Ái tình vốn chính là thứ không thể nắm bắt nhất, có lúc thống khổ, có lúc mật ngọt, có lúc khiến người ta khoái lạc, có lúc khiến người ta bi thương. (Cổ Long, ngữ)
Thời gian từng chút một trôi qua, thức ăn trong phòng cũng từng chút một giảm xuống, tử vong đang từ từ lại gần hai người.
Liễu Dật nhìn bức tượng to lớn, tựa hồ suy nghĩ điều gì, mà Thất Nguyệt thì đang nhìn Liễu Dật,, phảng phất cũng đang nghĩ điều gì, cả gian phòng yên lặng phi thường!
Hốt nhiên trong não Liễu Dật lại chớp lên một cái, một vấn đề xuất hiện: “Chủ nhân của gian phòng đã giấu thần kiếm ở đây, thế khẳng định sẽ để lại lối ra, nếu không cho dù có người được bảo kiếm thì sao, không lẽ còn ra không được sao?”
Liễu Dật đột nhiên nói: “Không đúng, căn phòng này khẳng định có đường ra.”
Thất Nguyệt rất ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao, ta đã tìm qua rồi, nơi đây không có chỗ nào kì quái cả, cũng không có cơ quan nào.”
Liễu Dật lắc lắc đầu nói: “Không đâu, ông ta đã giấu kiếm ở đây, không lẽ sẽ khiến người có duyên được kiếm sau này chết đói ở đây sao, nhất định có lối ra ở đâu đó.”
Trong mắt Thất Nguyệt tựa hồ cũng thấy được hy vọng, gật gật đầu nói: “Nói có đạo lý, thế nhưng cái lối ra ấy ở đâu chứ?”
Liễu Dật đứng dậy, nhìn những bó đuốc ở bốn bên, tịnh không có chỗ nào đặc biệt, đồ vật trong cả gian phòng có hạn, chỗ thần bí nhất có thể là bức tượng.
Liễu Dật đi đến bên cạnh cái bàn dưới bức tượng, dừng lại, quan sát nó…
Bức tượng này tựa hồ là một lão nhân, tay phải ông ta duỗi ngang, tịnh không có gì đặc biệt, thế nhưng tay trái ông ta thì sao? Tay trái ở sau lưng… Liễu Dật gắng sức tìm kiếm ở sau lưng bức tượng, quả nhiên, tay trái đặt ở phía sau, trên tay trái ấy có một khối ngọc màu ám hồng, Liễu Dật thầm sợ, làm sao nơi này lại có khối ngọc thứ tư?
Liễu Dật duỗi tay cầm lấy khối ngọc ấy, không suy nghĩ gì thêm mang ba khối ngọc đã dung hợp trên cổ xuống, cẩn thận so thử, quả nhiên, khối ngọc này cùng một dạng với khối ngọc mình mang theo.
Nhưng Liễu Dật tịnh không vội dung hợp chúng lại, có thể khối ngọc hình phiến này là chìa khóa mở cửa cơ quan nào đấy, nếu như dung hợp lại rồi, cho dù có cơ quan, có lối ra, cũng rất khó ra được.
Liễu Dật từ sau bức tượng bước ra, cầm non nửa khối hồng ngọc cuối cùng ấy, nói với Thất Nguyệt: “Tìm thấy ở phía sau, chúng ta tìm kĩ xem, bốn bên có lỗ hổng nào bằng cỡ khối ngọc này không.”
Thất Nguyệt nhìn khối ngọc ám hồng trong tay Liễu Dật nói: “Ngươi nói là… khối hồng ngọc này có thể là chìa khóa của lối ra ấy?”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Chuyện này cũng không chắc, ta cũng chỉ là phỏng đoán thôi, chúng ta đi kiếm xem.”
Thế là, vì sinh tồn, mang một tia hy vọng mong manh, hai người bắt đầu tìm kiếm…
Thời gian từng ngày qua bên cạnh hai người, thức ăn dần dần không còn nữa, còn lại một ít rượu, Liễu Dật và Thất Nguyệt vô lực ngồi cạnh tường, Thất Nguyệt xuôi xị nói: “Kiếm khắp cả rồi, chẳng có gì cả, cũng có lẽ chúng ta chú định sẽ chết ở đây.”
Liễu Dật lắc lắc đầu nói: “Không đâu, nơi đây nhất định có lối ra, nếu không cũng sẽ không giấu kiếm ở đây.”
Liễu Dật nhìn chăm chăm vào bức tượng, hốt nhiên, nhìn thấy tay phải của bức tượng đang giơ ngang, tựa hồ một động tác này từ trước đến giờ rất không tự nhiên, đã nhìn một lần rồi, càng nhìn càng không hợp, Liễu Dật lại đi qua, tuy bao tử rất đói, nhưng bản năng sinh tồn khiến hắn không vứt bỏ bất kì một cơ hội thoát ra nào.
Liễu Dật đứng trên cái bàn ấy, nhìn bàn tay phải của bức tượng đó, bởi vì bức tượng rất cao, cho nên Liễu Dật phải nhón chân lên nhìn, bởi vì quá gấp, đột nhiên chân nghiêng một cái, như muốn ngã xuống, Liễu Dật vội nắm lấy bàn tay phải, liền nghe một tiếng “Két két…” giống như tiếng của hai tảng đá ma sát vào nhau.
Liễu Dật miễn cưỡng đứng vững nhìn tay phải bức tượng, đã hơi hạ xuống một chút, trong não chớp lên, biết đâu cánh tay của bức tượng này là cơ quan ở đây. Thế là, Liễu Dật dùng hết lực khí bản thân, bắt đầu kéo tay phải của bức tượng xuống… “két két” tay phải đó quả thật chuyển động, từ từ, tay phải bức tượng bị Liễu Dật kéo xuống, buông xuôi theo thân thể.
Chính vào lúc này, mặt đất lại chấn động mãnh liệt, phảng phất như muốn sụp đổ, Liễu Dật nhảy mạnh khỏi bàn đá ấy, cố giữ thăng bằng, cố gắng để không ngã xuống, nhưng Thất Nguyệt lúc này cũng đã đứng lên hỏi: “Sao rồi?”
Liễu Dật lắc lắc đầu, nói: “Tôi không biết, có lẽ tôi đã *****ng chạm vào cơ quan nào rồi.”
Chính vào lúc này, chấn động đã dừng lại, bên cạnh bức tượng ấy, đã xuất hiện một cái cửa rộng hai trượng, cao một trượng, Liễu Dật ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Nhanh coi nè, nhanh xem nè, ở đó có cửa.”
Thất Nguyệt gật gật đầu, nói: “Chúng ta tiến vào đó xem thử, cũng có lẽ là một bí thất khác.” Nói xong, cầm “Vũ Nguyệt” đi vào bên trong.
Liễu Dật cũng chuyển thân, đi về cánh cửa ấy…
Thế nhưng, cánh cửa này lại không phải là cửa dẫn đến một mật thất, mà tựa hồ là một sơn động, sơn động càng đi càng tối, đột nhiên, một trận gió mát thổi tới, mang theo mùi thơm của hoa.
Liễu Dật vội nói: “Đây là cửa ra, cơn gió vừa rồi chính là từ bên ngoài thổi vào.” Theo lẽ thường, Liễu Dật lập tức phán đoán sơn động này rất có khả năng là cửa ra.
Thất Nguyệt nghe xong, gật gật đầu.
Cũng không biết đã đi bao lâu, hốt nhiên trước mắt chợt tối, tiếp đó là một khoảng rộng rãi, hai người cuối cùng đã từ trong sơn động bước ra ngoài, núi vẫn là núi cao vút thế, gió vẫn là gió nhẹ nhàng thế, trăng sáng vẫn là treo cao trên không…
Liễu Dật nhìn quanh quất bốn bên, tâm tình lên xuống, đã kích động đến không nói nên lời, bị khốn nhiều ngày thế trong cái thạch thất ắt chết như địa ngục ấy, cuối cùng đã đi ra ngoài, tâm tình như thế cũng giống như chim hoàng yến được tự do, khoan khoái đến không thể tả được.
Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, kích động nói: “Chúng ta không chết, chúng ta quả thật sống sót như thế này mà thoát ra, quả thật có lối ra.”
Liễu Dật kích động gật gật đầu, nói: “Thế nhưng chúng ta rõ ràng rơi xuống sâu như thế, vì sao đi ra lại là ở đây nhỉ?”
Thất Nguyệt nói: “Cũng có lẽ, đó là trận pháp, chúng ta rơi xuống cũng chỉ là một ảo giác.”
Chính vào lúc này, Liễu Dật đột nhiên nói: “Đừng cử động.”
Thất Nguyệt quả thật một cử động cũng không, hỏi: “Sao rồi?”
Liễu Dật cẩn thận bước qua, nhẹ nhàng ngồi xuống bên chân Thất Nguyệt, hai tay vỗ mạnh ra, thế nhưng vẫn là chậm một bước, ánh sáng màu lục ấy lại bay vụt lên, theo cái vỗ của tay Liễu Dật, đột nhiên biến thành vô số màu lục trên mặt đất, bay lên trên…
Thất Nguyệt xoay người, mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì, nhiều thế này, thật là xinh đẹp.”
Liễu Dật cũng ngẩng đầu lên nhìn nói: “Là, đom đóm đấy, thật nhiều, thật đẹp.”
Hai người lặng lẽ bị vô số đom đóm hấp dẫn, cũng không biết là một con ấy, bay vào tầm nhìn của Liễu Dật, đồng thời cũng bay vào trong mắt của Thất Nguyệt, cùng lúc với con đom đóm bay qua, hai cặp mắt dán chặt vào một chỗ…
Thất Nguyệt chầm chậm bước tới, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ, chúng ta phải chia tay ở đây rồi.”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Ừm, cô có chuyện phải làm của cô, tôi cũng phải đi tìm bằng hữu và Cát Lợi Nhi của tôi.”
Chính vào lúc này, Thất Nguyệt nghe tiếng bước chân, tiếng kêu la rất gấp, tựa hồ bốn năm người, cũng có lẽ đây là bằng hữu của hắn, trước giờ ở bên ngoài chờ hắn. Cặp mắt Thất Nguyệt khoảnh khắc ấy chuyển động một cái, một ý niệm trả thù xuất hiện trong não.
Nhưng Liễu Dật tựa hồ không phát hiện điều gì không đúng, mà Thất Nguyệt lại nói: “Ta muốn ngươi đáp ứng ta một chuyện.”
Thất Nguyệt bình tĩnh nói: “Ta muốn ngươi hôn ta một cái, được không?”
Liễu Dật đột nhiên lùi lại một bước…
Chính vào lúc này, Thất Nguyệt bước lên trước một bước… hai người ôm chầm lấy nhau, hai cặp môi cùng hòa vào một chỗ, cặp mắt Liễu Dật tựa hồ mở lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ, cảm giác ấy… không nói ra được.
Một chớp mắt ấy, phảng phất thế giới dừng hết cả lại, một chớp mắt ấy, phảng phất đã thành vĩnh viễn của hai người, một nụ hôn nhẹ, một vĩnh hằng, vô số chấm sáng màu xanh lục, xoay quanh đôi nam nữ ôm nhau, lại cho người ta một cảm giác lâng lâng…
Chính vào lúc này, Liễu Dật nghe được một thanh âm quen thuộc: “Không…”
Liễu Dật đẩy mạnh Thất Nguyệt ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, Lang Vương và A Cửu bọn họ, còn có một thân ảnh đang dần dần chạy xa, tuy sắc trời rất tối, nhưng Liễu Dật có thể chắc chắn, đó chính là Cát Lợi Nhi, chính là người mới phát ra thanh âm vừa rồi.
Liễu Dật cũng không nghĩ nhiều, xoay người đuổi theo Cát Lợi Nhi…
Nhưng bọn người Đại Đao Vương, tựa hồ còn chưa tỉnh táo, còn đang nhìn Thất Nguyệt đứng trong vô số lục sắc quang hoa đó.
Thất Nguyệt nhìn bóng Liễu Dật chạy xa khuất, nhẹ giọng nói: “Vì sao ngươi không nói với ta yêu một người thì đau khổ như thế này!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT