Bạch Thiên Trương đá văng giày, thả hành lí, đi thẳng vào nhà tắm mở nước tắm rửa, vẻ mặt trong gương hồng hào, xuân tâm nhộn nhạo, cô dùng nước lạnh rửa mặt, nụ hôn ngây ngô chuồn chuồn lướt nước lại biến thành nụ hôn tràn đầy tình yêu của đại thần, thật sự cô không đoán trước được, nhưng cô lại tự mình vui vẻ chui vào lưới, đáp lại Ngôn Mạch, chắc cô đã bị anh nắm được. Theo lý thuyết, Bạch Thiên Trương hiểu, cô phải làm bộ kinh hoàng sợ hãi, ăn năn, hối hận đau khổ bóp cổ tay, nhưng thật sự khóe miệng cô không giấu được nụ cười, cuối cùng vẫn để lộ bản chất. Vì thế Bạch Thiên Trương phát hiện ra, cô rất có tiềm năng M trong SM.

Tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái đi ra ngoài, ba Bạch mẹ Bạch và Thư Nhất Nhuận đều đang ngồi bên bàn ăn sáng. Bạch Thiên Trương tùy tiện rũ mái tóc sũng nước, đặt mông ngồi xuống húp cháo.

Mẹ Bạch yêu thương nhìn con gái, nhìn đến nỗi Bạch Thiên Trương sởn hết cả gai ốc, cô nịnh nọt cười: “Mẹ, mẹ muốn dặn dò việc gì thì cứ nói thẳng? Đừng liên tục nhìn con đầy tình ý như thế được không?”

Mẹ Bạch thở dài một hơi, âm cuối triền miền kéo dài tới ba ngày vẫn còn dư vị, ba người đang ăn cơm bất giác vỗ ngực, ba ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn mẹ Bạch, mẹ Bạch đắc ý, hắng giọng một tiếng, bày ra bộ dạng lời nói thấm thía dẫn dắt: “Thiên Trương, con cũng hai mươi rồi nhỉ?”

Bạch Thiên Trương cảm giác từ “cũng” này ẩn chứa hàm ý nào đó, cô dùng chiếc đũa gõ nhẹ vào bát: “Mẹ, sao lại là “cũng”?”

““Cũng” nghĩa là, lúc mẹ bằng tuổi này, đã kết hôn với ba con rồi! Con gái nhà dì, cô chú của con, đều đã đính hôn rồi! Con gái nhà họ Đỗ ở lầu trên, đã dẫn bạn trai về nhà gặp mặt rồi! Con! Con nhìn lại mình xem!”

Bạch Thiên Trương ngây người, ba Bạch run rẩy, Thư Nhất Nhuận cắm đầu vào bát cơm không ngừng cười.

Bạch Thiên Trương kháng nghị: “Mẹ, đó là thời nào rồi, bây giờ là thời nào chứ. Em họ nhà dì đó là đính ước từ nhỏ. Con gái dì Đỗ trên lầu thay bạn trai như thay áo! Như thế mà có thể giống con được à? Có thể giống nhau sao?”

Mẹ Bạch hét lớn: “Không cần biết là thời nào, mẹ nói rồi đấy, con ở trường bắt lấy một đứa cho mẹ, bắt được đến đâu tính đến đó!”

Thư Nhất Nhuận suýt nữa phun cả cơm ra ngoài, nhìn Bạch Thiên Trương thất bại, rất có lương tâm mở miệng: “Bác à, chị họ xinh đẹp như vậy, lại giỏi múa hát, người theo đuổi cả tá, bác lo lắng làm gì?”

Mẹ Bạch vươn tay nâng cằm Bạch Thiên Trương lên dò xét, vô cùng chán ghét buông tay: “Xinh đẹp thì làm được gì! Ngày nào cũng ngồi máy vi tính, con nhìn đi, sắc mặt tái nhợt, da đầy dầu, mắt thâm sì, trông ngớ ngẩn vô hồn, ai mà thèm để ý!”

Thư Nhất Nhuận ngơ ngác nhìn theo những điểm mà mẹ Bạch vừa nói, chợt cảm thấy thẩm mỹ của mẹ Bạch thật thú vị, người thường chưa chắc đã hiểu, bộ dạng Bạch Thiên Trương như vậy mà còn chê thế thì cô cũng không muốn sống nữa. Ba Bạch cũng phát hiện ra đại não của vợ mình có cấu tạo không giống người thường, nhìn vẻ mặt xám xịt của con gái, chuyển chủ đề: “Khụ khụ, bà à, ăn cơm ăn cơm. Con cháu tự có phúc của con cháu mà!”

Bạch Thiên Trương bực bội không muốn ăn nữa, đạp cửa đi vào phòng. Thư Nhất Nhuận cười hì hì: “Bạch Thiên Trương, sao chị với người đàn ông của chị lại quen nhau thế?”

Bạch Thiên Trương gượng cười như Phật Di Lặc với Thư Nhất Nhuận, không dám nổi nóng, đành lựa lời kể lại đại khái chuyện với Ngôn Mạch. Thư Nhất Nhuận ánh mắt xa xăm, có vẻ rất sùng bái: “Hóa ra đại thần thật sự tồn tại… Tại sao em chơi trò chơi lại toàn gặp phải những thằng nhóc con nhỉ?! A! Bạch Thiên Trương, không theo chị thì không coi trọng tình cảm chị em rồi, em cũng muốn chơi Viêm Hoàng Kỳ Tích, chị phải giới thiệu cho em các đại thần khác trong trò chơi!”

Khóe miệng Bạch Thiên Trương khẽ run run: “Sao em không nói luôn là nhờ chị mai mối cho em đi?”

“Được.” Thư Nhất Nhuận ngoan ngoãn nghe lời, “Chỉ cần là đại thần, mai mối cũng được!”

“…”

Thư Nhất Nhuận đang đăng kí tài khoản Viêm Hoàng Kỳ Tích, Bạch Thiên Trương ngồi lấy chiếc gương nhỏ ra soi, từ nhỏ cô đã được nhiều người khen là xinh đẹp, nghe suốt hai mươi năm cũng thành thói quen. Nhưng cô không giống những nữ sinh khác, được khen ngợi mà kiêu căng, vì xinh đẹp mà càng chú ý cách ăn mặc, trong túi lúc nào cũng mang theo chiếc gương nhỏ, thỉnh thoảng lấy ra sờ mặt chu môi làm dáng, trái lại cô chỉ hời hợt, không để tâm lắm đến ánh mắt của người khác, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, gương cũng chẳng buồn soi. Thư Nhất Nhuận rất thích sự trong sáng, không giả tạo này của cô. Thế nhưng vừa nãy bị mẹ chê bai một hồi, Bạch Thiên Trương cảm trong trong lòng lạnh lẽo, ngồi soi gương cả buổi lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

“Ngôn Mạch, ừm, em muốn hỏi anh một vấn đề.”

Ngôn Mạch vì nụ hôn chủ động kia của Bạch Thiên Trương mà trái tim đến bây giờ vẫn còn cuồng loạn, lần này cô lại chủ động gửi tin nhắn, anh vội vàng nhắn lại: “Được, em nói đi, việc gì vậy? Muốn hỏi cái gì?”

“À, ừm… Em có xinh đẹp không?”

Ngôn Mạch ngẩn ra, đối với vấn đề khó nói này, Ngôn đại thần bắt đầu tiến hành suy nghĩ sâu xa, nói chuyện là một môn nghệ thuật vô cùng thâm thúy, nhất là gặp phải những vấn đề như “Em có xinh đẹp không?” “Cô ấy đáng yêu hơn em à?” “Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước thì anh cứu ai?” “Có phải em béo lên rồi không?”, như vậy càng phải cẩn thận giống như đối phó với những suy đoán của Goldbach.

Ngôn Mạch đang nghĩ xem làm thế nào để nói ra những lời thật lòng, êm tai nhưng lại không quá rõ ràng, cả nửa ngày mới nhắn lại như ốc sên.

Bạch Thiên Trương mở tin nhắn ra xem: “Thù sắc vinh diệu: vi hàm kim liễu, vi phương lan chỉ, vi vũ tiền trà.” (*)

(*) Mỹ nhân đẹp rạng ngời: là cành liễu vàng, là hương lan, là trà xuân.

Bạch Thiên Trương thỏa mãn, cô đã biết mắt thẩm mỹ của mẹ không đáng tin mà, vẫn là đại thần có văn hóa, có đẳng cấp. Vì vậy cô cảm thấy hả dạ, nhắn một tin cảm ơn rồi bắt đầu lên mạng vào trò chơi. Ngôn Mạch nhận lại một tin nhắn, nhìn chằm chằm vào hai chữ cảm ơn miên man bất định, Thiên Trương như thế này, là vui vẻ, hài lòng, hay là đã tức giận, nghĩ là anh qua loa?

Thư Nhất Nhuận đăng kí xong tài khoản, chọn cùng server Đoạn Ngọc Nhai với Bạch Thiên Trương, bắt đầu thay đổi hình tượng cho nhân vật. Mắt to một chút, to hơn nữa; ngực rất to, to hơn nữa; eo thon một chút, lại mảnh hơn chút nữa; mông cong lên, lại cong thêm chút nữa… Ừm, hoàn hảo.

Bạch Thiên Trương lại gần xem, từ trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường.

Thư Nhất Nhuận giải thích: “Chị không hiểu à, đàn ông đều thích như vậy.”

Bạch Thiên Trương khinh bỉ trong lòng: “Em chọn nhân vật nào?”

Thư Nhất Nhuận hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha! Đáng yêu, trong sáng, khéo hiểu lòng người, dịu dàng như em, đương nhiên là chọn Mục sư để có thể chăm sóc thân thể và tâm hồn cao quý của đại thần rồi! Gần đây trang phục tiểu loli rất được yêu thích!”

Bạch Thiên Trương trợn trừng mắt, không thèm để ý nữa. Vừa mới vào game, trong thị tộc đã không ngừng náo loạn.

[Thị tộc] Tỉnh Giấc Không Thấy Vợ Đâu: Khốn, chẳng qua chỉ là một cái Lục Mang, chảnh cái quái gì!

[Thị tộc] Phong Nguyệt Vô Yên: Không chỉ là Lục Mang, hắn còn có sáo Tu La độc nhất.

[Thị tộc] Hoa Mai Tàn Khốc: Diệt Thiên Trảm với sáo Bàn Thạch Kiếp Thiên của lão đại cũng là cực phẩm mà.

[Thị tộc] Thần Chơi Đêm: Đúng, trước hết chúng ta đừng phỏng đoán, dù sao kĩ thuật PK của lão đại vẫn rành rành ra đó.

[Thị tộc] Thấy Chết Không cứu: Đúng, đừng để cho chí khí mạnh mẽ của người khác làm dập tắt oai phong của mình, nhân lúc còn chưa hợp khu, trước tiên tranh thủ thời gian thăng cấp đi.

[Thị tộc] Hiệp Khách Heo: Thấy Chết Không Cứu, tôi quen cậu xưa nay mới được nghe một câu giống tiếng người.

[Thị tộc] Cách Thức Hóa: Đồng cảm.

[Thị tộc] Thấy Chết Không Cứu: Tiểu Yên Nhi, bà xã, bọn họ bắt nạt anh ~~~!

[Thị tộc] Phong Nguyệt Vô Yên: Anh kêu cái gì? Ai là bà xã của anh!

Bạch Thiên Trương xem không hiểu gì, đành yếu ớt lên tiếng hỏi.

[Thị tộc] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Chào mọi người! Mọi người đang nói chuyện gì vậy?

[Thị tộc] Cách Thức Hóa: Tiểu Thiên Trương! Cuối cùng em cũng ổn định với Ngôn Thiếu rồi hả!

[Thị tộc] Thấy Chết Không Cứu: Hả hả? Thế là ý gì? Bọn họ phát triển đến đời thực à?

[Thị tộc] Thần Chơi Đêm: Thật hạnh phúc, chúc phúc cho hai người!

[Thị tộc] Tỉnh Giấc Không Thấy Vợ Đâu: Có vẻ như chúng ta đều ở cùng một thành phố, không bằng hôm nào đó tụ họp một buổi đi.

[Thị tộc] Hiệp Khách Heo: Được đấy, ý kiến này không tệ.



Vì vậy Bạch Thiên Trương trơ mắt nhìn vấn đề của cô hoa hoa lệ lệ bị bỏ rơi, mọi người quay sang thảo luận vấn đề cô với Ngôn Mạch, thời gian, địa điểm liên hoan, thậm chí cả thực đơn món ăn. Cô cũng bó tay rồi.

Đúng lúc đó, Ngôn Mạch cũng online. Mọi người trong Thượng Thiện Nhược Thủy đang thảo luận khí thế ngút trời, chào hỏi tộc trưởng vô cùng qua loa, sau đó lại tiếp tục phun nước miếng điên cuồng.

Ngôn Mạch lặng lẽ che đi một đám đối thoại hỗn loạn trong thị tộc, tìm Bạch Thiên Trương để yêu đương.

[Riêng tư] Vũ Thoa Phong Lạp: Thiên Trương, trên IS, anh tạo phòng rồi. Mật mã là 555.

À à, Bạch Thiên Trương gật đầu lia lịa, sau đó kết nối IS, nhập mật mã.

“Thiên Trương, đến khu PK.” Khu PK của Viêm Hoàng Kỳ Tích là nơi chuyên để người chơi sử dụng PK, chết sẽ không bị rơi trang bị, giết người cũng không bị tăng điểm PK. Là nơi lưu luyến của các phần tử hiếu chiến cuồng nhiệt. Mỗi lần Bạch Thiên Trương đến đây đều bị một đống hiệu ứng ánh sáng tráng lệ của các kĩ năng chiến đấu làm cho kinh hãi, phải cẩn thận đi đường vòng, sợ chẳng may bị quả cầu băng, cầu lửa nào đó đi lạc rơi trúng người.

Cô đổi bản đồ, xa xa đã nhìn thấy khu PK ba tầng trong ngoài, đều là các loại binh khí của người chơi.

[Phụ cận] Vì Ngươi Biết Nghe Lời: Ôi, Vũ Thoa Phong Lạp, bình thường anh đâu có lên khu PK này. Sao, có hứng thú chơi mấy chiêu với tôi không?

[Phụ cận] Động Phòng Bất Bại: Vũ Thoa Phong Lạp, đừng tới đây chém tôi, tôi chỉ tới đánh hôi.

[Phụ cận] Ta Tới Đánh Hôi: Gì? Ai gọi tôi đấy?

[Phụ cận] Muội Muội Xinh Đẹp: A a a! Đại thần, để cho em chết dưới thanh Diệt Thiên Trảm của anh đi!

[Phụ cận] Tên Hay Đều Bị Chó Lấy Hết: Vũ Thoa Phong Lạp, lần trước PK vẫn chưa đã, lần này chúng ta tiếp tục!

Một đống người vây quanh Vũ Thoa Phong Lạp, mặc dù trong lòng ai cũng có suy nghĩ xấu xa muốn tấn công tập thể, nhưng không ai dám ra tay trước. Đúng lúc này Bạch Thiên Trương vừa la hét anh chị em nhường đường, vừa chen vào đám người, vất vả lắm mới tới được trước mặt Vũ Thoa Phong Lạp.

Ngôn Mạch mỉm cười.

[Phụ cận] Vũ Thoa Phong Lạp: Tôi dạy vợ tôi PK, xin các vị đừng quấy rầy.

Sau đó nói trên IS: “Thiên Trương, đi theo anh.”

Người chơi xung quanh nhìn Vũ Thoa Phong Lạp đưa Thiên Trương Nhục Cốt Đầu nhỏ bé vào sâu trong khu PK, thẳng thắn, phóng khoáng không hề sợ bị đánh lén, không khỏi khuất phục trước khí phách của đại thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play