật nhỏ bé như ta có thể chọc vào.
Ta làm bộ bày ra vẻ mặt mệt mỏi rã rời, cười khổ: “Ngại quá, tối nay tôi đặc biệt muốn đi gặp Chu công…”
*đi gặp Chu công: đi ngủ ^^
“Gì hả, tôi đã không thấy ngại mời anh, một người đàn ông như anh lại dám từ chối tôi?”
Phan Như Tiệp dường như có chút tức giận, nhưng ta mơ hồ nghĩ rằng cô ta vẫn nghi ngờ ta. Quả nhiên, giây tiếp theo cô ta liền hỏi một câu khiến hồi chuông cảnh báo trong lòng ta rung lên mãnh liệt.
“Không phải Giang Lễ đã nói gì với anh đấy chứ?”
Có lẽ do ngọn đèn ở hành lang không đủ sáng nên tạo ra ảo giác, ta đột nhiên thấy ánh mắt Phan Như Tiệp trở nên đen ám quỷ dị, khiến người khác run rẩy không ngừng.
Ta ép bản thân lộ ra biểu tình oán giận, trầm giọng nói: “Hóa ra Giang Lễ từ chối cô, cô mới chạy đến tìm tôi. Tôi đã thấy kỳ quái rồi, một cô gái như cô thế nào lại nhìn trúng tôi.”
Thấy trên mặt ta hiện rõ vẻ tức giận, Phan Như Tiệp có điểm luống cuống, vội vàng nói: “Không phải như thế…”
Ta cắt ngang lời cô ta, đen mặt nói: “Xin thứ lỗi, Phan tiểu thư, tôi mệt rồi. Nếu cô có việc gì, xin mời ngày mai hãy quay lại tìm tôi nói tiếp.”
Nói xong, ta cũng không quay đầu lại, bước thẳng lên lầu ba. Còn Phan Như Tiệp có lẽ thấy ta thật sự nổi giận nên không dám giữ ta.
Trở về phòng, ta đem mấy tư liệu quan trọng ngày hôm nay sắp xếp một chút, đến chín giờ tối thì tắt đèn, chui thẳng vào trong chăn nhìn chằm chằm trần nhà.
Ta đang chờ đợi.
Hơn mười một giờ đêm, bỗng có tiếng gõ cửa truyền vào tai ta, ta liền vô thức nín thở.
“Trương tiên sinh, Trương tiên sinh, tôi có chuyện tìm anh, có thể nhờ anh mở cửa không?” Là tiếng của chủ khách sạn.
Ta không trả lời, chỉ cảm thấy toàn thân nóng đến mức đổ mồ hôi, tim đập nhanh như trống. Đây không phải hưng phấn chờ mong, mà là khi đối mặt với sợ hãi, cơ thể tự nhiên sẽ có phản ứng.
Tiếng đập cửa kiên trì vang lên trong một phút, đến phút thứ hai thì im bặt. Nghe tiếng gõ cửa đã dừng, ta lập tức xốc chăn lên, rón ra rón rén đến sát bờ tường, ngồi xổm xuống áp lỗ tai lên tường nghe ngóng.
Nhớ đến mấy gian phòng trên lầu ba, trực giác nói cho ta biết, chủ khách sạn nếu cho rằng ta ngủ say kêu không tỉnh, có khả năng sẽ chuyển mục tiêu sang căn phòng kế bên.
Quả nhiên, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, ta vẫn nghe được chủ khách sạn đang gõ cửa căn phòng kế bên, còn hỏi một câu giống hệt khi nãy: “Vương tiên sinh, Vương tiên sinh, tôi có chuyện tìm anh, có thể nhờ anh mở cửa không?”
Vương Bách Thành, nhìn bộ dáng chắc năm nay phải hơn bốn mươi tuổi. Đối với ông ta, ta chỉ biết tên, những cái khác đều không biết.
Qua mấy lượt hô hấp, ta nghe tiếng mở cửa ở căn phòng kế bên. Chủ khách sạn hình như nói gì đó với Vương Bách Thành, tuy nhiên ta nghe không rõ lắm.
Cuối cùng, là tiếng đóng cửa.
Ta có thể khẳng định, Vương Bách Thành nhất định vì nguyên nhân nào đấy nên rời khỏi phòng, đi theo chủ khách sạn. Ta biết, thân là một phóng viên, ta phải theo dõi họ đến cùng, nhưng ta đã không làm.
Bởi vì, ta cảm thấy sợ.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra đầy quỷ dị giống hệt lời Giang Lễ nói trong mảnh giấy. Ta sợ nếu ta theo dõi, có thể sẽ phát sinh chuyện mà ta tuyệt đối không mong muốn.
Ta không có hứng thú trở thành diễn viên phim kinh dị. So với muốn biết đáp án, trái tim ta lựa chọn an toàn nhiều hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT