Bạch Thiên Trương u ám
nặng nề: “Sau đó Ngôn Mạch bật dậy đi tắt tai nghe, còn tớ thì đi về.” Cô tự
động giấu diếm không kể đến sắc mặt của Ngôn Mạch lúc đó.
Dư San vặn cổ tay: “Tớ
còn tưởng, lần này Ngôn Mạch sẽ mang tài sản hàng trăm triệu của anh ấy cho cậu
hết…”
Bạch Thiên Trương ngạc
nhiên: “Anh ấy có nhiều tiền như vậy?”
Dư San ý tứ hàm súc lườm
bạn: “Mỗi người đàn ông khỏe mạnh thì trên người đều có cất trữ nhiều như thế…”
“…” Vẻ mặt Bạch Thiên
Trương kì quái, “Dư San, tư tưởng của cậu đúng là hèn mọn bỉ ổi.”
“Cậu nghe không hiểu à?”
Thế nhưng lời đùa mờ ám
không rõ ràng của Dư San vẫn không thể nào cứu vớt được Bạch Thiên Trương đang
rơi xuống vực sâu. Cô từ chối lên IS. Từ chối nói chuyện với người của Thượng
Thiện Nhược Thủy. Từ chối tất cả những việc gì liên quan đến đi thăm bệnh hoặc
là ở trên giường.
Bạch Thiên Trương nghĩ
lại quá trình diễn biến có thần quá 囧囧, nhớ
tới việc cô và Ngôn Mạch lải nhải những chuyện đáng xấu hổ đều bị người của
Thượng Thiện Nhược Thủy nghe thấy hết, nghĩ tới những kẻ sĩ ngồi sau máy tính
hóng chuyện hai mắt tỏa sáng hô hấp khó khăn, cô lại cảm thấy bi thảm, xấu hổ
muốn chết.
Bạch Thiên Trương bị đả
kích chưa gượng dậy nổi, trên đầu có một đám mây đen bao phủ, đi đến đâu cũng
phóng ra sấm sét. Dư San an ủi cô: “Cậu nghĩ đi, nếu như cho cậu một sự lựa
chọn, cậu chọn để bọn họ nghe thấy cậu đánh một quả rắm vang trời, hay vẫn là
nghe thấy cậu và Ngôn Mạch làm diễn viên chính hả?”
Bạch Thiên Trương ngồi
trên bồn cầu khắc sâu suy nghĩ về câu nói này của Dư San. Quả rắm vang trời ư? Thế
thì hình như cái kia tốt hơn một chút, dù sao thì cũng là hai người mất mặt,
chia bình quân ra thì vẫn tốt hơn là một người phải chịu đựng. Bạch Thiên
Trương nghĩ thông suốt rồi, sung sướng ấn xả nước bồn cầu, để cho tất cả mọi
chuyện đều trôi theo nước cuốn đi hết đi!
Cô mang da mặt đã dày
thêm ba thước, coi thường cái chết mà vào trò chơi, lập tức cả đám người gọi
tới.
Thấy Chết Không Cứu: “À!
Đầu sỏ gây nên là ai? Người khởi xướng là ai? Là ai là ai là ai hả?”
Hoa Mai Tàn Khốc: “Là anh
là anh tất cả đều là anh…”
Vũ Thoa Phong Lạp: “Trừ
hết điểm đào khoáng trong một tuần của tất cả mọi người.”
Thấy Chết Không Cứu: “Tôi
sám hối.”
Hoa Mai Tàn Khốc: “Em
kiểm điểm.”
Tỉnh Giấc Không Thấy Vợ
Đâu: “Ha ha ha ha, này, lão đại, nói thật, sau khi hai người tắt IS…”
Thần Chơi Đêm: “Hương vị
của Thiên Trương thế nào?”
Một giây im lặng. Đột
nhiên người của Thượng Thiện Nhược Thủy bùng nổ: “Hèn mọn bỉ ổi nhất chính là
ông xã nhà cô!”
Ngôn Mạch cười xem trong
tộc đùa giỡn, đột nhiên thị tộc nhảy ra thông báo: Uống Rượu Bên Khe Suối rời
khỏi thị tộc.
Tất cả đều sững sờ, đặc
biệt là Bạch Thiên Trương giật mình nhất, lập tức gửi tin nhắn cho cậu ta: “Đồ
đệ, sao lại rút khỏi thị tộc?”
Uống Rượu Bên Khe Suối
không trả lời. Trực giác của Bạch Thiên Trương cảm thấy có điều gì không ổn,
muốn lập tổ đội với cậu ta thì lại bị từ chối. Hơn nữa có vẻ như tin nhắn của
cô đều bị cậu ta chặn lại. Bạch Thiên Trương sửng sốt, tên nhóc này có phải đã
đến thời kỳ thanh xuân phản nghịch rồi không?
Trong lúc Bạch Thiên
Trương đang xoắn xuýt, Ngôn Mạch cũng gửi tin nhắn cho Uống Rượu Bên Khe Suối,
tiến hành một cuộc đối thoại hoa hoa lệ lệ giữa hai người đàn ông: “Từ bỏ rồi?”
Bùi Lăng Sơ đáp lại: “Vốn
định từ bỏ, nhưng bây giờ xem ra, tôi không thể yên lòng khi giao cô ấy cho
anh.”
Ngôn Mạch bật cười: “Vì
sao?”
“Cô ấy không thích ứng
được với quá khứ của anh.”
“Quá khứ của tôi không hề
phức tạp.”
“Anh làm chưa đủ tốt.”
“Tôi cam đoan sau này sẽ
không xảy ra loại chuyện này nữa.”
Đầu kia trầm mặc hồi lâu,
Ngôn Mạch nói: “Tôi có một đề nghị. Hay là chúng ta PK, nếu cậu thắng, tôi sẽ
không ngăn cản cậu; nếu cậu thua, như vậy xin cậu hãy thừa nhận thất bại.”
“Gì, anh không thấy là
đánh cược bằng trò chơi thì có chút trẻ con sao?”
“Trò chơi giao hòa với
đời thực. Tôi đã quen cô ấy trong trò chơi, cậu cũng quen cô ấy trong trò chơi.
Không phải sao?”
Uống Rượu Bên Khe Suối
lại trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói: “Được.”
Rất nhanh, trên kênh Thế
giới nhảy ra tin tức: Người chơi Vũ Thoa Phong Lạp tuyên bố khiêu chiến người
chơi Uống Rượu Bên Khe Suối, người chơi Uống Rượu Bên Khe Suối chấp nhận khiêu
chiến. Nửa giờ sau tiến hành PK lại lôi đài Lang Gia. Mời hai người chơi chuẩn
bị sẵn sàng.
Cả Thế giới sôi trào.
Bạch Thiên Trương không hiểu rõ tình hình lại càng cuống 囧. Chỉ
trong thời gian vài phút ngắn ngủi, sự việc lại tiến triển theo phương hướng
quá kì quái? Trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, PK trong khu luận bàn với PK trên lôi
đài là hoàn toàn khác nhau, nếu ở trong khu luận bàn, có thể dùng Hồng lam dược
hồi phục một cách nhanh chóng, tăng thêm thuộc tính PK, muốn đem theo BB cũng
không sao, thực ra bản chất chỉ là chơi xấu; nhưng ở trên lôi đài, không được
mang BB, không được dùng bất kỳ thuốc PK nào, nếu không đều bị coi là ăn gian.
Nói cách khác, ngoại trừ nhân tố bên ngoài là trang bị thì nhân tố quan trọng
nhất chính là khả năng thao tác, có rất nhiều người chơi có khả năng thao tác
lưu toát, dễ dàng đánh gục đối thủ, nhưng lại giả vờ kém hơn người chơi có đẳng
cấp cao hơn mình. Nhưng cũng chính bởi vì thế, độ khó của thi đấu trên lôi đài
lại càng cao, người bình thường không có việc gì sẽ không lên đó tìm tai vạ. Ví
dụ như người chơi Tiểu Bạch nào đó ở trong trò chơi hai năm, đến nay vẫn không
biết tọa độ và vị trí cụ thể của lôi đài Lang Gia.
Cô vừa gửi tin nhắn cho
Ngôn Mạch hỏi sự tình, vừa lên trang chủ tìm tọa độ lôi đài, đến khi cô bò được
qua bãi cỏ trên núi tuyết đến nơi thì lôi đài đã bị vây ba tầng trong ba tầng
ngoài, chật như nêm.
Bạch Thiên Trương mở chức
năng tự động tìm đường, tận dụng mọi khả năng có thể, cuối cùng cũng chen được
vào một chỗ trống. Bạch Thiên Trương ngồi sau máy tính lau mồ hôi vô cùng hợp
với tình hình, một giây sau liền phát hiện hành động của mình não tàn tới mức
nào, ngượng ngùng bỏ tay xuống dưới ánh mắt “Cậu là đồ ngốc” của Dư San.
Đứng bên cạnh Bạch Thiên
Trương là một Phù thủy, Bạch Thiên Trương nhìn sang, cười ngây ngô, ha ha, hóa
ra là bạn bè cũ. Cô vỗ vỗ vai Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: “Ồ, Ninh Tần, cậu cũng
tới đây xem náo nhiệt à.”
Thực ra Ninh Tần đã sớm
nhìn thấy Bạch Thiên Trương lởn vởn ở vòng ngoài. Cũng chính vì cậu giết mấy
người chơi qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh ở bên cạnh mà Bạch Thiên Trương mới
có cơ hội chui vào.
Cậu nhàn nhạt ừ một tiếng,
sau đó hỏi: “Uống Rượu Bên Khe Suối không phải ở trong tộc của cô sao?”
Bạch Thiên Trương rất vô
tội: “Đúng vậy. Cậu ta vẫn là đồ đệ của tôi. Tôi cũng không biết, đang tốt đẹp,
giờ lại như vậy. A, tôi biết rồi! Ninh Tần, có phải cậu muốn thọc gậy bánh xe,
cho nên Ngôn Mạch phải xử lý kẻ phản bội, vì thế bọn họ mới đánh nhau?”
Ninh Tần nghẹn lời, hai
tay khoanh trước ngực, hoàn toàn không có ý định lý sự với cô gái ngốc nghếch
bên cạnh. Cậu biết, trận PK này, Bạch Thiên Trương không tránh khỏi liên quan,
vậy mà người trong cuộc lại không hay không biết, lúc này cậu đột nhiên hơi có
sự đồng cảm với Ngôn Mạch.
Bạch Thiên Trương gửi tin
nhắn liên tục, một bên là Uống Rượu Bên Khe Suối, một bên là Ngôn Mạch. Uống
Rượu Bên Khe Suối vẫn không trả lời, Ngôn Mạch thì đáp lại ngay: “Yên tâm, anh
sẽ không thua.”
Bạch Thiên Trương buồn
rầu, không phải sợ anh thua, là hỏi anh tại sao lại đánh nhau có được không.
Thế nhưng cho đến khi bắt đầu PK, Ngôn Mạch cũng không chú ý trả lời cô nữa.
Ngôn Mạch là Chiến sĩ,
Uống Rượu Bên Khe Suối là Pháp sư. Công kích của Chiến sĩ mặc dù không cao bằng
Pháp sư, nhưng thời gian ra đòn của Pháp sư lại dài hơn Chiến sĩ, đối với hai
người cùng đứng trên bảng PK mà nói, chỉ hoàn toàn dựa vào thao tác. Làm thế
nào tính toán chính xác thời gian ra đòn và thời gian tạm nghỉ, tính toán hoàn
hảo từng kỹ năng tổn hao bao nhiêu giá trị nước thuốc, giá trị thương tổn, con
chuột không được rời khỏi đối phương, còn phải tùy cơ ứng biến, trình tự tung
ra các kỹ năng, vân vân… Tất cả những đều này, Bạch Thiên Trương xem cũng không
hiểu. Cô chỉ thấy từng đợt hiệu ứng ánh sáng tráng lệ cùng với cột máu của hai
người lên lên xuống xuống.
Ngược lại, Bỉ Ngạn Dạ Sắc
Cách Điệu ở bên cạnh xem rất chăm chú cẩn thận, vừa phân tích cho cô nghe. Đột
nhiên giọng nói của Ninh Tần trở nên gấp gáp, có chút kích động: “Chính là lúc
này!”
Hả? Bạch Thiên Trương
phản ứng chậm chạp, lúc này làm gì cơ? Đợi đến khi cô ì ạch nhìn về phía lôi
đài, Uống Rượu Bên Khe Suối đã ngã trên mặt đất. Thậm chí trong một thời gian
ngắn, kênh Thế giới không có một ai nói chuyện, sau đó bất chợt bùng nổ, cả đám
sinh vật giống đực sôi nổi phân tích trận PK vừa rồi, nhao nhao bàn luận.
Đám người nhanh chóng
giải tán, Bạch Thiên Trương trì trệ định quay sang hỏi Ninh Tần chuyện gì xảy
ra, lúc này mới phát hiện Ninh Tần đã không thấy đâu.
Vũ Thoa Phong Lạp vừa
đánh xong vác Diệt Thiên Trảm đi xuống lôi đài, sải bước đi tới chỗ Bạch Thiên
Trương. Lúc này Bạch Thiên Trương mới chợt hiểu, oa, người đàn ông của cô đã
chiến thắng, cô có cần phải a dua nịnh hót một phen không? Bạch Thiên Trương
vẫn còn đang chuẩn bị công tác chân chó, nghĩ xem nên làm thế nào cho thật rõ
ràng mà không quá nổi bật, Ngôn Mạch đã ôm lấy cô theo kiểu bế công chúa. Trong
Viêm Hoàng Kỳ Tích, nam nữ không phải vợ chồng nếu muốn ôm nhau thì còn phải
gửi lời mời, nhưng nếu là vợ chồng sẽ không có hạn chế đó. Vì vậy Bạch Thiên
Trương thường xuyên bi ai phát hiện, cô động một tí lại bị Ngôn Mạch bế lên, có
điều cô cũng không kháng cự mà thôi.
Ngôn Mạch cười: “Bà xã,
giải quyết xong rồi. Tối mời em đi ăn lẩu.”
Bạch Thiên Trương vừa
nghe thấy nồi lẩu đã ngây ngô cười tít mắt không thấy mặt trời, đâu còn có thể
tỉ mỉ cân nhắc ý nghĩa ẩn dấu trong câu nói “Giải quyết xong rồi” kia của Ngôn
Mạch.
Ngôn Mạch cười, nếu như
có thể, anh hi vọng Bạch Thiên Trương mãi mãi ngốc nghếch như thế, dù gì cô
ngốc một chút cũng chẳng sao, luôn luôn ở bên anh là được.
Bạch Thiên Trương và Ngôn
Mạch thay đổi bản đồ, vừa đổi xong, cô liền nhận được một thông báo: Bạn bè
Uống Rượu Bên Khe Suối của bạn đã xóa tài khoản.
Trong lòng Bạch Thiên
Trương cả kinh, vội vàng mở danh sách bạn bè, quả nhiên đã không còn tên Uống
Rượu Bên Khe Suối, kết quả hiện ra người chơi này không tồn tại. Bạch Thiên
Trương lập tức cảm thấy tâm tình sung sướng khi được ăn lẩu đã giảm đi không
ít, mang vẻ mặt buồn như đưa đám đi tìm Ngôn Mạch.
Bạch Thiên Trương rất đau
buồn, Ngôn Mạch vừa an ủi cô lại vừa cười trộm: “Không sao đâu, đừng buồn rầu
quá. Trong trò chơi không từ mà biệt là chuyện thường, có lẽ cậu ta đã chán,
không muốn chơi nữa. Mỗi người là một cái ID tung hoành thiên hạ, rốt cuộc
người ngồi sau máy tính như thế nào có ai biết được, lời nói của cậu ta rốt
cuộc có đáng tin hay không cũng không biết. Cho nên không cần phải buồn bã vì
một người bạn quen trong trò chơi. Ừm, ngược lại ông xã của em là người trong
sạch, chân thành, trung thực, cần phải được coi là động vật cần bảo vệ của quốc
gia.”
Bạch Thiên Trương bị trêu
bật cười: “Đúng vậy đúng vậy, nếu không thì sẽ tuyệt chủng.”
Ngôn Mạch chân thành nói:
“Như vậy, bây giờ anh chân thành mời đồng chí Bạch Thiên Trương cùng anh cố
gắng để truyền lại giống loài quý hiếm sau này!”
Bạch Thiên Trương ngẫm
nghĩ cả buổi, rốt cục đã hiểu được hàm nghĩa của những lời này, nghiến răng
nghiến lợi bắn ra một chữ: “Cút!”
Hiện giờ trong đầu cô chỉ
nghĩ đến: nồi lẩu, nồi lẩu! Tối nay bất luận là kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng
đều không thể ngăn cản cô hướng tới nồi lẩu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT