Từng có câu nói, năm trăm lần của kiếp trước mới đổi được một lần cùng kề vai nhau ở kiếp này, đó gọi là
duyên phận trong truyền thuyết. Trong cuốn sách này, Tàn Nguyệt cũng dùng câu nói này, lẽ nào từ ba đời
ba kiếp trước, đã chú định Liễu Dật không có được duyên phận hoàn mỹ!
Liễu Dật cầm kiếm bằng tay trái, nhìn viên đá đen trong suốt trên đầu hắc long phát ra ánh sáng lấp lánh, vô cùng hấp dẫn, thầm nghĩ: "Đây có phải là Hắc thạch tinh anh? Chỉ cần đúng là nó sẽ đổi được Bát hoang tinh khoáng với Thiên Kiêu sao?" Y ngó quanh, thấy bạch hổ đang nằm dưới đất rên rỉ, mắt nhắm nghiền, có vẻ rất đau đớn.
Thất Nguyệt hỏi: "Ngươi có thể cứu bạch hổ? Nó có vẻ rất đau, chí ít nó đã giúp ngươi giết hắc long."
Liễu Dật liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Cô nương có phải là tôn chủ của Ma tộc Ma môn? Tâm trường biến thành từ bi lúc nào vậy?"
Thất Nguyệt giận dữ: "Sao, người của Ma tộc không có lòng nhân từ được ư? Ai như ngươi là Chân ma, có ma tâm chân chính."
Nghe những lời này, lòng Liễu Dật đau nhói, y mãi mãi không thể nào quên cảnh tượng mười năm trước: máu chảy thành sông, người yêu thương cũng mãi mãi rời xa. Y là ma, không sai, tất cả là do bị người khác ép buộc, thiên vô thiên đạo, nhân vô nhân đạo, y không còn đường để đi, không ai giúp được, y phải dựa vào chính bản thân, từng chút từng chút một, tự đưa mình đến gần với kế hoạch phục cừu.
Thất Nguyệt tựa hồ cảm thấy mình có phần quá đáng, cúi đầu nói: "Xin lỗi, ta không cố ý, tính khí ta xưa nay vẫn nóng nảy như vậy."
Liễu Dật không nhìn nàng mà nhìn bạch hổ: "Tại hạ hiểu tính khí của cô nương, hơn nữa cô nương nói đúng, tại hạ là một ma nhân máu lạnh, không có tình cảm, dù bạch hổ từng giúp mình, tại hạ cũng không nghĩ tới việc cứu nó."
Nghe y nói, Thất Nguyệt đột nhiên có cảm giác chua xót, y nói y hiểu nàng, vậy mà mười năm nay, người cha thân sinh ra nàng chưa từng nói là hiểu được con gái, lời nói của ông tràn đầy ý giễu cợt, tựa hồ ông coi thường mọi người trên đời, kể cả con người gần như hoàn mỹ là nàng.
Liễu Dật chầm chậm bước tới, tay phải duỗi xuống mặt đất, một đạo hắc sắc khí tức ngưng tụ lại rồi xạ vào thân thể bạch hổ. Sau khi kiểm tra, y nói: "Nó không sao, chỉ thụ thương trong nội phúc do thể lực tiêu hao quá độ, nghỉ ngơi một chút sẽ không việc gì, chắc độ sau một tuần trà, nó sẽ tỉnh lại."
Thất Nguyệt nhìn y không nói gì cả, nàng không hiểu, tại sao y lại làm vậy, có phải vì lời nói của mình lúc trước nên mới cứu bạch hổ?
Liễu Dật vừa đứng lên thì một đám bạch sắc vụ khí bay lên, không hiểu chuyện gì xảy ra, theo bản năng, y thi triển chữ "tật" trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh, lùi đến bên Thất Nguyệt, tay trái cầm chặt trường kiếm, tựa hồ ở bất cứ góc độ nào, lúc nào, y đều có thể xuất kiếm với tốc độ ánh sáng.
Bạch sắc vụ khí tan đi, thân thể bạch hổ trên mặt đất tự dưng biến mất, liền đó xuất hiện một trung niên hán tử toàn thân y phục trắng, sắc mặt có phần lợt lạt, bộ râu hình như lâu lắm chưa cạo, tay không cầm vũ khí.
Trung niên hán tử thấy y liền ho một tiếng, quỳ sụp xuống: "Tạ ơn cứu mạng của Ma chủ, tính mệnh của Bạch Hổ từ đây sẽ thuộc về Ma chủ."
Hồng quang trong mắt y lóe sáng, một thân ảnh hiện lên trong ký ức, lạnh lùng nói: "Ngươi là thủ hộ thần thú Bạch Hổ?"
Bạch Hổ gật đầu: "Chính là tiểu thần."
Liễu Dật không phản ứng gì, nói tiếp: "Ngươi biết ta là ai?"
Bạch Hổ ngẩng đầu lên: "Ngàn vạn năm qua chỉ có một người học được Bi Tứ Thức, nếu Bạch Hổ đoán không sai, Ma chủ là Niết nhân, tà hoàng của Chân ma tộc."
Liễu Dật tuyệt không nói chỉ lắc đầu, nhẹ giọng: "Từ ba đời ba kiếp trước, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, Niết nhân đã chết, còn ta? Ta là ai?"
Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng với tu vi của Bạch Hổ, và cự ly giữa Thất Nguyệt không xa, họ đều nghe rất rõ, song không hiểu y nói gì.
Bạch Hổ nói tiếp: "Sao Ma chủ lại xuất hiện tại đây, hình như ngài đã ngủ tới bảy ngàn năm, Bạch Hổ phát giác lời triệu tập của cuồng bạo chi huyết bèn chạy đến với tốc độ nhanh nhất, đột nhiên **ng phải con rồng xấu xí này, may mà Ma chủ kịp thời bạt kiếm."
Liễu Dật lạnh lùng lắc đầu: "Ngươi không cần đa tạ, ta chỉ vì Hắc thạch tinh anh trên đầu nó, tuyệt không có ý giúp ngươi."
Bạch Hổ nói tiếp: "Bất kể Ma chủ vô tình hay hữu ý, đã cứu Bạch Hổ tức là ân nhân của tiểu thần, hơn nữa từ bảy ngàn năm trước, người trong Yêu tộc đều dưới quyền Ma chủ."
Liễu Dật ngửng đầu nhìn trời: "Đã là quá khứ rồi, sau bảy ngàn năm không ai còn biết tới sự tồn tại của Chân ma, ngươi đứng dậy đi."
Bạch Hổ nghe lời liền bật dậy, sắc mặt tái nhợt, nhìn không rõ thương thế ra sao. Liễu Dật hỏi:
"Ngươi ở Hoang vu sâm lâm này?"
Bạch Hổ gật đầu nói: "Đúng, tộc nhân của tiểu thần đều cư ngụ ở Hoang vu sâm lâm. Để né tránh sự truy sát của Thiên long và Hỏa phượng, đành phải chọn nơi thật hoang vu để sinh sống."
Liễu Dật lại nói: "Ta chuẩn bị kiến lập Ma giới, nếu ngươi có ý muốn theo, hãy đến Vĩnh Hằng chi thành, có lẽ Thiên long và Hỏa phượng không thể truy sát ngươi tại đó".
Ánh mắt Bạch Hổ trong khoảnh khắc đó đầy cảm kích, hiểu rằng nam tử hắc y bạch phát này là kiếm thủ đỉnh cao, dù Thiên long và Hỏa phượng có liên thủ cũng không thể chiếm được ưu thế, hơn nữa nếu y kiến lập Ma giới mới tất sẽ có thế lực riêng, còn sợ gì người của Thiên Long thần đàn.
Liễu Dật chợt nhớ một chuyện liền hỏi: "Lang Vương chưa tìm đến ngươi à?"
Bạch Hổ lắc đầu: "Chưa."
Liễu Dật nghĩ bụng: "Không hiểu Lang Vương gặp chuyện gì ở chỗ Kỳ, Lân?" Y không muốn nghĩ nhiều, tiến về phía đầu hắc long, vung trường kiếm tạo ra một đạo kiếm quang hình bán nguyệt tuyệt đẹp, khối Hắc thạch tinh anh đen ngòm rơi xuống. Y cong tay phải thành trảo, trong chớp mắt, một luồng hấp lực tuôn ra hút Hắc thạch tinh anh vào trong lòng bàn tay. Y liếc nhìn viên đá thần bí này: kết cầu hình bát giác, phát quang lấp lánh, lại trong suốt, đúng là nguyên liệu thượng hạng để luyện phi kiếm.
Liễu Dật quay người đối diện với Bạch Hổ nói: "Ta phải quay lại Trung Nguyên, ngươi về dưỡng thương trước đã."
Bạch Hổ từ chối: "Không cần, đó chỉ là vết thương nhẹ, không quá hai ngày sẽ ổn, Bạch Hổ sẽ theo chân đến bất cứ đâu."
Liễu Dật nhìn Bạch Hổ, như nhớ tới một người, Đại Đao Vương, hán tử nhiệt huyết đó, không biết hắn hiện tại có bình yên không? Y ném Hắc thạch tinh anh cho Bạch Hổ: "Tốt, từ giờ ngươi cứ theo ta, giữ lấy này, chúng ta về Trung nguyên."