Khuyết Thư: chỉ có hắn có thể dễ dàng phá đi lá chắn kiên cố nhất của bản vương.
Ngoài phòng mưa nối thành một mảnh, đem mái hiên, mặt đất, cây cối tương liên, phảng phất muốn đem tất cả ngoài cửa sổ kéo vào trong bạch sắc mang mang.
Tiếng nước rào rào, đến điếc cũng phải nghe thấy.
Cảnh tượng trong phòng lại nhất phái yên tĩnh hài hòa.
Kì Trạch khoanh chân ngồi trên giường, tập trung tinh thần nấu trà.
Tháp bố ngồi sau hắn, mắt thỉnh thoảng liếc qua Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm là tên nhàn nhã nhất trong bốn người, bởi vì hắn đang gà gật.
Kì Trạch cho dúm muối vào trong bát trà, sau đó xách ấm trà lên, từ từ châm vào.
(*) trà muối = =
“Thơm quá.” Tháp Bố nói một câu, lại bị Kì Trạch trừng về. Kì Trạch quay đầu nhìn Khuyết Thư.
Khuyết Thư từ lúc vào cửa tới giờ, mắt cứ dính chặt lên người Hà Dung Cẩm, bất quá giờ trong mắt hắn chỉ tràn đầy lửa giận. Từ lúc ngồi xuống tới giờ chưa từng buông nắm tay ra.
“Vương?” Kì Trạch nhỏ tiếng gọi.
Khuyết Thư đột nhiên phất tay đẩy rớt cái đồng hồ bên cạnh.
Đồng hồ rớt xuống đất, phát sinh ra tiếng đông đông nặng nề, tiếng tiếng đánh vào lòng mỗi người ở đây.
Tháp Bố lập tức nhảy dựng lên, khoanh tay đứng cạnh Kì Trạch, thở cũng không dám thở mạnh.
Hà Dung Cẩm vẫn đang “ngủ say”.
Kì Trạch nhìn hắn, lại nhìn Khuyết Thư, leo xuống giường, liếc mắt ra hiệu cho Tháp Bố, hai người lặng lẽ lui ra ngoài, tiện tay đóng giùm luôn cái cửa.
“Hách Cốt.” Khuyết Thư tàn bạo đem hai từ đã lẩn quẩn bao năm từ miệng vào tận tâm can hô lên.
Qua nhiều năm như vậy, hắn vì người kia mà thần hồn điên đảo, vì người kia mà ngày đêm tưởng niệm, mà người bị tưởng niệm kia lại dương dương tự đắc ở dị quốc cùng người khác thân mật. Nhục nhã, phẫn nộ, chán ghét cùng tuyệt vọng cắn xé thân thể hắn, muốn đem hắn tứ phân ngũ liệt. Sợi dây lý trí boong boong rung lên, làm ra cảnh báo cuối cùng.
Nếu nói nhận được thư của Thác Xích báo tung tích của hắn là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, như vậy, thấy hắn cùng người khác nửa đêm tâm tình trò chuyện là thời khắc phẫn nộ nhất chật vật nhất trong đời hắn.
Hắn vì người kia mà buông tha tất cả, còn đối phương thì lại từ bỏ hắn!
Sát ý quanh quẩn trong lòng.
Giờ khắc này, hắn hận không thể để Hách Cốt mà hắn nhớ thương chết luôn ở Tây Khương, chết luôn trong trướng hắn, chết luôn trong đồn đại. Nếu là thế, nửa đời còn lại dù hắn có sống trong tưởng niệm cùng hối hận, vẫn tốt hơn là sống trong thù hận đối với hắn.
(*) = = anh có thích người ta cũng không có quyền bắt người ta nọ kia, phải học Tuyết Tuyết ấy, không thích thì thôi, ai đi đường nấy, không tự trở về thì ta mặc kệ luôn, vậy nó mới men lỳ (╭ ̄3 ̄)╭-~
“Ta là Hà Dung Cẩm.” Hà Dung Cẩm mở mắt, giống như nhìn trần nhà, lại giống như không nhìn gì cả.
Khuyết Thư nói: “Là Hà Dung Cẩm vì Tiểu Khả Hãn Đột Quyết mà trọng sinh?” Đố kị gặm nát tim hắn, tựa như một con rắn độc, khiến hắn toàn thân đều trúng kịch độc, không thể tự kiềm chế.
Hà Dung Cẩm chậm rãi cúi đầu, lăn bánh xe.
Khuyết Thư một bước tiến tới, đè lưng ghế lại.
Hà Dung Cẩm nói: “Nếu là ngươi, ta sẽ buông tay.”
“Ngươi không phải ta.” Ngón tay Khuyết Thư đột nhiên chặt lại, hầu như muốn đem gỗ trên lưng ghế kéo xuống, “Ta sẽ không buông tay.”
Hà Dung Cẩm hai tay vỗ lên tay vịn, phi thân bắt lấy cây dù ở góc tường, lộn mèo một cái nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Tướng quân!”
Kì Trạch và Tháp Bố chạy tới.
Tháp Bố khẩn trương che ở trước người Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm dựa vào tường, đứng thẳng một chân, mắt lạnh lùng đảo qua hai người, nhìn màn nước mênh mông.
Khuyết Thư đẩy xe ra, “Ngươi về không thấy xe đẩy, làm sao ăn nói với Xác Châu?”
Hà Dung Cẩm không đáp.
Khuyết Thư nói: “Ngồi đi.” Lửa giận trong lòng hắn đã lắng xuống, lý trí lại trở về chỗ cũ.
Hà Dung Cẩm nhìn hắn một cái, xoay người ngồi lại lên xe lăn.
Khuyết Thư đột nhiên đè vai hắn xuống, chậm rãi cúi đầu, “Trước khi tới Tây Khương, Ni Khắc Tư Lực từng có ý đồ ám sát bản vương.”
Hà Dung Cẩm không có phản ứng gì.
“Ngươi không hỏi kết quả?”
“Ngươi còn đứng đây, tức là ngươi không chết.” Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói.
Khuyết Thư nói: “Sao ngươi không hỏi hắn có chết không?”
Hà Dung Cẩm nói: “Hắn không muốn chết thì không chết được.”
Khuyết Thư nói: “Ngươi chắc chắn như thế?”
Hà Dung Cẩm lăn bánh xe.
Lần này Khuyết Thư không ngăn cản, sảng khoái mà buông hai tay ra. Hắn nhìn dù kia được bung lên, xe đẩy cùng bóng người từ từ đi trong mưa, chậm rãi nói: “Trước ở Trung Nguyên có hoàng đế vì muốn mĩ nhân cười, phong hỏa hí chư hầu*. Rất nhanh, sẽ có một Tây Khương vương vì muốn tướng quân hồi đầu*, binh nhung gặp Đột Quyết.”.
(*) gây chiến với các nước chư hầu; hồi đầu: từ này hơi nhiều nghĩa, có quay đầu lại, trở về, hối hận, chả biết ổng muốn dùng theo cái nghĩa nào = =
Bánh xe không dừng lại, từ từ biến mất khỏi tầm mắt.
Kì Trạch nhịn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, thấp giọng hỏi Khuyết Thư: “Vương mới nói, là giỡn phải không?”
Khuyết Thư nhìn hắn một cái, cúi đầu xoa ban chỉ thúy ngọc nơi ngón cái.
(*) ban chỉ: kiểu như cái nhẫn như bự hơn, dài cỡ chừng một đốt ngón tay
Sắc mặt Kì Trạch rất khó coi.
Không biết qua bao lâu, Khuyết Thư mới thở dài: “Bản vương cũng không biết.”
Kỳ địch nói: “Xin Vương nghĩ tới tính mệnh của bách tính và binh sĩ Tây Khương, không nên tùy tiện khai chiến!”
Khuyết Thư nói: “Trên đời này, chỉ có người đó có thể dễ dàng phá đi lá chắn kiên cố nhất của bản vương, cũng chỉ có người đó có thể đơn giản biến bản vương thành ngọn mâu vô địch!”
Kì Trạch nghe vậy lông mày nhăn càng chặt, trong mắt đều là sầu lo.
…
Hà Dung Cẩm trở về chỗ ở mới phát hiện dù mình cầm theo không phải là cái Xác Châu đưa cho mà là cái Khuyết Thư cầm trong tay. Hắn đem dù đặt trong góc, đẩy xe lại bên giường, từ từ nằm xuống, nhắm mắt yên lặng tính toán chuyện ngày sau.
Nếu hắn không tự đánh gãy một chân, giờ đã chạy thẳng tới đẩu đâu rồi. Đáng tiếc, lần này là hắn mua dây buộc mình buộc triệt để!
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân gấp gáp.
Hà Dung Cẩm nhíu mày, xoay người vào trong giả bộ ngủ.
“Ban ngày ban mặt ngươi ngủ cái gì?” Ngạch Đồ Lỗ đẩy cửa phòng hắn so với đẩy cửa phòng mình còn thành thạo hơn, “Tiểu Khả Hãn về phủ rồi, đang muốn tìm ngươi.”
Hà Dung Cẩm ngồi dậy, “Chuyện gì?”
Ngạch Đồ Lỗ nói: “Ta sao biết. Ngươi dong dài làm gì, còn không mau đi?”
Hà Dung Cẩm chầm chậm ngồi lên xe, lại chầm chậm đẩy xe tới góc phòng lấy dù, đang tính chầm chậm qua, Ngạch Đồ Lỗ bên cạnh đã nhìn hết nổi, thúc xe hắn chạy tới thư phòng.
Hà Dung Cẩm đúng lúc mở dù che phần lớn người mình.
Đến đại sảnh thì, Ngạch Đồ Lỗ đã ướt sũng, Hà Dung Cẩm chỉ ướt giày với ống quần.
Xác Châu đang ngồi trong thư phòng múa bút, nghe thanh âm cũng chỉ thoáng gật đầu, sau đó dừng bút, đem tờ giấy đã viết hơn phân nửa vò thành một nắm, ném vào trong sọt.
Hà Dung Cẩm nghi hoặc nhìn Ngạch Đồ Lỗ.
Ngạch Đồ Lỗ lại cố ý nhìn chỗ khác.
Xác Châu nói: “Sứ tiết Tây Khương hôm nay thế nào?”
Hà Dung Cẩm nói: “Đã nấu một ấm trà.”
Xác Châu nói: “Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải đảm bảo sứ tiết Tây Khương xem đây như ở nhà.” Những lời này không phải lần đầu hắn nói, nhưng lần đầu ngữ khí nghiêm trọng như vậy.
Hà Dung Cẩm nói: “Vâng.”
Xác Châu đối Ngạch Đồ Lỗ nói: “Ngươi xuống trước đi.”
Ngạch Đồ Lỗ sắc mặt đột nhiên rất khó coi, căm giận trừng Hà Dung Cẩm, sau đó mới không cam lòng mà đi ra ngoài.
“A Lực Phổ đã tới kinh đô. Hắn tụ tập hơn mười vị đại thần liên danh buộc tội Mật Gia Diệp Hộ. Nói vậy không cần hai ngày, kinh đô sẽ có một trận tinh phong huyết vũ.” Hai tay hắn phụ ở sau người, thần sắc nhìn qua rất mệt mỏi, “Lúc này, biên cương không được có nửa điểm sơ sẩy.”
Hà Dung Cẩm nói: “Từ kinh đô tới hai nước cần một khoảng thời gian, dù cho sứ tiết muốn thừa cơ mà vào cũng không có đủ thời gian.”
Xác Châu nói: “Giả như, bọn họ không chờ sứ tiết về đã động thủ thì sao? Kì Trạch dù có là trọng thần Tây Khương, nhưng so với tấm thổ địa màu mỡ này, trọng thần cũng không phải là không thay thế được.”
Trọng thần không phải là không thay thế được, nhưng mà Tây Khương vương thì lại không thể thay thế.
Mấy lời này hắn chỉ nói trong đầu, không nói ra miệng. Giống như lúc Khuyết Thư tự báo gia môn thì, hắn bất động thanh sắc đem Khuyết Thư đổi thành Khiết Túc, dù giữa bọn hắn đã phát sinh rất nhiều chuyện cũ nghĩ đến mà kinh, nhưng động chạm tới chuyện liên quan đến tính mạng, hắn vẫn trực giác đem an nguy người kia đặt lên hàng đầu, dù sao Hồn Hồn vương giờ không chỉ là Hồn Hồn vương, mà còn là người bảo vệ của Tây Khương.
“Để điều tiết tranh cãi giữa Mật Gia Diệp Hộ và A Lực Phổ, mấy ngày nay ta không thể chú ý sự vụ trong phủ được, đặc biệt là chuyện chiêu đãi sứ tiết, chỉ có thể để ngươi khổ cực rồi.”
Hà Dung Cẩm nói: “Vâng. Ta nhất định dốc hết khả năng.” Nếu không tránh được va chạm, vậy thì hắn sẽ làm hết cách để hai bên tránh nhau ra, đem thương tổn của va chạm giảm xuống thấp nhất. Giống như hai chiếc thuyền chính diện tương đối, sản sinh chút ma sát không thể tránh được xong thì ai đi đường nấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT