Người ta nói có xa nhau thì thì lòng mới thương nhớ, người ta lại nói có thương nhớ thì mới đau lòng, khi chúng ta trải qua tháng năm mới phát hiện rằng thế giới này không hề hoàn mĩ, những thành công và thất bại từng kinh qua đều thành kí ức mơ hồ, thứ còn lưu lại có lẽ là vĩnh hằng…

Nghĩ ngợi hồi lâu, Thất Nguyệt đột nhiên phát hiện mình đang hoang mang, không tìm được lời nào để nói, nhưng một thoáng sau đã trả lời kiên định: “Ngươi quản đến cả chuyện ta là gì của huynh ấy sao, nếu ngươi là nam nhân thì buông tha huynh ấy, các người lại tiếp tục đấu.”

Ánh mắt Lôi Quân rất sắc bén, cười nụ với Thất Nguyệt: “Không sai, ta không quản được cô là gì của hắn? Bất quá, lời cô nương hơi quá độc đoán rồi, hiện giờ vận mệnh của các người do ta nắm trong tay, cô có lí do gì mà bàn điều kiện cùng ta, ta không tha hắn thì không phải là nam nhân ư? Buồn cười thật.”

Lôi Quân lại tiếp tục: “Cô tránh ra, hắn không được chọn lựa, nếu trách là trách vận mệnh an bài hắn gặp phải ta, loại người yếu ớt thế này cho dù thành ma thành vương tại Nhân gian thì làm sao, đến thế giới này cũng gặp bi thảm thôi, để ta kết thúc thống khổ cho y lại càng tốt.”

Thất Nguyệt lắc đầu dứt khoát: “Không, vận mệnh không thể thao túng tất cả, con người tất có lựa chọn của mình, nếu ngươi muốn giết huynh ấy, giết ta trước đi.” Không biết nàng lấy đâu ra dũng khí nhưng lòng nàng kiên định phi thường, tuy nàng biết chẳng qua đối phương chém thêm một đao thì mình rồi đời, hoặc đỡ thêm mấy đao nữa cũng không có tác dụng song nàng vẫn kiên định đứng chắn trước mặt Liễu Dật.

Mục quang Lôi Quân chuyển động: “Cô không thấy mình quá ngốc ư? Cô vì một nam nhân trốn tránh sau lưng mình mà cầu tình ư? Loại nam nhân như vậy mà cô cho là có thể cải biến vận mệnh sao? Y có thể sao?” Giọng nói càng lúc càng cao, tựa hồ đã giận lắm.

Đúng lúc đó một giọng nói vang lên, từng câu từng chữ cắt sâu vào câu chuyện giữa hai người: “Tránh ra.” Thanh âm băng lãnh, phảng phất như vọng đến từ địa ngục, lại âm hàn thấu xương như gió mùa đông khiến lòng người ớn lạnh.

Hai chữ ngắn ngủi mà nghe chói tai như vậy, băng lãnh như vậy, vang đến tai cả vạn người đứng quanh lôi đài rồi đi sâu vào lòng mỗi người, thâm u như địa ngục, băng lãnh như hàn phong, tựa hồ nói với mọi người rằng trường chiến đấu này chưa thể kết thúc.

Giọng nói vang lên, Thất Nguyệt là người đầu tiên kinh ngạc, là giọng nói của Liễu Dật, nhưng cảm giác thật lạ lùng, quay lại nhìn nàng thấy song thủ Liễu Dật nắm chặt lại trước ngực rồi khỏa rộng ra, lửa điện tím sẫm từ từ bị phân khai.

Lôi Quân tập trung chú ý lên mình Liễu Dật, với y mà nói, chuyện này không thể nào xảy ra, Huyền Tinh Võng Lôi thuật có thể khống chế thân thể con người, từ từ hấp thu chân nguyên rồi đả thương nội thể, vì vậy mà bất kể đối phương tu vi cao đến đâu, chân nguyên mạnh đến đâu, chỉ cần bị vây ở trong sẽ tuyệt đối bất động. Hiện tại chỉ thấy song thủ Liễu Dật đẩy dạt về hai bên, bất giác trong lòng kinh ngạc, thầm nhủ: “Chuyện này là sao?”

Giọng nói của Liễu Dật rất lạnh lẽo, không hề có sắc thái tình cảm: “Vận mệnh thì sao, ông trời thì sao, ta cho ngươi biết, không phải là ta nghịch trời mà là trời nghịch ta.” Mấy câu ngắn ngủi, đơn giản, nói thẳng tuột ra những lời nghịch thiên, sắc mặt mọi người liền biến đổi, trên lôi đài lại có biến chuyển.

Liễu Dật vung mạnh song thủ gạt ra hai bên, không hiểu sức mạnh từ đâu ra lại phá được Huyền Tinh Võng Lôi thuật, nhưng có thể thấy rằng tuyệt đối không dựa vào chân nguyên, lửa điện tím sẫm, bạch quang giống như thật chất chớp mắt bị phá vụn, văng đi tứ tán, một tiếng gầm chấn động thiên địa vang lên: “Không phải là ta nghịch trời mà là trời nghịch ta.”

Âm thanh lồng lộng như tiếng sấm, đồng thời bốn tràng long khiếu vang lên, trong một sát na thân kiếm Bi Mộng liên tục lóe sáng, hào quang bốn màu lấp lánh, bốn đạo quang long màu sắc khác nhau uốn lượn bay ra, nhập vào trong hồng vân, vầng thinh không đỏ rực tỏa ra lửa điện tím sẫm, cuồng phong bạo liệt thổi tung về bốn hướng, hồng vân càng lúc càng dày, một đạo lửa điện tím sẫm đánh xuống bên cạnh Liễu Dật, chàng vung tay phải giơ cao thanh trường kiếm, thân kiếm đen nhánh lấp lánh kim thuộc quang mang, một tràng long khiếu vang động thiên địa.

Âm thanh tắt hẳn, một con trường long màu máu xuất hiện trên trời, quanh thân con rồng tỏa ra quang mang màu lam, màu trắng, màu tím, nhưng mọi phiến vảy lại màu đỏ sẫm; trường long kêu vang, thân thể màu máu hóa thành một quang long, một con rồng phát ra hào quang bốn màu, nó hạ xuống với tốc độ cực nhanh, cả thân thể hóa thành một đạo thiểm điện tiếp xúc với trường kiếm của Liễu Dật, sức mạnh mãnh liệt lập tức tiến thẳng vào thân thể chàng.

Chung quanh thân thể chàng liền xuất hiện một tầng chân nguyên cường liệt, “ầm ầm”, mặt đất xuất hiện một rãnh nứt vòng tròn, thân thể Lôi Quân và Thất Nguyệt bị chấn bay đi.

Tu vi của Thất Nguyệt khá thấp, lại không đề kháng nên lúc bị chấn bay đã gần ngất đi, luồng lực to lớn đưa thân thể nàng bắn xuống dưới lôi đài, tấu xảo làm sao là Vũ Trầm Tinh lại đưa song thủ tiếp lấy, ôm chặt Thất Nguyệt, thấy nàng đã ngất xỉu, Vũ Trầm Tinh gật gù: “Các vị thúc thúc, chúng ta đưa nàng ta về có khi lấy được tin tức gì đó liên quan đến Đế quân, các vị thấy sao?”

Một lão nhân đứng sau đồng ý: “Cũng hay, chẳng qua…nữ tử này dường như có quan hệ mật thiết với gã mù trên lôi đài, thần sợ là sẽ có phiền hà đấy.”

Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật trên lôi đài, cười lạnh: “Ta thấy tên mù này thần trí không ổn định, chúng ta cứ mang nàng ta đi có ai mà biết được, đợi đến lúc hỏi xong cứ giết quách nàng ta thì ai biết do chúng ta làm.”

Lão nhân còn lại tán đồng: “Được, như vậy cũng tốt, chỉ cần chúng ta không để lại dấu vết.”

Vũ Trầm Tinh lại nhìn Liễu Dật, lạnh lùng buông tiếng cười khẩy rồi phất tay, hai thiếu niên đứng sau lưng tiến tới nhấc Thất Nguyệt lên, chớp mắt đã lẫn mất vào trong biển người ở Diệp La thành.

Lại nói Lôi Quân cũng bị đại lực chấn bay nhưng tu vi của y cao siêu, giơ ngang trường đao, tá lực búng người lên, thân thể bay ngược về phía sau, nháy mắt đã thoát khỏi vòng chiến, nhưng khi y hạ xuống đất thì kinh hãi vô cùng vì một thân ảnh màu đen đang đợi sẵn bên dưới.

Lôi Quân không thể tin nổi, bất giác đưa mắt nhìn về chỗ Liễu Dật đứng lúc nãy, chỉ thấy thân ảnh đen tuyền vẫn ở đó, đang dần dần tan mất, y suy xét kiểu gì cũng không chứng minh được tốc độ sao lại nhanh đến thế, ảnh tử còn chưa tan hết thì người đã hiện ra trước mắt. Lôi Quân ngây ra, có phần hoảng hốt, y dẫu sao cũng là quân chủ thân kinh bách chiến, vừa rơi xuống lập tức tá lực vung trường đao chém xuống đầu Liễu Dật, chớp mắt chân nguyên mãnh liệt của y đã tập trung trên thân đao, bạch quang trùm kín thân ảnh hắc y nhân phía dưới, chỉ thoáng chốc nữa thôi thanh đao sẽ chặt đôi gã hắc y nhân.

Một chút thời gian đó nhưng vĩnh viễn không thể đạt được, thân hình Liễu Dật khẽ uốn khúc, trường kiếm nhanh nhẹn quét ngang, một đạo kiếm quang đen ngòm xuyên qua thân thể Lôi Quân, “choang”, tiếng tra kiếm vào bao vang lên, thanh trường đao cách mi tâm Liễu Dật chừng một thốn thì bóng đen dao động thần tốc, thoát khỏi quỹ tích của lưỡi đao, bàn tay đen nhánh hữu lực tóm lấy cổ Lôi Quân, thân hình đang hạ xuống liền dừng lại trên không.

Cảm giác đau đớn lập tức truyền lên óc Lôi Quân, vùng bụng phảng phất như bị nhát kiếm xé toang, nếu không phải có khải giáp đặc thù chống đỡ thì y sớm đã bị chặt thành hai khúc, một cỗ sức mạnh mãnh liệt bóp lấy yết hầu, khiến y không thở nổi, nỗi đau đớn kịch liệt khiến cảm giác ngạt thở càng khó chịu, thoáng chốc Lôi Quân liền mất đi ý thức, hôn mê ngay.

Liễu Dật tiện tay quăng Lôi Quân đi, thân hình Lôi Quân vừa rời khỏi tay một sát na thì trường kiếm của chàng xuất thủ, nhưng vừa đưa khỏi đầu thì khựng lại, “bịch bịch”, tiếng chạm đất vang lên, âm thanh do hai người phát ra: Lôi Quân bị quăng xuống đất, còn Liễu Dật đang bạt kiếm không hiểu vì nguyên nhân gì cũng ngã xuống.

Trên lôi đài lại yên ắng, hai người đồng thời ngã xuống, những người phía dưới lôi đài còn chưa hiểu ất giáp gì thì trên không trung đã dần khôi phục lại như bình thường, gió nổi lên, mây đen cuồn cuộn che lấp tất cả, mấy giọt mưa rớt xuống, họ mới biết là trời mưa.

Từ phía dưới có bốn lão giả nhanh nhẹn bước lên, chính là bốn tùy tùng của Lôi Quân, đem y xuống lôi đài rồi đi khỏi đám đông, hướng ra phía ngoài Diệp La thành, nháy mắt đã biến mất trong mưa.

Lôi đài trống không, đao quang kiếm nhận lưu lại trên nền đá những vết sâu hoắm, những khối đá vỡ nát làm cho lôi đài lăng loạn vô cùng, hồng sắc huyết dịch dần dần bị nước mưa cuốn trôi, giữa khoảng trống rộng rãi nổi lên một thân ảnh màu đen và tiếng mưa rơi lộp độp.

Diệp La Bách Hoa truyền âm nói với Diệp La Kiếm Mộ: “Kiếm thúc thúc, khiêng y lên đi, rồi…kết thúc kén chồng, chắc không ai phản đối đâu.” Nói rồi quay người bước vào trong lầu.

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu, giương chiếc ô màu xanh, đứng lên nói: “Các vị, đa tạ đã đến, bất quá trường kén chồng này đến đây là kết thúc, không phải vì công chúa tuyển được ý trung nhân mà vì không thể tuyển được…nếu các vị anh hùng có ý, cứ đến Vô Lệ thành, lão phu sẽ thiết yến khoản đãi ở đó.”

Hiển nhiên, những người ở dưới lôi đài còn chưa hiểu được, nghe rõ lời Diệp La Kiếm Mộ, tuy trong lòng mỗi người không muốn trường kén chồng kết thúc như thế này nhưng họ không biết phải nói sao, hai đại cao thủ trên lôi đài đều song song hạ xuống, còn ai dám lên thi thố, mọi người dần dần giải tán.

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu, phẩy tay phải, nói với hai tên tớ trai bước ra: “Đưa y vào trong.”

Hai tên tớ trai đến bên Liễu Dật, nhấc chàng vào trong tòa lầu.

Mưa vẫn rơi, không khí băng lãnh khiến con người cảm thấy mát mẻ, lẫn với mùi thơm của bùn đất, của thảo mộc, giữa đất trời chỉ có tiếng mưa rơi, cảm giác thư sướng vì được tẩy trần, tất cả đều tự nhiên, an tĩnh như vậy khiến người ta có cảm giác vừa cô độc vừa hưởng thụ...

*****

Gian đại thính đó được bố trí hết sức bình thường, trong đại thính trống không, hai bên có hai hàng ghế quay mặt về hướng nam, ở giữa có treo da động vật, trong đại thính chỉ có hai người, một nữ tử và một lão giả, nữ tử mặc bạch y, thanh lệ thoát tục, đôi mắt đẹp đưa qua đưa lại dường như nói lên trí tuệ của nàng, lão giả chừng trên dưới thất tuần nhưng thân hình tráng kiện, tay trái cầm trường kiếm, chắc chắn không phải là người phàm.

Bạch y nữ tử nhẹ nhàng ngồi xuống: “Kiếm thúc thúc, thúc thấy người này thế nào?”

Nguyên lai hai người chính là Diệp La Bách Hoa và Diệp La Kiếm Mộ của Diệp La thị. Diệp La Kiếm Mộ chầm chậm ngồi xuống, trầm tư giây lát rồi lên tiếng: “Một người thật kì quái, tu vi của y rõ ràng cao hơn Lôi Quân, vì sao lại đồng thời ngã xuống với Lôi Quân.”

Diệp La Bách Hoa nói: “Nghe Lôi Quân nói, người này tựa hồ đến từ Nhân gian.”

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu: “Đúng thế, dường như còn có ân oán với Đế quân của Lam thị, không biết mục đích đến đây làm gì?”

Diệp La Bách Hoa lại nghĩ đến chuyện Liễu Dật cần một giọt lệ của nàng, cảm thấy hết sức kì quái, nhưng lập tức tâm niệm chuyển đổi: “Kiếm thúc thúc, thúc có từng nghe đến loại võ công nào có thể khiến người ta mất đi bản tính?”

Diệp La Kiếm Mộ lắc đầu, tỏ ra hiếu kì: “Cụ thể thì chưa nghe qua, nhưng thật sự có loại võ công đó, tu luyện càng cao thì ảnh hưởng đối với tâm tính càng sâu, đến lúc cuối cùng sẽ biến thành một người khác…Công chúa hỏi chuyện này là có ý gì?”

Diệp La Bách Hoa đáp: “Ta không rõ, chẳng qua ta cảm thấy người này hình như tu luyện một loại tâm pháp cao siêu phi thường, chân nguyên mãnh liệt vô cùng, lúc sau lại cảm thấy y mất đi thần trí, dường như không thể khống chế được bản thân, cuối cùng y đột nhiên mất đi chỗ dựa nào đó nên mới ngã xuống.”

Diệp La Kiếm Mộ đồng tình: “Tôi thấy thanh kiếm của y có quan hệ với loại võ công y luyện, nếu cứ tiếp tục tu luyện, thật khó lòng tưởng tượng được sẽ biến thành cái gì.”

Diệp La Bách Hoa tỏ vẻ đồng ý: “Kiếm thúc thúc nói rất đúng, vừa nãy tôi đã xem qua mạch tượng của y, trong thân thể y có một cỗ chân nguyên chạy lung tung, dường như…nó cũng có sinh mệnh, thật sự là một loại võ công tà quái.”

“Đúng đó, y dễ dàng phá giải được Ma vũ kĩ, loại người này không phải bạn tức là địch, công chúa định xử trí thế nào?” Diệp La Kiếm Mộ hỏi.

Diệp La Bách Hoa trầm ngâm: “Tôi muốn mang y về Vô Lệ thành, theo tình hình hiện tại của y, muốn cứu tỉnh trừ phi trấn áp được đạo chân nguyên trong thân thể, nhược bằng không, y vĩnh viễn không tỉnh lại.”

Diệp La Kiếm Mộ buột miệng: “Công chúa nói là cần phải giúp y?”

Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Đúng, bất quá…có tỉnh lại được hay không còn phải trông vào bản thân y, võ công của y có thể khiến y ngạo thị thiên hạ nhưng cũng khiến y có thể vĩnh viễn li khai thế giới này, thật là một thứ đáng sợ, chẳng lẽ bản thân y không biết loại võ công này đáng sợ như vậy ư?”

Diệp La Kiếm Mộ đứng dậy, nhìn ra ngoài song cửa, nhè nhẹ thở dài nói: “Có những chuyện biết mà vẫn phải làm, có lẽ y không có quyền lựa chọn, rõ ràng thấy trước mặt là vực sâu vạn trượng nhưng vẫn không ngừng bước tới, đó là tuyệt vọng…”

*****

Bóng người trắng toát xuất hiện trước mặt chàng, mỉm cười với chàng, cả thế giới không còn ai, chỉ có chàng và nàng, nhưng chàng không cảm thấy cô đơn, đã có nàng bầu bạn, nàng chính là hạnh phúc.

Song thân ảnh đó dần dần mơ hồ, càng lúc càng nhòe đi, chầm chậm trôi xa, Liễu Dật gầm lên để níu kéo nhưng vô dụng, chỉ còn lại một câu nói: “Đối mặt với những vô vọng nơi trần thế, thiếp vẫn có ba ngàn phiền não, trong cuộc chiến coi rẻ tình ái chân thật này, chàng là niềm quyến luyến của thiếp, thiếp nguyện ý, dù sinh dù diệt…”

Giọng nói xa dần, chậm chạp tan biến, chỉ còn lại niềm ân hận, cả thế giới không còn màu sắc nữa, biến thành hắc ám, Liễu Dật gào lớn: “Không.” Vừa gào lên chàng dường như cảm thấy mình có thể cử động, từ trong giấc mộng quay về hiện thực, thình lình phát hiện rằng tay mình đang nắm lấy vật gì đó, chàng không nghĩ ngợi gì, thu tay lại ngay.

Một giọng nói hết sức lọt tai vang lên: “Công tử tỉnh rồi.”

Liễu Dật không trả lời, cảm giác như mình đang ở trên một chiếc xe, có thể nghe thấy tiếng yêu thú di chuyển và tiếng gió chung quanh, chiếc xe rất vững, tịnh không lúc lắc, nhưng chàng nhanh chóng cảm thấy trong thân thể nôn nao, ham muốn chém giết ngập ngụa toàn thân, theo ý thức tay trái nắm lấy trường kiếm.

Mùi hương bách hợp thoang thoảng lan tỏa, lòng chàng nhẹ nhõm hẳn, giọng nói lọt tai lại vang lên: “Tiên sinh chẳng lẽ không biết mình đang luyện loại võ công có thể khiến người ta điên cuồng?”

Liễu Dật lắng nghe giọng nói ngọt ngào, đương nhiên chàng hiểu ý người đó ám chỉ tầng thứ mười ba ma công - sát lục chi tâm khi luyện thành sẽ có ngày gặp phải tác dụng phản ngược của tâm pháp, bị sát lục chi tâm vùi lấp, trở thành một công cụ sát nhân, nhưng chàng vẫn phải luyện, chỉ không nghĩ rằng ngày đó lại đến sớm thế.

Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp là hi vọng duy nhất của chàng, vì thế chàng không thể dừng lại, tu thành tầng thứ mười ba, sát lục chi tâm của Diệt thế tầng, tốc độ hấp thu hỗn độn chi khí của Lan Nhĩ Phi Na Thanh càng lúc càng nhanh, mỗi giờ mỗi khắc đều không gián đoạn, chân nguyên tất nhiên cũng mạnh dần, nhưng chàng cũng tiến dần về phía bờ vực nhập ma, lúc đó chàng không thể nào quay đầu, trở thành sát lục ma vương.

Liễu Dật áp chế chân lực chực bộc phát trong thân thể, lên tiếng: “Biết rồi thì sao?”

Cự li giữa chàng và Diệp La Bách Hoa không xa, nàng ngồi đối diện với chàng, trả lời: “Chỉ kì quái một chút mà thôi, tiên sinh thế này chẳng lẽ không thấy cái giá phải trả quá đắt sao? Tất nhiên tiên sinh có thể sử dụng ma công này để thực hiện nguyện vọng nhưng tiên sinh vĩnh viễn không thể hưởng thụ kết quả.”

Liễu Dật cố gắng áp chế chân nguyên chực bộc phát, chàng biết nếu không áp chế được, chớp mắt thôi sẽ bị sát lục chi tâm thôn tính, nhưng vẫn gắng nói: “Không biết, bởi vì còn những việc quan trọng hơn sinh mệnh.”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu, hỏi với vẻ khó hiểu: “Còn có thứ quan trọng hơn sinh mạng ư?”

Liễu Dật vốn định tiếp tục trả lời, nhưng thình lình cảm thấy trời xoay đất chuyển rồi không còn tri giác nữa, Diệp La Bách Hoa nhìn chàng ngã xuống, tự nói với mình: “Tôi có thể giúp huynh tỉnh lại nhưng nếu huynh còn tiếp tục tu luyện ma công này, rồi sẽ sa vào cảnh vạn kiếp bất phục …”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play