CHƯƠNG 20: LƯU MANH GẶP ĐẠI KIẾP ĐẠI NẠN!! MAU CHẠY ĐI A~~
“Đúng vậy, nhà Đản ở đó, là một tòa Thuỷ Tinh Cung.”
Huyền Thanh vừa mới trả lời xong, quả trứng liền nhảy “Đùng! Đùng!” trên bàn thu hút sự chú ý của mọi người, rồi đem đống trân châu, mã não, kim cương, san hô do chính tay nó chọn lựa xếp dài lên bàn, bày ra vẻ nhu mì, khải ái hi vọng mọi người có thể dọn qua Thủy Tinh Cung ở cùng với nó, nó vẫn còn rất nhiều rất nhiều món lấp lánh, long lanh như vậy nữa, nhất định sẽ chia cho mọi người cùng chơi.
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc nhìn lão Hòe già, lão Hòe già vặn vẹo cành lá nhìn lại Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc, những món trân bảo này tràn ngập Tiên Linh Chi Khí rất có lợi trong việc tu hành, mà ở đây, thường thì mấy chục năm Nguyệt Lão mới tỏa ra Tiên Linh Chi Khí một lần, còn Thuỷ Tinh Cung kia dĩ nhiên chỉ để dành cho Long Vương cư ngụ.
Thân phận của quả trứng này thật là không đơn giản.
Với hy vọng nhanh chóng thoát ly nguyên hình tu thành hình người, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc cùng lão Hòe già suy qua tính lại một hồi liền gật đầu đồng ý.
Mở không ra, cư nhiên lại mở không ra.
Quả trứng trong khe núi khua khua đạp đạp vào cơ quan khởi động Truyền Tống Trận, cô đảo không một chút phản ứng, nó uể oải chui ra khỏi khe đá, ủ rũ đi đến bờ vai của Huyền Thanh.
Huyền Thanh thấy vậy liền vuốt ve an ủi nó, “Để ta thử xem.”
Huyền Thanh đưa tay tiến vào khe đá, phát hiện mình cũng không cách nào khởi động được Truyền Tống Trận, khiến cho Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc cùng lão Hòe già đang bày ra vẻ mặt không-tin-được-gã-này: Nơi đây là một đảo đá ngầm bình thường, làm sao có thể là Thuỷ Tinh Cung được a~~~
“Khụ! Khụ! ” Huyền Thanh cố ý ho khan vài tiếng, ý bảo bọn họ: Đừng nhìn hắn và quả trứng kỹ như vậy, “Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tạm thời cứ về nhà trước đã, ngày mai, chúng ta lại đến.” Dứt lời dẫn đầu đoàn rời khỏi cô đảo.
Quả trứng càng thêm buồn bã, mè nheo cọ cọ vào mặt Huyền Thanh tìm chút an ủi từ hắn, vỏ trứng mát lạnh chạm vào da mặt phát ra một chút nhiệt độ, mãi đến khi bàn tay ấm áp của Huyền Thanh phủ lên người nó thì nó mới cảm thấy phấn chấn tinh thần.
“Đừng để ý làm gì, ngày mai dọn đến cũng không muộn.”
Nghe thấy thanh âm ôn hòa, sủng nịch của Huyền Thanh, quả trứng cảm thấy vô cùng dễ chịu, liền lấy lại tinh thần: Không đạt được mục đích thề không bỏ qua, vội vàng khảy xuống, liều mạng lách người tiến vào khe đá, đạp đạp vào cơ quan.
Huyền Thanh vừa buồn cười vừa không biết làm sao, đành chờ nó bỏ cuộc vậy.
Mặt đất bỗng dưng rung chuyển, tỏa quang hoa thanh lãnh, tựa như nguyệt quang từ dưới chân mà toát ra, cứ tưởng Truyền Tống Trận khởi động, đột nhiên Huyền Thanh cảm thấy có điều bất thường, đây không phải là ánh sáng của Truyền Tống Trận khởi động phát ra, mà là Tiên Linh Chi Khí ngưng tụ, đã bị một vật gì đó thu hút, xuyên qua Thuỷ Tinh Cung mà đuổi đến đây.
“Hai người các ngươi mau ra khỏi chỗ này đi!”
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc tung vó lao thẳng lên bầu trời, lão Hòe già thu lại rễ cây, đang bám vào vách đá để giữ thăng bằng, bay theo Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc.
Huyền Thanh không có thời gian kêu quả trứng rời đi, liền trực tiếp kéo nó ra khỏi khe đá, nhân lúc nó chưa giãy giụa ném thẳng đến chỗ Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc cùng lão Hòe già.
Bầu trời đang trong xanh bỗng dưng từng đóa mây đen kéo nhau tụ về, sấm chớp “Ầm! Ầm”, ngưng tụ trên đỉnh đầu Huyền Thanh, sắc trời âm u cũng bởi vì thế mà trở nên hung tợn, dữ dội, tựa hồ như muốn tóm lấy hắn mà cắn nuốt cho thỏa dạ.
Sự kiện đáng sợ này cứ cách một ngàn năm Huyền Thanh lại phải trải qua một lần, nhưng còn bốn trăm năm nữa mới tới cơ mà.
Quả nhiên, người xui xẻo uống lã cũng bị mắc răng mà, một tên Tán Tiên xui xẻo như Huyền Thanh thì cứ cách một ngàn năm lại phải trải qua một lần Thiên Kiếp, mà lần Thiên Kiếp này đối với con đường chân tu của hắn vô cùng quan trọng—— Tán Tiên sợ nhất chính là ải Thiên Kiếp thứ mười và cũng là ải cuối cùng.
Độ Kiếp bất ngờ đến, hắn không hề có chuẩn bị trước, Lão Thiên Gia rõ ràng là muốn bức tử hắn mà, hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh aaa~~
Không xui xẻo đến mức đó chứ? Tại sao những lúc hắn có chuyện quan trọng trong người thì lại xảy ra đại sự?
Huyền Thanh trán đổ mồ hôi lạnh, giọt mồ hôi lượn quanh khuôn mặt, trượt xuống cổ, rồi lại lăn dài xuống cổ họng đang rung rung nuốt nước bọt.
“Các ngươi tránh xa một chút, cẩn thận họa vô đơn chí.”
Nhãn tình mãnh liệt nhìn Thiên Kiếp Lôi Vân, Huyền Thanh nét mặt bình tĩnh, ngữ khí đạm mạc, trong lòng lại liên tục cảm thán: Chuyện gì đến cũng đến, sớm muộn gì nó cũng xảy ra! Không được hoang mang, sẽ không sao cả.
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc kêu lên một tiếng, cùng lão Hòe già lưu luyến ly khai khỏi phạm vi Thiên Kiếp.
Nhân lúc, Thiên Kiếp chưa giáng xuống, Huyền Thanh ve vuốt quả trứng lần cuối cùng rồi nói: “Ngươi cũng theo bọn họ rời đi đi.”