Tặng cho độc giả nha! Chap này dài hơn những chap khác, coi như là quà ăn tết nha! Nó đã về tới nhà, ngôi nhà mà đã từng gắn bó rất lâu với nó. Ngôi nhà ấy từng bị niêm phong với nỗi đau đớn mất mát mà tất cả những người sống tại nơi đó đều đã chịu đựng, đều đã được nếm trải. Có thể coi nơi đây như một ngôi nhà thiêng liêng nhất, ngôi nhà bị niêm phong nhưng vẫn vang dội sự đầm ấm. Nó bước chầm chậm vào ngôi nhà, khung cảnh vẫn tươi mát, đẹp đẽ vô cùng. Vẫn như những ngày trước, với cách sắp xếp, bày trí gọn gàng. Hoa cúc vàng đang vào mùa nở rộ, khung cảnh trở nên ấm áp do màu vàng của chúng phản chiếu. Chỉ có một điều, đó là cỏ mọc nhiều, cành lá rậm rạp. Cũng phải thôi vì suốt một quãng thời gian dài không ai chăm sóc, tỉa tót cho chúng cả. Nó nhìn ngôi nhà thân yêu của mình, thật tuyệt quá, cuối cùng nó cũng có thể trở lại nơi đây.
Hiện giờ công ti Style cũng đã được gây dựng lại, tuy rằng không nổi trội như trước đây nhưng nó đã có thể giúp ba nó giữ vững công ti này. Nhất định ông sẽ rất vui vì điều này, bởi vì ông đã có một đứa con gái hiếu thảo, thông minh và xinh đẹp. Nó vào trong nhà, ảnh treo đã bám chút bụi, nhưng không sao, chỉ cần lau chùi là nó lại đẹp như trước. Mở cánh cửa sổ, bầu trời thật là đẹp. Nó dang rộng hai tay ra đón không khí tươi mát bên ngoài, lòng hạnh phúc vô bờ. Đây đúng là niềm vui mà nó mong chờ nhất trong quãng thời gian qua, cuối cùng nó cũng hoàn thành công việc minh oan cho ba mình. Nghĩ lại, những ngày tháng ở nơi xa lạ thật khổ cực, biết bao lần bị bắt nạt, bị thờ ơ, thiếu thốn mà nó đã phải trải qua. Nhưng không sao! Mọi thứ đã tốt đẹp rồi. Nó ngước lên, khẽ nói:
- Con hứa rằng con sẽ không khóc nữa, con sẽ cứng cỏi hơn khi nghĩ tới ba!
Gió xào xạc, lá đung đưa. Cuộc sống thanh bình này thật khiến con người ta cảm thấy thư thái, bình yên. Nó đứng ngắm một lát rồi vào trong nhà. Chợt một vài người lại gần chỗ nó. Mọi người nghĩ họ là ai?
- Tiểu thư!...
- Chị Hương? Các chị, sao mọi người lại ở đây? - nó ngạc nhiên.
- Nghe tin tốt trở lại, chúng tôi đã nhanh chóng lên đây. Sống ở nhà họ Lý quen rồi, chúng tôi muốn tiếp tục làm việc ở đây! - Chị Hương có chút nghẹn ngào.
Nó rất vui vì mình có thể quen những người tốt như thế này. Nó ôm chầm lấy mọi người, mỉm cười rạng rỡ hơn bao giờ hết:
- Cảm ơn các chị, gia đình em rất cảm ơn mọi người!
Vậy là sau này tất cả sẽ lại cùng nhau chung sống như xưa, kể cả những người mà nó đã kêu về quê cũng lại cùng nó xum vầy đầm ấm. Nó cười nói với họ một lát, chợt nhớ ra vấn đề chính cần quan tâm, nó hỏi mọi người:
- Mẹ em đâu rồi ạ?
- Phu nhân có việc ra ngoài rồi, có chuyện gì à?
- Mẹ kêu em về phụ mẹ việc mà?
Mọi người nhìn nhau, thế là sao nhỉ? Phu nhân làm gì vậy? Chợt tiếng xe dừng trước cổng, mọi người ra ngoài, mẹ nó vừa đi đâu đó về nhà (độc giả biết đi đâu rồi đúng không?). Nó nhìn bà thắc mắc, nó hỏi mẹ mình:
- Mẹ kêu con về mà, sao lại làm gì thế ạ?
- À, không không, lâu ngày không gặp mẹ định chở con đi shopping cùng mẹ ấy mà. Đi luôn thôi!
- Hả, mẹ, vâng vâng, mà vừa nãy mẹ đi đâu thế?
- Không có gì quan trọng đâu!
Chiếc xe chuyển bánh đến khu mua sắm của thành phố. Bà quản gia lúc này mới quay sang kể hết mọi việc cho mọi người nghe. Thì ra phu nhân đang gạt tiểu thư. Mọi người mỉm cười thích thú với kế hoạch lần này mà mẹ nó vừa cùng ''đồng bọn'' bày mưu. Bà quản gia hắng giọng:
- Đã hiểu ra vấn đề chưa?
Chị Hương bụm miệng cười:
- Rồi ạ!
Chị Hoa hào hứng:
- Vậy mau đi chuẩn bị cho tối nay thôi ạ!
Tất cả giải tán đi chuẩn bị cho màn tỏ tình tối nay. Bà quản gia nhà nó chốc chốc lại gọi điện thoại trao đổi tình hình với bà quản gia nhà hắn, không biết chuẩn bị những gì mà kinh khủng thế! Chị Hương nhà nó thì được giao nhiệm vụ đi cùng chị Ly nhà hắn mua nước. Ồ, làm gì mà cần nước ta? Độc giả đoán ra không? Bốn ngôi nhà, người hầu tấp nập: nhà anh, nhà cô, nhà hắn, nhà nó, ai nấy chạy như phất cờ. Tất cả đều háo hức cho buổi tối lãng mạn...
Tại khu mua sắm, mẹ nó đang ấn dúi nó vào chỗ trang phục dự tiệc. Bà muốn mua đồ cho nó tối nay. Mẹ nó chọn cho nó bộ váy màu xanh nước biển, phía trước váy dài hơn đầu gối một chút, phía sau tha thướt như váy cô dâu. Nó nhìn cái váy mà thắc mắc kinh khủng khiếp, có đi dạ hội ở đâu đâu mà mặc váy ghê thế. Bà còn mua thêm vài thứ đồ lỉnh kỉnh khác. Xong xuôi còn cho nó đi chơi chứ không về nhà. Đang có bốn nơi chuẩn bị, ai giở hơi mà cho nó về chứ! Nó buột miệng:
- Sao lòng vòng thế mẹ? Về nhà thôi!
- Đi chơi hết hôm nay với mẹ, giờ mới có bốn giờ chiều!
Nó đến choáng với mẹ nó, cuối cùng thì cũng ngồi im đi chơi. Nhưng đâu có ai biết được, tối nay nó sẽ...
Bảy giờ tối, tất cả tụ tập đông đủ tại ngôi biệt thự nghỉ mát gần hồ Tam Khốc của nhà họ Trương. Đây là nơi thực hiện chiến dịch của hắn. Mẹ nó lôi nó đi trang điểm, mặc váy, tóc đội mũ dế xanh nước biển kèm trắng, giày cao gót xanh. Nó hỏi mẹ:
- Ở nhà mà phải mặc gì kì thế này?
- Không không, chúng ta đi dự tiệc!
Nó được mẹ áp giải đến ngôi biệt thự đó. Bà quản gia cùng mẹ nó đánh nhanh rút nhanh. Đưa nó vào bên trong. Nó nhìn mọi thứ lại tiếp tục hỏi:
- Tiệc mà vắng vậy mẹ?
- Mình đến sớm quá thôi, con ngồi đây, mẹ và bà đi gặp người chủ trì bữa tiệc!
- Vâng ạ!
Nó ngồi một mình, haiz... chờ mãi không thấy mẹ ra. Nó nhâm nhi một ít bánh trên bàn tiệc. Chợt tiếng nhạc vô cùng lãng mạn vang lên. Nó quay ra, hắn xuất hiện với bộ âu phục trắng tiến lại chỗ nó. Nó hỏi hắn:
- Hôm nay anh cũng dự tiệc à? Mà anh có biết làm sao mọi người lâu ra thế không?
- Không... - Hắn gãi đầu, nó ngu hay giả ngu vậy?
Hắn đang ngất ngây trước sự xinh đẹp của nó thì nó phá bĩnh:
- Tôi bắt đầu chán rồi, lát anh nói hộ với mẹ tôi nha, tôi về trước đây!
- Ê...
Hắn quay ra cửa sổ nói khẽ:
- Kế hoạch một!
Mọi người trú ngụ ngoài vườn gật gật đầu, ra lệnh lên phía trên:
- Tác chiến, giả mưa!
Vậy là đám người phía trên thi nhau tạo mưa giả. Nó nhìn ra ngoài, hả??? Mưa rồi ư??? Hắn thở phù một cái, tủm tỉm cười:
- Mưa rồi, chắc không về được đâu!
Ồ, thì ra chiều nay chuẩn bị nước là để làm cái này, hay ghê! Mọi người phun mưa chừng 15 phút sau đó ngừng lại. Nó thấy tạnh mưa định ra nhưng hắn nói:
- Sân trước trơn, cô đi giày cao gót ra sân sau đi!
- Ờ!
Nó ra sân sau, chiếc váy thướt tha làm nó càng trở nên duyên dáng. Hắn cũng ra cùng nó. Nó nhìn xuống sân rồi hỏi:
- Kì vậy nè, mưa vậy mà sân sau không ướt!
Có vài con ruồi bay qua... Tất cả nhìn nhau. Chết rồi, không để ý đến cái vấn đề ấy! Hắn thấy tình hình nguy cấp vội bào chữa:
- Ai mà biết được, cái đấy phải hỏi mưa ấy!
Nó lại chỗ cổng sau định mở cửa@@@... cửa sau khóa xừ mất rồi còn đâu? Nó lại quay lên phía trước:
- Cái gì thế này?
Hắn quay lại giơ tay OK, mọi người bắt đầu màn thứ hai. ''Bùm bùm''... pháo hoa nổ, kèm theo đó là tiếng nhạc du dương. Hắn lấy trong túi ra chiếc nhẫn quỳ xuống chân nó:
- Đồng ý làm người yêu anh chứ?
Nó ngừng lại, trong tâm trí có chút rung động. Nhưng lí trí nó kiên quyết phản đối. Nó coi như hắn đang đùa mình:
- Đùa vui quá ha! Tôi đi về đây!
Nó bước đi, trong lòng đau đớn nhưng vẫn bước. Mọi người ôm nhau căng thẳng sau bờ tường và bụi cây, chẳng lẽ sẽ như vậy? Hắn đứng thẳng dậy. Tiếng bước chân lùi ra xa. Một giọng nói vang lên giữa không gian tĩnh mịch:
- Nếu em tiếp tục đi, anh sẽ nhảy xuống hồ bơi. Anh không tin là em lại vô cảm như vậy. Em biết đấy, nước hồ bây giờ đang rất lạnh!
Hắn nghiêng người, đang theo đà rơi xuống. Một giây im lặng, hai giây căng thẳng. Bước chân ai đó gấp gáp chạy vô cùng nhanh. Nó đã quên đi mình đang làm gì, chạy tới ôm lấy hắn kéo lên. Khuôn mặt căng thẳng hơn bao giờ hết. Đứng dậy, nó quát vào mặt hắn:
- Anh điên à? Anh muốn bị cảm sao?
Hắn tì sát mặt nó:
- Lo à? Vậy là nhận nhé!
Nó rơi nước mắt, tức giận đấm tới tấp vào người hắn. Hắn ôm nó, nhẹ giọng:
- Xin lỗi mà! Tha lỗi cho anh đi! Mỹ Hà, làm người yêu anh, được không?
Nó nấc lên, lườm hắn rồi bất chợt mỉm cười trong tiếng nấc. Hắn ôm chầm lấy nó, cuối cùng đã thành công. Và hắn phải tự diễn ra một bản kịch tác chiến D mới có thể thắng trận. Nó khó cưa quá à!~~~
Đám người trong góc sụt sịt vì hạnh phúc. Hai bà quản gia vỗ tay:
- Mấy năm nữa bế cháu rồi!
Thật tình, còn chưa cưới nhau mà! Cô và anh ôm nhau hạnh phúc. Cậu nhìn nó và hắn, cuối cùng thì cũng thành công. Cậu sẽ chúc phúc cho họ! Mọi người xuất hiện, mẹ nó đã thấm giấy vì xúc động. Ba hắn mỉm cười:
- Hai con làm ta muốn khóc quá đấy!
Nó ngạc nhiên còn hắn thì bình thường. Thì ra hôm nay đám người này bày mưu, rình mò. Nó ngượng chín mặt mũi lại. Ba hắn ra lệnh:
- Hai đứa vẫn phải học chung ở Nhất Lâm. Còn Mỹ Hà sẽ ở nhà họ Trương luôn như một đứa con dâu của ta!
- Hả? Kì vậy bác. - nó nói.
- Gọi bác thử lần nữa xem?
Mọi người nhìn nó chằm chằm, nó đỏ mặt gượng nói:
- Dạ thưa ba!
Tất cả vỗ tay, hắn khoác vai nó, buổi tối hôm nay thật là vui, là ngày vui nhất từ trước tới nay. Những ngôi sao mỉm cười, vậy là đã có hai cặp đôi cùng nhau bước trên đường đời. Các độc giả thân mến, nếu đây là kết thúc, thì nó đã tuyệt vời hay chưa các bạn? Hạnh phúc ngọt ngào!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT