Một cốc cà phê, hương thơm vị đậm, một điếu thuốc lá, chầm chậm tỏa khói mịt mờ quanh mình.
Cả thế giới trong trẻo là thế lại như phủ một tấm màng mỏng bàng bạc, mọi quá trình cũng tương tự, hệt như kiểu thuốc lá cần có lửa vậy.
Phong Đô Quỷ Thành, từ khi Cửu U Ma Thần tỉnh lại nơi đây đã thành một tòa thành chết, âm u khủng khiếp, không có người cư trú, nhưng hiện giờ đã khác, không rõ vì nguyên nhân gì, cả tòa thành đèn đuốc sáng trưng, an tĩnh đến nghẹt thở.
Gió nhẹ lướt qua nhai đạo, lá khô bị cuốn tung lên cao, trong cơn gió mấy chiếc mộc bổng dựng đứng đổ gục xuống mặt đất, phát ra âm thanh bồm bộp, càng lộ rõ vẻ quỷ dị của tòa thành.
Không sai, lúc này Phong Đô Quỷ Thành do thập đại môn phái của Ám chi ma đạo và Nhân gian chính đạo chiếm lĩnh, nguyên nhân chỉ có một: đoạt lấy Thiên Chi Chương để trở thành thủ lĩnh chân chính. Tòa thành quá lớn nên thập đại môn phái phân tán, có thể họ cố ý phân tán, ai mà biết được Thiên Chi Chương có khả năng xuất hiện ở đâu, nên ai lại ngu xuẩn đến mức ở cùng một chỗ với các môn phái khác?
Đó là một gian phòng đổ nát, cửa giả, chấn song đều không còn, tọa lạc tại góc xa nhất phía đông bắc tòa thành, nơi này tối tăm, ngoài cửa có mười đệ tử Ma môn đứng gác, trong phòng đèn đuốc sáng rực, một người đang ngồi bên chiếc bàn, là Ma môn thủ lĩnh Ngạo Thiên.
Thanh kiếm của Ngạo Thiên dựng bên cạnh chân, Ma môn tứ đại hộ pháp đứng sau lưng, lúc đó lão nhắm hờ mắt, dường như đang suy xét chuyện gì đó, đột nhiên mở bừng mắt nói với vẻ nghi vấn: “Ta cứ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn…”
Hộ pháp Vi Phong đứng sau lên tiếng: “Môn chủ thấy có chỗ nào không ổn?”
Ngạo Thiên nói tiếp: “Căn cứ vào tin tức hiện tại, chính đạo chỉ có Phật môn cùng Thanh Âm Nhã Các không dự tranh đoạt, còn lại các môn phái khác đều đến, cần nhớ rằng Thiên Chi Chương là tuyệt thế tâm pháp do Thần sáng tạo, có đạo lí gì mà họ không đến?”
Vi Phong nói tiếp: “Thanh Âm Nhã Các này từ lâu không hỏi đến chuyện trong giang hồ, đối với Thiên Chi Chương họ có thể không đến tranh đoạt, còn đám lừa trọc Phật môn, thần nghĩ cũng vậy thôi.”
Ngạo Thiên chậm chạp đứng dậy, nhìn qua song cửa lên nhai đạo tối tăm ở bên ngoài, lắc đầu thốt: “Ta không nói đến hai môn phái của chính đạo mà là Minh giới Thiên Cực Tinh Cung, lần trước ở Phù Hoa Sơn Trang, Đế quân của Thiên Cực Tinh Cung đã dùng tay không mà phá được song kiếm của Thiên Long, kẻ này chắc chắn nguy hiểm.”
Vi Phong thoáng nghĩ rồi nói tiếp: “Nếu theo như môn chủ nói, thực lực của Thiên Cực Tinh Cung mạnh như thế, sao lại không đến tranh đoạt Thiên Chi Chương?”
Ngạo Thiên gật đầu: “Ta lo chính là điểm này.”
Vi Phong lại suy nghĩ, đột nhiên nói: “Chả lẽ Thiên Chi Chương là giả? Hoặc người của Thiên Cực Tinh Cung có thủ đoạn nào đó chăng?”
Ngạo Thiên vẫn lắc đầu: “Thiên Chi Chương này chúng ta đã thấy qua, ta khẳng định tuyệt đối không giả, chẳng qua đối với Thiên Cực Tinh Cung ta vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân. Cảm giác chung là…sự tình không hề giản đơn.”
Vi Phong gật đầu, sa vào trầm tư, cả gian phòng lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Dưới ánh nguyệt quang, cả Phong Đô Quỷ Thành tràn đầy nét quỷ dị không nói thành lời, vào lúc đó, ba đạo nhân ảnh từ trong vùng sáng bạc lặng lẽ hạ xuống, dừng lại trong một góc tối, chính là địa điểm của Ma môn, nhanh nhẹn quan sát động tĩnh chung quanh.
Liễu Dật truyền âm hỏi Lang Vương: “Lão sư, dường như…nơi đây quá bình tĩnh, không có vẻ gì là một vùng huyết tinh như lời ông.”
Lang Vương gật đầu, cũng truyền âm đáp: “Vâng, quả có chỗ không đúng, khả năng trường tranh đoạt đã kết thúc rồi, chiếu theo tình hình, Thiên Chi Chương chắc sẽ rơi ở một chỗ nào đó nên đám thủ lĩnh này đang đợi.”
Liễu Dật tiếp tục truyền âm: “Ừ, nếu thật sự đúng vậy thì chúng ta phải làm sao, tiếp tục đợi hay là bắt đầu hạ thủ?”
Lang Vương lắc đầu: “Không thể nóng ruột được, thần nghĩ chúng ta cứ tiếp tục chờ, tuy Ma tộc tứ đại môn phái hiện tạo không ở cùng một chỗ nhưng nếu chúng ta kinh động bọn họ, thần sợ…đến lúc họ tụ lại quần công, chúng ta e là phải cực khổ.”
Liễu Dật gật đầu, lúc đó thì âm thanh một trận gió động truyền vào tai chàng, nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh thấy trên đỉnh căn phòng cách đó sáu chục trượng có một người, trường sam lam sẫm, trường đao giắt xéo đang phi hành rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.
Liễu Dật buột miệng thốt: “Là y.”
Lang Vương quay đầu lại, không thấy ai bèn truyền âm hỏi: “Là ai vậy?”
Liễu Dật đáp: “Là Minh giới Lam Ảnh, nếu ta đoán không sai thì Cửu U Ma Thần nhất định lợi dụng y, mục tiêu của y nhắm vào Nhân gian chính đạo.”
Lang Vương nghe xong, biến hẳn sắc mặt, nói: “Thần thấy trong đó nhất định có âm mưu to lớn, sau khi các môn phái trong tam giới biến mất, chỉ còn lại Ma giới và Minh giới cùng những kẻ đứng ngoài cuộc là Thần giới và Quỷ tộc thần bí, xem ra chúng ta phải hết sức cẩn thận.”
Liễu Dật đồng tình: “Lam Ảnh dám đơn thân đến đây, ta thấy chắc y có lòng tin thu phục được Nhân gian chính đạo.”
Lang Vương thoáng nghĩ rồi đáp lời: “Kì thực…Ma chủ không biết đó thôi, Minh giới này là một thế giới ngoài tam giới, tu vi của người trong thế giới đó thoát li khỏi tam giới, hoàn toàn đạt đến một tầm cao khác, họ không đơn thuần chuyên tu theo hướng ở tam giới mà chú trọng hơn đến việc phối hợp nhân, thú; tu vi của Lam Ảnh dù ở Minh giới hay Nhân giới đều được coi là cao thủ.”
Liễu Dật dường như hơi kinh ngạc, nếu người Minh giới thật sự lợi hại như vậy thì Thần giới còn đến thế nào? Vấn đề chàng lo lắng nhất rốt cuộc trở thành một khối đá đè nặng tâm tưởng. Nhưng chàng sao biết được rằng Minh giới cùng Thần giới xuất hiện cùng lúc, tu vi ở Minh giới chỉ sánh được với mức thấp ở Thần giới, do đó lo lắng của chàng là thừa.
Lang Vương nói tiếp: “Tuy Bàn Cổ khai sáng tam giới nhưng đằng sau đó còn có một bí mật to lớn, một bí mật thiên ngoại thiên mà chỉ có Thần giới cùng lục đại thủ hộ thần thú chúng tôi biết được.”
Liễu Dật hỏi ngay: “Thiên ngoại thiên? Bí mật thiên ngoại thiên? Là gì vậy?”
Liễu Dật định tiếp tục truy vấn Lang Vương thì một đạo hào quang tím đen từ trong Phong Đô Quỷ Thành bay vút lên trời, kéo theo một dải quang mang, liền đó bay về hướng chàng đứng.
Phong Đô Quỷ Thành tức khắc từ bình tĩnh biến thành sôi sục, những người đang ở trong nhà đều lao ra với tốc độ nhanh nhất, không quan tâm đến liên minh gì đó, bằng tốc độ cực hạn tế khởi kiếm trên tay, ngự kiếm truy theo quả cầu tím đen. Dưới ánh trăng bàng bạc, một đám mây người đen đặc bay loạn xạ trên không, va đập lung tung.
Lang Vương ngẩng đầu, nói gấp: “Không ổn rồi, nhất định Thiên Chi Chương cảm giác được khí tức của Ma chủ mới bay đến hướng này, Ma chủ mau phong bế tĩnh mạch.”
Liễu Dật gật đầu, nhanh chóng phong bế khí tức trong mình, lập tức quả cầu tựa hồ không còn động lực, từ trên không trung hạ xuống. Chớp mắt, cả đám người lao vào nhau như ong về tổ, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí va chạm vang lên.
Liễu Dật có thể nhìn rõ ràng những ai ở trong đám đông, đương nhiên Ngạo Thiên có tham gia tranh đoạt.
Chàng toan lao tới, Lang Vương liền níu tay chàng nói: “Ma chủ đợi đã, cơ hội còn chưa đến.”
Chàng định tâm lại, lặng lẽ đứng trong bóng tối quan sát.
Người trong chính, ma lưỡng đạo cứ thế chiến đấu, đột nhiên một thân ảnh đen tuyền ngự kiếm đằng không bay lên, bay thẳng ra phía ngoài. Lúc đó, trường đấu đá phía sau vẫn tiếp diễn, dường như trong cơn hỗn loạn căn bản không thể nhìn rõ người nào thoát đi, nhờ vào sự phối hợp chặt chẽ của những người khác khiến người thoát đi không bị phát hiện.
Dưới ánh trăng bàng bạc, Liễu Dật có thể nhìn rõ ràng, người thoát đi là Ma môn môn chủ Ngạo Thiên, chàng nói: “Lão sư, ông ở lại đây quan sát, ta phải giải quyết Ngạo Thiên.”
Lang Vương thình lình giữ tay chàng lại, nói tiếp: “Ma chủ…Thất Nguyệt là con gái Ngạo Thiên, tôi thấy…”
Liễu Dật gật đầu: “Lão sư, ta hiểu mà.” Nói rồi, chàng tế khởi Bi Mộng Kiếm, một đạo hắc quang lẫn vào không trung, tóc trắng phất phơ, chàng truy theo chiếc bóng thoát li khỏi vòng chiến.
Dưới ánh trăng, chàng thực lòng hiểu hết? Chàng biết phải làm gì chăng? Ngạo Thiên là cừu nhân của chàng, cừu nhân trong cả đời trước và kiếp này nhưng con gái lão lại thiện lương như thế, hiện giờ chàng nên làm sao? Không ngờ là Lang Vương cẩn thận đến vậy, nhưng chung quy lại hiện thực chứng minh rằng cái gì phải đến sẽ đến, chàng có hiểu được không?
Lại nói đến nhân ảnh thoát li khỏi vòng chiến, chính là Ngạo Thiên, lúc ở trong căn nhà, ông ta đã thảo ra một kế hoạch, lão biết bằng vào tầng thứ 12 của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, Thiên Chi Chương tuyệt đối là của mình nên vừa đoạt được đã sai tứ đại hộ pháp toàn lực tạo ra hỗn loạn yểm hộ lão li khai.
Mọi thứ đều theo kế hoạch, dường như khá viên mãn nhưng tất cả lại bị Liễu Dật nhận ra, lúc đó Ngạo Thiên làm sao biết được lão đang bị Ma giới chủ nhân chăm chú theo dõi. Thấy không ai bám theo, lão liên tục chuyển hướng quanh co rồi hạ xuống một khu rừng rậm rạp.
Lão nhìn quanh, xác định thấy không có ai bèn lục lọi trong ngực, móc ra một viên ngọc màu tím đen, đột nhiên buông ra một tràng cười cuồng dại, tiếng cười vang dội khắp khu rừng già, cuối cùng cũng lấy được Thiên Chi Chương do Thần sáng tạo ra, thêm vật này vào Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, còn có ai dám tranh thiên hạ này với ông ta?
Mọi việc đều nằm trong dự liệu nhưng lão vừa cười lên thì viên ngọc đột nhiên lấp lóe, bay vụt đi, hướng về khu rừng, chớp mắt đã lẫn mất vào trong rừng.
Ngạo Thiên kinh hoảng, thuận tay tế kiếm đuổi theo, vào lúc đó từ sau lưng vọng đến một giọng nói băng lãnh: “Không cần đuổi theo, ngươi luyện Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, có tác dụng bài xích với Thiên Chi Chương, vĩnh viễn không thể đạt được nó.”
Ngạo Thiên quay phắt lại, ông ta càng kinh hoảng vì có người đến sau lưng mà bản thân không phát hiện được, cũng không nhận ra vị trí của đối phương, chỉ hướng về phía phát ra âm thanh nói: “Là ai? Ra đi.”
Dưới ánh trăng, một nam tử hắc y bạch phát từ gốc cây phía sau bước ra, đôi mắt lấp lánh hồng quang.
“Là ngươi?” Ngạo Thiên bất giác thoái lùi một bước, tuy ở đây ánh sáng lờ mờ nhưng trang phục ấy, thân ảnh và ánh mắt ấy, lão có thể khẳng định người trước mắt là Ma giới chủ nhân đã bị ông ta cướp đoạt trí nhớ và võ công.
Ngạo Thiên thu liễu tâm thần, nói: “Nói mục đích của ngươi ra đi.” Dẫu sao lão cũng là nhất đại thủ lĩnh, bao năm tháng chinh chiến trên giang hồ khiến lão có thể lãnh tĩnh lại rất nhanh, chỉ một câu đã đi thẳng vào đề.
Liễu Dật đáp: “Báo cừu.” Hai từ đơn giản tự nói lên mục đích của chàng.
Ngạo Thiên thình lình cười như phát cuồng: “Ha ha, bằng vào ngươi sao, ngươi không biết là ta đã dung nhập tầng thứ 12 Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp vào trong thân thể rồi sao?”
Liễu Dật tịnh không thấy buồn cười, chỉ tiếp tục nói: “Câu đầu tiên ta nói với ngươi là gì? Chả lẽ ngươi đã quên?”
Ngạo Thiên liền bị Liễu Dật đề tỉnh, nhớ lại lúc trước chàng giải thích vì sao lão không thể có được Thiên Chi Chương, hơn nữa lão hiểu rất rõ tu vi của mình, hiện tại nam tử này lẳng lặng xuất hiện trước mặt, hiển nhiên y có đủ thực lực để báo cừu.
Lão dường như hơi bối rối, lắc đầu: “Không thể nào, ta không tin…”
Liễu Dật cuối cùng cũng cười lạnh lẽo: “Chuyện trên đời này ngươi chưa thấy còn nhiều lắm, không gì là không thể đâu, bạt kiếm đi.”
Nỗi sợ rốt cuộc cũng thâm nhiễm vào lòng Ngạo Thiên, kế hoạch của lão lẽ ra là hoàn mĩ nhưng không tính tới biến hóa trước mắt, kẻ bị phế đi cả võ công và kí ức lại xuất hiện trước mặt như kì tích, hình như còn mạnh mẽ hơn.
Liễu Dật nhìn Ngạo Thiên nói: “Ngoài ra, ta có thể báo cho ngươi biết là Ma tộc tứ đại môn phái đã bị đốt thành tro tàn, trong tam giới không còn cái gọi là Tứ đại môn phái, ngươi giờ không còn đường để đi nữa rồi.”
Ngạo Thiên lắng nghe lời của Liễu Dật, cố gắng quan sát chàng xem là thật hay giả, đột nhiên ông ta bật cười: “Ha ha, không thể nào, Ma môn có vạn cổ khô long thủ hộ, không thể xảy ra chuyện được.”
Liễu Dật chậm rãi nói tiếp: “Ngươi nói đến con rồng chết bằng xương đó hả? Đã bị Long Hoàng của ta đập nát sọ rồi.”
Ngạo Thiên thoái lui liền mấy bước, lão chỉ biết rằng Ma môn và Quỷ tộc có khế ước, còn con quái vật trong khế ước hình dạng như thế nào chưa từng thấy qua, giờ kẻ đứng trước mặt khơi khơi nói rõ ràng về con quái vật đó, như vậy đến tám, chín phần mười là thật rồi.
Liễu Dật nhẹ nhàng tuốt Bi Mộng Kiếm, nhìn thẳng vào Ngạo Thiên nói: “Ngươi hết cơ hội rồi.” Kiếm của chàng chỉ vào Ngạo Thiên, toàn bộ thân kiếm phát ra hào quang bốn màu, liền đó dưới sự vận hành của chân nguyên, hào quang bốn màu hóa thành bốn long ảnh.
Ngạo Thiên tự nhiên được tính là nhất đại cao thủ, đối phương vừa xuất thủ liền biết ngay là nhân vật vô cùng khó chơi, thanh kiếm đó…dường như không tầm thường, hiện giờ lão không còn chọn lựa nào khác, trừ phi giết được kẻ này không thì đừng mong thoát khỏi đây.
Ngạo Thiên không hề thực hiện động tác kinh dị nào, lí trí bảo rằng hãy bạt kiếm…Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tầng thứ 12 vận hành, chân nguyên mãnh liệt chớp mắt đã quán thâu toàn thân, phát ra lục quang, chung quanh người lão giông gió cuộn lên.
Thanh kiếm của Liễu Dật lúc này hơi xiên xiên, chàng đột nhiên cười vang, nụ cười điên cuồng, ngập ngụa sát lục, cuồng vọng, không khớp với nỗi bi thương thể hiện trong đó, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp trực tiếp đề thăng đến tầng tối cao, Diệt thế tầng, từ thân thể chàng phát ra sát lục chi tâm cùng hồng quang, toàn bộ thinh không bị ma khí mãnh liệt bao trùm trong nháy mắt, giông gió lại cuộn lên.
Dưới ánh huyết quang, mái tóc bạc của chàng dựng đứng, hắc y phất phới, ánh mắt màu máu chằm chằm nhìn Ngạo Thiên, chàng không động đậy nhưng sát ý mãnh liệt ngập cả không gian, chim thú trong rừng đều vội vàng chạy trốn, tất cả nói lên sức mạnh khủng khiếp của Chân ma.
Đột nhiên, Ngạo Thiên cảm thấy mình căn bản không có năng lực giết nổi kẻ đứng trước mặt, trong mắt y, lão biến thành vô cùng nhỏ nhoi, tầng thứ 12 Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp bị sát ý ngập ngụa không gian làm cho dần dần tan đi. Ông ta dường như phát cuồng, lại tập trung chân nguyên một lần nữa, trường kiếm xuất ra một đạo kiếm khí, xạ thẳng vào Liễu Dật.
Nhìn giống như kiếm khí bình thường nhưng do tầng 12 Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp thôi động liền trở thành lăng lệ, cương mãnh, toan lấy thủ cấp của Liễu Dật. Khi kiếm khi đến gần, chàng mới dụng song thủ nắm chặt kiếm, đưa ngang trước mặt, “choang”, âm thanh va chạm vang lên, chàng đã xuất thủ.
Thân thể chàng xoay vòng 360 độ, mượn lực kẻ khác xuất ra một đạo quang nhận xạ vào Ngạo Thiên. Chàng tịnh không đình chỉ, trường kiếm từ trên cao vạch xuống, một tiếng “soảng” vang lên, là tiếng kiếm tra vào bao.
Ngạo Thiên song thủ nắm chặt kiếm, dùng chân nguyên tối cường thôi động lên thân kiếm, cố gắng chống đỡ bạch quang, “choang”, âm thanh binh khi chạm nhau vang vọng.
Do tác dụng của đại lực, thân thể Ngạo Thiên nhanh chóng lùi lại, lùi liền ba trượng mới miễn cưỡng đứng lại được, trên mặt đất lưu lại dấu ấn sâu hoắm. Lão không hiểu tại sao đối phương đột nhiên thu kiếm lại nhưng đó là một cơ hội tuyệt vời, lão không hề do dự đem Lan Nhĩ Phi Na Thanh xuất ra kiếm ý tối cao Thị Thần Thức, quyết định giáng cho đối phương một kích tối hậu, đúng lúc đó thì “bịch”, dường như là thứ gì đó rơi xuống thì phải?
Vốn sinh tử chỉ trong chớp mắt, Ngạo Thiên không nên phân thần để nghe âm thanh nọ, âm thanh vừa vang lên, nửa thân thể bên hữu của ông ta đột nhiên lệch đi, một nỗi đau kịch liệt truyền lên óc, một nỗi đau mà đời này kiếp này chưa từng trải qua, liền đó lão ngã xuống…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT