Bắt đầu chap này và chap sau lại có chút trinh thám. Nếu vô lí bỏ qua cho mình nha! Hắn hiện giờ trong lòng đang nóng lên như lửa đốt. Không thể hiểu được nó đi đâu? Hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, giống như sợ nó sẽ không quay lại. Hắn đã nghĩ rất nhiều nơi nó có thể đến nhưng vẫn không thể nào tìm ra nó. Anh gọi cả đội cứu hộ tìm kiếm. Thực sự là anh đang nghi ngờ nó bị bắt cóc, nhưng mà nó có thù hằn với ai trong công ti này đâu mà bị bắt? Ngọc Mai sau một lúc tìm kiếm gay gắt, đôi mắt cô dần đã đỏ hoe từ bao giờ. Cô khóc làm Nhất Nam rất lo lắng, suốt một tiếng đồng hồ cô cứ như người bất thần, bởi vì cô cũng giống anh, cô sợ rằng nó bị bắt. Và chính cái suy nghĩ ấy đã làm cô khóc ngày một nhiều hơn.
Nhất Hải cũng không khá hơn là mấy. Cậu rất mệt khi phải đi khắp nơi này nơi nọ nhưng vẫn không phát hiện ra nó. Làm gì có chuyện nó vào nhà vệ sinh xong rồi ngủ quên ở đấy cơ chứ. Nhưng nó có thể đi đến đâu? Ba hắn đang ngồi suy ngẫm. Trong chuyện này, ông có cảm giác gì đó rất mạnh. Giống như đang báo trước một điều gì đó. Ông chợt cảm thấy trong lòng mình có lỗi, nhưng ông không biết được là mình có lỗi với ai. Mọi người sốt sắng tìm kiếm. Nếu như thấy nó, có lẽ họ sẽ vui đến chết mất.
Tại căn nhà hoang trên núi, một đám người rầm rập kéo đến. Trong đó có một cô gái bị trói, bịt miệng đang mê man trong thuốc mê. Họ mở cửa ra, đặt nó xuống ngồi trên một chiếc ghế, trói hết toàn bộ lại. Xong xuôi công việc, họ trở lại chỗ của chủ nhân để nghe nốt lời dặn dò, mặc nó ngủ tiếp. Sau mười phút, đám người đóng chặt cửa lại, người canh gác nghiêm ngặt.
Nó cựa mình, từ từ mở mắt. Cảm giác đầu tiên mà nó cảm nhận được là đau đầu. Do tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết hẳn nên mới vậy. Nó mơ màng nhìn xung quanh, không gian vắng vẻ, nó nhận thấy đây không phải là công ti nhà hắn. Nó nhớ ra mình đã bị bịt thuốc mê, phải rồi, là Dương Quân Minh, chính ông ta đã bắt nó. Nó chợt thấy tức giận tột cùng, ông ta đã hại ba nó, bây giờ lại có giã tâm hại nó nữa sao. Thật nham hiểm và thâm độc. Nó bắt đầu ra sức cựa quậy, nhưng dây thừng quá chắc, nó không thể thoát ra được.
Tên cảnh vệ ở ngoài nghe thấy tiếng ghế lộc cộc, hắn mở cửa ra. Nhìn thấy nó đã tỉnh, hắn ta nhếch mép, định thoát á? Hừ, ta đây đã canh rồi thì cô có mơ đi thoát được. Nó nhìn thấy tên cận vệ quát vào mặt hắn ta:
- Thả tôi ra, Dương Quân Minh, ông thật nham hiểm, con cáo già của thế giới này. Ông không thoát được tội đâu!
Tên cận vệ lòi lỗ tai ra ngoài, con bé này mồm to quá, làm hắn suýt điếc. Rõ chẳng ra làm sao, nó chửi ông chủ của tên này thì hắn ta lại gần bị điếc. Thế hóa ra là nghe chửi hộ à? Ông chủ, ông thật đáng ghét mà!
- Nói vừa thôi, tôi điếc bây giờ!
- Gọi Dương Quân Minh ra đây! - nó quát thêm.
- Lý tiểu thư, cô thật có ngữ khí, nhưng mà cô nghĩ cô có thể làm được gì khi ở đây nào? Hừ, chẳng làm gì được.
- Chết tiệt.
Nó cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ nó không thể đem Dương Quân Minh ra chịu tội trước pháp luật sao?
Tại chỗ hắn, mọi người đã bắt đầu thấm mệt. Tìm nó chẳng khác nào mò kim đáy bể. Không chút dấu vết nào của nó. Chẳng lẽ nó tàng hình chắc? Nếu như có phép tàng hình, hắn nhất định phải tìm phép xuyên thấu nhìn thấy nó. Bởi vì hắn yêu nó mà. Chết chết, lạc đề rồi, đang đi tìm nó cơ mà. Ngọc Mai mệt tới mức lả ra vì khóc, nhiều người nhìn vào thật thấy ngưỡng mộ tình bạn của nó và cô. Nếu lần này nó mà không bị bắt cóc và trêu mọi người, chắc người đầu tiên xử lí nó sẽ là Ngọc Mai. Mọi người đang ngồi xuống thở dài não nề, chợt tiếng anh cứu hộ vang lên:
- Có thấy dấu vết rồi.
Mọ người giật mình, Ngọc Mai chạy thật nhanh ra chỗ thang máy tầng ba. Hắn sốt ruột hỏi:
- Sao vậy?
- Có một chiếc khăn tay, ngửi qua nghe giống thuốc mê, giờ sẽ giám định để đưa ra kết quả xem trên khăn tay có dấu hiệu nước bọt hay dấu vết gì của Lý tiểu thư không. Nếu có thì đây chính là một vụ bắt cóc.
- Điều tra đi.
Thì ra là đám người bắt nó làm ăn không cẩn thận, làm rơi cả khăn tay tẩm thuốc mê. Nhất Nam đã bắt đầu thấy chắc chắn về những gì mình suy đoán. Ngọc Mai bắt đầu bớt đi phần nào sự bất lực. Nếu là bắt cóc, nhất định cô phải chém chết cái kẻ hại nó. Hắn đấm tay vào tường, bọn khốn nào dám bắt nó đi. Nếu là người trong công ti, nhất định hắn sẽ sa thải, đem cả dòng họ nhà đó ra mà xử. Cậu thì cứ đi đi lại lại, nếu là bắt cóc thì bắt nó đi đâu?
Một lát sau người giám định trở lại với vẻ mặt khẩn trương. Ông nói nhanh:
- Có dấu vết của Lý tiểu thư, đây đúng là một vụ bắt cóc. Cần phải nhanh chóng tìm cô ấy.
- Điện thoại cô ấy hình như có thiết bị định vị, dò tìm thông qua máy tính đi.
- Được.
Mọi người nhanh chóng đi kiểm tra. Trong lúc ấy, Nhất Nam cũng nói với cô về chuyện của nó và Dương Ngọc Mễ. Cô gật đầu, nếu Dương Ngọc Mễ thực sự thay đổi, cô cũng không có gì phải lo lắng.
- Ở địa điểm là trên núi. Nhưng khi đến đó thì ta cần tìm nơi có thể giam giữ cô ấy.
- Đi thôi.
Mọi người chuẩn bị đi đến núi Tứ Kì. Nhất định phải tìm ra nơi giam giữ nó trước khi quá muộn. Bởi vì họ không thể biết được mục đích của tên bắt cóc là gì. Ngọc Mai ngồi bồn chồn, nó hiện giờ không biết thế nào. Một đội công an, đội đặc nhiệm cũng tham gia vào cuộc giải cứu con tin. Trách nhiệm của họ là phải cứu được người bị bắt. Nhất Nam chuẩn bị một số dụng cụ cần thiết cho việc tìm kiếm, anh cũng mang theo vũ khí. Mặc dù đã có đội đặc nhiệm nhưng chuẩn bị vẫn là hơn hết.
- Nhất định phải hạn chế gọi Mỹ Hà, nếu như bọn chúng thấy động nhất định sẽ giết cô ấy.
- Đồng ý.
Mọi người nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng cho việc tìm kiếm. Bởi vì nếu như lâu, sẽ rất nguy hiểm cho nó.
Dương Quân Minh quay trở lại núi Tứ Kì, nó định lật đổ ông ta ư? Hão huyền, đó là suy nghĩ hiện tại của một kẻ giàu kinh nghiệm và thâm độc, mưu mô xảo quyệt hơn bao giờ hết. Ông ta mở cửa căn nhà hoang, miệng cười gian xảo:
- Không biết Lý tiểu thư đây đã đói chưa nhỉ?
Nó nhìn ông ta, khinh bỉ là hai từ mà nó dành cho Dương Quân Minh.
- Ông thâm độc như vậy, không biết vợ con ông là người thế nào? Chắc cũng là kẻ thâm độc như vậy mà thôi nhỉ?
- Lời nói của cô rất dễ gây sự tự ái trong lòng mỗi người đấy. Muốn bị giết luôn bây giờ sao?
- Ông là người đã hại ba tôi, dù tôi chết đi, cuối cùng lưới trời lồng lộng, ông cũng không thoát được đâu!
- Ta không chắc điều cô nói sẽ thành sự thật. Ha Ha.... Giờ ta vẫn chưa muốn giết, cho cô chịu khổ một chút trước khi chết nhỉ? Không cho nó ăn hay uống cho tới lúc giết!
- Dạ.
Nó nhìn ông ta căm hờn, muốn hành hạ nó? Ông ta nghĩ nó sợ sao? Con cáo già, nhất định sẽ có ngày ông phải đền tội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT