Một người nếu được người khác yêu, cuối cùng là một chuyện thập phần du khoái. (Cổ Long, ngữ)

Liễu Dật nhìn về hướng thanh âm kêu lên: “Má ơi!”, nhảy mạnh về sau một bước. Người ở trước mắt chính là kẻ muốn giết mình càng nhanh càng tốt, Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt trên dưới ngắm nhìn Liễu Dật toàn thân ướt mem, hỏi: “Ngươi cũng từ trên đó rơi xuống đây?”

Liễu Dật vội gật gật đầu nói: “Ừm, đúng rồi, chúng tôi không cẩn thận *****ng vào cơ quan, tôi liền bị hút xuống đây.”

Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, lại nhìn nhìn con rắn dưới đất, nói: “Vẫn phải cảm ơn ngươi vừa cứu ta.”

Liễu Dật bây giờ mới minh bạch con rắn vừa rồi đã tạo thành mối nguy hiểm đối với sinh mạng cô ta…

Liễu Dật vội nói: “Đừng cảm ơn, đừng, chờ đến lúc ra khỏi đây, cô chỉ chặt ta ra làm hai khúc đã là tốt rồi.”

Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, lạnh nhạt nói: “Ngươi còn muốn ra sao, ta từng dùng phi kiếm thử qua, lúc bay đến một mức độ nhất định, sức hút to lớn bên dưới liền kéo ta trở lại!”

Liễu Dật vội hỏi: “Chẳng lẽ không có biện pháp nào thoát khỏi chỗ này sao?”

Thất Nguyệt nhìn bốn bên nói: “Đây là một hòn đảo cô lập, không biết nổi trên biển nào, ta nghĩ, tạm thời chúng ta căn bản không có biện pháp nào thoát ra.”

Liễu Dật hốt nhiên hỏi: “Những người khác đâu? Những người khác trong bọn cô cũng giống như chúng ta, bị hút đến đây ư?”

Thất Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Theo ta suy đoán, trận pháp này là dùng sự biến hóa của lưỡng nghi, có được có mất, có vào có ra, chúng ta bị hút xuống đây, ngược lại, sẽ có người bị tống ra ngoài!”

Liễu Dật hốt nhiên nghĩ: “Nói như thế, Cát Lợi Nhi có thể vẫn còn sống, hoặc giả cô ấy đã ra khỏi sơn động. Ha ha.”

Thất Nguyệt nhìn bộ dạng Liễu Dật như vậy, cười lạnh nói: “Còn cho rằng cô ấy còn sống thì thế nào? Ngươi ấy? Ngươi có biện pháp nào thoát ra, các ngươi đời này kiếp này không thể thấy mặt, so với chết còn đau khổ hơn.”

Liễu Dật nghe câu nói này của Thất Nguyệt, hốt nhiên ngồi phịch xuống mặt cát, trong lòng hốt nhiên dâng lên bi thương vô hạn, Thất Nguyệt nói đúng, dù cho Cát Lợi Nhi còn sống thì thế nào, như quả Liễu Dật không ra được, hai người đời này kiếp này vĩnh viễn không thể thấy mặt nhau.

Thất Nguyệt nhìn bộ dạng Liễu Dật phát ngốc ra đó, nói tiếp: “Thư sinh, còn không đốt lên một đống lửa, đem y phục hong khô đi, chỉ cần sống sót, liền có hy vọng thoát ra, tuy đây là hy vọng nhìn không thấy.” nói xong, xoay người đi vào bên trong.

Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt đi xa, nghĩ bụng: “Đúng, chỉ cần ta còn sống, sẽ nhất định có cơ hội thoát ra, tuy rất là mờ mịt, nhưng lại không phải là tuyệt đối, chỉ cần có một tia hy vọng, liền không bỏ qua.”

Liễu Dật chuyển thân đứng dậy, hòn đảo này tịnh không quá lớn, thậm chí còn không to bằng đại điện của Phật môn, nhưng trên hòn đảo không to này lại có một ngọn núi cao phi thường, Liễu Dật nhìn khắp bốn bên, cuối cùng ở bên cạnh ngọn núi cao ngất đó tìm ra một sơn động.

Liễu Dật lấy một ít cỏ khô, lá khô sửa sang sơn động một lúc, nói: “Từ nay về sau nơi này sẽ là tổ của Liễu Dật.” nói xong, lại đi ra ngoài kiếm củi, sau đó lại *****c cây lấy lửa.

Bởi vì lương khô và hỏa tập trên người đều ướt hết, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ nhất để lấy lửa, bận rộn nửa ngày, Liễu Dật cuối cùng cũng mồi lên được một ngọn lửa, dựa trên cỏ khô xốp mềm, lửa ấm mênh mang, Liễu Dật cảm thấy thật thoải mái, cũng không biết thời gian bao lâu, y phục Liễu Dật đã khô rồi, Liễu Dật sờ sờ cỏ khô, nghĩ bụng: “Hỏng rồi, lương khô ướt hết cả, không ăn được, phải làm sao đây?”

Liễu Dật ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nhìn đến con rắn đỏ nằm trên mặt đất, lại nhìn nhìn cây kiếm ở eo Thất Nguyệt, vội chạy ra ngoài nói: “Thất Nguyệt cô nương, có thể mượn cây kiếm của cô dùng một chút không?”

Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, gật gật đầu, tháo cây kiếm ở eo ra, đưa cho Liễu Dật.

Liễu Dật tiếp lấy kiếm, nhắm chuẩn thân rắn mà chặt xuống, vừa khéo chặt được một khúc thân rắn dài bằng nửa cánh tay, Liễu Dật quay đầu lại hỏi: “Thất Nguyệt cô nương, lương khô của cô cũng ướt rồi, tôi xem y phục của cô cũng ướt, có muốn ăn nhanh thịt rắn không?”

Thất Nguyệt quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Khỏi cần.”

Tuy Liễu Dật nghe câu nói đó của Thất Nguyệt, nhưng vẫn cầm cây kiếm màu tím ấy chặt xuống, chặt xong, vừa vặn hai đoạn thịt rắn, Liễu Dật vừa lấy cành cây đẩy đi, vừa nói: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, cô còn quật cường như thế, muốn đói chết à?”

Cầm hai khối thịt xỏ xâu, Liễu Dật dùng trường kiếm lột da, lại cầm trường kiếm trả cho Thất Nguyệt. Chính vào lúc này, bầu trời trước giờ âm ám đột nhiên nổi lên tiếng sấm, tiếng sấm qua rồi, mưa lại rơi xuống.

Liễu Dật vừa mang hai khúc thịt rắn chạy đi, vừa nói: “Làm gì thế, sơn động này còn có mưa nữa!”

Liễu Dật chạy vào sơn động, hốt nhiên nghĩ đến Thất Nguyệt còn ở ngoài, vội chuyển thân. Chỉ thấy Thất Nguyệt đang nấp dưới một cái cây, hai tay khoanh vòng trước ngực, bộ dạng giống như rất lạnh. Vốn trên thân Thất Nguyệt đã ướt rồi, hiện tại mưa xuống, không lạnh mới lạ.

Liễu Dật mang hai khúc thịt rắn bắc trên ngọn lửa, xoay chuyển nướng nó, sau đó lớn giọng la lên: “Thất Nguyệt cô nương, vào sơn động đi, ngoài đó lạnh lắm!”

Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, không động, vẫn hai tay khoanh trước ngực, đứng ở chỗ đó.

Liễu Dật lắc lắc đầu, bực bội nói: “Nha đầu quật cường này, có thể sống mấy ngày còn không biết sao, hiện tại còn chọc giận.” đột nhiên, Liễu Dật xông ra ngoài, kéo tay Thất Nguyệt chạy về phía sơn động!

Vừa vào sơn động, Thất Nguyệt rút mạnh tay lại, tức giận hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

Liễu Dật nhìn cô ta nói: “Kêu cô vào hơ lửa, sưởi ấm, ăn thức ăn, nếu cô cứ đứng ngoài đấy, khẳng định sẽ bị bệnh.”

Thất Nguyệt nhẹ nhàng ngồi xuống cỏ khô, sơn động che chắn gió bên ngoài, ngọn lửa ấm áp toàn thân, nhìn bộ dạng Liễu Dật chăm chỉ nướng thịt, nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi ư?”

Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, tiếp tục nướng thịt, nói: “Sợ, làm sao không sợ, bất quá nơi đây cô tịch thế này, cho dù sống cũng như địa ngục, nếu như cô không sợ tịch mịch mà chết ở đây, thế thì cô hãy giết tôi đi!”

Tịch mịch cũng có lẽ là thứ chân chính đáng sợ, ngươi cho một người tịch mịch chết đi, còn không bằng thống khoái giết hắn, bởi vì trong thời gian từ từ rữa nát đó, con người thật sự sẽ phát điên.

Thất Nguyệt duỗi tay ra, hơ lên lửa, không nói gì…

Liễu Dật vừa lăn trở thịt rắn, vừa hỏi: “Thất Nguyệt cô nương, vụ ấy không lẽ không có biện pháp giải quyết nào khác sao?”

Thất Nguyệt nghe xong, hạnh nhãn đột nhiên mở lớn, tức giận hỏi: “Biện pháp nào khác? Còn có biện pháp gì chứ, danh tiết của ta hủy hết trên tay ngươi rồi, trừ phi giết chết ngươi.”

Liễu Dật thụt lưỡi lại, tiếp tục nướng thịt, nói: “Phải biết… ta, ta cũng không muốn, đó là, ngoài ý muốn.”

Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, nếu như ánh mắt có thể giết người, ta nghĩ Liễu Dật sớm đã chết hơn ngàn lần rồi. Thất Nguyệt tức giận nói: “Ngoài ý muốn? Nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ làm gì?”

Liễu Dật trong lúc hốt nhiên ngẩn ra, chuyện ngoài ý muốn ấy một lần nữa xuất hiện trước mắt, Thất Nguyệt nói đúng, nếu quả mình là cô ta, sẽ phải làm thế nào? Giết người đó ư? Hay là lấy người đó? Phải nghĩ đương khi gió yên sóng lặng sự tình nếu không phát sinh, sẽ có khả năng gì.

Liễu Dật thở dài không chỉ một hơi.

Thất Nguyệt hốt nhiên dịu lại không ít, nói: “Xong rồi, dù sao chúng ta cũng đã bị khốn ở thế giới ắt phải chết dưới lòng đất này, cũng không biết sống nổi mấy ngày, còn nói mấy chuyện đó làm gì nữa.”

Liễu Dật gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: “Không, làm sao có thể xong được, tuy chúng ta cũng có lẽ sẽ chết, nhưng Liễu Dật vĩnh viễn nhớ rằng mình mắc nợ Thất Nguyệt cô nương một lỗi lầm vĩnh viễn không thể bù đắp được!”

Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, lắc đầu nói: “Đã là lỗi lầm vĩnh viễn không thể bù đắp, thế sẽ nợ đến bao giờ? Một thế giới, hay là hai thế giới? Hay có lẽ vĩnh viễn đều là nợ.”

Liễu Dật không biết nói gì, chỉ đáp: “Liễu Dật sẽ nhớ môt đời.”

Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, bực bội nói: “Ngươi có thể nợ ta một đời, hổ thẹn một đời, cũng không thể lấy ta ư?”

Liễu Dật hốt nhiên dừng lại một cái, thở ra một hơi, nói: “Thất Nguyệt cô nương, cô biết chăng? Khi ngươi đã yêu một người, trong tim ngươi cũng sẽ không thể chứa thêm một người nào khác nữa. Nếu như ta phải lấy cô, cũng chỉ là quấy quá cô, ta tịnh không yêu cô, cô cũng sẽ không hạnh phúc, chẳng lẽ, chỉ vì một cái danh tiết kiểu tin vịt ấy, chúng ta phải gánh vác một đời tạm bợ không hạnh phúc ư?”

Thất Nguyệt nghe xong, dừng lại, nói: “Ta tịnh không biết cái gì là yêu, mười mấy năm nay, trong thế giới của ta chỉ có người chết, ta tịnh không với cao tới chuyện ngươi yêu ta, ta cũng không biết sẽ có yêu ngươi hay không, nhưng ta cần chỉ là tôn nghiêm của một người.”

Liễu Dật vừa nướng thịt, vừa hỏi tiếp: “Thế nhưng, Thất Nguyệt cô nương, cô dùng hạnh phúc của một đời để đổi lấy tôn nghiêm, có đáng chăng?”

Thất Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Ta không biết, ta chưa từng yêu qua, ta không biết ái tình, hạnh phúc là gì, ta chỉ biết ta là tôn chủ cao cao tại thượng của Ma tộc Ma môn, tuyệt đối không thể chịu một thư sinh bình phàm vũ nhục!”

Liễu Dật quả thật không còn gì để nói, cô ta lại cho sai lầm ấy là vũ nhục, nhưng trong mắt Liễu Dật, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn!

Liễu Dật ngưởi ngưởi thịt nướng, thật thơm a, lúc trước ở nhà, phụ thân không có nhà, chính mình cũng lén lút ra ngoài ăn thịt rắn, không nghĩ hôm nay phải dựa vào cái này để duy trì sinh mạng của mình.

Liễu Dật vung vẩy dầu mỡ trên thân rắn, đưa cho Thất Nguyệt nói: “Thịt rắn thật là thơm tho tươi ngon, không thể không ăn nhé.”

Thất Nguyệt nhìn bộ dạng chăm chỉ đó của Liễu Dật, tiếp lấy thịt.

Liễu Dật dùng miệng xé một miếng thịt lớn, nuốt vào, nói: “Thất Nguyệt cô nương, y phục của cô thật đẹp…”

Thất Nguyệt vừa nuốt một miếng, ngây ra luôn ở đó, trước mắt hốt nhiên bồng bềnh tình cảnh lúc đó chỗ đó, một thư sinh ngốc liều mạng xông vào thùng tắm của cô, sau đó ánh mắt đến chớp một cái cũng không chớp nhìn cô…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play