Liễu Dật đứng dậy, tay trái cầm kiếm, tay phải buông thõng sau lưng, nhìn theo bóng dáng Thất Nguyệt khuất xa, tâm trạng thoáng qua một chút chua xót trong tích tắc. Hiện tại y có việc trọng yếu cần làm, y phải tìm ra luyện khí đại sư đang quy ẩn... vấn đề ở chỗ ông ta đang ở trong Liên Hoa trấn, nhưng là ai? Ở chỗ nào?
Đầu óc y xoay chuyển nhanh chóng, đúng... thợ rèn, phải bắt đầu dò la từ các thợ rèn trong thành xem ai là người chế luyện pháp khí, y đi đến các khắp các lò rèn ở Liên Hoa trấn nghe ngóng, nhưng hai canh giờ trôi qua, đến tận giờ Ngọ y hầu như đã đi qua tất cả các lò rèn ở trấn Liên Hoa này, nhưng không thu hoạch được gì.
Y đi vẩn vơ trên con đường lớn Liên Hoa trấn, đột nhiên, bị một môn bài có đề mấy đại tự màu hoàng kim thật hấp dẫn: "Tân tích nguyệt tửu lâu". Mười năm trước chính tại đây đã xảy ra nhiều chuyện, y quen Thất Nguyệt ở đây, cũng tại nơi này, Cát Lợi Nhi đã cắt cổ tay lấy máu tươi cứu mạng y. Y vô tình đi lên lầu hai, tìm một vị trí gần góc tường không gây chú ý của người đời rồi ngồi xuống.
Mười năm qua, nơi đây ngày càng thịnh vượng, tầng hai mặc dù nhìn giản dị, thanh nhã, nhưng sinh ý mười phần phát đạt. Liễu Dật sờ tìm trên người, thật may có hai đĩnh nguyên bảo Thất Nguyệt cho lúc trước, y đặt trường kiếm lên trên mặt bàn, nhẹ nhàng tháo mặt nạ, gọi tiểu nhị mang đến một hồ "Tân Nguyệt tửu" thượng hạng và hai cân thịt bò thái nhỏ.
Liệt tửu trôi xuống dạ, sinh ra một cảm giác vừa lạ lùng vừa thật thân thuộc, mười năm rồi không nếm thử đồ ăn thức uống nhân gian, y tựa hồ không còn nhớ cả hương vị của rượu. Y gắp miếng thịt bò đưa vào miệng nhai thật chậm, quả đúng là sinh hoạt của người đời nhiều vui thú, giá như Cát Lợi Nhi còn sống, có lẽ hai người đã cùng sống trong ba gian nhà tranh này, sinh hoạt tiêu tao kiểu "thái cúc đông li hạ, du nhiên kiến Nam sơn (hái cúc dưới hàng rào phía đông, cùng đi ngắm Nam Sơn)". Nhưng đời không chiều người, không ngờ chỉ trong chớp mắt, y và nàng giờ đây đã hai phương trời cách biệt. Còn y? Y đã sa vào con đường thành ma không có lối về, vạn kiếp bất phục mất rồi.
Trong lúc y đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên một người ngồi xuống phía đối diện, nếu bình thường, y chắc chắn phát giác, nhưng hiện tại đầu óc y đang rối loạn, nhớ đến Cát Lợi Nhi, đến những trầm kha của kiếp người, vì vậy có người ngồi xuống mà y không phát hiện.
Nhưng y nhanh chóng tỉnh lại, đưa mắt liếc nhìn, đầu tiên hơi giật mình, rồi khôi phục ngay sự bình tĩnh: "Là cô nương à."
Bạch y nữ tử ngồi đối diện không quá xinh đẹp, nhưng đôi mắt thật đặc biệt, thân hình mỏng mảnh như luôn cần một người cường tráng che chở. Nàng là Thiên Kiêu, người y ngộ nhận là Cát Lợi Nhi lúc gặp gỡ trong Hoa Hải phiêu tuyết.
Sau lưng Thiên Kiêu là bốn hộ vệ, nhưng hiện họ không có tư cách đứng trước mặt y phát ngôn, vì họ biết y dù ít tuổi, có vẻ cùng tuổi với bọn họ, nhưng tu vi đã đạt đến mức như người trời. Lúc này vết thương của cả bốn người đã được băng bó cẩn thận, y phục tịnh không có huyết tích.
Thiên Kiêu nhìn y rồi nói: "Ánh mắt của ngài thật đặc biệt, tựa hồ ẩn tàng một thiên cố sự thẳm sâu mà bi thương, trong bi thương để lộ niềm tang thương."
Liễu Dật nhìn mắt Thiên Kiêu, nhưng cúi thấp đầu xuống uống rượu, trả lời: "Chúng ta thân thuộc lắm sao? Hình như chỉ mới gặp mặt một lần."
Thiên Kiêu cười khanh khách: "Sao, gặp mặt một lần thì không đủ à? Lời người xưa đâu có nói như vậy? Kiếp trước phải gặp gỡ năm trăm lần mới được một lần kề vai trong kiếp này, lẽ nào như vậy là chưa đủ?"
Liễu Dật tiếp tục uống rượu, tuyệt không nhìn Thiên Kiêu, trả lời: "Miệng cô nương sắc thật."
Thiên Kiêu lại nói: "Ngươi không dám nhìn ta à? Ngươi sợ sẽ chạm vào nỗi đau lòng?"
Liễu Dật quay đầu, trong mắt lóe lên hồng quang, bốn gã hộ vệ nhìn thấy liền đồng loạt lùi lại một bước, kinh nghiệm bôn tẩu giang hồ nhiều năm chỉ ra cho họ biết hắc y nhân này không phải là người, ánh mắt đó tuyệt đối không phải là của người...
Nhưng Thiên Kiêu không hề phản ứng, ngược lại nói tiếp: "Ngươi sợ, ngươi sợ nhìn hình dáng của ta?" Nói dứt lời, song chỉ đang để ở trên thái dương huyệt điểm ra, một đạo ánh sáng vàng ngưng tụ trên song chỉ, liền đó, nàng hướng song chỉ về phía ngực Liễu Dật.
Mười năm ở cùng với linh hồn Niết nhân, y hiểu tương đối cặn kẽ võ công trên giang hồ, ngoài kiếm thuật còn có pháp thuật, đạo thuật, tà thuật, chú thuật, thuật luyện khí... rất nhiều loại, vì vậy, y biết Thiên Kiêu đang sử dụng một loại đạo thuật là "Độc tâm thuật".
Ngay lúc Thiên Kiêu chạm vào ngực y, thân thể nàng lắc mạnh rồi lặng lẽ nhắm mắt, đưa linh hồn nhập vào trong tâm nam tử xa lạ này.
Liễu Dật bật dậy: "Đủ rồi, cô nương không thể đọc được tâm của ta đâu."
Thiên Kiêu lặng lẽ mở mắt, nói: "Có lẽ là vậy."
Liễu Dật duỗi tay trái ra, sử dụng hấp lực hút Vong Hồn vào tay, đeo lên mặt, nhấc Bi Mộng kiếm lên, ném xuống bàn một đĩnh nguyên bảo rồi quay người xuống lầu.
Nhìn Liễu Dật đi xa dần, bốn hộ vệ khẩn trương hỏi: "Công chúa, hắn là ai vậy?"
Trong mắt của Thiên Kiêu rơi ra một giọt lệ: "Thương tâm nhân... Tâm của hắn tựa hồ tan nát, ta không thể đọc được gì cả, chỉ thấy bi thương vô tận, còn cả cừu hận vô tận nữa."
Bốn người trầm mặc không lên tiếng, bởi vì họ không hiểu công chúa nói về thương tâm nhân kia có ý tứ gì.
Lại nói về Liễu Dật, vừa xuống lầu đã nghe thấy giọng ầm ầm của một tráng hán say rượu ở ngoài cửa: "Sao, sợ ta không trả ngươi tiền hả? Sư phụ ta tùy tiện luyện một cây pháp khí, có thể mua được mười tám cái tửu lâu như của nhà ngươi."
Câu nói làm Liễu Dật vô cùng hứng thú, liếc mắt nhìn y thấy một đại hán cao lớn, uy mãnh, da ngăm đen, thân trên mặc mã giáp, hạ thân vận khố sọc, hai cánh tay tráng kiện cơ bắp cuồn cuộn.
Liễu Dật khẽ động song cước, một làn gió nhẹ lướt qua, lập tức đứng giữa đại hán và tiểu nhị, lấy một thỏi bạc ra, nói: "Tiểu nhị, tiền rượu của huynh đài này ta trả."
Điếm tiểu nhị nhìn thấy đĩnh nguyên bảo, lòng dạ nào mà tranh cãi nữa, vội cúi đầu khom lưng bước đi.
Tráng hán thấy có người trả tiền rượu, nở nụ cười nhìn gã hắc y bạch phát, nắm tay y nói: "Huynh đệ, ta không phải là không có tiền, chỉ là không chấp nhận thái độ của tên tiểu nhị, nhưng huynh đệ đã giúp trả tiền, ta không thèm cãi nhau với bọn chúng nữa."
Tráng hán xiêu xiêu vẹo vẹo đáp: "Gọi ta là A Ngưu được rồi, mọi người ở Liên Hoa trấn đều gọi ta như vậy, huynh đệ xưng hô là gì?"
Liễu Dật không trả lời câu hỏi của A Ngưu, nói tiếp: "Sư phụ của các hạ luyện khí phải không?"
Câu hỏi của Liễu Dật làm A Ngưu tỉnh lại không ít, vội nói: "Ta chỉ nói xàm, không phải thế đâu."
Liễu Dật nhìn vào mắt A Ngưu, hắn không dám nhìn y, y ngừng một chút rồi nói: "Dẫn ta đến gặp sư phụ của các hạ."
A Ngưu vội nói: "Thật mà, vị huynh đệ ơi, ta thật sự nói lung tung mà."
Trong mắt Liễu Dật lóe lên hồng quang, lạnh lùng thốt: "Ta hiện giờ chỉ nói với các hạ thêm một lần, ta cần gặp sư phụ các hạ, bất kể ông ta có luyện khí hay không, nếu như các hạ không nghe lời, sẽ không thể thấy được ánh thái dương ngày mai."
A Ngưu mặc dù cao lớn nhưng đảm lược thì lại không được như vậy, nhìn vào ánh mắt Liễu Dật, nghe những lời nói sặc mùi hăm dọa của y, hắn dao động, nghĩ một lát rồi nói: "Được, ta có thể dẫn huynh đệ đi gặp sư phụ ta, chẳng qua không được mách là ta kể chuyện lão nhân gia luyện khí nhé?"
Liễu Dật lặng lẽ gật đầu, A Ngưu nói: "Đi thôi. Sư phụ ta đang ở lò rèn trên ngã tư cách đây không xa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT