Không gian tĩnh mịch phía sau tu viện như chiếc áo giáp mỏng manh bao bọc lấy kẻ đang chìm sâu dưới đáy vực của tuyệt vọng. Yunho ngồi thừ ra như người mất hồn, trước mặt hắn là những đứa trẻ mồ côi được tu viện nhận về nuôi. Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng nói chuyện vang lên nhưng hắn chẳng thể nghe được câu nào, chẳng thể biết được chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình. Những cặp mắt tò mò hướng về hắn – một kẻ bảnh bao với cái nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn đang nghĩ gì? Đầu óc hắn trống rỗng ngay lúc này. Hắn tự cười vào chính mình, hay thật! Một kẻ có mọi thứ như hắn lại không có chỗ nào để đi ngoại trừ tu viện bé nhỏ này. Đúng là… ông trời trêu ngươi hắn!
“Rè rè rè”
Điện thoại rung lên cuộc gọi thứ mấy hắn cũng không buồn đếm. Cái tên Jaejoong nhấp nháy trên màn hình khiến hắn nhức mắt. Gọi để làm gì? Để khóc lóc, van xin và chờ đợi hắn trở về để đặt ra một câu chuyện nào đó thay cho lời giải thích ư? Cậu định lấy cái gì ra để khiến hắn mềm lòng? Con? Con ư? Đứa bé trong bụng cậu chẳng phải là lý do tốt nhất ư? Hắn nhếch mép!
Xòe bàn tay ra, lòng bàn tay trống không với những đường chỉ tay chằng chịt. Từ khi cưới cậu, hắn có được cái gì? Tình yêu? Sự chung thủy? Nụ cười vô tư lự? Sự hy sinh từ cậu? Không có gì cả, bàn tay hắn không thể nắm giữ bất cứ cái gì từ cậu. Hắn dường như chạy theo cái gì đó thật xa xôi, mù quáng mà chính mình cũng không nhận ra. Lại nhếch mép, hắn cười cái gì đây? Cười vì điều gì?
“Rè…”
“Yunho àh! Sắp đến giờ họp với đối tác rồi. Đây là cuộc họp quan trọng nên con không thể vắng mặt được. Con đang ở đâu, đến đây nhanh lên!”
“Con không đến được! Ba thay con chủ trì cuộc họp đi. Dù sao con cũng phải thông qua ba trước khi chấp thuận. Hôm nay con có việc rồi. Xin lỗi ba!”
Đặt điện thoại xuống ghế trước khi hướng ánh mắt vô định về phía xa, dù không muốn nhưng Yunho phải thừa nhận rằng mọi cảm xúc của hắn đều bị Jaejoong chi phối. Những cảm xúc về cậu đều ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Nhìn lại cổ tay hãy còn đỏ ửng bởi bàn tay siết chặt của cậu, ha! Cậu muốn giữ hắn lại, cậu không muốn hắn đi? Nhưng tại sao cậu là cất giữ lá thư đó? Lá thư của Hyunbin không khiến hắn tức giận và đau đớn bằng hành động của Jaejoong. Hyunbin là kẻ bại trận, anh đã chấp nhận rút lui khỏi cuộc chiến giành lấy Jaejoong, việc anh đi nước ngoài đã nói lên điều đó. Hắn giận Jaejoong, giận cậu đã cất giữ lá thư đó và xem nó như báu vật. Hắn vẫn còn nhớ như in những nét phẳng phiu trên lá thư được vuốt thẳng tắp, vài dòng bị nhòe đi bởi nước mắt. Có phải cậu luôn nâng niu và khóc mỗi khi mở nó ra xem. Cậu giấu hắn chừng ấy thời gian, tỏ ra là một người vợ đảm đang với công việc dọn dẹp phòng mỗi ngày, thực chất cậu đang cố che giấu, cố lừa dối hắn mà thôi. Hắn giận lắm! Giận đến nổi muốn tát cậu thêm một cái đau đớn, muốn xỉ vả cậu, muốn đá cậu ra khỏi nhà như một kẻ vô tình hay ghen tuông. Jaejoong ích kỷ lắm! Hắn trách trái tim cậu quá tham lam, tại sao cậu tham lam đến như thế? Tại sao cậu cố cất giữ những gì đã qua mà không trân trọng những thứ hiện tại? Tại sao cậu không dành nhiều thời gian cho hắn? Không yêu thương và trân trọng hắn thay vì cố níu lại quá khứ của cậu và Hyunbin? Jaejoong quá tham lam, cậu vừa tham lam, vừa ích kỷ nhưng hắn lại không thể làm đau con người này được. Bàn tay hắn vẫn còn run sau cái tát nảy lửa mà hắn dành cho Jaejoong ngay khi cậu bước vào phòng. Hẳn sẽ đau lắm, sẽ in lại dấu ngón tay trên gương mặt trắng mịn đó, hẳn cậu sẽ phải đau rát lắm. Hắn cũng đau, hắn đang rất đau đây! Nhưng hắn không biết phải làm gì, không biết phải đối mặt với điều này như thế nào. Hắn cảm thấy bế tắc nhưng không ai giúp hắn, không ai kéo hắn ra khỏi con đường bế tắc ấy. Không một ai!
Trong khi đó, Jaejoong gom lại số drap giường và áo gối đã bị Yunho ném xuống sàn đưa cho Maya. Cậu nhốt mình trong phòng với đôi mắt đỏ hoe và nỗi đau âm ỉ trong tâm hồn. Yunho đi rồi, cậu đã cố giữ hắn lại bằng tất cả sự chân thành của mình nhưng hắn vẫn để cậu ở lại. Cậu gọi cho hắn, nhắn tin cho hắn nhưng cái cậu nhận lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Cậu sai rồi sao? Cậu đã làm gì sai? Giữ lại kỉ niệm của Hyunbin là sai ư? Họ chỉ còn là những người bạn không hơn, Hyunbin ra đi và món quà duy nhất mà anh tặng cho cậu là lá thư này. Cậu đơn giản chỉ là muốn giữ nó lại, cậu có thể nói cho Yunho nghe nhưng nói rồi thì sao? Hắn là một kẻ sở hữu, hắn sẽ cho phép cậu giữ lại lá thư mỏng manh ấy sao? Hay hắn sẽ như thế này?
Nhìn lại căn phòng mấy phút trước vẫn còn thấm đầy nước mắt và sự tức giận bây giờ như chưa từng xảy ra cuộc xung đột nào. Sàn nhà sáng loáng thay thế cho những giọt nước mắt của cậu, thay thế cho sự giận dữ của hắn.
Rộng quá…
Cảm giác đó quay về như những ngày đầu cậu bước chân vào ngôi nhà này, căn phòng tưởng như chỉ vừa đủ cho hắn và cậu nay lại rộng đến lạ lùng. Nếu ngày xưa, cảm giác lạnh lẽo bởi bốn bức tường giam cầm cậu với tình yêu nồng cháy dành cho kẻ khác thì bây giờ, chúng lại giam cậu trong nỗi nhớ thương về Yunho. Hắn bây giờ đi đâu? Hắn đang làm gì? Hắn có khóc không hay vào bar tìm quên trong những ly rượu đắng? Hắn biết cậu vẫn đang chờ đợi hắn không? Hắn biết nước mắt cậu vẫn đang rơi vì hắn không? Trở về đi, chỉ cần hắn trở về, cậu sẽ nhận lỗi, cậu sẽ không làm như thế nữa, cậu sẽ làm theo những gì hắn muốn, cậu sẽ…
Ya! Anh làm cái gì mà anh tôi đập bể đồ tùm lum vậy hả?
Jaejoong không buồn quay lưng lại khi tiếng hét của Ara vang lên từ phía sau, con bé có lẽ đang rất giận vì chị Maya nói lại chăng. Ùh! Hắn đập phá chén đĩa, làm đổ thức ăn, đá bể những chậu hoa vô tội và để lại những cánh hoa tan nát dưới bánh xe ô tô. Cậu nghe đấy, nhưng cậu không muốn trả lời. Cậu chỉ mong hắn về, chỉ mong được một lần giải thích mọi chuyện với hắn. Cậu chỉ mong như vậy, thế nên… đừng ai làm phiền cậu, đừng ai làm ảnh hưởng đến sự chờ đợi của cậu!
Em ra đi, anh không muốn nói chuyện – Jaejoong nói đủ để bản thân và Ara nghe thấy.
Cái gì? Anh biết hai chậu hoa đó tôi khó khăn lắm mới trồng được không? Nó là loại sống ở nhiệt đới, tôi đã bỏ biết bao nhiêu tiền của mới chăm nó sống ở Hàn. Bây giờ chỉ một câu nói của anh thì tôi ra chắc? Còn nữa, bộ bát đĩa đó là quà sinh nhật của tôi, bây giờ bể hết rồi, anh làm sao đây?
EM ĐỪNG LÀM PHIỀN ANH NỮA ĐƯỢC KHÔNG? CHẬU HOA ĐÓ! NÓ CŨNG CHỈ LÀ HOA THÔI. BỘ BÁT ĐĨA ĐÓ LÀ DO ANH HAI EM LÀM BỂ, TẠI SAO EM KHÔNG TÌM ANH ẤY MÀ TÌM ANH? ANH ĐÃ BẢO ĐỂ CHO ANH YÊN MÀ, EM KHÔNG NGHE SAO? RA NGOÀI!
Giật mình bởi tiếng hét của Jaejoong, Ara tròn mắt nhìn kẻ đang ngồi quay lưng lại với mình. Cậu mắng nó nhưng cũng không buồn quay lại. Cái quái gì đang diễn ra trong ngôi nhà này? Từ lúc bước vào nhà, mọi thứ đổ vỡ hiện ra trước mắt. Maya nói anh hai nó rất giận dữ khi từ phòng bước ra. Những vật mà nó yêu thích nhất đều bể tan tành. Nó giận dữ, nó muốn trút giận lên cậu nhưng dường như điều đó đang quay ngược. Cậu đang trút giận lên nó, bàn tay của cậu cong lại thành nắm đấm và run lên trên bàn. Nó muốn lớn tiếng hơn nhưng tiếng hét của cậu khiến nó sợ hãi. Lần đầu tiên cậu như thế, lần đầu tiên cậu không phải là một Jaejoong ít nói và cam chịu nữa.
RA NGOÀI!
“RẦM”
Lau nhanh nước mắt khi tiếng đập cửa vang lên phía sau mình, mệt mỏi! Mệt mỏi lắm rồi! Cậu thật sự mệt mỏi!
“Ok Bin àh! Hôm nay anh không khỏe, anh không thể về nhà cùng em ăn sinh nhật của ba được. Gởi lời chúc của anh đến ba!”
Gập điện thoại lại ngay khi nhận được tin nhắn đồng ý từ Ok Bin, Jaejoong lại tiếp tục chờ đợi, cậu nhất định sẽ đợi hắn về và hàn gắn lại vết nứt do cậu tạo ra. Rồi cậu và hắn sẽ hạnh phúc, một lần nữa.
Kim gia, 7:30 pm
Tiếng dao nĩa vang lên giữa phòng ăn rộng lớn, ông Kim chợt cười, lần sinh nhật thứ năm mươi của ông vẫn không thoát khỏi sự lạnh lẽo, vắng vẻ và cô độc. Năm nay, mừng thay khi Ok Bin đã ngồi bên cạnh ông. Nó không mang quà đến, không hát bài chúc mừng sinh nhật, cũng không tự tay nấu cho ông món canh rong biển để chúc mừng. Nó đến như một người khách, nó chào và đến bàn ăn như những kẻ được mời. Một ngày sinh nhật lặng lẽ…
Hình như đây là lần đầu tiên ba đón sinh nhật ở nhà đúng không?
Ông Kim nói khẽ và nhìn Ok Bin, nó vẫn chăm chú vào món ăn của mình và im lặng trước câu hỏi của ông. Ùh! Đây là lần đầu tiên ông có tiệc sinh nhật tại nhà mình, những lần trước, không đi công tác nước ngoài cũng đi uống cùng đối tác thâu đêm suốt sáng. Ông không biết đâu, những lần đó, người nhà ông đã nấu những món ăn thật ngon, tự tay làm món bánh kem ba tầng và chờ đợi ông về. Nhưng lần nào, ông cũng về nhà muộn và tất cả thức ăn phải vứt đi vì nguội lạnh. Khi có ba đứa con, mỗi người một món ăn dành cho ông. Đến khi mất một người, điều đó đồng nghĩa với việc ngày sinh nhật của ông mất đi một món ăn của sự yêu thương. Bao nhiêu năm trôi qua, ông mất dần… mất dần những món ăn đó, cũng mất dần tình yêu thương của những đứa con. Ông mang lại cho chúng quá nhiều đau khổ, quá nhiều mất mát và thất vọng nhưng ông lại muốn nhận sự phục tùng, lòng kính trọng từ chúng. Ông có quá tham lam không? Ông có quá tàn nhẫn không để bây giờ, chỉ còn lại nỗi cô đơn ngay khi con gái ông cùng ông dùng bữa tối.
Dọn về đây đi Ok Bin! Nhà này sớm muộn cũng giao cho con mà – ông Kim nhìn con mình với đôi mắt hằn sâu những tháng năm gian khó.
Ở đây, con sẽ chết!
Ai giết con mà con chết?
Con không biết, con chỉ biết rằng nếu con ở đây, con nhất định sẽ chết. Con buộc phải chết! – ngữ điệu vẫn không thay đổi, nó cảm thấy buồn nôn khi bước vào ngôi nhà to lớn chứa đầy sự phẫn nộ, đau thương và cả tang tóc. Ba lần nó tiễn những người nó yêu thương nhất. Một lần là mẹ, một lần là chị hai và một lần là Jaejoong. Jaejoong có phước nhiều hơn mẹ và chị hai nên cậu được hưởng cái gọi là hạnh phúc sau những tháng ngày đau khổ. Nó mệt mỏi rồi, nó cảm thấy nghẹt thở nếu tồn tại trong ngôi nhà không có yêu thương này. Những tấm ảnh gia đình chưa bao giờ có đủ những thành viên, bữa cơm không bao giờ mang hơi ấm gia đình. Ngày xưa chỉ có mẹ và ba chị em, rồi đến ba chị em, rồi đến hai anh em. Nó chán ngấy việc hy vọng sự đổi thay từ người cha vô tình này, nó mệt mỏi khi nghĩ rằng ông sẽ nhận ra những lỗi lầm của mình rồi.
Sau này con bằng tuổi ba, con sẽ biết vì sao ba làm vậy!
Con no rồi! Thôi con về đây. Chào ba!
Ok Bin bước ra cửa khi thức ăn trên đĩa vẫn chưa vơi, ông Kim chợt cười, ông cười thật lớn để âm thanh của ông làm ấm lại căn nhà không có mùa xuân này. Buồn cười thay, ông có vợ, ông có con, những đứa con thật đáng yêu… nhưng… rốt cuộc, ông lại chẳng có gì cả…
7:30 pm
Sao hôm nay chén bát kỳ khôi thế này, nguyên bộ cùng màu đâu mà để màu sắc lộn xộn thế huh? – tiếng nói của bà Jung vang lên dưới lầu.
Dạ… cậu hai Yunho sơ ý làm bể mấy cái nên tôi lấy để thay vào!
Đem bộ này cất đi, lấy bộ khác ra mà dùng. Chén bát lộn xộn thế này tôi không ăn cơm ngon được.
Bảo Jaejoong xuống nhà ăn, nó làm cái gì trên trển từ chiều tới giờ vậy? – tiếng ông Jung vang lên – Có thai mà nhịn đói như thế không tốt đâu!
Dạ cậu hai Jaejoong bảo mệt! Lát nữa xuống ăn sau ạ!
Đừng chờ nữa, con đói lắm rồi!
Thằng Yunho nữa, nó đi đâu mà tới giờ cũng không về, vợ bầu bì mà bỏ đi như thế. Khi nào nó về, bà hay vợ nó bảo nó vào phòng làm việc gặp tôi!
Những tiếng nói trách móc, tiếng cười đùa, những câu chuyện vang lên không ngớt khiến bàn ăn trở nên ấm cúng hẳn. Nhìn lên đồng hồ, đã tối rồi nhưng Yunho vẫn chưa về, điện thoại trên tay vẫn chưa một lần reo. Jaejoong cảm thấy mệt mỏi quá, cậu co chân lại như con tôm bé nhỏ đáng thương đang nằm gọn trên đĩa thức ăn dưới nhà. Bóng tối bao trùm lấy căn phòng và bao trùm lấy cơ thể đang run lên của cậu. Chờ đợi trong im lặng, nỗi lo lắng dấy lên ngày một nhiều. Hình ảnh Yunho đang vui vẻ trong quán bar để quên đi người vợ phản bội ở nhà, hình ảnh hắn đi loạng choạng trong men say, những giọt nước mắt của hắn, tiếng gào thét trách móc của hắn. Nếu là cậu, cậu sẽ làm như thế, cậu sẽ tìm quên mọi thứ theo cách như thế. Còn hắn, hắn có làm vậy không?
Chú ơi! Tu viện sắp đóng cửa rồi. Chú về nhà đi!
Ngẩng đầu nhìn kẻ đang nói chuyện với mình, Yunho chợt nhận ra kẻ đối diện đã bị màn đêm bao phủ. Trời đã tối rồi sao? Nhanh thật! Hắn ngồi đây đã bao lâu rồi? Gật đầu cám ơn lời nhắc nhở trước khi bước ra ngoài. Mỗi bước chân nặng nề như níu hắn ở lại thêm một chút. Hắn không muốn trở về, thật sự không muốn trở về nữa…
Jung gia, 11:00 pm
“CẠCH”
Căn phòng chìm vào bóng tối khi Yunho mở cửa phòng, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể quay về nơi được gọi là nhà và gia đình này. Đôi mắt mệt mỏi của hắn dường như đã thích nghi được với mảng màu u tối này nên hắn có thể nhìn thấy mọi vật trong phòng. Tất cả đã ngủ, không ai chờ hắn về ngay cả Jaejoong. Cậu không lo lắng cho hắn sao? Cậu đã bảo rằng cậu sẽ chờ hắn về, cậu nhất định chờ hắn về mà, sao cậu lại nói dối?
Anh về rồi!
Jaejoong đang ngồi trước bàn làm việc của hắn, nơi mà hắn không để ý khi bước vào. Cậu im lặng như một bóng ma và lên tiếng khi nghe thấy tiếng chân quen thuộc. Hắn muốn mở đèn nhưng lại không muốn nhìn thấy gương mặt cậu lúc này. Điều đó chỉ khiến cơn giận của hắn quay về, khiến bản thân hắn một lần nữa không giữ được bình tĩnh và đánh thức ngôi nhà này mất!
Ừ! – đóng chặt cửa phòng để âm thanh lạnh lẽo của mình không thoát ra ngoài, Yunho đi nhanh vào phòng tắm và đóng cửa lại.
“SOẠT”
Yunho àh! Là em không đúng! Anh đừng như thế được không? Em đau lắm! Em rất đau lòng Yunho àh! – Jaejoong chặn lấy cửa phòng tắm bằng bàn tay của mình, cửa phòng khiến tay cậu đau nhức nhưng cậu không muốn rút ra. Yunho đã nổi giận trở lại, cậu biết điều đó khi hắn không có ý buông tay khỏi nắm cửa.
Tránh ra! Tôi cần tắm!
Yunho àh! Chúng ta cần ngồi lại nói chuyện với nhau. Anh định để mọi việc như thế này mãi sao? Em không có ý gì khác đâu Yunho àh! Em không thay lòng với anh. Em đã hoàn toàn yêu anh, thật mà!
Ha! Cậu có thể thay đổi một lần, cậu cũng có thể thay đổi lần thứ hai. Làm sao tôi biết được đây là điều thật lòng của cậu hay không? – hắn nhếch môi, con quái vật trong lòng hắn đang tỉnh lại sau mọi nỗ lực kiềm hãm của lý trí. Hắn đang phát điên bởi những câu nói của cậu.
Anh tin em được không? Em chờ anh về chỉ muốn nói cho anh hiểu rằng em chưa bao giờ muốn lừa dối anh! Em chỉ sợ anh sẽ nổi giận nếu thấy lá thư Hyunbin gởi cho em. Em chỉ sợ như vậy thôi Yunho àh! Em hoàn toàn có thể đưa cho anh xem mà.
Ra đi. Hiện tại tôi không muốn nói chuyện với em. Đừng làm phiền tôi!
Yunho àh! Đừng như thế mà! Em van anh! Đừng như thế!
TÔI BẢO EM TRÁNH RA! EM MUỐN TÔI ĐIÊN LÊN LẦN NỮA EM MỚI CHỊU ÀH? BÂY GIỜ EM MUỐN GÌ? TÔI MUỐN ĐƯỢC YÊN EM CŨNG KHÔNG CHO, EM MUỐN CÁI GÌ, NÓI ĐI?
“RẦM”
Lùi lại khi nhận lấy cơn thịnh nộ của Yunho, Jaejoong tự cười chính mình. Cậu là cái gì đây? Hắn thậm chí không cho cậu cơ hội để giải thích, hắn không muốn nhìn thấy cậu, không muốn nghe tiếng nói của cậu. Sự chờ đợi của cậu có ý nghĩ gì với hắn? Chờ đợi để nghe thấy những câu nói vô tình này sao? Rốt cuộc cậu là gì?
Phía sau cánh cửa, Yunho lắc đầu trước khi xả nước thật mạnh vào đầu mình. Đầu óc hắn trống rỗng, chẳng có gì ngoài sự giận dữ, phẫn nộ trong lòng, hắn chỉ muốn Jaejoong đau khổ, hắn chỉ muốn cậu trả giá cho lỗi lầm của mình. Đó là tất cả những gì hắn nghĩ được vào lúc này. Hắn muốn cậu phải hối hận về lỗi lầm của mình, lòng tự tôn của hắn không cho phép người mà hắn yêu thương nhất phản bội hắn hết lần này đến lần khác. Jaejoong phải chuộc lại lỗi lầm của mình theo cách mà hắn muốn.
Jaejoong! Jaejoong! JAEJOONG!
END 44
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT