Ăn uống xong xuôi, tôi nhìn Hứa Quang, cong môi thoả thuận: " Anh nấu ăn rồi, phần dọn dẹp còn lại để em."

Bê đống bát đĩa đến bồn rửa, tôi bắt đầu xả nước. Tiếng nước ào ào cùng tiếng lách cách của sứ va chạm vào nhau cứ thế vang lên, trong đó bỗng lẫn vào cả giọng nói của Hứa Quang: " Anh ở đây được chứ?"

Tôi xém chút trượt tay làm rơi cái đĩa.

" Hửm? Sao cơ?"- Tôi quay đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi.

" Nhà em chắc còn phòng trống, không thì anh ngủ phòng khách cũng được."- Hứa Quang tự nhiên trả lời.

Nhưng ý tôi không phải vậy!

" Hứa Quang! Một nam một nữ ở chung nhà anh không cảm thấy bất tiện sao? Hơn nữa sẽ làm người khác hiểu lầm đó."- Tôi quát.

" Hiểu lầm thì sao? Mấy thằng đàn ông khác sẽ không ve vãn em."- Anh gật đầu hài lòng.

Tôi biết mình cãi không lại anh, hơn nữa tôi cũng không phải là quan trọng người ta nghĩ gì về mình, đặc biệt là người ngoài, đành tạm thời đưa ra biện pháp khống chế:

" Thứ nhất: Không được tuỳ tiện vào phòng em khi chưa được sự cho phép. Thứ hai: Hai chúng ta giữ khoảng cách với nhau ít nhất nửa mét. Thứ ba: Đến khi còn ở đây, việc ăn uống tất cả đều do anh lo. Nếu làm được thì OK!"- Dù sao Hứa Quang cũng không phải ở đây luôn, tôi rộng lượng cho anh tá túc vài hôm vậy.

Nhìn sang Hứa Quang, anh ra vẻ ngẫm nghĩ rồi cau mày: " Điều thứ nhất với điều thứ ba thì được, chỉ có điều hai là có chút vấn đề..."

Tôi tiếp tục rửa bát, cất giọng: " Anh nói thử xem."

Chỉ nghe thấy tiếng ghế bị đẩy ra, không lâu sau hơi thở quen thuộc phảng phất ngay bên cạnh tôi. Tôi hơi khựng, ngước nhìn anh, Hứa Quang cầm khăn khô lau số bát địa còn ướt mà tôi vừa rửa, ôn hoà nói: " Giữ khoảng cách, làm sao anh giúp được những lúc em cần chứ, tiểu thư."

Tôi nheo mắt suy nghĩ, ra thoả hiệp cuối cùng: " Khi nào giúp em thì được phá lệ."

" Tiểu Quỳnh!!"- Anh quát.

Tôi lủi đi luôn, mặc anh xử lí " hậu trường".

---oOo---

....

" Em thích anh."

Cuối cùng tôi cũng có can đảm nói với anh câu đó, can đảm nhìn thẳng vào mắt anh không chút lẩn tránh. Anh lạnh lùng như vậy, giờ lại ngạc nhiên nhìn tôi, trong lòng có chút thoải mái, chứng tỏ anh đã bị lời nói của tôi tác động.

" Âu Thiên Quỳnh, em có biết mình đang nói gì không?"- Anh âm trầm hỏi tôi.

Tôi bình tĩnh trả lời:" Em biết." Tôi không muốn anh mãi mãi coi tôi là một đứa em gái, hơn nữa tôi muốn biết anh đối với tôi có tồn tại một thứ tình cảm nào khác không.

" Tôi chưa từng nghĩ đến."

Lòng tôi lúc bấy giờ đang căng như sợi dây đàn, bỗng nhiên chùng xuống lạ thường. Hoá ra cả nghĩ đến anh cũng chưa từng.

Bắt gặp được anh đang chăm chú nhìn tôi, khoé môi hơi cong lên...

Nụ cười này là sao? Trước giờ... Tôi chưa từng thấy anh cười. Có phải bộ dáng khi bị từ chối của tôi rất tức cười không? Hay là anh tưởng tôi đang đùa? Hay là...

Tôi chưa kịp nghĩ hết đã rơi vào vòng tay của người nào đó, mùi bạc hà dìu dịu từ người anh quanh quẩn nơi chóp mũi, tôi hơi ngây người, đứng im như phỗng. Giọng anh ôn hoà, như làn gió xuân thổi nhẹ qua tai tôi: " Tôi chưa từng nghĩ đến người nói câu này trước lại chính là em."

Khoé mắt cay cay, tôi vòng tay qua ôm chặt lấy anh. Làm tôi cứ tưởng...

" Vậy...vậy anh cũng thích em phải không?" Tôi ngẩn đầu nhìn anh.

" Ngốc, đối với em anh không chỉ đơn thuần là thích..."

Hơn cả thích, chính là yêu...

...

---oOo---

Cạch...Cạch!!

Bởi tiếng động nào đó, tôi giật mình tỉnh giấc, gió đêm se lạnh lùa từng đợt vào phòng. Tôi đưa mắt về hướng phát ra tiếng động, cánh cửa sổ va đập vào nhau, ánh trăng từ ngoài lặng lẽ chiếu vào căn phòng, cảnh tượng mờ ảo lại tuyệt đẹp.

Hoá ra là do tôi chưa cài chốt cửa sổ...

Tôi bước xuống giường, mở cửa ra ngoài ban công. Lại là một giấc mơ khiến tôi không thể ngừng việc suy nghĩ về nó, tất cả như chỉ mới xảy ra hôm qua, chân thật tựa chính kí ức của bản thân tôi vậy. Có phải trước đây... Người tôi yêu lại là một người khác? Rốt cuộc tôi đã lãng quên mất điều gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play