CHƯƠNG 47

“Ngao Phóng —— Ngao Phóng —— “



Thanh âm nôn nóng vang vọng khắp Thiên Ngục, nhưng vẫn không thấy ai đáp lại, tựa hồ chẳng còn hơi sức để đáp lại Thiên Nhất, Ngao Phóng uể oải khép hờ đôi huyết mâu, hắn vẫn như trước không cho Thiên Nhất tiếp cận mình, từng cỗ băng trùy, hỏa cầu, lôi điện nhất nhất chờ y.

Một vạn năm qua hắn toàn làm như thế, nhưng hôm nay, mục đích Thiên Nhất đến đây không giống trước kia, chủng chủng pháp thuật công kích rít gào bay tới, vừa mới đến gần Lăng Tiên Pháp Y thì lập tức hóa thành hư không, y bước một bước, băng trùy dưới chân lập tức tan rã.

Y từng bước đi thẳng đến Xanh Thiên Trụ, ngẩn đầu nhìn Ngao Phóng, Ngao Phóng vẫn khép hờ hai mắt, từ trên cao cúi đầu nhìn y, thân ảnh của đối phương hiện lên trên đồng tử của cả hai, khiến cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề.

“Mẫu thân của Thiên Tứ là ai?” Thanh âm Thiên Nhất trầm ổn cố gắng kìm chế không phát ra một tia run rẩy, tiếng “Mẫu thân” mà Thiên Tứ gọi vẫn còn văng vẳng bên tai, y vẫn không ngờ người mà Thiên Tứ gọi “Mẫu thân” lại chính là mình, chuyện đó thật không ngờ, y cứ tưởng Thiên Tứ chính là hài tử do Ngao Phóng vì muốn duy trì huyết mạch nên đã cùng một nữ tử xa lạ sinh ra, mãi cho đến khi Thiên Tứ gọi một tiếng “Mẫu thân” thì y mới nhớ tới thời gian Thiên Tứ ấp trứng đã rất lâu rồi.

Ngao Phóng liếc nhìn y một cái, lãnh tiếu vô thanh.

“Rốt cuộc là ai!” Bị bức đến đường cùng, Thiên Nhất gầm nhẹ một tiếng.

“Quên rồi.” Ngao Phóng miễn cưỡng trả lời.

“Long Đản khi được sinh ra nhất định phải được phụ mẫu cung cấp Tiên Linh Chi Khí kịp thời mới có thể ấp trứng, nếu Tiên Linh Chi Khí không đủ sẽ rơi vào trạng thái hôn mê tự mình ấp trứng, mãi cho đến khi phá vỏ chui ra thì mới có thể tỉnh lại, nhưng tỉ lệ ấp trứng thành công bất quá chỉ được hai ba thành, ngươi để mặc cho Thiên Tứ tự sinh tự diệt, nhưng mẫu thân của nó làm sao có thể để mặc con mình được? Thế nhưng, lần đầu tiên ta gặp Thiên Tứ thì nó vẫn còn là một quả trứng, tất nhiên hơn một vạn hai nghìn năm qua do không ai chiếu cố cho nên nó mới vẫn còn trong hình hài đó.” Một ý niệm đang âm ỷ thành hình trong lòng Thiên Nhất, nhưng mà y vẫn muốn biết đáp án chính xác từ Ngao Phóng, “Thiên Tứ rốt cuộc là hài tử của ngươi và ai?”

Ngao Phóng nâng mi mắt lên, “Chuyện này quan trọng với ngươi sao?”

“Rất quan trọng với ta.” Thiên Nhất quyết không nhượng bộ, nhìn thẳng vào mắt Ngao Phóng.

Huyết mâu tràn ngập ý cười, “Nhưng với ta đã không còn quan trọng nữa rồi, mà ta thì không bao giờ nhớ những chuyện vô bổ, nhất là chuyện mà ngươi muốn biết.”

“Thiên Tứ gọi ta là mẫu thân.”

Ngao Phóng nghe xong cười lớn hơn, “Nếu ngươi nói với nó ngọc bội là của người khác, nó cũng sẽ gọi người khác là mẫu thân, ta và ngươi như thế nào lại có một đứa con ngu ngốc đến độ chỉ biết nhận ngọc bội mà không biết nhận ra người?”

“Ngao Phóng, ta hy vọng đây là lần cuối cùng ngươi làm tổn thương ta, chúng ta đã không còn nhiều thời gian để làm tổn thương nhau.” Niềm chua xót ẩn sâu trong đáy mắt, Thiên Nhất khôi phục sự bình tĩnh nói.

Ngao Phóng hừ lạnh một tiếng, “Ta sẽ không chết trên tay ngươi.”

“Ngươi không còn sự lựa chọn nào khác.” Thiên Nhất xoay người, không muốn để cho hắn thấy biểu tình thống khổ của mình, sau đó hóa thành đạo quang bay đi.

Ngao Phóng, người này vừa ra sinh ra đã định cả đời cùng y bầu bạn, từ ngày bước lên vị trí Tiên Tôn thì sinh mệnh và hơi thở của họ đã hòa làm một, một người chết đi người còn lại chẳng bao lâu cùng sẽ chết già bước vào vòng luân hồi.

Đời này kiếp này, kỳ thật cũng chỉ là bước khởi đầu.

Huyền Thanh tự ngồi xem Bát Tự của mình, vẫn là mệnh số Đạo Sĩ nhập đạo tu hành, đã định cả đời làm một kẻ cô độc thanh tâm quả dục a~~Nhưng lại có một mối nhân duyên mơ mơ hồ hồ, hắn vừa nhập đạo tu hành liền đoạn tuyện mối nhân duyên kia, sợi nhân duyên trong lòng bàn tay cũng vì thế mà biến mất, nhưng Tình Kiếp vẫn còn đó không hề xoay chuyển.

Đúng vào ngày hắn nhặt được Thiên Tứ, thì sợ nhân duyên một lần nữa lại xuất hiện, đường vân khẽ biến, từ “Đại Hung” biến thành trong “Hung” có “Cát”, mà một khi đã có chữ “Cát”, thì tức là lão Thiên gia vẫn còn ưu ái hắn lắm!

Huyền Thanh cúi đầu nhìn Thiên Tứ đang ngủ say trong tay, Thiên Tứ tuổi còn nhỏ nhân sinh chưa định, cho nên Văn Lộ vẫn còn mờ nhạt cơ hồ nhìn không thấy, nhưng sợi nhân duyên lại rõ ràng, cũng chính là “Hung” có “Cát”.

“Phụ thân là Long Đế, phụ mẫu là Tiên Tôn, cả Tiên Giới này thân phận của ngươi là tôn quý nhất, lão Thiên Gia cư nhiên lại có hảo tâm để cho ta nhặt được một món hời, lại còn cùng ta kết duyên, gặp phải người như ta xem ra ngươi đúng là mệnh khổ rồi.” Huyền Thanh thở dài cảm thán, ôm lấy tiểu gia hỏa mệnh khổ biến thành hình người đặt lên đùi, “Ngươi vẫn còn nhớ đến hai người kia sao?”

Thiên Tứ gật đầu rồi lại lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã.

Nhớ nhưng không nhớ, đáp án vô cùng mâu thuẫn, nhưng Huyền Thanh lại hiểu rất rõ, bởi vì họ là phụ mẫu cho nên phải nhớ, bởi vì có hắn bên cạnh cho nên cũng không nhớ lắm.

Huyền Thanh tháo Tửu Hồ Lô ra khỏi thắt lưng lắc lắc, còn một chút Thủy Quả Tửu do Tuyết Linh Hầu chế biến, rút nút bình mặc cho tửu hương trong bình lan tỏa khắp nơi. Tửu Hồ Lô có thể chứa trăm loại ngàn loại rượu, trước kia chỉ chứa Tiên Nhưỡng ngàn năm mà hắn yêu thích nhất, ngẫu nhiên có thêm Hầu Nhi Tửu, giờ lại có thêm Thủy Hỏa Tửu rất thích hợp cho Thiên Tứ, từ khi hắn bắt đầu kiêng rượu, Tửu Hồ Lô trên thắt lưng kia hiển nhiên biến thành trang sức.

Thiên Tứ hít một hơi tửu hương, nhãn tình bạo phát dương quang chăm chú nhìn Tửu Hồ Lô, cơ thể không tự chủ được mà từ từ lê thân đến gần, vươn đầu lưỡi liếm liếm vị đạo còn sót lại, sau đó nằm hẳn trong lòng Huyền Thanh liều mạng lắc lắc Tửu Hồ Lô.

Huyền Thanh khó hiểu hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

“Mỗi khi ngươi lắc Tửu Hồ Lô một cái rượu trong bình biến thành Tiên Nhưỡng, ta muốn biến Thủy Quả Tửu thành Tiên Nhưỡng.” Thiên Tứ nghiêm túc trả lời, ngửi thấy mùi rượu tỏa ra nó lại vươn đầu lưỡi liếm thêm một cái, vẫn là Thủy Quả Tửu, nó lại ra sức rung lắc Tửu Hồ Lô.

Huyền Thanh bị nó đánh bại, kéo bàn tay đang cầm Tửu Hồ Lô của nó xuống, hương thơm Thủy Hỏa Tửu cũng dần dần tản đi, thay vào đó hương thơm của Tiên Nhưỡng ngàn năm nồng nàn say đắm lòng người tràn ngập khắp nơi.

Thiên Tứ giơ cao Tửu Hồ Lô, “Ngươi uống trước đi.”

Con sâu rượu bên trong Huyền Thanh đang kêu gào thảm thiết khiến cho hắn vô cùng khó ở, nhưng dù sao hắn cũng sống đến tận tuổi này rồi, khả năng tự chủ cũng có điểm hơn người, “Ta đang kiêng rượu.”

“Uống đi mà!” Thiên Tứ nũng nịu khẩn cầu, “Ta rất thích nhìn thấy dáng vẻ của ngươi khi uống rượu a~.”

“Nếu ngươi thích, vậy thì ta đành miễn cưỡng uống một chút.” Huyền Thanh giả vờ hớp một hơi, nhưng không hề uống một giọt Tiên Nhưỡng, đột nhiên Thiên Tứ kề sát mặt hắn liếm sạch chất lỏng còn vương lại trên bờ mơi.

Huyền Thanh lập tức nín thở.

Khuôn mặt non mịn của Thiên Tứ nhẹ nhàng cọ sát gò má của hắn, bờ môi mềm mại bất ngờ chạm vào vành tai của hắn, thâm mật nói: “Ta thích nhất là nhìn dáng vẻ của Huyền Thanh khi uống rượu, Huyền Thanh sau khi uống rượu xong bờ môi rất quyến rũ, trông rất ngon miệng.”

“. . .”

“Huyền Thanh, ta muốn đem ngươi ăn sạch sẽ.”

“. . .”

Huyền Thanh ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, mà Thiên Tứ chẳng hề hay biết lời nói của mình khi nãy gian tà cỡ nào vậy mà vẫn còn có thể nở nụ cười thiên chân khả ái, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng đến đầu não.

Lạnh, phi thường lạnh, vừa hay trong miệng lại cảm thấy rất nóng bỏng, bởi vì Thiên Tứ vẫn còn vòng tay qua cổ hắn, dựa sát vào ***g ngực hắn.

Ngón tay tự nhiên dừng lại ở hai bên Thái Dương của Thiên Tứ, vuốt ve những sợi tóc rối, Huyền Thanh thở dài nói: “Ta không nên nhận lời ngươi, ngươi vẫn còn nhỏ, lại là người duy nhất kế thừa Long Vị, Long Tộc vẫn còn rất nhiều chuyện cần ngươi gánh vác, cùng một Tiên Nhân như ta dây dưa mơ hồ đã đành, còn theo ta Độ Tình Kiếp đối với ngươi mà nói thật quá nguy hiểm.”

Thiên Tứ lắc đầu, “Ta thích ngươi.”

“Đó là bởi vì ta nhặt được ngươi, nên ngươi mới thích ta, kỳ thật chữ “Thích” của ngươi chỉ đơn giản là “Thích”, không có pha lẫn một loại tình cảm đặc biệt nào.” Huyền Thanh tiếp tục nói.

Thiên Tứ hung hăng cắn vai hắn, không cho phép hắn nói tiếp.

“Tuy rằng ta có ơn giúp ngươi ấp trứng, nhưng ngươi cũng đã giúp ta vượt qua Cửu Tru Thiên Lôi Kiếp, nợ nần hai bên đã được giải quyết, chúng ta không ai nợ ai.” Huyền Thanh ngữ khí lạnh nhạt, “Thiên Tứ, ngươi đã hiểu chưa?”

Máu từ miệng viết thương ứa ra, mùi máu tươi tràn ngập khoan miệng Thiên Tứ, nước mắt cũng vì thế mà trào ra, “Ngươi cũng giống như phụ hoàng và mẫu thân, không cần ta nữa sao? Cho dù bọn họ không cần vẫn còn có ngươi cần ta, ta chính là Thiên Tứ do ngươi nhặt được, nếu bỏ đi sau này muốn tìm cũng không tìm được nữa.”

Nước mắt cứ thế mà từng giọt từng giọt rơi đầy mặt, ướt đẫm y phục của Huyền Thanh, Long Vĩ ảm đạm, vô lực trợt xuống chân Huyền Thanh.

Một cơn đau buốt trong ***g ngực khiến Huyền Thanh bất tri bất giác nhíu mày, hắn không khỏi lắc đầu, “Cho dù ngươi đơn giản chỉ là thích, nhưng ta vẫn nhận lời ngươi, mà ngươi có biết là: Nếu ở bên cạnh ta, ngươi có thể sẽ chết không? Ai~~Ta không nên nói rõ ràng như vậy, hiếm khi có chút cảm xúc lại bị người phá hỏng.”

Thiên Tứ nín khóc cười cười, nhào đến hôn hắn cái đuôi cũng vì thế mà điên cuồng lay động.

“Huyền Thanh~Huyền Thanh, ta thích ngươi.”

Nhưng mà…Biết từ “Thích” của nó như thế nào mà lại dễ dàng đáp ứng vậy? Huyền Thanh lau nước miếng dính khắp mặt nghĩ: Mình đúng là một lão hồ đồ mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play