Không hề phòng bị, cả người Lăng Tiểu Manh rơi thẳng vào lòng anh, gáy chạm vào ngực anh, ngẩng đầu ngắm trăng đêm.

Trăng to tròn, thấp thoáng được tô điểm bời những đường vân xám nhạt, càng lúc càng rõ ràng.

Trên đầu nghe thấy tiếng của anh, lần này anh hỏi lại: “Lẽ nào em không muốn ở bên anh sao?"

********************

Thời gian rất gấp, cũng may đồ đạc của cô rất đơn giản, quần áo mặc đi mặc lại cũng chỉ mấy bộ, lấy vội túi đồ cô chạy ra cửa. Lên máy bay rồi cỏ vẫn thấy hoang mang, ngày hè nên trời tối muộn, năm giờ chiều ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, một ngày trời xanh hiếm có, vượt qua tầng mây, từng đám mây lớn thật lớn trắng như bông dần tách ra thành từng đám nhỏ, càng tôn thêm khoảng trời xanh trong vắt.

Lăng Tiểu Manh sắp xếp lại thời gian, anh chỉ mới tới đó có một tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao phải gọi cô tới gấp vậy, từ trước tới giờ chưa xảy ra chuyện này bao giờ.

Cô tiếp viên tiến đến đưa đồ ăn.Tiểu Manh ngồi trong khoang thương gia, chỗ ngồi rộng rãi, cô lại bé nhỏ, cảm giác chỉ chiếm một góc rất nhỏ. Bên cạnh là một vài nhân vật nổi tiếng mặt mũi nghiêm nghị ngồi trên máy bay vẫn đọc báo cáo. Cô ăn mặc giản dị, lọt giữa những nhân vật ưu tú này lại càng cảm thấy đột ngột, về sau cô cũng không ngó nghiên trái phải nữa, cả chuyến bay cô cứ cầm ly rồi nhìn ra ngoài, nhìn thẳng vào màn đêm đen đặc trước mắt.

Lăng Tiểu Manh thấy mơ hồ, tại sao lại gọi mình đến gấp như vậy? Showroom mới ở Hạ Môn là hạng mục trọng điểm trong kế hoạch thường niên của công ty, đến cô một nhân vật thuộc dạng ở ẩn không màng sự đời còn biết, Cố Chính Vinh đi đi lại lại hai nơi đã rất lâu, những người anh đưa đi đều là nhân vật từ cấp chủ quản trở lên, còn có vài vị trí chủ tịch nước ngoài đến đó, làm gì có chuyện đến lượt hạng tôm tép như cô được xuất hiện?

Lăng Tiểu Manh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tài nào hiểu nổi, hai ngày nay có quá nhiều sự việc kỳ quái xảy ra, cô thấy đau đầu, thôi không nghĩ nữa. Cô chỉ thích làm đà điểu, vì đà điểu có tuổi thọ rất cao.

Xuống máy bay, cô ngoan ngoãn gọi điện thoại, Cố Chính Vinh nhấc máy rất nhanh, rồi ra chỉ thị bảo cô ra cửa đợi.

Đồ đạc của cô rất ít, người khác thì túi lớn túi nhỏ, còn kéo cả vali, cô chỉ có đúng một túi đồ, bước chân nhẹ bẫng, lúc đó cũng khoan thai hơn hẳn.

Bước tới cửa ra, cô mới thấy gió đêm thật lạnh, cũng bởi đây là thành phố ven biển, hoàn toàn trái ngược với buổi tối náo nhiệt của Thượng Hải, không khí đượm mùi ẩm ướt trong lành, thật sảng khoái.

Lăng Tiểu Manh nhắm mắt hít một hơi thật sâu, đang tận hưởng bầu không khí tươi mát thì có người đặt tay lên mặt, giọng nói thật khẽ, “Đã đói chưa?”

Cũng bởi động tác và hơi ẩm của bàn tay ấy quá quen thuộc, nên cô cũng không giật mình, cô mở mắt rồi trả lời rất lưu loát, “Chưa, em ăn trên máy bay rồi.”

“Vậy em chun mũi rồi hít lấy hít để thế làm gì? Bắt chước chó con à?”, Cố Chính Vinh quay người kéo cô đi về phía trước, nói rất tự nhiên.

Cô lặng lẽ đi sau anh, cũng chẳng sao, hôm nào cô chẳng phải viết cuốn Mười tám phương pháp nhịn nhục, bản thảo nặc danh, nhất định sẽ có người thưởng thức.

Đêm hè, hai bên đường bóng cây kín đặc, ngoài ban công những chiếc bàn nhỏ xếp đầy, rất nhiều người ngồi tán gẫu trò chuyện trong đêm. Thành phố này nơi đâu cũng bao trùm hơi thở của sự nghỉ ngơi thư thái, đến Cố Chính Vinh cũng thay đổi thói quen phóng xe như bay thường ngày của mình, anh chạy xe thong thả chậm rãi.

Có cảm giác xe ngày càng đi xa khỏi trung tâm, Lăng Tiểu Manh lộ vẻ hoài nghi, mắt hướng về khoảng không gian sầm uất náo nhiệt đang dần rời xa, rồi lại nhìn Cố Chính Vinh, chẳng biết phải nói như thể nào.

"Muốn hỏi gì? Hỏi đi."

Hừ... anh thật đúng là thần thông quảng đại.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

"Ra biển.”

“Còn những người khác thì sao?"

“ở Sheraton.”

Anh cho tất cả mọi người ở lại Sheraton, nhẹ tênh đưa mình cô tới bờ biển, có phải quá đáng lắm không?

Lăng Tiểu Manh muốn hỏi, đi làm gì? Nhưng ngoảnh mặt chỉ thấy Cố Chính Vinh khẽ liếc nhìn, thoáng vẻ hí hửng, đến không khí trong xe cũng có cảm giác ấm dịu.

Hai năm nay, lúc đầu thời gian gặp được anh rất ít, về sau số lần tuy có tăng dần, nhưng quả thực anh rất bận, ở bên nhau nhiều lắm cũng chỉ là một bữa ăn khuya như mọi khi, rồi về nhà đi ngủ, rất ít khi thấy anh vui như lúc này, câu hỏi vốn đặt ra bỗng tự động biến mất.

Thôi vậy, có hỏi thế nào cũng vẫn phải theo ý anh mà làm không đúng sao? Làm người phải biết lấy ơn đền ơn, một khi anh đã vui, đương nhiên cô phải ủng hộ hết mình, cần im lặng là phải im lặng, cần vẫy cờ hô hoán là phải vẫy cờ hô hoán, hà tất phải gây khó dễ cho bản thân.

Nghĩ vậy, cô lập tức an lòng, thoải mái ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Xe chạy trên đường tròn quanh đảo, rồi chạy qua chiếc cầu vượt biển hình chữ S nổi tiếng, cửa sổ xe hạ xuống, tiếng sóng biển dội vào dào dạt, phóng tầm mắt ra xa là có thể trông thấy bờ cát dài phẳng lặng dưới chân pháo đài. Ánh trăng trong đêm hè sáng loáng, tất cả dường như được phủ lên bởi một lớp màu bạc, đẹp lung linh sáng lóa.

Những tưởng tới biển anh sẽ dừng xe, nhưng chiếc xe vẫn men theo con đường thênh thang hướng thẳng phía trước, pháo đài cùng bãi cát vụt qua trong chớp mắt.

Lăng Tiểu Manh lần nữa mơ hồ, chỉ ra ngoài cửa sổ, rồi lại quay sang nhìn anh.

Chiếc xe leo lên con đường rừng, ánh đèn dần dần bỏ lại phía xa, ánh trăng sáng quá, chẳng còn thấy tối, tay cô thò ra ngoài cửa sổ, ngón tay trắng nõn, trong bóng đêm vẫn thấy thật rõ rệt.

“Ngồi yên, đừng cho tay ra ngoài”, anh nhắc nhở. Hai bên cành lá um tùm, đan vào nhau, cố vài cành rủ xuống trĩu nặng. Làn đường hai chiều, trước mặt có xe vượt qua, anh đánh xe hơi chệch sang bên, có nhắc nhở thì cũng đã muộn, ngón tay cô thò ra ngoài cửa sổ bị cành cây quệt phải, hết hồn, không kìm nổi cô kêu “Á" một tiếng.

Điệu bộ khi rụt tay lại của cô đầy thú vị, Cố Chính Vinh cười vang, vừa cười vừa đưa tay xoa đầu cô. Bởi là đường núi, nên phải rất chú ý phía trước, anh đặt tay không được chuẩn lắm, đang định vuốt tóc mai, thế nào lại chạm vào má cô.

Không kịp chuẩn bị, theo bản năng Lăng Tiểu Manh ngoảnh đầu sang, đôi môi cảm thấy mát lạnh. Ngón tay anh thoảng mùi thuốc lá, bên tai là tiếng anh cười, cô hốt hoảng, thật lạ, rõ ràng ngón tay anh mát lạnh, nhưng lại khiến gương mặt cô nóng bừng.

Hôm nay cố Chính Vinh thật lạ, cô không kịp thích ứng.

Cũng may qua khúc ngoặt anh liền dừng lại, liền đẩy cửa xe ra, hoàn toàn không chú ý tới phản ứng của cô.

Sau khi xuống xe, cuối cùng Lăng Tiểu Manh cũng đoán được lý do Cố Chính Vinh gọi cô tới đây. ông chủ vẫn là ông chủ, đi công tác vẫn không quên giúp cô học hỏi thực địa, nói sớm hơn có phải là tốt không!

Trước mặt là một bãi đất trống, địa thế cao, khung cảnh mênh mông, con đường nhỏ lát sỏi quanh có kéo dài trước mặt, sau cùng biến mất trong bức tường bao màu trắng. Trong gió thoảng hương hoa, phía trong cây cối xum xuê, từng chùm phượng đỏ rực bung nở như gấm hoa.

Phía trong tường bao là một căn nhà hai tầng riêng biệt, trong đêm tối vẫn nguyên màu trắng trong suốt, quá đẹp, hai mắt cô trợn tròn miệng há hốc.

“Thế nào?”

"Ôi đẹp lắm, phong cách Địa Trung Hải hiếm gặp,có phải đây là xu hướng chính của mùa sau?” Hóa ra là đưa cô đi học hỏi, tiếc là cô không mang theo máy ảnh, cô phải ngắm nhìn thật kỹ.

Anh không trả lời, nhìn vẻ kinh ngạc của cô, rồi đi thẳng về phía trước, nhưng không phải về phía ngôi nhà, mà là hướng ngược lại.

"Em muốn ngắm chút nữa...” Cô thích lắm, nếu có thể vào trong ngắm nhìn đồ đạc bày biện thế nào thì tốt quá, nhắt định cảm hứng sẽ trào dâng.

Anh bước không nhanh, lúc này đã đứng dậy, quay đầu lại đưa một tay ra.

Lăng Tiểu Manh tuy miệng lí nhí nũng nịu một câu, nhưng đã đi theo sau từ bao giờ, nhìn bàn tay anh rồi lập tức đặt tay mình vào.

Cơ hội hai người họ cùng dạo bước không nhiều, dù là có, Cố Chính Vinh cũng rất ít khi dắt cô mà thường đi một mình, Lăng Tiểu Manh thấy không quen lắm, ngón tay cuộn tròn, kế đó nghe thấy tiếng anh nói, “Đi cẩn thận.”

Đây là sườn dốc, dưới chân cỏ mọc xanh rì, những ngọn cỏ quyện chặt lấy nhau, sỏi đá khắp nơi, lại cao thấp nhấp nhô, rất dễ bị ngã.

Hóa ra là cô sợ lộn nhào.

Đi chưa được mấy bước đã tới chỗ cao nhất, trước mắt lốm đốm ánh đèn, có cảm giác như những chùm sao thấp thoáng phía xe xa, gió đêm mát lạnh, cô đưa tay gạt mái tóc đang tung bay, rồi quay sang hỏi anh: "ở dưới đó có phải Đại học Hạ Môn, phải không?”

“Em biết nơi đây à?” Anh đứng bên cạnh, có đôi chút ngạc nhiên.

"Không phải, khi ở trên máy bay em có đọc tạp chí", cô thật thà trả lời, đổi lại anh khẽ bật cười, rồi đưa tay xoay đầu cô lại, người cũng quay theo, lần này Lăng Tiểu Manh thật sự không nói nên lời, mất hết phản ứng, hoàn toàn xúc động.

Đại dương, phía trước là biển lớn, một vầng trăng sáng chiếu rọi xuống mặt nước, dưới chân là sóng biển muôn trùng. Cũng bởi khoảng cách quá xa, sóng biển rì rào như tiếng gọi tự nhiên, tĩnh lặng, bao la, tráng lệ, mọi thứ đều mơ hồ, chỉ trong chớp mắt tất cả đã đột ngột xuất hiện, cô xúc động gần như rơi nước mắt.

Cảnh vật thật đẹp, Cố Chính Vinh vẫn trầm ngâm, rồi đưa mắt nhìn vẻ mặt cô, anh cười, “Đẹp không?"

Bảo cô phải trả lời thế nào đây? Lăng Tiểu Manh vừa gạt khóe mắt vừa nói: “Anh, cảm ơn anh nhiều lắm, vì đã đưa em tới chốn thần tiên này!"

Đâu có được, chỉ thêm một từ cũng là sỉ nhục tới cảnh đẹp.

Tuy vẻ mặt ngước nhìn thật ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt cô rất sinh động, nhìn sâu trong đó như thấy một anh chàng đang giả bình tĩnh nhảy nhót, thật thú vị, sau cùng Cố Chính Vinh cũng không để cô phán đoán nữa, mở miệng giải thích: “Ở đây trước kia vốn là một tòa biệt thự, nhưng còn chưa xây dựng xong, cái em vừa trông thấy là bản mẫu duy nhất.”

"Bản mẫu?”

"Ừ, chủ công trình gặp chút vấn đề, miếng đất bị thu hồi, thế nên chỉ còn duy nhất căn này thôi.”

“Hả? Không xây được? Chẳng lẽ phá đi? Phong cảnh đẹp thế này, thật tiếc quá", cô đập tay tiếc nuối.

"Đúng là rất đáng tiếc, nhưng căn nhà này sẽ không bị dỡ bỏ, nhà nước thu hồi, rồi lại có người mua lại.”

“Oa, ngưỡng mộ chết mất!” Cô không kìm nổi, mắt nhìn biển lớn, bàn tay nắm chặt, “Nếu em mà có tiền...”

Cố Chính Vinh lại cười vang, đưa tay ôm lấy mặt cô, Lăng Tiểu Manh ú ớ xin thôi.

Tiếng cười vừa dứt, anh cúi đầu nhìn cô, “Không phải ngưỡng mộ đâu, là anh mua đấy.”

Căn biệt thự được bài trí hết sức đơn giản, phòng ngủ trên tầng hai rộng thênh thang, chỉ có giường và một chiếc ghế tựa kiểu cổ điển, ban công phía ngoài cửa sổ rộng rãi, vầng trăng tròn vành vạnh trên cao.

Chiếc ghế đó xem ra đường nét rất tinh tế, dưới ánh trăng lại càng mang vẻ hấp dẫn vô cùng, Lăng Tiều Manh không kìm nổi chạy tới quan sát tỉ mỉ, rồi lấy tay vuốt nhẹ, tay vịn bằng gỗ tếch nhuốm màu thời gian vẫn sáng bóng ánh dầu, cảm giác lành lạnh sượt nhẹ qua lòng bàn tay, ram ráp.

“Ở đây thật tuyệt!”, không cầm lòng, cô cất lời xuýt xoa.

Cố Chính Vinh bước lên, mở tung cánh cửa sổ dài, rèm cửa màu trắng rủ xuống đất, cửa sổ mở đột ngột khiến tấm rèm tung bay trong gió, lay động như đang nhảy múa.

"Mới mua không lâu lắm, còn chưa trang trí, nếu em thích, sau này có thể tới đây bắt cứ lúc nào cũng được.”

Anh đứng trước cửa sổ, giọng rất khẽ, nhưng từng từ từng chữ lọt vào tai cô không sót một từ, cô lặng người một lúc rồi mới trả lời: “Em?"

Cố Chính Vinh ngoái đầu nhìn cô, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên, "Đương nhiên là em rồi.”

“Còn việc phải làm nữa.”

“Cứ nhất thiết phải ở trong phòng Thiết kế ngồi đợi sao?”

“Không ở phòng Thiết kế, vậy em phải đi đâu?”

"Đi tới đâu chẳng được, chỉ cần một chiếc bàn là có thể vẽ, không phải sao?” Anh thôi nhìn cô, nhấc ghế kéo ra ban công, rồi ngồi xuống vẻ thư thái.

Thế này là ý gì? Sao cô chẳng hiểu gì hết?

Cô thấy kinh hãi trước một mớ ngôn từ không tài nào nắm bắt được ý nghĩa... đi tới đâu chẳng được, vậy cô phải đi đâu? Anh nói vậy, có phải ám chỉ cô có thể rời đi?

Căn phòng tuy không một tiếng động, anh quay đầu lại nhìn cô, tuy không thắp đèn, nhưng ánh trăng chiếu lên gương mặt cô trong veo sáng rõ, đôi mắt cô mở to, hàng lông mày cũng theo đó nhướn lên, vẻ mặt mơ màng vô tận.

Cố Chính Vinh mỉm cười, đưa tay vẫy cô lại, chiếc ghế rất rộng, cô đứng phía trước do dự, rồi bị nét mặt anh mê hoặc, liền buột miệng hỏi, “Vậy em phải đi đâu? Có phải anh muốn em tới Hạ Môn làm việc không?”

“Cũng không hẳn, nhưng sau đó anh sẽ phải thường xuyên đi đi lại lại giữa Thượng Hải và Hạ Môn, anh ở đâu thì em ở đó.”

Cô đã hiểu, nhưng vẫn không thể lý giải, “Thế nhưng còn vợ anh?”

Anh dang đôi tay, Lăng Tiểu Manh không sà vào lòng anh rồi nằm cuộn tròn như thường lệ, cô lùi lại một bước.

Dưới ánh trăng Cố Chính Vinh nheo mắt, “Nhã Tư Mãn? Đang ở Thụy Điển, lâu lắm rồi anh cũng không gặp cô ấy. Nhưng hôm nay ở sân bay anh có gọi điện, có vài việc cần nhờ cô ấy, đợi khi nào trở về cô ấy sẽ gặp em.”

Cái tên này không phải điều cấm kỵ, nhưng họ chưa từng bàn đến, từ lần gặp mặt trước tới nay cũng chưa từng thấy anh nhắc tới, cô láng máng nhận ra hóa ra là vậy, chẳng trách hôm đó ở buổi party không gặp được cô ấy. Nhưng gặp mặt... lại phải gặp cô ấy nữa sao? Tại sao phải gặp cô ấy?

Lăng Tiểu Manh lại thấy mơ hồ, đầu óc rối bời, cô không muốn nghĩ nhiều, chân nhấc lên, rồi tiếp tục hơi lùi về sau.

Tại sao lại nói với cô những điều này? Những thứ này cô không biết có được không? Cô không muốn biết nhiều đến thế.

Bên tai Lăng Tiểu Manh vẫn vang lên giọng nói của anh, rất nhẹ, nhưng rõ ràng, “Tiểu Manh, em có muốn ở bên anh không?”

Tiểu Manh, em có muốn ở bên anh không?

Câu nói này mười năm trước đã có người từng nói với cô, rồi sau đó cô như mơ một giấc mơ dài, trái tim cô như chú chuột cả đời chỉ sống dưới mặt đất, trong hang tối tăm mịt mù, sống thanh thản an nhàn, tràn ngập yêu thương, những tưởng nó vốn thế. Tỉnh mộng mới phát hiện trên đời này thật ra sáng rõ như ban ngày, ai ai cũng tường tận rõ ràng, chỉ mình cô là người khác biệt, chẳng biết phải đi về đâu.

Em có muốn ở bên anh không? Chẳng phải cô đã ở bên anh rồi sao, gần như ngày nào cũng gặp, thậm chí gần đây có thể gọi là đêm đêm quấn quýt, nếu như thế này còn không gọi là ở bên, vậy rốt cuộc phải như thế nào mới đúng?

Loạn rồi, cô thực sự không biết phải trả lời như thế nào, phải phản ứng ra sao nữa? Tại sao cô chẳng có phản ứng gì hết?

Cố Chính Vinh đã nỗ lực rất nhiều, để đổi lại cô đứng trơ như thế này sao? Không đợi cho tới khi cô hoàn hồn, Cố Chính Vinh đưa tay, ngón tay đặt trên bàn tay cô, không phải hơi lạnh, mà là hơi ấm.

Không hề phòng bị, cả người Lăng Tiểu Manh rơi thẳng vào lòng anh, gáy chạm vào ngực anh, ngẩng đầu ngắm trăng đêm.

Trăng to tròn, thấp thoáng được tô điểm bởi những đường vân xám nhạt, càng lúc càng rõ ràng.

Trên đầu nghe thấy tiếng của anh, lần này anh hỏi lại: “Lẽ nào em không muốn ở bên anh sao?”

Ruột gan cô rối bời, có thứ gì đó như muốn nhảy ra, nhưng cô lại thấy nó giống như thác lũ và mãnh thú, cố gắng kìm xuống thật khó khăn.

Kết quả của sự nỗ lực chính là không có câu trả lời, giống như chẳng hiểu gì hết.

Không phải nghe không hiểu, chỉ là cô không dám, không dám nghĩ nhiều đến thế.

Im lặng quá, rồi nơi cơ thể Tiểu Manh tựa vào khẽ động đậy, cô bị đẩy ra, Cố Chính Vinh đứng lên đi vào trong nhà.

Bước chân anh không nhanh, cũng không ngoái đầu lại, bỏ lại mình cô đứng trơ trọi ở ban công.

Rất ít khi cô nhìn thấy bóng anh, những lúc không ở bên nhau họ mỗi người một việc, còn khi ở bên cô vẫn luôn đi bên cạnh hoặc sau lưng anh, nhưng lần nào cũng không biết mình đang nhìn đi đâu, ánh mắt lạc lõng.

Thế nên ở góc nhìn này, ký ức rất mơ hồ, mà thực ra chẳng hề có ký ức.

Sự việc xảy đến trong hai năm nay cô không nhớ nhiều, không phải cố gắng để quên, mà chỉ là không muốn nhớ nhiều.

Nhưng mỗi sáng tỉnh dậy lại thấy quá trống trải, bóng anh kéo dài trùm lấy cô; ánh mắt mọi người sắc như dao, cô quỳ xuống dưới đất nhặt đồ vung vãi, bàn tay anh xuất hiện ngay trước mắt; cô đợi một mình trước xe, anh dúi hộp thức ăn còn nóng vào tay cô... những ký ức đó cô vẫn còn nhớ.

Thực ra lúc đó cô muốn bỏ đi, muốn về nhà, đã từng gói ghém đồ đạc để rời đi, trong đêm tối chầm chậm bước trên con đường không biết điểm dừng. Những thực sự tới giao lộ, con đường lớn tráng lệ với những ngọn đèn sáng tỏ trước mặt, cô không tài nào nhấc nổi chân.

Trở về, trở về để rồi lại kết hôn sinh con, trở về rồi lại sống cuộc sống như đã định, trở về rồi chẳng thể khẳng định mình, trở về là từ bỏ ước mơ, trở về là nghiền nát ước mơ thành tro bụi và bỏ lại sau lưng tất cả những thành quả cô đã nỗ lực trong suốt quãng thời gian qua.

Cô không muốn nói bản thân là bất đắc dĩ, không muốn nói chẳng còn cách nào khác, là cô tự mình chọn ở bên người đàn ông này. Bởi cô đã từ bỏ tình yêu, nhưng không muốn từ bỏ ước mơ, những lúc cô hoang mang trong bùn lầy giữa rừng hoang, chỉ có anh đến bên.

Quãng thời gian hai năm, cô không lãng phí một giây, một phút, cô thực sự đã đáp đền, nhưng người đàn ông này đối với cô rất tốt, cô chưa từng phải chịu tủi hờn, những cái có được còn hơn cả mong đợi, nếu vì những điều này mà bị đóng đinh trên cây thập tự, cô cũng sẽ không phản kháng.

Cũng từng nghĩ sẽ có một ngày anh chán ngấy cô, sau cùng là bỏ đi, giống như bài học cô có được từ Đồng Diệc Lỗi, chẳng ai là cùng trời cuối đất của ai.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không được, thời gian chầm chậm trôi đi, anh chẳng hề mệt mỏi với mối quan hệ này, cho tới giờ vẫn hỏi cô câu đó...

Em có muốn ở bên anh không?

Giờ cô phải làm sao? Cô biết trả lời thế nào?

Cố Chính Vinh đã bước vào trong nhà, quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt.

Toàn thân Lăng Tiểu Manh đột nhiên ớn lạnh, Thượng Hải và Hạ Môn, rõ ràng là cách nhau ngàn dặm, nhưng ánh trăng khắp nơi như một, thứ ảo giác đáng sợ đó lại tới, rằng mình sẽ không còn gặp lại người đàn ông này, rằng anh sẽ biến mất ngay dưới ánh trăng.

Đáng ghét, tại sao ánh trăng đêm nay lại sáng đến thế, rọi vào mắt cô chói lóa, khiến cô muốn rơi nước mắt.

Cô chạy tới, vốn còn chưa ý thức được hành động của mình nực cười đến đâu, rõ ràng là đã nghĩ rất kỹ, nhưng rồi rất dễ dàng bị vẻ mặt của anh và ảo giác đánh gục.

Lăng Tiểu Manh chạy tới trước mặt anh cũng chẳng biết phải nói gì, mắt mở to nhìn anh, rồi khóc.

Cố Chính Vinh thất vọng, ngay khi không nhận được câu trả lời, thậm chí anh đã có phần tuyệt vọng.

Cỏ lẽ tất cả những nỗ lực của anh đều trở nên vô nghĩa, cứ ngỡ cô chỉ đang khép chặt trái tim, sự thực thật tàn khốc khi anh biết rằng cô hoàn toàn không có trái tim.

Nhưng giây phút khi anh ngoái đầu lại, cô đã chạy tới, không nói gì, chỉ đứng trước mặt anh và khóc.

Đã không yêu anh, vậy tại sao còn khóc? Khóc không thành tiếng, nước mắt chỉ là một hàng trong suốt, từ khóe mắt lăn dài trên gò má, giống như hai năm trước, lại khiến tim anh đau nhói.

"Được rồi, là anh hỏi thế, em không cần trả lời.”

Cô vẫn khóc, rất lâu rồi cô không khóc, vừa bắt đầu liền không thể ngừng lại, nấc nghẹn, lời nói cũng không được liền mạch, "Không phải, là em sợ...”

Không ngờ cô lại trả lời, nghe xong anh ngẩn người một lúc, rồi mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cô, “Có gì mà phải sợ chứ? Ngốc ạ, gặp Nhã Tư Mẫn rồi em sẽ thấy, chẳng có gì đáng sợ cả."

Anh không hiểu, anh hoàn toàn không hiểu lời cô nói.

Khi nước mẳt chảy ra, cũng là lúc cô biết rằng mình lại rơi vào vòng xoáy ấy, trước cái gọi là tình yêu, cô quá bé nhỏ, cô không đủ khả năng, cô không thể chịu được, vậy tại sao đến việc từ bỏ cũng không được?

Tình yêu đâm chồi, ai nấy đều tận hưởng mật ngọt, nhưng với cô nó lại như tai họa, con đường này đi đi về về, dù có thận trọng dè dặt đến thế nào, sau cùng vẫn tới bờ vực thẳm. Lẽ nào anh không biết, nếu thêm một lần nữa thịt nát xương tan, thì ngay đến bản thân cô cũng không biết liệu mình có còn có thể thêm lần nữa liền lại vết thương.

Kính cửa sổ trong suốt long lanh, ở đây không còn ai, cửa sổ cũng chẳng cần thiết phải kéo, nằm trên giường chỉ cần ngẩng đầu lên là có thề trông thấy vầng trăng tròn vành vạnh, ánh trăng rực rỡ, tràn tới từng ngóc ngách của căn nhà. Cô mất ngủ, quay sang ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Cố Chính Vinh, nằm bên cô rất ít khi anh ngẩng mặt khi ngủ, nên lần này cô nhìn thấy không phải sau lưng, mà là một bên mặt.

Tất cả dường như không giống nhau, cô nghĩ lẽ nào mình đang nằm mơ, nhất định là cô đang mơ.

Cô giơ tay ra giữa ánh trăng chiếu rọi, rồi lại đưa ngón tay vào miệng, cắn thật mạnh.

Đau quá... hóa ra không phải là mơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play