Những tham lam, dục vọng của nhân loại khiến cho chiến tranh liên miên xảy ra, rồi lại lần lượt tắt lụi, ngàn vạn năm nay có bao nhiêu người đã bị cuốn vào những việc ngu xuẩn này nhỉ? Đều nói là danh lợi như phù vân nhưng có mấy người thật sự qua khỏi khảo nghiệm của phù vân? Ta vốn vô tâm nhưng làm sao chống được số mệnh biến đổi.

Hồng vân trên không cuồn cuộn phủ ngập đất trời, từng trận gió cuồng nộ phát ra tiếng rít thê thảm, phảng phất như lời tuyên bố chiến tranh đã bắt đầu, Nhân gian đã đến lúc luân lạc… Hồng vân càng tụ càng dày đặc, cơ hồ sà thấp xuống sát đầu mọi người, sát ý cường liệt khuếch tán ra khắp đại điện Ma môn, cung điện đen ngòm qua ánh xạ của hồng vân biến thành màu máu.

Kì, Lân tế xuất bảo kiếm, sáu người trông cửa chớp mắt đã bị tiêu diệt sạch sẽ, tu vi của Kì, Lân không thấp hơn Lang Vương, hoàn toàn ngang cơ với bất kì nhân vật cỡ hộ pháp, trưởng lão, thâm chí có thể sánh với cả những nhân vật cỡ môn chủ, do đó mấy lâu la gác cửa làm sao mà sống sót được dưới kiếm bọn họ.

Một chốc sau, Kì, Lân dẫn 100 kiếm giả tiến vào bên trong, bất quá vừa tiến vào dường như đã động chạm đến trận pháp phòng ngự khiến cho cả cung điện sáng rực lên.

Ngạo Thiên tuy đem theo hết những tinh anh trong môn phái nhưng Ma môn nói sao cũng là đệ nhất môn phái của Ma đạo, thế lực hùng mạnh không thể coi thường, chớp mắt sau khi cung điện sáng lên, ít nhất cũng phải hơn 1000 kiếm thủ từ bên trong xông ra, sức mạnh hai bên cách biệt quá xa nên 100 kiếm thủ của Vĩnh Hằng Chi Thành bị vây ráp.

Giao chiến đông người so với giao chiến một đối một khác nhau rất xa, ở đây tu vi của bạn có cao cũng làm sao mà chống nổi hơn ngàn cây phi kiếm? Hơn nữa, tốc độ, góc độ, phương hướng của phi kiếm hoàn toàn khác nhau. Trong trường hỗn chiến rất khó phát huy chiêu thức, do đó Kì, Lân hoàn toàn nhờ vào tu vi cao mà lách qua lách lại trong đám đông.

100 kiếm giả cố hết sức chẳng qua song phương chênh nhau quá lớn khiến Vĩnh Hằng Chi Thành nhanh chóng rơi vào hạ phong, dường như trong cơn hỗn loạn này họ chỉ chia nhau gồng lên mà chống đỡ. Từ bên trong cung điện, kiếm giả Ma môn càng lúc càng lúc càng nhiều hơn, nếu nói rằng hiện giờ Ma môn có đến ba ngàn người cũng hoàn toàn có khả năng.

Giữa cảnh hỗn loạn, liên tục có người ngã xuống, phát ra những tiếng kêu thảm khốc, máu hồng chảy thành sông, thi thể gãy nát chất cao như núi, kiếm giả của Vĩnh Hằng Chi Thành vừa phải chống đỡ vừa bị bức lùi, chỉ có Kì, Lân nhờ vào tu vi cao liều mạng chém giết.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Liễu Dật buông ra một tràng cười, dường như chàng nhìn thấy thảm kịch gia đình hồi 25 năm trước, nào gió lạnh, nào mưa máu, nào thi thể như ngọn lửa thiêu đốt lòng chàng, mắt chàng không ngừng phát ra hồng quang, mái tóc bạc vũ động cuồng loạn, những bi thương, cừu hận của chàng lúc này đều được sát lục chi tâm mở tung.

Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tầng thứ 13 theo ý niệm dâng lên, trên thân kiếm phát ra hào quang đỏ tía, tâm pháp không ngừng đề thăng, quanh người xuất hiện quang mang đỏ như màu máu, chàng tuốt Bi Mộng Kiếm đã được dung hóa ra, mang theo Long Hoàng bị trớ chú, dùng Nhược thủy vô hành chi thức xông vào đám đông, vận dụng tín niệm của Long Huy khiến chàng nhìn thấy một khoảng không thuộc về bản thân chàng.

Liễu Dật lúc này hoàn toàn buông thả theo sát lục chi tâm, thanh kiếm của chàng vô thức, bằng vào tâm pháp cộng thêm linh tính của Bi Mộng Kiếm mà khống chế, trong phạm vi một trượng quanh người chàng phát ra hào quang đỏ tía, nhiệt khí khiến cho những người đứng gần bị dung hóa thành bụi đất, người Ma môn lập tức nhận ra rằng hào quang này lợi hại, mỗi người đều cố gắng tránh qua một bên xạ phi kiếm vào.

Thân kiếm được quán thâu chân nguyên bạo liệt, long ảnh của bốn con thần long hỗ trợ cho hộ thân cương khí, nhiệt khí hóa thành Long Viêm, ba con thần long còn lại quấn quanh thân thể Liễu Dật, tuy nhiệt độ trong phạm vi một trượng không cao nhưng bốn con thần long có thể đập nát mọi thứ.

Chàng từng bước tiến lên, mỗi bước lại xuất ra vô số chiêu kiếm, mỗi nhát kiếm đều có người gục ngã, dưới chân là máu tươi, con đường chàng đi do thi thể chất lại mà thành, sát lục chi tâm từng chút, từng chút thôn tính, đưa chàng trở thành một Niết nhân chân chính.

Cùng với hồng vân dày mịt, lửa điện trắng xóa liên tục lóe sáng trên thinh không, hai mắt Liễu Dật hiện giờ đỏ ngầu, thân thể và kiếm của chàng ướt đẫm máu tươi, chàng phải giết, giết hết những kẻ phản kháng, cứ thế thanh kiếm vũ động ào ạt, không biết bao nhiêu tiếng kêu thảm thiết vang lên, rốt cuộc chàng cũng đạp qua thi thể tiến tới đại điện của Ma môn.

Vẫn còn có người không ngừng chạy ra nhưng nhìn thấy một kẻ toàn thân đẫm máu đều quay đầu chạy loạn xạ không thành đường lối gì cả giống như một đàn nhặng xanh, những kẻ nào vận khí không tốt, xuất hiện trước mặt chàng đều đi trên một con đường: xuống hoàng tuyền.

Lúc đó Kì, Lân mới đưa số kiếm giả còn lại tiến vào, Liễu Dật đảo mắt nhìn bốn phía rồi nói: “Các vị tìm một vòng, kẻ nào thuận thì tha, giết hết toàn bộ những kẻ phản kháng, sau đó cho một mồi lửa đốt sạch.” Chàng không còn chút gì của một thư sinh ôn nhu, lời lẽ lãnh khốc, vô tình, giống như tử thần nơi địa ngục, nắm trong tay sinh mệnh của mọi người.

“Vâng, Ma chủ.” Kì, Lân nhanh chóng đem theo những kiếm giả sống sót tiến vào hậu điện, bắt đầu lục lọi tàn dư. Liễu Dật không động đậy, chàng biết rằng Ma tộc và Quỷ tộc từng có một khế ước, hai tộc đời đời kiếp kiếp là hữu hảo, khi Ma tộc gặp nguy nan Quỷ tộc sẽ xuất thủ tương trợ, đó là nguyên nhân Cửu U Ma Thần lại lợi dụng chàng để tiêu diệt Ma tộc, tất nhiên lúc này Quỷ tộc không đến trợ giúp cho Ma tộc.

Nhưng khế ước vẫn tồn tại, chàng từng làm môn chủ Ma môn nên tự nhiên biết được đó thực ra là một lời trớ chú, Ma tộc và Quỷ tộc từng phong ấn một quái vật mãnh liệt vào trong trớ chú, họ đã dự liệu rằng có một ngày Quỷ tộc không thể đến cứu viện kịp thời thì con quái vật này được tinh huyết giải khai khỏi lời trớ chú ác độc, đến bảo hộ cung điện.

Khi cung điện này gặp nguy hiểm, quái vật sẽ xuất hiện, tàn hủy mọi thứ, vì vậy chàng chờ đợi, nếu không giết được nó, vĩnh viễn không thể phá hủy nổi cung điện, nhưng con quái vật này là giống gì ngàn vạn năm nay không ai biết, vì Ma tộc chưa từng gặp phải tao ngộ như lần này.

Khói mù phiêu tán, toàn bộ hậu viện đại điện sáng bừng lên, ánh lửa ngập trời. Liễu Dật vẫn bình tĩnh chờ đợi, con quái vật trong khế ước nhất định xuất hiện ngăn trở, nên chàng đợi để triệt để diệt trừ Ma tộc.

Thời gian chờ đợi đằng đẵng trôi đi, hỏa diễm lan ra, đột nhiên cả tòa cung điện bắt đầu rung lên, trên bức tường trước trước mặt Liễu Dật lấp lóe một đạo hồng quang, liền đó một long ảnh hiện lên trên bức tường đen nhánh, hồng quang trong mắt chàng lóe lên, trong lòng gợn sóng, long ảnh này là…Long Hoàng? Lẽ nào lại có khả năng quái vật bị trớ chú trong khế ước cả ngàn vạn năm nay là Long Hoàng, không, không phải.

Chàng lập tức phản ứng, Long Hoàng chân chính đã sống lại trong cây kiếm của mình, thành một bộ phận của Bi Mộng Kiếm, mà…long ảnh trên tường chắc chỉ là thân xác bên ngoài bị nguyền bằng lời trớ chú ác độc. Long Hoàng khi sa cơ đã bỏ đi nhục thân, đem hết sức mạnh, ý chí, linh hồn của nó hóa thành Bi Mộng Kiếm, thứ gửi lại chỉ là thân xác bị trớ chú.

Hồng long trên tường phát ra quang mang chói mắt khiến người ta không thể nào nhìn được chung quanh, toàn thể không gian phảng phất như bị quang mang bao trùm, dù tu vi của Liễu Dật cực cao cũng không thể nhìn xuyên qua quang mang.

Quang mang dần tan đi, một tiếng kêu vang lên lanh lảnh, long ảnh trên tường bay lên trên trời, kinh ngạc là cảm giác đầu tiên truyền vào đầu óc chàng khi ánh mắt chàng mới tiếp xúc với long ảnh, thân ảnh đó rõ ràng là Long Hoàng, một con rồng bằng xương (cốt long), từ thân thể, tứ trảo đến chiếc sừng trên đầu toàn bộ do những khúc xương trắng ởn tạo thành, hai mắt nó tươi hồng như màu máu, trùng trùng sát khí.

Chàng thoái lui liền mấy bước, một mặt quan sát động tĩnh của cốt long trong đại điện, một mặt suy xét nguyên nhân, đột nhiên chàng minh bạch được lời trớ chú ác độc này. Ngàn vạn năm trước, Quỷ tộc có được thân thể của Long Hoàng, đã yểm lời trớ chú độc ác nhất xuống thân thể đó, cốt long hiện giờ do sức mạnh của trớ chú khống chế, bản thân nó tịnh không có sinh mệnh.

Tay trái chàng nhanh nhẹn nắm chặt thân Bi Mộng Kiếm, tay phải lại buông xuôi xuống, tuy tư thế khởi kiếm này nhìn thì không tự nhiên chút nào song đó là góc độ xuất kiếm tốt nhất, nhanh nhất.

Cốt long kêu lên lảnh lót rồi phát động thế công, cả thân thể nhanh chóng bay vụt tới bổ xuống, tựa hồ nó muốn dùng đầu đụng vào chàng.

“Soảng” một tiếng, là âm thanh bạt kiếm, khởi kiếm, tra kiếm, ngần ấy động tác hoàn thành xong trong thời gian khoảnh khắc, thần tốc vô cùng, kiếm vừa tra vào vỏ thì một đạo hồng quang hình thập tự lấp lánh trên chiếc đầu trắng toát của con rồng, trong chớp mắt chàng đã xuất ra hai kiếm.

Đối với uy lực không gì không phá được của thanh Bi Mộng Kiếm, chàng tự nhiên vô cùng quen thuộc, lại gia tăng thêm chân nguyên mãnh liệt của Lan Nhĩ Phi Na Thanh, chàng cho rằng chỉ vung kiếm một vòng là kết thúc trận chiến này.

Nhưng hai đạo kiếm quang lướt qua đỉnh đầu cốt long hoàn toàn không có hiệu quả, hơn nữa thế tiến công của nó không vì nhát kiếm mà ngừng lại, nhát kiếm đã không thương tổn nó mảy may, thoáng chốc chàng hơi do dự, nó…là gì vậy, nhát kiếm của chàng có thể diệt hồn phách, phá thiên liệt địa, sao lại không chẻ nổi chiếc đầu bằng xương đó?

Chỉ suy xét chừng một nháy mắt, chiếc đầu to lớn vô cùng của cốt long đã đập vào thân thể chàng, luồng đại lực khiến chàng không thể phản ứng được, tốc độ của nó càng nhanh hơn, thân thể to lớn có hai loại sức mạnh xung kích sản sinh ra sấm chớp tím sẫm.

Liễu Dật đập vào một cây cột xù xì, cốt long lại bay lượn trên không, còn thân thể chàng dường như đảo lộn tùng phèo, cơ hồ tan ra từng mảnh. Nhất thời, chàng mềm oặt ngã xuống, chân nguyên không tập trung nổi, hộ thân cương khí quanh mình đã tan sạch, chàng nhận ra một vấn đề, con cốt long này tuyệt đối bị Quỷ tộc cải biến, bằng không không thể cứng rắn như vậy.

Bi Mộng Kiếm sắc bén không làm thương tổn nổi, hộ thân cương khí do bốn con thần long tạo thành cũng không có tác dụng, nó quả thực quá cứng rắn, Liễu Dật cố nén nhộn nhạo trong thân thể, run run đứng dậy, cốt long lại uốn lượn mãnh liệt, móng vuốt vũ động, ba đạo bạch quang theo góc 45 độ xạ tới.

Khí tùy tâm, tâm tùy ý, trong tích tắc thân thể Liễu Dật nhẹ bỗng, từ dưới đất đứng thẳng lên kéo theo một đạo tàn ảnh, dùng tốc độ nhanh hơn ánh sáng ba phần tránh né, chàng thở hắt ra một hơi, buộc phải thừa nhận rằng đã gặp phải cường địch, tuy chàng trải trong tam giới chưa lâu song gặp không ít cao thủ, dị vật, sức mạnh của Long Huy tuy mạnh nhưng cũng không qua khỏi nhất kiếm của chàng, con cốt long này tốc độ không quá nhanh, không quá mạnh nhưng dường như không thể hạ nổi.

Chàng đang suy tính thì cốt long lại tấn công lần thứ hai, đồng thời xạ ra mấy đạo quang nhận, cả thân thể lại bổ tới, đây là lần đầu chàng chưa dám quả quyết, không có ý dựa vào tu vi để chiến đấu. Tiếp cận với cốt long, chàng đem Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp chớp nhoáng quán thâu vào trong Bi Mộng Kiếm, quát lớn một tiếng: “Hóa”, tiếng quát vừa dứt thì hào quang đỏ tía lóe rạng, một tràng long khiếu vang lên, Bi Mộng Kiếm hóa thành Long Viêm bao quanh thân thể chàng, trực tiếp nghênh đón cốt long.

Chàng không muốn suy xét dư thừa, biết rằng bằng vào tu vi bản thân, Bi Mộng Kiếm sắc lẹm cũng không thể thương tổn cốt long, hiện giờ chỉ còn dựa vào Long Viêm, khí tức của nó có thể dung hóa mọi thứ, thậm chí cả mặt đất cũng bị thiêu cháy, do đó chàng gửi gắm hi vọng cuối cùng vào Long Viêm, hi vọng sức mạnh của nó tiêu diệt được cốt long.

Hai con cự long tiếp xúc trong nháy mắt, tỏa ra quang mang hai màu đỏ trắng, cả không gian méo mó, đâu đâu cũng hai màu này nên không nhìn thấy gì. Chàng đột nhiên hiểu ra, Ngạo Thiên không phải là kẻ không có đầu óc, một khi lão yên tâm ra đi tất nhiên phải có lí do; giữa vùng sáng trắng đỏ, chàng cũng thình lình nhận ra rằng trong tam giới còn nhiều điều mình chưa biết, chẳng hạn như cốt long, trong kí ức bảy ngàn năm của chàng cũng không có vật nào tà ác như vậy.

Quang mang dần dần tan biến, chàng cảm thấy trong tay sáng bừng, là kiếm, Bi Mộng Kiếm nhưng không còn cảm giác ấm áp, lòng chàng kinh hoảng, thầm nhủ: “Chả lẽ Long Viêm cũng không thể dung hóa được cốt long.” Cùng lúc mắt chàng dần dần nhìn rõ, một tràng long khiếu vang lên lồng lộng, tiếp đó một luồng đại lực lan khắp toàn thân, cốt long lại quật vào thân thể chàng nhưng lần này thì chàng không còn may mắn nữa.

Chiếc sừng bên tả của cốt long như lưỡi kiếm bén xuyên thấu vai trái chàng, trong khoảnh khắc cảm giác đau đớn kịch liệt truyền lên óc, một tiếng “bịch” vang lên rõ ràng, thân thể chàng bị cốt long tinh ranh đánh văng lên một thạch trụ, liền đó âm thanh tiếp đất đất vang lên, chàng rơi bịch xuống, toàn thân đều đau đớn, nỗi đau lớn nhất là bờ vai bị xuyên thủng. Vốn dĩ thân thể chàng có thể lành lại cực nhanh song vết thương này sâu hun hút nên cần phải mất chút thời gian.

Huyết dịch đen ngòm theo cánh tay chảy xuống, trong khoảnh khắc, lòng chàng dâng lên nỗi tuyệt vọng, đây là loại quái vật nào? Vì sao nó lại xuất hiện? Chẳng lẽ cừu hận của chàng chưa kịp báo lại phải mất mạng trong tay quái vật này ư? Nhưng chàng lập tức tỉnh lại, nếu ngay cả quái vật này cũng không thu thập nổi, còn nói gì đến chuyện thống nhất ma đạo, đối phó với Cửu U Ma Thần, làm sao có tư cách đấu với Thần giới? Chàng không ngờ rằng chỉ một con quái vật nơi phàm trần đã lợi hại như thế thì Thần giới hiện giờ còn đến thế nào?

Chàng phân thần nhất khắc, cốt long lại rống lên vang vang, hồng quang trong đôi mắt đại thịnh, dường như muôn tuyên cáo rằng nó sắp tung ra một kích tối hậu; chàng muốn đứng lên nhưng nửa thân mình đã cứng đơ, tuy đang khôi phục nhanh chóng cũng cần có thời gian, đây mới là lúc chàng chân chính tuyệt vọng. Thể nội đảo lộn, thân thể đờ ra cùng nỗi đau đớn kịch liệt có khác nào lời tuyên bố rằng chàng không thể phản kháng.

Thân mình cốt long đảo lộn, trảo trước lăng không chộp tới, ba đạo bạch quang xạ tới; bản năng của con người là phản kháng, nhất là khi đối mặt với sinh tử, không ai cam tâm, Liễu Dật không phải là ngoại lệ, tuy rất đau đớn, một nửa thân thể không thể động đậy song chàng vẫn còn hai chân.

Cùng lúc bạch quang ập đến, chàng nén đau, song cước quét một vòng trên mặt đấy, mượn phản lực thoái lui theo hướng ngược lại, hiểm quá, chỉ thiếu chút nữa là bị cốt long cắt đứt hai chân, trong lòng chàng thoáng qua một chút kiêu hãnh. Chàng lại nghe thấy cốt long ngẩng lên trời kêu vang một tràng dài, trong lòng lạnh ngắt, không tưởng được nó lại có thể liên tiếp tiến công lần thứ tư.

Cốt long quẫy lộn trên không trung, đột nhiên thân thể xoay chuyển, lại văng thẳng xuống chỗ Liễu Dật, dường như nó cũng tính toán rằng chỉ cần nốt đòn này là kết thúc trận chiến, trong lòng chàng chỉ có hai chữ: “Xong rồi.” Nhất trảo của cốt long, chàng có thể tránh được nhưng nếu nó dùng thân thể đập xuống, chàng biết phải làm sao?

Cốt long dần dần tiến tới, chàng thình lình cảm thấy cái chết đang đến thật nhanh, trong chớp mắt lại nhớ đến Cát Lợi Nhi, hóa thân đời thứ ba của Thiên nữ, một người con gái bi khổ, vận mệnh không thể cải biến như chàng, khuôn mặt ấy lại xuất hiện trước mắt, rõ ràng quá, chân thật quá, nàng mỉm cười với chàng, đúng rồi, nàng là niềm quyến luyến của chàng, nàng nói với chàng rằng cần phải kiên trinh và dũng cảm để bảo vệ tình yêu.

Con người chân thật đó thoắt cái đã mơ hồ, hư ảo rồi lại biến thành chân thực, Liễu Dật thấy được niềm quyến luyến và tình yêu của nàng, chàng chỉ muốn xiết chặt nàng trong tay, nói với nàng lời thề non hẹn biển cho đến lúc trời tan đất loãng, nhưng tiếng rồng kêu vang khiến chàng quay lại hiện thực, chàng biết mình sắp chết rồi, những lời hứa hẹn không thể thực hiện ấy sẽ vĩnh viễn theo chàng đến nơi phải đến; chàng biết không còn được thấy nụ cười của nàng, bởi sắp phải rời khỏi cõi đời này…

Ánh mắt chàng dần mông lung, dịu dàng lắc đầu: “Xin lỗi nàng.”

Nước mắt Chân ma, vì niềm quyến luyến với nàng mà lần đầu tiên nhỏ xuống, giọt lệ rơi vì bất lực, vì tuyệt vọng và vì nàng.

Đối mặt với những bất lực, những đổi thay, chàng nói gì được nhỉ? Tất cả dường như đã được chú định, ai có thể cải biến, đối mặt với lục dục hồng trần, ma cũng biết yêu.

PS: Tôi không biết nên nói sao, đối với phần kết chương này tôi đã nghĩ ra rất nhiều điều để nói nhưng lại không thể biểu đạt được, tôi thử đem lòng mình đặt vào góc độ của diễn viên, gạt đi mây mù, suy nghĩ sâu sắc về những điều một cá nhân nói với người yêu thương trước phút giã từ cõi đời là gì? Đáp án rất nhiều, thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết được…

Giả như …là bạn? Sẽ nói gì nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play