Nhất Nam theo hắn lên phòng, hắn ngồi xuống ghế khó chịu. Anh lên làm hắn giật bắn mình. Anh hỏi hắn: - Hôm nay cậu sao vậy?
- Không có gì!
- Mình thấy cậu có điều gì đó khó xử, nói đi, mình tư vấn cho!
Hắn ngồi chần chừ. Có nên nói với Nhất Nam không? Nếu nói biết đâu Nhất Nam có thể lí giải căn bệnh của hắn thì sao nhỉ? Vậy là hắn quyết định kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Nhất Nam ngồi nghe chăm chú, hắn kể chi tiết rành mạch từng chút một, cuối cùng hỏi anh:
- Vậy rốt cuộc là mình làm sao?
- Có thể nói tóm lại, cậu đang ghen, cậu... thích Mỹ Hà rồi!
- Mình.. thích Mỹ Hà? Không được đâu!
Hắn chợt nghĩ tới ba hắn. Hắn thích nó thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây? Hắn biết chắc điều này nhất định sẽ làm ba hắn tức giận. Hắn như đang tiếp tục lừa dối bản thân mình vậy. Nhất Nam hiểu hắn đang nghĩ gì. Nhưng tình cảm con người không ai có thể ngăn cản được. Cho dù ba hắn không muốn hắn và nó có mối quan hệ thân thiết nào đi chăng nữa thì ông cũng không thể ra lệnh cho trái tim của một ai được. Và anh cũng đã đoán đúng, hôm trước hắn không cứu nó là vì do ba hắn. Và thêm nữa đó là cái vòng luẩn quẩn: hắn - nó - cậu, cũng được anh đoán đúng. Quả thực trên đời này, những chuyện tưởng như không bao giờ xảy ra thì lại có thể đến thật. Anh nhìn hắn, hắn cứ tự mình lừa dối bản thân quả thực không tốt chút nào!
- Mình biết cậu đang nghĩ gì. Đừng tự lừa dối mình nữa. Cậu hãy tự lựa chọn và quyết định. Nếu như cậu vẫn muốn theo ba mình thì hãy vui vẻ khi Mỹ Hà và Nhất Hải thành một đôi.
Hắn nhìn anh, phải, những gì anh nói đều đúng, hắn đang lo sợ mình thích nó sẽ gây hại cho nó. Nhưng hắn phải nên làm sao đây?
- Mình sẽ suy nghĩ sau!
- Ừm, mong là cậu sẽ quyết định đúng, chuyện tình cảm chỉ cậu mới biết nên làm gì là đúng nhất!
Hắn bóp trán, tại sao lại xảy ra chuyện buồn cười như thế này nhỉ? Hắn không cho phép mình thích nó nhưng cuối cùng lại thích nó. Hắn nằm xuống, mệt quá! Nhất Nam gọi hắn:
Nó bị hắn giao dọn hết tầng một nên đang ấm ức lau nhà. Nó lấy cây lau nhà chà mạnh xuống nền giống như đang chà mặt hắn. Nó ghét hắn, tên óc lợn chết tiệt! Thật tình, có mỗi chuyện nhỏ con xíu ấy mà cũng giận cá chém thớt (nhỏ quá!~~). Từ nay nó quyết không đội trời chung với hắn. Hắn và Nhất Nam xuống nhà, đi qua tầng một thấy nó đang cong lưng lau nhà. Bây giờ hắn chợt thấy có lỗi quá cơ! Hắn tự dưng lại muốn xin lỗi nó. Nhất Nam nhìn hắn cười gần chết, khi thích một ai đó chắc đều thế này! Hắn mon men ra chỗ nó:
- Cô đang lau nhà hả?
Nó ngậm luôn mồm vào không thèm nói. Hắn: ''chết rồi!~~~''
- Cô không cần lau nữa đâu!
- ...
- Sao vừa rồi bắt tôi dọn cơ mà? - cuối cùng cũng mở miệng.
- Thì giờ không cần dọn nữa!
Nó quăng luôn cây lau nhà ở đấy bỏ đi luôn:
- Không phải lau nữa nên tôi đi đây!
Hắn tròn xoe mắt, không lau nữa thì phải cất đồ đi chứ! Nhất Nam đến chết sặc với hắn. Sau khi biết mình thích nó, hắn hài kinh khủng, làm anh cười đau bụng. Anh vỗ vai hắn:
- Có lẽ giờ đến lượt cậu đi xin lỗi nhỉ?
Có một vài con ruồi bay qua... Bây giờ hắn lại phải xin lỗi nó@@@... trong khi vừa rồi nó muốn hỏi hắn và làm hòa với hắn@@@... Đúng là chết cười!
Hắn nhìn anh, thôi mặc kệ, giờ hắn đang đau đầu lắm, thôi đi chơi thôi! Vậy là hắn và anh xuống dưới nhà ngồi chơi game. Nó về phòng ngồi vào bàn. Vừa rồi hắn thấy có lỗi với nó? Nó chợt mỉm cười. Không biết là vì sao nó cười ta? Chính nó cũng không hiểu. Nó mở sách ra làm bài. Sáng mai lại tới trường (t/g thấy nó luẩn quẩn quá độc giả ơi, lúc nào cũng tới trường!), giờ nó phải hoàn thành bài tập của mình!
Anh và hắn đang chơi game say sưa, hai ông này tối nay lại lười học rồi nha! Đúng là hư hỏng, chỉ suốt ngày mê game không à!
Sáng hôm sau, hắn đang ngủ ngon lành như con heo trong phòng. Tối hôm qua chơi game hăng quá, gần tám giờ Nhất Nam mới về, vì vậy lúc ấy hắn mới nhớ ra là còn bài tập, vậy là lại ngồi vào bàn học học nốt. Vậy nên bây giờ ông bác này mới bắt đầu thức giấc. Vệ sinh cá nhân xong, hắn xuống nhà chuẩn bị ăn sáng. Tối hôm qua hắn cũng đã có ngâm cứu chuyện tình cảm, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra hướng mình nên đi.
Dưới nhà, nó đang chuẩn bị đồ ăn sáng ra bàn. Nhìn thấy hắn xuống, nó quay luôn ra đằng khác. Ái dà, nó đang muốn thể hiện một điều là: ''ta đây đang rất ấm ức đây!'' Hắn thấy thế thì mặt mày nhăn nhó, rốt cuộc là hắn phải xin lỗi nó à? Hắn ngồi vào bàn ăn, làm sao để nó hết giận ta?
Bữa sáng xong xuôi, hắn chuẩn bị đến trường. Nó đang đứng ngoài chờ Ngọc Mai. Hắn lại gần chỗ nó, khó bắt nạt nhưng cũng biết giận dai gớm! Hắn hỏi nó:
- Cô có muốn đi cùng tôi không? - giọng trêu đùa.
- Không!
- Ồ thế à?
Rinh rinh, là tin nhắn của Ngọc Mai: ''hôm nay mình có việc bận phải về quê, xin phép hộ mình nha! Nhất Nam bảo sẽ nhờ Quân đưa cậu đi nên mình quên không bảo trước!''
Nó lòi mắt ra, cái gì??? Chuyện hệ trọng vậy mà sao giờ mới báo? Hắn cười thầm, hôm qua Nhất Nam cũng báo với hắn rồi. Rất may là cô cũng về quê thật!
Nó quay sang hắn. Chết rồi, vừa nãy dám tuyên bố là không thèm đi cùng hắn, tính sao đây?
- Tôi đi đây! - hắn trêu nó.
- À thôi bạn Quân thân mến, cho tui đi với nha! Ngọc Mai về quê rồi!
Hắn sởn da gà, đây là những lời nó nói hả?
- Ok ok... - hắn phải đồng ý ngay kẻo ngất xỉu vì nó nịnh nọt thì toi!
Nó hí hửng leo lên xe, hắn chở nó tới trường. Hắn chợt cảm thấy lòng mình vui như tết, nó cũng đã chịu hết thù hằn hắn vụ hôm qua rồi! Khi thích một ai đó, con người đều thấy mình thay đổi, và hắn cũng vậy!
Đến trường Nhất Lâm, nó xuống xe rồi chạy luôn lên lớp, ở lâu dưới đây cháy người mất! Hắn nhăn mặt, nó lại lên trước rồi! Lên lớp, Nhất Hải có chút không vui. Cậu tức giận khi nó cùng hắn đi. Cậu sợ hắn sẽ hại nó (anh này không biết Quân yêu nó nha!). Cậu lại chỗ nó:
- Ngọc Mai đâu?
- Về quê rồi, vậy mới phải thuê xe tắc xi mới!
- Lần sau có thể gọi cho mình!
- Hả?...
Nó im lặng không nói gì cả. Sao lại khó xử tới vậy? Do cậu tỏ tình với nó rồi ư?
Hắn xuống sân thể dục chuẩn bị đồ, hôm nay có tiết thể dục, xuống sớm chút cũng không sao! Chợt đi qua khu vực sân chạy bền, hắn nghe loáng thoáng:
- Bọn mày hôm trước không giết luôn Lý Mỹ Hà đi, đánh nó bị thương thôi vẫn không đủ, nó vẫn ở đây!
- Nhưng mà do anh Nam, anh Hải và anh Quân xuống xử lí, đánh tiếp là toi mạng đấy chị!
- Đáng chết, lần nào cũng bị xen vào.
Hắn nghe thấy vậy vô cùng tức giận. Sau khi biết mình thích nó, không hiểu sao hắn lại quan tâm nó tới vậy! Hắn xuất hiện gằn giọng làm Dương Ngọc Mễ giật mình, nhỏ làm rơi cả túi xách.
- Là do cô chủ mưu?
- Em...
- Tôi nói cho cô biết, nếu còn tiếp tục, tôi sẽ giết cô!
- Tại sao? Cô ta đang là người hầu cho anh cơ mà!
- Sao cô biết?
- Em...
- Đi!
Nhỏ sợ hãi bỏ đi. Thật bất ngờ, hắn lại xuất hiện ở đây như vậy. Bây giờ hắn cũng bảo vệ nó. Nhỏ khó chịu, ném đồ đạc. Hắn nhìn nhỏ, sao nhỏ biết? Chẳng lẽ có người theo dõi nó hằng ngày? Hắn nắm tay lại, khốn kiếp!
(không biết là Dương Ngọc Mễ có liên quan đến cái gì mà nhỏ biết nó ở nhà hắn đây ta? Các độc giả có tò mò không?)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT