Thất Nguyệt chưa bao giờ thấy con quái vật nào đáng sợ đến thế: thân hình cao bốn năm trượng, toàn thân là nham tương đỏ lửa, nếu chạm vào luồng hỏa diễm bao bọc phạm vi ba xích kia lập tức bị dung hóa ngay, mắt nó phát ra bạch quang trông càng thêm đáng sợ, ngay lúc vừa mới xuất hiện, nó đã phóng ra một đạo hỏa tiễn, bắn thẳng đến hai người.
Thất Nguyệt nghe cảnh báo vội ôm chặt lấy thân hình vững chắc của y, thân thể lay động, đạp không phi hành, hai người tránh thoát hỏa tiễn rồi tiếp tục lướt xéo về phía đối diện rộng rãi.
Bay qua vùng nham tương nóng như nung, ai mà không kinh sợ, nếu không may rơi xuống thì... kết quả sẽ như thế nào? Nhưng Thất Nguyệt bây giờ ngược lại, trở nên bình tĩnh lạ thường, hiện tại nàng đang ôm thân thể đó, cảm giác thật quen thuộc, thân thiết... phảng phất như trở lại đêm sáng trăng huỳnh hỏa trùng bay đầy trời nhiều năm trước.
Liễu Dật nhẹ nhàng đáp xuống, không gian nơi đây hẹp hơn lúc trước nhiều, y nhìn con quái vật khổng lồ đang dần tiến lại, lên tiếng: "Cô nương lùi lại đi."
Thất Nguyệt nghe lời lùi lại, nhưng vẫn trong phạm vi của lục quang. Liễu Dật nhìn quái vật khổng lồ, thầm tính cách đối phó, thân hình nó do nham tương đỏ cấu thành, nếu dùng Bi Tứ Thức sẽ có một cơ hội, nếu không thành công tất sẽ phải chết, trận chiến nào cũng chỉ có một nửa cơ hội mà thôi.
Đột nhiên, trong đầu y lóe lên một tia sáng, nhận thấy không thể sử dụng kiếm, đối thủ là Hỏa tinh linh, hiện tại tu vi của y chưa đến tầng thứ mười ba Lan Nhĩ Phi Na Thanh, khó có khả năng giết được nó, nhưng kết cấu của nó là dạng lưu động, nhất định có một vật giết chết được.
Liễu Dật vòng tay phải ra sau lưng: "Đưa cho tại hạ một quả Thị thần lôi."
Thất Nguyệt giật mình, Thị thần lôi là một vật đặc thù của Ma môn, do phụ vương luyện chế cho riêng nàng, lúc bình thường rất ít khi sử dụng, huống hồ mười năm gần đây nàng không hề dùng tới, làm sao thần bí nhân lại biết được.
Trong lúc nàng đang ngơ ngẩn, quái vật màu đỏ vung song thủ ném ra hai hai hỏa tiễn. Liễu Dật thấy nàng không động tĩnh gì mà trước mắt hỏa tiễn lại đang bay đến, thân hình chuyển động, thi triển Ẩn Toàn Cửu Ảnh ôm chặt lưng nàng, nhảy sang vị trí khác né tránh. Chín chiếc bóng lóe lên trước mắt Thất Nguyệt, cuối cùng hợp thành một người.
Thất Nguyệt hơi mụ mị, người đứng trước mắt nàng, thực sự rất quen thuộc.
Liễu Dật không dừng lại, tay trái khẽ động, lấy ra một vật hình trụ tròn màu đen từ trong túi vải bố tại thắt lưng của Thất Nguyệt, không sai, đó là Thị thần lôi. Liễu Dật rướn người dặn: "Cô nương đứng cho vững". Rồi ném mạnh quả đạn về phía con quái vật nham tương màu lửa, đồng thời tiến lại gần, mắt lóe hồng quang, tay phải loáng qua, Bi Mộng Kiếm được tuốt khỏi vỏ ngân vang, một lưỡi kiếm ánh sáng hình bán nguyệt màu trắng xả vào Thị thần lôi.
"Oàng!"
Thị thần lôi nổ tung làm sơn động rung nhẹ, quái vật nham tương khổng lồ bị nổ tung tóe khắp nơi, nham tương màu đỏ chạm vào phạm vi bốn xích quanh Liễu Dật, lập tức bị bốc lên khói đen rồi tan biến. Y tính không sai, tinh linh này bất quá là một bộ phận trong nham tương, chỉ có thể làm nó tách từ giữa, sử dụng Thị thần lôi là biện pháp tốt nhất.
Lúc đó Thất Nguyệt đang ngây người bất động, đột nhiên hỏi: "Ngươi là ai? Làm sao biết ta có Thị thần lôi, còn biết cả chuyện ta đặt nó ở đâu?"
Liễu Dật quay đầu nhìn nàng, trả lời: "Tại hạ đã nói mình là thần toán, nên biết rất rõ mọi chuyện về cô nương."
Thất Nguyệt lắc mạnh đầu: "Không, ta không tin, ngươi lừa ta, căn bản là ngươi muốn trốn tránh, che giấu gì đó, nếu không thì sao ngươi lại đeo khăn che, bỏ xuống đi." Tựa hồ, nàng muốn xác nhận chuyện gì đó.
Tâm tình nàng đang nổi sóng, kích động vạn phần, sơn động rung chuyển dữ dội, Liễu Dật nhìn quanh: "Sơn động sắp sụp đổ, chắc do Thị thần lôi vừa rồi gây nên, chúng ta..."
Chưa kịp nói hết, Liễu Dật lùi lại một bước, vội dang chân ra, nham tương vô tận ào ào quét qua nham thạch. Rất nhanh, y và Thất Nguyệt đã cách nhau mười trượng. Thất Nguyệt cảm thấy toàn thân như ở trong hỏa lò, cảm giác ngạt thở, toàn thân cơ hồ nứt toác, phảng phất như sắp bị thiêu chết.
Khoảng cách giữa hai người không ngừng mở rộng, vị trí Thất Nguyệt đứng đang bị dung nhan xâm thực dần dần, càng lúc càng thu hẹp, cơ hồ sắp chìm trong nham tương, ngay lúc đó, tại chỗ quái vật khổng lồ nổ tung, một ánh hồng quang lóe lên, Liễu Dật quay đầu, trong lòng hoan hỉ: "Là "Bát hoang tinh khoáng". Nhưng sơn động lại bắt đầu sụp đổ...
Liễu Dật đảo mắt, tình thế bây giờ buộc y phải lựa chọn, hoặc cứu Thất Nguyệt, hoặc mặc kệ nàng, tìm cách lấy "Bát hoang tinh khoáng", chỉ cần lấy được là có thể kiến lập Vĩnh Hằng chi thành. Nhưng giờ y không có thời gian để cân nhắc, nham tương đang trào tới, cự thạch đang rơi khắp sơn động, khoảnh khắc nữa, nơi đây sẽ sụp đổ.
Thất Nguyệt lúc này đã có phần hôn mê, xung quanh nham tương vô tận đang ào tới nhưng nàng đã kịp nhìn thấy "Bát hoang tinh khoáng", nàng biết, thần bí nhân đến đây chỉ vì nó, nên vô cùng bình tĩnh, bởi người tuyệt vọng không biết sợ gì, kể cả tử vong.
Đột nhiên, nàng cảm thấy thân thể mát lạnh, tiếp đó cảm giác thư thái truyền khắp toàn thân, một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo, nàng lặng lẽ mở mắt, cố gắng khôi phục ý thức, chỉ thấy nam nhân thần bí đó đang ôm lấy nàng, đạp kiếm bay nhanh ra phía ngoài sơn động.
Nàng không hiểu, y vì cái gì mà muốn cứu nàng, y có thể không quan tâm đến sinh mạng của nàng mà tím cách lấy được "Bát hoang tinh khoáng", nhưng y đã từ bỏ để cứu nàng.
Liễu Dật cúi nhìn Thất Nguyệt đang trong lòng y, ngự kiếm bay nhanh ra bên ngoài sơn động, lên tiếng: "Đây là lãng mạn ư? Nếu lãng mạn, thì là lãng mạn tử vong, để xem vận khí chúng ta tốt hay không, ra khỏi sơn động này, ai sẽ chết trước?"
Nhãn tình Thất Nguyệt mông lung, hai tay nàng ôm chặt lấy cổ Liễu Dật, câu nói quen thuộc đó nàng đã từng nói, đã từng hỏi y: "Đây là sự lãng mạn?"
Tựa hồ, đấy là an bài của vận mệnh, Liễu Dật muốn nghịch thiên cải mệnh, nhưng vô tình đã bước theo con đường mà vận mệnh buộc y phải đi, lẽ nào không thể tự nắm lấy vận mệnh của mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT