Trên hồ Phi Thiên một chiếc thuyền xa hoa đang trôi giữa hồ, một khúc nhạc nhẹ nhàng du dương phát ra từ trên thuyền khiến người nghe tấm tắc khen ngợi, bàn tán.
“Đó là thuyền của ai mà xoa hoa như vậy? Còn khúc nhạc này do ai đàn thật êm tai a.” Một khách nhân mặc áo lam trên con thuyền khác tò mò về chủ nhân trên thuyền lớn quay qua hỏi bằng hữu đi cùng mình.
“Ngươi không biết a? Đó là thuyền của Ly vương gia còn người đang đàn là Lâm Tĩnh Vân tài nữ của chúng ta a” người nọ đáp lời xong lại nhắm hai mắt thưởng thức tiếng đàn.
“A, vậy ngươi nói xem có phải vương gia và Lâm tiểu thư đang hẹn hò không?” người áo lam tiếp tục bát quái hỏi.
“Cũng không đến lượt ngươi tò mò đâu, bớt lảm nhảm đi.” Người nọ tỏ vẻ không kiên nhân, chỉ chú tâm vào tiếng đàn.
Thấy bằng hữu không để ý đến mình, người áo lam hừ nhẹ, cầm ly rượu lên uống... một mình.
“Biểu ca, người thấy sao? Có hay không? ” Lâm Tĩnh Vân cười duyên hỏi nam tử phía đối diện.
Lâm Tĩnh Vân có gương mặt trái xoan không lớn bằng bàn tay, lông mày lá liễu cong cong, phượng mâu xinh đẹp câu hồn, cánh mũi nhỏ cao vừa phải, đôi môi anh đào ướt át, là một đại mỹ nữ đoan trang dịu dàng, khiến người ta yêu thích. Nàng đệ nhất tài nữ của kinh thành Thiên Đằng quốc, tinh thông cầm kì thi họa từ nhỏ đã là kì tài âm nhạc, đã được bồi dưỡng đến năm 14 tuổi thì trở thành tài nữ, nàng chiếm giữ ngôi vị này đến nay cũng được ba năm.
Mọi người trong kinh thành đều biết Lâm Tĩnh Vân nàng yêu thầm vị biểu ca này từ bé, vào năm nàng trở thành tài nữ đã từng nói nếu không phải hắn sẽ không gả,ba năm trôi qua nàng luôn cố gắng nhưng vì cái gì hắn không nhìn nàng? Người ngoài đều nói nàng và hắn là kim đồng ngọc nữ, hắn luôn cười ôn nhu nhìn nàng, luôn cười ấm áp như vậy, ôn nhu như vậy. Nhưng thật sự nàng hiểu hắn không thích nàng, kể cả khi nàng đã cố gắng làm tất cả vì hắn.
Hôm nay, khó khăn lắm nàng mới hẹn được biểu ca ra ngoài du thuyền, chỉ muốn đàn cho hắn nghe một khúc, hi vọng hắn vui vẻ. Chỉ là nàng đàn từ nảy đến giờ hắn cũng không chú ý đến nàng dù chỉ một chút...
“Không cần đâu muội cũng mệt mỏi rồi nên về thôi.” Thượng Quan Ngọc Ly đôi mắt nhìn ra ngoài hồ trả lời bâng quơ, hắn lại nhớ đến “hắn ta” rồi.
“Biểu ca, tại sao vậy? Không phải huynh nói hay sao?” Lâm Tĩnh Vân đôi mắt ngập nước, chỉ trực trào tràn ra, lại cố ép bản thân không rơi nước mắt, là một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Chỉ đáng tiếc Thượng Quan Ngọc Ly nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta đã đứng dậy phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại một câu “Ta có việc bận đi trước, muội nên về sớm đi, dì sẽ lo lắng.”
Lâm Tĩnh Vân khẽ cắn môi, luyến tiếc nhìn theo bóng dáng đã rời đi, “Biểu ca, ...ca,...Ngọc Ly vì sao chàng lại không thích Vân nhi...”
--- ----//--- ---
“Hoàng đệ, hôm nay ngươi không đi du hồ cùng Vân nhi biểu muội sao?” Hoàng đế Thượng Quan Ngọc Hiên đang mang gương mặt xem kịch vui nhìn hoàng đệ của mình.
“Hoàng huynh rất vui?” Thượng Quan Ngọc Ly lạnh nhạt đáp trả, cũng tại vị hoàng huynh này nói với mẫu hậu nếu không hắn đâu cần đi gặp Lâm Tĩnh Vân gì đó chứ.
“Khụ, hoàng huynh là đang lo lắng cho ngươi.” Hoàng đế vô sỉ có chết cũng không thừa nhận là hắn cố ý muốn nhìn mặt đen lại của hoàng đệ luôn mang gương mặt tươi cười như ngọc này.
“Hoàng huynh những tấu chương cũng nên do hoàng đế huynh xử lí rồi không nên để ở phụ của đệ, huynh mau kêu người đem về đi.” Thượng Quan Ngọc Ly nhẹ nhàng nói, cười như không cười nhìn gương mặt cứng ngắt của hoàng đế.
“Khụ cái đó hoàng đệ ...”
“Hoàng huynh không cần ban ơn đệ giúp huynh xử lí, từ đây về sau đừng làm phiền đệ là được, thần đệ cáo lui.” Nói xong cũng quay người rời đi bỏ lại một tên hoàng đế mặt đen thui nào đó.
“... ngươi, tên phúc hắc này, ta chém, ta chém Chết ngươi…” Thượng Quan Ngọc Hiên gào to trong thư phòng, nào còn tác phong hoàng đế uy nghiêm hàng ngày.
Đừng thấy huynh đệ này ở chung kì lạ, hoàng tộc Thiên Đằng quốc từ trước đến nay vua chỉ lấy một hoàng hậu không có hậu cung. Nên Thiên Đằng quốc cũng chỉ có một vương gia. Vì ít huynh đệ nên không xảy ra chuyện giành ngôi vàng, ngược lại hoàng tộc Thiên Đằng quốc rất yêu thương nhau.
Hoàng đế Thượng Quan Ngọc Hiên năm nay 27 tuổi là một minh quân, tính tình lãnh khốc nghiêm khắc nhưng rất yêu thương người thân, là một tên cực kì bao che khuyết điểm. Hoàng hậu Hoàng Lăng Tình cũng là một người đoan tranh hiền thục hai vị Đế-Hậu này đã từng có một giai thoại tình yêu cảm động, khiến người ngưỡng mộ.
Dưới sự cai trị của Thượng Quan Ngọc Hiên, Thiên Đằng quốc ngày càng phát triển, bên cạnh đó còn sự giúp đỡ to lớn của Ly vương gia – thân đệ của hoàng đế, giúp hoàng đế đăng cơ, bình loạn quần thần, tự lãnh binh xuất trận trấn áp người ngoại tộc góp công lớn cho nước. Hoàng đế rất sủng vị vương gia này, vừa đăng cơ đã phong Ly vương, vô vàng yêu thương đệ đệ mình.
Thượng Quan Ngọc Ly năm nay đã 23 tuổi là một mĩ nam tuấn mĩ, tính tình ôn nhuận như ngọc, trên môi lúc nào cũng là nụ cười ấm áp. Là Ngọc công tử nổi danh trong thiên hạ. Gương mặt tuấn mĩ, ngũ quan như khắc, hắn đã khiến thiếu nữ ở Thiên Đằng quốc phải gục gã. Nhưng Ly vương từ trước đến nay không gần nữ sắc, dù đã có bao thiên kim tiểu thư mơ ước vẫn không nắm được góc áo của hắn.
Thượng Quan Ngọc Ly năm nay đã lớn tuổi vẫn chưa thê thiếp, nếu gia đình thường tuổi này cũng đã có con. Điều này khiến mẫu hậu và hoàng huynh lo lắng, lại có lời đồn đãi Ly vương đoạn tụ càng khiến thái hậu lo hơn. Không phải bà không tin tưởng con trai bà nhưng gần cả năm nay Thượng Quan Ngọc Ly thường xuyên qua lại với tên gọi Nhan công tử gì đó, còn thân thiết cười đùa bá vai ôm cổ, khiến lòng tin của hơi bị dao động rồi.
Mấy tháng gần đây còn quá hơn, nghe nói tên nam nhân kia biến mất rồi, con trai bà cũng đã muốn lật tung kinh thành tìm kiếm hắn nhưng không thấy, vào cung thăm bà thì ngẩn người, lúc cười, lúc mặt lạnh, lúc tức giận... hắn làm bà hoang mang. Nên quyết định có cuộc du thuyền ngày hôm nay, thái hậu trong cung đang thỏa mãn với sự sắp xếp của mình mà không biết con trai bà bỏ của chạy lấy người từ lâu rồi.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT