Thiên sứ cùng đọa thiên sứ sửng sốt. Thần hỗn độn không phải vẫn luôn giấu đầu hở đuôi, không chịu xuất hiện chính diện sao? Cớ gì giờ lại đáp ứng nhanh gọn như vậy?
Rafael hai tay hợp thành chữ thập. Hào quang sáng lên giữa song chưởng, chậm rãi ngưng tụ thành một đôi kiếm.
“Nếu nhân vật ngươi đã định rồi, vậy địa điểm do ta chọn.” Thần hỗn độn nói, “Chúng ta cứ tới...... ảo cảnh của hắn đấu đi.”
Không đợi đám người Rafael phản ứng, một đám mây đen dày đặc từ trên trời sà xuống, sau đó luồn vào trong thân thể Asmondeus.
Beelzebub vừa nháy mắt, Rafael đã ôm lấy Asmondeus.
Metatron cảm giác được linh hồn rõ ràng bớt áp lực hơn ban nãy, đăm chiêu nói: “Ta có một ý tưởng.”
Mammon gật đầu nói: “Ta cũng có.”
Hai người nhìn nhau, đồng thời mở miệng.
“Thần hỗn độn không có thân thể.”
“Thần hỗn độn là một luồng khói.”
Mammon nói: “Như vậy có thể giải thích tại sao chúng ta khiêu khích thế nào hắn cũng không xuất hiện. Hơn nữa cũng chút hứng thú với mỹ thực.” Bởi vì không có thân thể, cho nên căn bản không thể ăn gì.
Abaddon gắt lên: “Nó đã tiến vào người Asmondeus, làm sao đây?”
Poggi tức giận nói: “Đừng phun nước miếng đầy mặt ta!”
Beelzebub đi đến bên cạnh Rafael, nói: “Ảo cảnh là do Asmondeus tạo ra, có lẽ hắn sẽ không gặp chuyện.”
Mammon nói: “Câu này của ngươi nên bỏ hẳn hai chữ có lẽ, thì sẽ có sức thuyết phục hơn.”
“Thần hỗn độn không có hình thể, dưới tình huống bình thường muốn phong ấn hắn rất khó.” Metatron chậm rãi nói, “Nhưng nếu là Asmondeus khống chế ảo cảnh......”
Rafael bình tĩnh hỏi: “Chúng ta làm sao tiến vào?”
Mammon nói: “Tiến vào ảo cảnh có hai cách.”
Abaddon không kiên nhẫn hỏi: “Có gì khác nhau?”
“Là tư duy hoặc linh hồn. Tư duy tiến vào ảo cảnh, cũng giống như xem điện ảnh. Linh hồn tiến vào ảo cảnh, lại giống như võng du,” Mammon giải thích, “Có thể sử dụng loại năng lực nhất định. Nhưng độ mạnh của năng lực liên quan đến độ mạnh của linh hồn.”
Rafael không chút do dự lựa chọn, “Linh hồn.”
Beelzebub thoáng trầm ngâm, nói: “Tư duy.” Hắn thuộc hệ khống chế, mà ảo cảnh là do Asmondeus thao túng, cho dù linh hồn hắn tiến vào cũng chẳng có tác dụng gì.
Uriel, Abaddon cùng Isfel đồng loạt lựa chọn linh hồn.
Mammon nói: “Nhưng linh hồn tiến vào ảo cảnh sẽ có mạo hiểm. Vạn nhất Asmondeus thua......” Hắn thấy Abaddon trừng mình, nhún vai nói, “Ta trước tiên phải giải thích rõ ràng tất cả những tình huống có thể xảy ra. Như vậy linh hồn tiến vào ảo cảnh không kịp rút khỏi sẽ bị hủy theo.”
Rafael hỏi: “Kết quả của bị hủy là gì?”
Mammon nói: “Linh hồn tan biến, đồng nghĩa với diệt vong.”
Bầu không khí đột nhiên nặng nề.
Rafael vẫn như cũ kiên định lựa chọn linh hồn.
Abaddon chỉ suy nghĩ một chút, sau đó cũng lựa chọn linh hồn.
Poggi đột nhiên kêu lên: “Ta cũng đi nữa, ta cũng lựa chọn linh hồn.”
Abaddon cười nhạo nói: “Ngươi tự thân khó bảo toàn còn đòi cứu người khác?”
Poggi nói: “Ta chỉ là thân thể bị khống chế, không phải linh hồn bị khống chế. Ta bị nhốt trong chiến giáp thật sự rất khó chịu! Không biết đâu, ta cũng phải đi! Nhất định phải đi!”
Isfel và Uriel cũng kiên trì với lựa chọn trước đó.
Metatron hỏi Mammon: “Nếu linh hồn rời đi, vậy thân thể làm sao?”
Mammon nói: “Ở lại tại chỗ.”
Beelzebub nhíu mày: “Nói cách khác, chúng ta phải chừa lại người trông coi thân thể.” Nếu thân thể bị diệt, có linh hồn cũng vô dụng. Hắn tuyệt không muốn đường đường Tể tướng địa ngục nhất đại ma vương lại lưu lạc đến thảm cảnh làm u linh. “Ta ở lại.” Sức chiến đấu của linh hồn hắn không mạnh, chi bằng ở lại trông coi thân thể.
Isfel cùng Uriel nhìn nhau.
Uriel nói: “Ta phải đích thân phong ấn Thần hỗn độn, đây là chỉ thị của Thần.”
Isfel biểu thị sao cũng được.
Mammon nói: “Không cần nghi ngờ, ta nhất định phải đi vào.” Hắn là chuyên gia am hiểu về lĩnh vực linh hồn nhất trong mọi người ở đây. Hắn quay đầu nhìn Metatron, “Ở lại.”
Metatron khẽ nhíu mày.
“Linh hồn của ngươi từng bị trọng thương, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.” Mammon nói, “Huống chi thời gian cầm cố không thể phát huy tác dụng trong ảo cảnh.” Thời gian trong ảo cảnh cũng do Asmondeus khống chế. Metatron cho dù mang theo trục Thời gian vào, cũng không hẳn có thể sử dụng.
Metatron rũ my, mười ngón chủ động nắm tay Mammon, “Cẩn thận.”
Mammon đột nhiên có xung động, muốn bảo Metatron dùng thời gian cầm cố, để thời gian của bọn họ vĩnh viễn ngưng lại tại khoảnh khắc này....... Đương nhiên, hắn cũng biết, nếu thật sự làm thế, kết cục tuyệt đối rất thảm liệt.
Rafael không hề lựa chọn lại. Nhưng biểu tình thoạt nhìn có vẻ ung dung của hắn đã đưa ra đáp án.
Còn một người chưa lựa chọn là Abaddon.
Poggi vẫn đang ồn ào, “Ta muốn đi, muốn đi, muốn đi! Asmondeus là bạn thân của ta! Quan hệ giữa bọn ta là thân nhất! Lần này ta nhất định phải cứu hắn!”
Abaddon thô bạo không chút lưu tình gõ trán con trai, “Là thúc thúc!”
Poggi vâng lời gật đầu: “Được rồi được rồi, thúc thúc thì thúc thúc...... Ta nhất định phải đi.”
Mammon nghĩ nghĩ nói: “Cùng đi đi.” So với để hắn ở lại quấy rầy lỗ tai của Metatron, còn không bằng mang theo quấy rầy mình.
Đội ngũ rốt cuộc phân phối xong.
Rafael trở lại hoa viên tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, cao giọng nói: “Thần ái tiểu phân đội, ảo cảnh phân đội, đội viên số một chuẩn bị xong.”
......
May quá, không có người khác ở đây!
Các đội viên còn lại của “Thần ái tiểu phân đội ảo cảnh phân đội” đều chọn những góc xa hắn nằm xuống.
Metatron ngồi bên cạnh Mammon.
Mammon nắm chặt tay hắn, “Ta nhất định sẽ trở về.”
“Bình an trở về.” Metatron bổ sung.
Mammon mỉm cười, ánh mắt vô hạn ôn nhu, “Ta nhất định sẽ bình an trở về.”
Abaddon mất kiên nhẫn rục rịch, “Xong hết chưa? Rận cũng sắp mọc ra rồi này!”
Vốn đang nằm bên cạnh hắn, Uriel không nói không rằng đứng lên, nằm xuống bên người Rafael.
Abaddon: “......”
Poggi nói: “Quên đi, ta sẽ không chê bai ông.”
Abaddon một cước đá đùi hắn, “Nhưng biểu tình của ngươi tiết lộ ngươi đang ghét bỏ.”
Poggi cắn răng nói: “Ông đây là khi dễ ta không thể nhúc nhích?”
Abaddon nói: “Lúc ngươi nhúc nhích ta cũng vẫn khi dễ.”
Poggi: “......”
Mammon đột nhiên nhắm mắt lại, “Chuẩn bị.”
Abaddon và Poggi cuống quýt nhắm mắt. Mí trên mí dưới vừa dán nhau, liền cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, sau đó đã đứng trong một hoa viên phi thường xinh đẹp. Bốn bề rực rỡ, không ngừng có các loại ánh sáng đủ màu chiết xạ.
Poggi kinh hỉ phát hiện mình có thể nhúc nhích, vội hoạt động tay chân, hỏi: “Đây là nơi nào?”
Abaddon đã đi mấy bước, “Vườn địa đàng?”
Uriel nói: “Khu trung bộ vườn địa đàng.”
Mammon ngồi xuống, cầm lấy vàng trên mặt đất. Lần đầu tiên đến vườn địa đàng mình không hề biết giá trị của vàng. Mãi đến khi các giới khác dần dần thành lập, vàng trở thành một loại hóa tệ lưu thông, hắn mới phát hiện mình đã nảy sinh dục vọng chiếm hữu thứ đại biểu cho tiền bạc tài phú này.
Abaddon nói: “Thân là bạn già của Asmondeus, ta rất khẳng định hắn tuyệt không giàu có. Cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng hy vọng có thể ôm đống vàng này ra ngoài dùng.”
Mammon buông vàng, tự tiếu phi tiếu nói: “Sao ta lại cảm thấy người thất vọng nhất chính là ngươi?”
Abaddon nghẹn họng.
Poggi đột nhiên nói: “Rafael đâu?”
Uriel vỗ cánh bay lên không trung.
Cành lá rậm rạp che khuất tầm mắt hắn, bảo thạch cùng kim ngân chiết xạ ánh sáng hoa mắt hắn. Hắn đành phải bay trở xuống, “Ai mang theo máy thông tấn?”
Mammon nói: “Chờ ngươi thỏa mãn điều kiện linh hồn nhập xác rồi tính sau.”
Uriel nhíu mày.
Abaddon nói: “Vậy làm sao bây giờ?” Vừa mới vào đã lạc mất một đội viên tuyệt không phải chuyện tốt. “Có phải trong quá trình ngươi đã để lạc mất linh hồn hắn không?”
Mammon nói: “Giác quan thứ sáu của ta mách cho ta biết, hắn tự mình rời đi.”
“Rafael......” Poggi hai tay làm thành hình loa, giữa không trung cuồng rống.
Thanh âm lan truyền khá xa.
Uriel nhíu mày nói: “Như vậy liệu có bị tình tự của Thần phát hiện không?”
Abaddon cùng Mammon ngẩn ra.
Một người bịt miệng Poggi, một người bắt đầu dò đường.
Rafael đơn độc đi trên lối mòn tràn ngập hương hoa nhài.
Nếu hắn nhớ không lầm, khi đó nơi mà Asmondeus thích đến nhất chính là thảo nguyên nở đầy hoa nhài. Nơi đó có đại thụ cao năm sáu thước, có dòng suối nhỏ róc rách chảy, còn có vẻ yên tịnh không ai quấy rầy.
Tòa Đông phương lạc viên này từng rất được các thiên sứ hoan nghênh. Lúc rảnh rỗi, bọn họ thường lén bay tới đây ngồi nghỉ.
Dựa vào trí nhớ, hắn từng bước một đi về phía trước, như thể đang ngược dòng ký ức thời gian. Cảnh tượng đen tối dần lùi xa theo bước chân của mình, phía trước chỉ còn vui sướng cùng hy vọng.
Đã từng là, vui sướng cùng hy vọng.
Phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Rafael dừng lại. Nếu trí nhớ hắn không sai, tiếng bước chân này tựa hồ thuộc về......
Adam toàn thân xích lõa chạy tới. Hắn hớn hở chạy trốn, như một con nai vô tư vô lự, theo sau hắn chính là Eve. Thân thể xinh đẹp động lòng người cứ thế phô bày dưới ánh mặt trời.
Họ dường như hoàn toàn không nhìn thấy Rafael, nhanh chóng lướt qua bên người hắn, tiếp tục hướng tới phía trước.
Nhìn họ hạnh phúc như vậy, Rafael không khỏi hồi ức về thiên đường trong quá khứ, còn có mình từng sống ở thiên đường.
Miền đất hứa.
Đã bao lâu rồi không hình dung thiên đường như vậy?
......
Không nhớ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT