"Mẹ, mẹ nhanh lên một chút đi!" Hoan Hoan thấy Hạ Thiên Vũ cầm túi xách thì mở miệng thúc giục. 

"Biết rồi biết rồi, Hoan Hoan bạn của con đâu, có muốn mẹ đi đón bạn hay không?" Hạ Thiên Vũ nhìn cảnh tượng kẹt xe bên ngoài, cô thật sự có chút bực bội, ngày quốc tế thiếu nhi có rất nhiều người nha! Xem ra đều là ra ngoài chơi, nhất là đường đi đến khu vui chơi trở nên tấp nập hơn.

"Mẹ, không cần, bạn ấy sẽ đợi chúng ta ở khu vui chơi, mẹ yên tâm đi." Miệng mỉm cười vui vẻ trả lời, Hoan Hoan sợ bị Hạ Thiên Vũ thấy, nên lấy tay che miệng.

Hạ Thiên Vũ cũng không chú ý đến Hoan Hoan, dù sao khi kẹt xe thì phải duy trì độ cảnh giác cao, nếu không thì sẽ dẫn đến tai nạn xe cộ. 

"A, Hoan Hoan không nên lo lắng, sắp tới rồi, con nhìn xem có chỗ nào đỗ xe không vậy." Hạ Thiên Vũ nghĩ rằng ngày quốc tế thiếu nhi chắc chắn xe buýt sẽ chật kín, vì vậy mà mạo hiểm lái xe ra ngoài, dù sao thì lái xe ra ngoài cũng tốt hơn so với đi đón xe buýt.

"Mẹ, nơi này đều là xe, giống như không có chỗ trống!" Hoan Hoan nhìn xung quanh thì thấy những nơi có thể đậu xe đều đã chật kín,  hoàn toàn cũng không có chỗ trống rồi.

"A" ngồi bất động nhìn tình hình xe cộ, Hạ Thiên Vũ nhìn lướt qua một lần cũng không nhìn thấy bất kỳ chỗ đậu xe có thể dừng, quả nhiên ngày lễ ở trong nhà là tốt nhất.

"Thôi, hãy chạy lên phía trước thử xem sao!" Sau khi chạy chậm mấy chục phút, cuối cùng Hạ Thiên Vũ đã tới cổng của khu vui chơi, may mắn là khi đậu xe gặp một người có việc gấp về nhà, cho nên chiếc xe kia cũng có chỗ đỗ rất tốt.

"Mẹ, con nhìn thấy bạn ấy đang ở cổng khu vui chơi, chúng ta đi nhanh đi!" Hoan Hoan vui mừng vẫy vẫy tay về phía cổng khu vui chơi.

Hạ Thiên Vũ nhìn sang, nhưng không thấy người bạn nhỏ nào vẫy tay chào Hoan Hoan, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Hoan Hoan đã nói nhìn thấy bạn, nên cô cũng không có suy nghĩ gì nhiều, bị Hoan Hoan kéo đến cổng của  khu vui chơi.

Đứng trước mọi người, là một người đàn ông không cầu kỳ nhưng mặc một thân quần áo rất phù hợp, là một bộ quần áo màu đen nhưng không làm cho người ta có cảm giác cứng nhắc.

"Thầy giáo Đinh, thầy đến sớm nha!"

"Hoan Hoan đến từ rất sớm nha, hình như thầy thấy bộ dáng bị kẹt ở bên ngoài." Đinh Doãn Dị cúi người xuống nói chuyện với Hoan Hoan.

"Vâng ạ, bị kẹt rất lâu đấy, con và mẹ bị kẹt thật là lâu, tại sao thầy giáo Đinh đến sớm hơn con chứ?" Hoan Hoan nghi ngờ, rõ ràng mình nói với mẹ đến trước thời gian hẹn, nhưng không có nói với thầy giáo Đinh đến sớm nha.

"Ha ha, trước đó thầy có chuyện ở gần đây, cho nên sau khi làm xong thấy cũng gần đến giờ hẹn, cho nên đến trước,  nhưng mà nếu so với Hoan Hoan thì thầy ít bị kẹt xe hơn nha!"

"A, thầy giáo Đinh đây là mẹ của em, mẹ em xinh đẹp nhỉ!" Hoan Hoan giới thiệu Hạ Thiên Vũ giống như khoe với Đinh Doãn Dị, cũng làm cho Hạ Thiên Vũ sững sờ rốt cuộc đã phản ứng rồi.

Lúc nào thì Hoan Hoan và thầy giáo tốt như vậy, hơn nữa thầy giáo này giống như không  có gặp ở trường học nha!

Hạ Thiên Vũ lại không biết, bởi vì thầy giáo này rất đẹp trai, cho nên Hoan Hoan mới có thể có quan hệ tốt với anh ta như vậy, nếu thầy giáo này không đẹp trai, không trẻ tuổi, chắc chắn Hoan Hoan không thèm quan tâm đến.

"Hoan Hoan, thầy giáo Đinh là?"

"Mẹ, mẹ quên rồi sao, Hoan Hoan không phải có nói qua trường học của chúng con đến một thầy giáo đẹp trai, chính là thầy giáo Đinh nha!" Hoan Hoan bất mãn nhìn Hạ Thiên Vũ, trong mắt tràn đầy chỉ trích, nhìn Hạ Thiên Vũ chột dạ không dứt.

"Ha ha, mẹ sai rồi, Hoan Hoan tha thứ cho mẹ đi, mẹ nhớ Hoan Hoan đã đề cập tới một lần, cho nên mẹ không nhớ kỹ mà! Thật thật xin lỗi nha! Thầy giáo."

Hoan Hoan vui mừng nhìn hai người, quả nhiên ta cố ý nói ra một câu, chắc chắn mẹ cũng sẽ không có nghĩ đến hôm nay người xuất hiện ở nơi này sẽ là thầy giáo Đinh, ha ha.

Đinh Doãn Dị nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Thiên Vũ, trong lòng có chút sững sờ, không nghĩ rằng cô còn đẹp hơn trong ảnh, chỉ là nghe lời cô nói biết giáo viên mới trong trường học thì chân mày hơi nhíu lại, xem ra người này không có quan tâm đứa bé chút nào.

"Xin chào, tôi tên là Đinh Doãn Dị, là giáo viên mới đến dạy ở trường học của Hoan Hoan." Thái độ nhàn nhạt, trong lòng chưa từng xuất hiện sự không hài lòng. 

"Xin chào, tôi tên là Hạ Thiên Vũ, là mẹ của Hạ Hoan Hoan, anh có thể gọi tôi là Tiểu Vũ, hoặc là Thiên Vũ, đều có thể. Hoan Hoan ở trường học không có gây rắc rối gì cho thầy chứ ạ?” Dĩ nhiên Hạ Thiên Vũ biết tính tình Hoan Hoan nhà mình, ở nhà thì ngoan ngoãn, nhưng mà ở trường học có đôi khi cũng không thế nào giảm việc rắc rối nha.

"Tốt lắm tốt lắm, chúng ta vào đi thôi! Chúng ta đứng yên rất lâu ở tại cổng ra vào đấy!" Bất mãn nhìn mẹ không có quý trọng cơ hội mình sáng tạo chút nào, cũng biết hỏi mình chuyện tình, không có chút nào tự giác, con đây rất rất vất vả nha.

"Được rồi, mẹ phải đi ngay mua vé đây!"

"Không cần, tôi đã mua vé rồi!" Đinh Doãn Dị lấy ra ba tờ phiếu trong tay mình.

"Oa, thầy giáo Đinh thật tốt!" Hoan Hoan vui mừng nắm tay Đinh Doãn Dị, thầy giáo Đinh biết tâm tư của Hoan Hoan, ha ha.

"Thầy giáo Đinh tốn kém rồi!" Nếu Đinh Doãn Dị đã mua vé vào cổng rồi, Hạ Thiên Vũ cũng không thể từ chối nghiêm chỉnh cứ như vậy, dù sao đổi vé một ngày này để vào trong chơi là vô dụng, đẩy không phải là lãng phí sao!

Đinh Doãn Dị nhìn vẻ mặt Hoan Hoan vui vẻ không dứt, lại nhớ tới lời nói Hoan Hoan nói với anh trước đó, tại sao bây giờ cô bé vui mừng như vậy rất dễ dàng là có thể biết, có chút dở khóc dở cười nhìn  Hoan Hoan.

"Không có việc gì, chỉ là chút tiền lẻ mà thôi, không cần khách khí như thế."

Hoan Hoan chủ động nắm tay Đinh Ý Dị và Hạ Thiên Vũ, mà hai người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Hoan Hoan, dù sao cũng phải cấp mặt mũi cho Hoan Hoan chứ. 

Đứng xếp hàng tiến vào khu vui chơi, đã có rất nhiều người bạn nhỏ và cha mẹ cùng nhau chơi đùa mở ra.

"Mẹ, thầy giáo Đinh, chúng ta đi chơi tàu lượn được không?" Hoan Hoan nhìn cô số người tàu lượn thét chói tai ở trên cao, khơi dậy hứng thú vô cùng của cô, nếu như mẹ sợ đi tàu lượng vậy cũng tốt, đến lúc đó có thầy giáo Đinh để an ủi mẹ, khi đó thì có ba rơi xuống rồi, ha ha, Hoan Hoan thật là thông minh.

Ánh mắt Hạ Thiên Vũ nhìn về phía tàu lượn có nhiều người như vậy."Hoan Hoan, con chắc chắn sẽ không sợ sao?"

"Mẹ, nếu mẹ còn xem thường con thì con sẽ không quan tâm đến mẹ nữa.”     hngươi còn như vậy xem thường ta ta liền không để ý tới ngươi." Hoan Hoan buông tay Hạ Thiên Vũ ra, chuyển sang một bên, bày tỏ sự tức giận của bản thân lần này. Hạ Thiên vũ nhìn thấy đinh đồng ý dịch nhìn sang, có chút ngượng ngùng đối với hắn cười cười: "Hoan Hoan, mẹ không có xem thường con! Mẹ chỉ là nhìn phía trên người lớn đều sợ, xem một chút chúng ta Hoan Hoan có hay không can đảm kia."

Hạ Thiên Vũ ngồi xổm người xuống dụ dỗ Hoan Hoan, mà Hoan Hoan khoảng cách và Đinh Doãn Dị  rất gần, Hạ Thiên Vũ nhích tới gần Hoan Hoan thì rất gần với Đinh Doãn Dị, khiến Đinh Doãn Dị có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đẹp của Hạ Thiên Vũ, cho dù khoảng cách gần mà cũng nhìn không ra một chút tỳ vết nào, không thể không thừa nhận Hạ Thiên Vũ rất đẹp, chỉ là đến gần mới biết người con gái này đẹp thế nào, mới nhìn một chút mà Đinh Doãn Dị ngây ngẩn trong nháy mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play