CHƯƠNG 31

Nửa canh giờ sau, Huyền Thanh lắc lắc Tửu Hồ Lô, bên trong ngoại trừ tiếng rượu ra thì không còn tiếng động gì khác.



Chẳng lẽ nó muốn ngâm mình trong đó nguyên một ngày thật sao? Muốn biến rượu trong Hồ Lô thành nước hết sao!?

Huyền Thanh thở dài trong tuyệt vọng mở nút bình ra, chỉ thấy Thiên Tứ say quắc cần câu bò ra, quấn lấy cánh tay hắn mà “Ợ!” một tiếng, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Huyền Thanh, tại sao ta thấy trời đất xoay mòng mòng vậy nè?! “

Huyền Thanh không khỏi đau đầu nói: “Ngươi say rồi!”

“Ai nói ta say?” Thiên Tứ bò tới bò lui trên vai hắn, lảo đảo bay vài lòng, đôi trảo tử chống lên “Thắt lưng” gầy gò, ưỡn “ngực”, to mồm nói: “Ngươi xem, ta không có say nha!”

Đắc ý không bao lâu, thân thể nó ngã xuống, rốt cuộc bay không nổi nữa, mắt thấy sắp rơi xuống đất, phất trần nhẹ nhàng vung lên, Thiên Tứ ngã xuống phất trần, nhưng nó đã say không biết trời trăng gì, từ phất trần trắng muốt từ từ trượt xuống lòng bàn tay của Huyền Thanh.

Huyền Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ai~~Thật hết cách với ngươi!”

Mặc kệ đống hỗn độn trong đầu, Thiên Tứ cố gắng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Huyền Thanh, nhưng vẫn không thấy rõ mặt hắn, nó cố gắng nâng trảo tử vỗ vỗ mặt Huyền Thanh, hơi thở nóng bỏ phả khắp khuôn mặt, lại bị trảo tứ quét qua da thịt có chút đau đớn, khiến Huyền Thanh nảy sinh một loại cảm giác không tự nhiên.

“Ta thật không có say, không có say giống ngươi ngày trước từ trên trời rơi xuống, ngay cả tảng đá trước mặt còn không né được, lại tưởng ta là Tửu Hồ Lô hí hửng ôm ta về nhà.” Thiên Tứ vừa nói vừa nấc cục, nhãn tình vàng ánh mệt mỏi dần híp lại, “Ta lúc nào cũng chờ y…Y nói sẽ đến đón ta…Sau khi ta tỉnh lại vẫn luôn ở đó chờ y…Nhưng tại sao đến giờ y vẫn chưa có tới đón ta?! Ta mỗi ngày đều hy vọng y có thể tới đón ta rời khỏi đảo…Ta chờ đã rất lâu rất lâu, mãi đến khi ngươi mang ta trở về nhà. . . Ta thực sự. . . Thực sự rất thích ngươi. . . Huyền Thanh. . .Huyền Thanh. . .”

Thiên Tứ co người lại, thì thào gọi tên Huyền Thanh trong lúc ngủ.

Huyền Thanh bị một thứ tình cảm chưa từng nếm trải làm cho kinh sợ, có thể là đồng cảm, cũng có thể là yêu mến, cũng có thể là đau lòng, so với loại tình cảm này càng thêm mãnh liệt rõ ràng, hệt như một chén rượu độc, thiêu đốt linh hồn hắn, rõ ràng là muốn kiềm chế cảm xúc nhưng lại muốn rũ bỏ tất cả để chạy theo cơn say.

Loại tình cảm này không thể đưa tay là chạm vào được.

Lý trí nói cho hắn biết, hắn luôn nhắc nhở bản thân mình không nên truy cứu đến tận cùng, nhưng khi nãy trong lúc mơ màng Thiên Tứ vô thức luôn miệng gọi “Huyền Thanh” thì thứ tình cảm ấy không ngừng sục sôi trong hắn.

Chuyện này là sao vậy? Huyền Thanh càng ngày càng cảm thấy mơ hồ, hắn cảm thấy sau khi Thiên Tứ nở ra mối quan hệ của bọn họ tựa hồ càng lúc càng mập mờ.

Hy vọng đây chính là Lương Duyên không phải là Tình Kiếp, nếu như đây cũng là Lương Duyên cũng là Tình Kiếp, hắn chẳng phải muốn trốn cũng trốn không thoát sao?

Lão thiên gia aaa~~ Lão chơi đùa ta một hai lần ta còn không tính sổ với lão, lần này lão lại ba lần bốn lượt ép ta vào đường cùng, so với lần bị Thiên Lôi đánh chết chuyển thế nhập đạo tu hành lại từ đầu kia còn tàn nhẫn hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play