Khả năng chiến đấu của sứ đoàn Tây Khương và binh lính Đột Quyết đối với Hà Dung Cẩm mà nói tự nhiên không đáng để nhắc, mặc dù ngồi xe lăn cũng không gây trở ngại, có điều hắn tuy là thân thủ nhẹ nhàng, trong lòng lại phiên giang đảo hải không thể kiềm chế, hơn nữa nhìn thấy Khuyết Thư thế nhưng tự mình đuổi theo, không thể không dùng một cái đầu vào hai việc, vừa phải cố lui, vừa phải chú ý an nguy của Khuyết Thư, trong lúc phân tâm, tốc độ lui về phía sau tự nhiên suy giảm rất nhiều.
Khuyết Thư có Tháp Bố dẫn theo mấy hộ vệ cùng nhau làm càn, tốc độ hơn hẳn người thường, Hà Dung Cẩm thối lui đến sát biên doanh địa*, Khuyết Thư đã đuổi kịp!
(*) sát biên doanh địa: sát biên phần đất dùng để cắm cọc dựng lều, qua khỏi đường biên là tới khu dân ở, trại này đóng ở ngoài trấn.
Hai người đối mặt nhau, một người nộ khí trùng thiên, một kẻ ba lan bất kinh.
“Vì sao phải đi!” Khuyết Thư vươn tay định nắm xe lăn, nhưng bị cản lại.
Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói: “Bởi vì muốn đi.”
Khuyết Thư nói: “Ngươi đã đáp ứng cùng ta quay về Tây Khương!”
Hà Dung Cẩm mặt không đổi sắc nói: “Ta nuốt lời.”
Con mắt Khuyết Thư trợn trừng nhìn hắn cơ hồ muốn xuất huyết.
Tháp Bố ở bên thấy kinh sợ, khuyên giải: “Việc này có thể có điều hiểu lầm.”
Hà Dung Cẩm nói: “Vẫn luôn có.”
Khuyết Thư nghiến răng kèn kẹt, râu ria che được hai má hắn, nhưng che không được gân xanh chằng chịt trên trán. Nhưng mặc dù trong lòng đã hận tới nước muốn dùng thiết liên trói chặt cả hai lại để người trước mắt này không thể bỏ đi bất cứ nơi đâu, hắn vẫn bình tĩnh nói: “Nói.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta không phải cấm luyến của ngươi, chưa từng.”
Khuyết Thư đoạt lấy đao trong tay người khác chém tới Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm thờ ơ kệ hắn chém, nhưng phát hiện hướng chém của hắn nhằm vào tay vịn xe lăn mới nắm bánh xe xoay nhẹ, né được ngọn đao.
Phía này, bọn họ dây dưa không dứt, phía kia, Bố Khố đã kịp ra quyết định.
Sự tình phát triển đến nước này hắn cũng không dự liệu được. Mẩu giấy của Hà Dung Cẩm chỉ nói là muốn quay về phủ Tiểu Khả Hãn nhưng bị sứ đoàn Tây Khương cản trở, bởi vậy nhờ hắn hỗ trợ, có ai ngờ loại cản trở này không chỉ dừng lại ở nói miệng.
Việc hắn đã giúp, họa cũng đã gây, nửa đường thu tay hay là khinh xuất đến cùng cũng đều đã là đắc tội sứ đoàn Tây Khương, một khi đã như vậy, chẳng bằng cứu lấy Hà Dung Cẩm, nói không chừng Tiểu Khả Hãn còn có thể bởi vì vậy mà bỏ công che chở.
Kì Trạch thấy vẻ mặt Bố Khố từ mờ mịt dần dần hóa thành kiên định liền đoán được suy nghĩ của hắn, vội nói: “Đột Quyết cùng Tây Khương là nước bạn, nếu có hiểu lầm gì đi nữa thì cũng nên hóa giải thích đáng mới phải.”
Bố Khố có lệ nói: “Không sai không sai.” Nói xong, người đã xông vào chiến trường.
Lúc này bên ngoài doanh trại có binh mã đuổi tới, làm cho song phương giao chiến nhất tề cả kinh.
Khuyết Thư nhìn thấy bọn họ mặc khôi giáp của vệ đội Đột Quyết trên người, cười lạnh nói: “Xem ra vì cứu ngươi, Xác Châu thật sự bỏ được vốn lớn!”
Hà Dung Cẩm vừa đẩy xe lăn tránh đi cánh tay đưa tới của Tháp Bố, vừa nhíu mày nói: “Liên quan gì đến Xác Châu?”
Khuyết Thư nói: “Nếu không có Xác Châu, Bố Khố làm sao lớn gan đến mức công nhiên sai khiến binh mã xâm nhập doanh địa của sứ đoàn Tây Khương?!” vừa mới trước đó chỉ là một nhóm nhân mã đánh vào, nếu gọi là trộm vặt, thì hiện giờ số nhân mã này phải gọi là phô trương thế lực trắng trợn đánh cướp.
Hà Dung Cẩm sửng sốt, cũng hiểu được kỳ hoặc khó lường.
“Hà tổng quản đi mau!” Bố Khố rốt cuộc đánh tới.
Hà Dung Cẩm nghe hắn hét như vậy, nhất thời phục hồi tinh thần, thầm nghĩ: Bố Khố lúc thường ngày có vẻ trầm ổn nội liễm, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại xúc động như vậy. Bất quá thời điểm này cũng không cho phép hắn suy nghĩ kỹ càng, mười mấy hộ vệ Đột Quyết xông đến vây hắn vào chính giữa, nhanh chóng kéo lui ra ngoài.
Khuyết Thư muốn đuổi theo, lại bị năm sáu người cản lại.
Hà Dung Cẩm được đưa ra xa ước chừng mấy trăm trượng, nhìn thấy một chiếc xe ngựa to đang chờ ở ven đường.
Hộ vệ nói: “Thỉnh Hà tổng quản lên xe.”
Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn đến trước xe, càng nghĩ càng cảm thấy bất thường. Quay đầu nhìn lại, chỗ này địa thế khá cao, cho nên mặc dù đã rời xa doanh địa, lại vẫn có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ chớp nhoáng, đánh nhau vô cùng kịch liệt. Theo lý thuyết, hắn nếu đã trốn thoát, Bố Khố nên hạ lệnh thu binh mới đúng, vì sao còn phải tiếp tục?
Chẳng lẽ muốn một lưới bắt hết sứ đoàn Tây Khương?
Nghĩ đến đây, đáy lòng đột nhiên phát lạnh.
“Hà tổng quản?” Hộ vệ không kiên nhẫn thúc giục.
Hà Dung Cẩm nói: “Ta có thứ rất quan trọng bỏ sót trong doanh trướng, nhất định phải quay lại lấy.” xe lăn mới vừa động, hộ vệ cũng đã chắn trước mặt hắn. “Ngươi đây là ý gì?” dự cảm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Hộ vệ nói: “Tổng quản muốn lấy cái gì, chỉ cần bảo chúng ta đi.”
Hà Dung Cẩm thử nói: “Quân doanh của sứ đoàn Tây Khương các ngươi cũng có thể ra vào tự nhiên sao?”
Hộ vệ nói: “Chúng ta cố sức là được.”
Thái độ của bọn họ làm cho dự cảm không hay của Hà Dung Cẩm cơ hồ trở thành sự thật. Hắn lập tức cười lạnh một tiếng, “Nếu ta càng muốn tự mình đi lấy thì sao?”
“Ta với ngươi biết nhau lâu như vậy, đây vẫn là lần thứ hai thấy ngươi kiên ngạnh thế này.” Tiếng thở dài vừa dứt, vải mành xe ngựa bị vén lên, Xác Châu từ trong xe bước ra. (*tung hoa*)
Hà Dung Cẩm ngạc nhiên nói: “Tiểu Khả Hãn?” Hắn vừa rồi có nghe thấy trong thùng phát ra tiếng động, nhưng bởi vì nhận thấy võ công đối phương cũng không đáng đề phòng, cho nên chưa chú ý, tưởng chỉ là một gã hộ vệ bình thường, không ngờ lại là Xác Châu đích thân tới.
Xác Châu nói: “Đã lâu không thấy.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ngài vì sao ở đây?” xuất hiện của người này làm cho hắn càng cảm thấy tập kích ngày hôm nay không đơn giản.
Xác Châu nói: “Đương nhiên là đến tiếp ngươi. Ngươi không phải muốn quay về phủ Tiểu Khả Hãn hay sao?”
Hà Dung Cẩm nhớ đến mẩu giấy, âm thầm kêu khổ. Hắn lại là bê đá đập chân mình.
Xác Châu từ trên xe nhảy xuống, đi đến trước mặt hắn, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng cười nói: “Ta rất nhớ ngươi.” Hắn diện dung anh tuấn, nói đến lời yêu thương, hiệu quả tự nhiên là vốn ít lời nhiều.
Nhưng đáy lòng Hà Dung Cẩm nửa vòng lăn tăn cũng không có, chỉ không dấu vết ngửa ra sau, “Tập kích sứ đoàn Tây Khương là ý của ngươi?”
Xác Châu chậm rãi thẳng lưng, còn chưa trả lời đã thấy Hà Dung Cẩm đột nhiên xoay xe lăn, đẩy lại đường cũ.
Hộ vệ theo ra hiệu của Xác Châu nghiêng người chắn trước xe.
Xác Châu nói: “Ngươi còn chưa nghe được đáp án của ta.”
Hà Dung Cẩm nói: “Còn cần thiết nữa không?”
“Ngươi cho rằng không, mà ta lại cho rằng có.” Xác Châu nói, “Ít nhất ta rất muốn nghe thử đáp án của ngươi. Ngươi cùng Kì Trạch bất quá gặp nhau có mấy lần, lại đã tới mức sinh tử tương tùy hay sao?”
“Sinh tử tương tùy?” Hà Dung Cẩm cau mày, thân thể đột nhiên bật mạnh lên khỏi ghế.
Hộ vệ Đột Quyết chặn phía trước cũng nhảy lên, lại bị hắn mỗi người một chưởng đánh bay.
“Hà Dung Cẩm!”
Tiếng gọi của Xác Châu rất nhanh bị hắn bỏ lại phía sau. Hà Dung Cẩm nhảy một chân, cấp tốc phi về phía doanh địa.
Doanh địa khói bốc, mơ hồ có ánh lửa lóe lên.
Tiếng đánh giết càng ngày càng gần.
Hà Dung Cẩm vừa lao vào, đã cảm thấy một trận khí nóng lùa vào mặt.
Sứ đoàn đã bị đánh tan, chỉ có thể nhìn thấy binh lính Đột Quyết đang vây đánh mấy hộ vệ còn sót lại.
Hà Dung Cẩm đoạt lấy đao trong tay hộ vệ Đột Quyết bên cạnh, liên tục chém qua mấy người, giết hết những kẻ xung quanh mấy người hộ vệ Tây Khương còn lại, hoảng loạn nói: “Khuyết…… Tháp Bố đâu?” Khuyết Thư cùng Kì Trạch có lẽ sẽ bị tách ra, nhưng Tháp Bố tuyệt đối sẽ không.
Hộ vệ Tây Khương đã vào thế nỏ mạnh hết đà, nhìn đến hắn mới có chút phấn chấn tinh thần nói: “Bọn họ đã phá vây rồi!”
Người khác lại kêu lên: “Ta nhìn thấy quân Đột Quyết đuổi theo họ!”
Hà Dung Cẩm căng thẳng, “Hướng nào?”
Hai người lại chỉ hai hướng.
Hà Dung Cẩm đành phải mang bọn họ ra khỏi vòng vây trùng trùng, giết đến bên ngoài, liền nhìn thấy Xác Châu cao cao trên ngựa, từ trên nhìn xuống hắn, bốn phía đều là binh mã Đột Quyết, không chỉ có hộ vệ đội, còn có một nhóm sĩ binh mặc kiên giáp Phi ưng.
Phi ưng quân.
Tâm tình Hà Dung Cẩm nhất thời trầm xuống đáy cốc. Đó là một âm mưu, âm mưu tuyệt đối!
Ánh mắt Xác Châu nhìn về phía hắn tràn ngập lãnh ý, giống như đang nhìn một con cá chết nằm trên thớt gỗ, “Ngươi quyết định phải đi con đường này?”
Hà Dung Cẩm nhìn ánh mắt lạnh lùng mà kiên định này, đột nhiên hiểu được đối phương từ đầu đến đuôi cũng chưa từng mất đi hoài nghi với hắn, đủ mọi hành vi trước đó bất quá chỉ là một phần để thử hắn mà thôi. “Trong lòng Tiểu Khả Hãn không phải sớm đã có đáp án?”
Xác Châu nói: “Ta từng hy vọng ngươi giúp ta phủ định nó.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta khiến ngươi thất vọng rồi.”
Xác Châu rũ mắt nghĩ, “Về công về tư, ta đều không nên thả ngươi đi.”
Ánh mắt Hà Dung Cẩm cứng lại.
“Bất quá ta cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa. Nể tình ngươi năm đó liều chết cứu giúp, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, ta đều nguyện ý tha ngươi một mạng. Bất quá chỉ có lần này, không có lần sau. Sau này gặp lại, chúng ta chính là địch nhân, ta tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.” Xác Châu kéo dây cương, dong ngựa chậm rãi lướt qua bên người hắn, “Hách cốt tướng quân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT