Màn đêm buông xuống.

Metatron và Mammon đều không có nhu cầu ẩm thực gì đặc biệt, cho nên không ăn cơm chiều cũng không cảm thấy đói. Thật ra, từ trước hoàng hôn, ánh mắt Mammon vẫn luôn lảng vảng quanh cái giường nhỏ trong phòng.

Bởi vì ánh mắt đó của hắn thật sự quá lộ liễu, Metatron không thể không mở miệng: “Ngươi ngủ trên giường, ta không buồn ngủ.”

Mammon mở to mắt nói dối: “Cái giường này đủ cho chúng ta ngủ chung mà.”

Metatron cũng không cãi lại: “Đã lâu rồi ta không ngủ.”

Mammon đột nhiên sực nhớ, hắn từng nói trong phòng hắn ở Con thuyền Noah chỉ có giá chữ thập, ngoài ra không còn gì khác. “Giấc ngủ rất quan trọng, nếu ngươi quên các bước tiến hành như thế nào, ta có thể giúp ngươi nhớ lại.”

“Ta thường dùng buổi tối để cầu nguyện.” Metatron vung tay, chính giữa căn phòng có thêm một giá chữ thập.

Mammon lặng lẽ cau mày.

Metatron rất nhanh thu nó lại.

Mammon ngạc nhiên nhìn hắn.

“Có giá chữ thập hay không cũng không quan trọng.” Metatron đứng giữa phòng, từ từ nhắm mắt lại. Hào quang nhàn nhạt vây quanh hắn như một lớp nhung. Hào quang kia với Mammon chính là sự trừng phạt, chẳng những phân chia ranh giới giữa thiên đường và địa ngục, mà còn vạch ra một khoảng cách xa xôi đi suốt ngàn vạn năm cũng không qua được giữa hai người họ.

Mammon đột nhiên có loại xung động muốn xé toạt vầng hào quang kia!

Hắn xoa xoa hai hàng mày, nỗ lực áp chế xung động xuống.

Sau khi đọa lạc, không chỉ từ bỏ ân sủng, hào quang của Thần, mà còn có tín ngưỡng đối với Thần. Thế nhưng hắn không thể đuổi được tín ngưỡng trong lòng Metatron ra ngoài, cũng như Metatron không có cách nào làm hắn không “tham lam”.

Mammon trong lòng phiền não đến tức ngực, xốc chăn nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía Metatron.

Một lát sau, trong chăn lại động đậy.

Mammon chậm rãi nghiêng người, khuôn mặt hướng về phía Metatron, không chút che giấu vẻ tham lam nơi đáy mắt.

Burj sáng sớm hôm sau đã đến, dẫn Metatron tới cục Chấp vụ.

“Hôm qua ta nghiên cứu đến khuya, mới tìm ra được công việc này. Ban đầu ngươi có thể sẽ cảm thấy hiếu kì, không quá thích ứng, nhưng hãy tin tưởng ta, lâu dần, ngươi nhất định sẽ yêu thích nó. Trên thực tế, nó là một trong những ngành phát triển nóng nhất trong thành…” Burj nước miếng tung bay thuyết minh. Mớ đạo cụ trên người lại thay đổi, nhưng chỉ nặng hơn chứ không nhẹ hơn so với hôm qua.

Metatron mỉm cười nói: “Ta tin tưởng ánh mắt của ngươi.”

“Ta sẽ không phụ kỳ vọng của ngươi.” Burj dẫn Metatron đến chỗ phân công việc làm đăng ký xong, nhận thư giới thiệu, liền đưa hắn lên xe ngựa.

Xe ngựa không nhỏ, nhưng có thêm đôi cánh sau lưng thiên sứ, tối đa chỉ chứa được bốn người, cho nên sau khi Mammon lên xe, Burj lập tức cảm nhận được một loại chật chội vô hình.

“Ách, cỗ xe này ta dùng lâu như vậy, vẫn là lần đầu cảm thấy nó nhỏ hẹp.” Hắn ngượng ngùng cười.

Metatron hỏi dò: “Không thể thu cánh lại sao?”

Burj ngạc nhiên nhìn hắn: “Thu cánh? Không phải bây giờ chúng ta đang thu cánh sao?”

Metatron bị hắn hỏi đến có chút mờ mịt.

Burj động đậy hai cánh, cười nói: “Nếu giang cánh ra, cửa xe chỉ sợ cũng đóng không được.”

Metatron rốt cục đã hiểu được ý hắn về chuyện thu cánh.

Xe ngựa đến nơi, Burj xuống xe trước.

Mammon nhẹ giọng nói: “Năng lực của họ rất thấp.” Một thiên sứ ngay cả cánh cũng không thể tự do thu vào người, thì nên gọi là người chim mới đúng. Bởi vì hắn chắn chắn chim cũng vô pháp thu cánh hoàn toàn vào bên trong thân thể.

Metatron xuống xe, liền bị khối kiến trúc chói lóa trước mặt làm mắt hoa lên.

Burj đắc ý nói: “Đây là khu giải trí lớn nhất trong thành, trò gì cũng có.”

“Rất nhiều thiên sứ đến đây?” Metatron hỏi.

Burj nói: “Đương nhiên. Chúng ta cũng cần giải trí.”

Metatron thấy Mammon định nói gì đó, cố ý đi chậm lại, cách Burj vài bước.

Mammon nói: “Dùng ánh mắt chuyên nghiệp mà đánh giá...... Ta rất nhanh liền có thể đánh đổ hết kinh doanh ở đây.” Chỉ biết dùng vàng bạc phô trương sự giàu sang, hoàn toàn không có tố chất. Hắn chấm khu giải trí này trượt —— chỉ hai mươi chín điểm.

Vừa bước vào trong, liền nghe thấy tiếng hò hét inh ỏi.

Mammon nhướn mày: “Là sòng bạc.”

Metatron dần dần thả lỏng. So với những chốn ăn chơi dâm mỹ ở nhân loại, sòng bạc trái lại dễ dàng tiếp thu hơn.

Đại sảnh giống hệt như sòng bạc ở nhân loại, có điều bố trí đơn sơ hơn một chút. Không có những thiết bị điện tử như máy trò chơi, cũng không có đĩa quay Nga, chỉ có bài poker và xúc xắc.

Hai tay Mammon bỗng nhiên có hơi ngứa ngáy.

Burj không ở lại lâu, nhanh chóng dẫn bọn họ men theo hai bên đại sảnh, đi lên lầu hai.

Lầu hai cực kỳ yên tĩnh, chỉ có vài gian phòng lớn, đều đóng chặt cửa. Những thiên sứ đứng bên ngoài, nhìn bọn họ đến không chớp mắt.

Burj giới thiệu: “Nơi này là dãy phòng khách quý.”

Nắm giữ lịch sử phát triển của nhân loại trên dưới năm ngàn năm, Metatron không hề lấy làm lạ với danh xưng này.

Bọn họ nhanh chóng xuyên qua hành lang của dãy phòng khách quý, rồi dừng lại trước một gian phòng tương đối sang trọng.

Cửa tự động mở ra, tiếng cười khanh khách từ bên trong truyền đến.

Burj chỉnh chu lại tay áo, chậm rãi bước vào.

Metatron liếc nhìn Mammon.

Mammon mỉm cười nhìn lại.

“Julian đại nhân.” Burj cúi người.

Metatron theo sau hắn, đặt chân lên tấm thảm màu đỏ tươi trải trong phòng.

“Nga. Ra là ngươi.” Tiếng cười đột nhiên ngưng bặt, ngữ khí trở nên miễn cưỡng có lệ.

Metatron xoay người, nhìn thấy một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi ngồi bên khung cửa sổ Pháp thật lớn, mái tóc ngắn vàng óng bết vào hai bên tai, nước da trắng đến không chút huyết sắc, đôi mắt xanh sẫm trong trẻo mà lạnh lùng cực kỳ không hợp với vẻ ngoài.

“Chuyện gì?” Julian nhàn nhạt hỏi.

Burj nói: “Ta nghe nói bên ngài cần nhân sự, cho nên tự mình đưa tới.”

Julian dường như tới lúc này mới phát hiện sau lưng hắn còn có một thiên sứ, chăm chú nhìn, hai mắt lập tức phát sáng, khóe miệng nhanh chóng cong lên: “Ngô. Thiên sứ mới tới sao?”

Burj lưng cứng đờ, vội nói: “Không, đến từ tháng trước, có điều vẫn chưa tìm được công việc thích hợp.”

Julian không hề để ý đến vấn đề thời gian, “Được rồi, để hắn ở lại.”

Burj âm thầm thở phào, quay sang nói với Metatron: “Vị này là chủ nhân của khu giải trí, sau này cũng chính là ông chủ của ngươi.”

Metatron nhạy bén phát hiện thái độ hôm nay của Burj khác hẳn hôm qua. Tuy rằng thoạt nhìn vẫn khách sáo như cũ, nhưng nếu nói hôm qua là gạ gẫm, thì hôm nay lại giống như gạ gẫm xong liền nóng lòng muốn vứt đi.

“Ngươi tên gì?” Julian hỏi.

Metatron mỉm cười nói: “Menon.”

Julian nói: “Tốt lắm, từ giờ trở đi ngươi chính là trợ lý riêng của ta. Việc duy nhất ngươi phải làm là nghe theo mệnh lệnh của ta.”

Trong lòng Mammon bỗng trỗi lên một ý niệm phi thường mãnh liệt muốn đánh chết tên tiểu quỷ trước mặt này.

Burj đảo mắt một vòng nói: “Julian đại nhân nếu không ngại, có thể cho phép Menon tiễn ta một đoạn không?”

Julian nhướn mày.

Burj vội nói: “Ta chỉ muốn nhắc hắn một vài quy tắc.”

Julian khoát tay.

Burj nháy mắt ra hiệu với Metatron, chậm rãi ra ngoài.

Metatron im lặng theo sau hắn.

“Ngươi thật may mắn, chọn được công việc này.” Câu này của Burj là thực lòng. Dẫn Metatron đến đây chỉ là thử thời vận. Không ngờ Julian cư nhiên thật sự coi trọng hắn. Bất quá dung mạo hắn quả thực...... Burj lưu luyến nhìn Metatron.

Metatron nói: “Cám ơn ngươi đã giúp đỡ.”

“Không, đây là chuyện ta nên làm.” Burj suy nghĩ một lúc, quyết định thẳng thắn nói ra thân phận của mình: “Thực ra, ta là cục trưởng cục Chấp vụ.”

Metatron tỏ vẻ kinh ngạc.

“Cho nên, giúp ngươi thích ứng với hoàn cảnh trong thành là chuyện ta nên làm.” Burj nói, “Bất quá có một việc ta phải nhắc nhở ngươi. Ở lại khu giải trí này cũng không phải chuyện dễ, Julian đại yêu cầu rất cao đối với nhân viên. Cho nên ngươi ngàn vạn lần không nên nói cho hắn biết ngươi chỉ mới đến hôm qua, phải nhớ rằng ngươi đã ở trong thành được một tháng, đã từng làm...... thư ký của ta. Như vậy hắn mới đối đãi ngươi đặc biệt hơn một chút, còn có thể bảo vệ chén cơm của ngươi.”

Metatron không chút ý kiến tiếp thu.

Burj hài lòng nói: “Được rồi. Tin ta đi, ngươi sẽ nhanh chóng phát hiện làm việc ở đây rất thú vị.”

“Julian đại nhân chức vị rất cao sao?” Metatron hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Burj ngẩn người, đoạn khéo léo giải thích: “Hắn có quan hệ rất tốt với thành chủ.”

Metatron thuận thế hỏi luôn: “Thành chủ là ai?”

Burj đột nhiên nhớ ra dường như hắn còn rất nhiều điều thường thức chưa nói, thời gian khẩn cấp, đành phải nói qua loa: “Thành chủ của Chủ thành là vua thống trị toàn giới, Hybe. Trong thành có hai cơ cấu, một là cục Chấp vụ quản lý hành chính thường ngày, một là cục Giám sát phụ trách giám sát. Julian đại nhân là người mà thành chủ tín nhiệm nhất. Ngươi hãy nhớ kỹ chuyện này, những thứ khác không cần hỏi tới, để tránh lộ sơ hở, bị Julian đại nhân chán ghét. Nơi này là môi trường tốt để học hỏi, chịu khó dùng tai mắt một chút, ngươi sẽ được lợi vô cùng.” Đại khái nhận ra mình đã nói quá nhiều, hắn vội vàng rời đi.

Mammon nói: “Julian này không đơn giản.”

Metatron gật đầu: “Ta cảm nhận được, hắn là thiên sứ bốn cánh.”

Còn nữa, giới thứ mười phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hiểu được mục đích của Thần khi phái hắn và Mammon đến đây. Là điều tra cái chết của Casamia, tìm kiếm Shipley đã mất tích, hay là giúp những thiên sứ ở đây thoát khỏi sự lựa chọn giữa vô tri thức và sự già nua?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play