"Huynh hiện cư ngụ tại đâu?" Đại Đao Vương hỏi Thập Kiệt Nhất.
Thập Kiệt Nhất uống một hớp rượu rồi trả lời: "Chúng tôi dựng mấy gian nhà cỏ trong Hoa Hải sau Liên Hoa Trấn. Nơi đó cũng không tệ, ít nhất hàng ngày được nhìn thấy đại ca."
Đại Đao Vương gật đầu: "Hay đấy. Tôi và Thủy Nhi cũng định đến đó sống, không hiểu phòng ốc có đủ không, hì hì."
Thập Kiệt Nhất cười đáp: "Đương nhiên là đủ. Lý nào mỗi chỗ cái che mưa che nắng mà không đủ. Thập Kiệt Nhất cái gì cũng không có, chỉ có mỗi sức khỏe."
A Cửu mỉm cười nhìn: "Xem huynh kìa, lại huênh hoang nữa rồi. Bất quá bốn người chúng ta cùng ở Hoa Hải cũng hay lắm. Phong cảnh đẹp, lại yên tĩnh, đích thực là thế ngoại đào viên."
Thủy Nhi gật đầu nói: "Phải, chúng ta cũng nên quan tâm bằng hữu, sẽ vui hơn nhiều."
Đại Đao Vương tán thành: "Quyết định vậy nhé. Mấy hôm nữa chúng ta sẽ đi."
A Cửu cao hứng thốt: "Tốt, muội thích nhất là náo nhiệt, à đúng rồi, hôm nay muội đã thấy Thất Nguyệt trên lôi đài."
Thập Kiệt Nhất nhấp một ngụm rượu: "Lại là yêu nữ Ma tộc đó, thị cứ quấn lấy đại ca mới khiến Cát Lợi Nhi bỏ đi, sau đó thành ra nông nỗi..."
Thủy Nhi lắc đầu: "Mấy người hiểu gì chứ, cô nương ấy chỉ là nữ tử, cố gắng giành hạnh phúc cho mình, vậy có gì là sai? Mấy người không thử đặt mình vào lập trường của nàng ta mà nghĩ thử xem? Đôi khi cũng thấy nàng ta quả thật đáng thương."
A Cửu gật đầu nói: "Mấy năm gần đây chúng tôi ở Hoa Hải, mỗi năm đều thấy Thất Nguyệt đến viếng thư sinh, hơn nữa mỗi lần đều khóc cả đêm trước mộ phần, muội chỉ nhìn mà lòng chua xót."
"Ồ!"
Liễu Dật không muốn nghe tiếp, quay người ngự kiếm bay về phòng riêng. Tối đó, chàng vẫn mơ cùng một giấc mơ, nhung nhớ một người không còn gặp lại được nữa. Giấc mộng phiêu diêu mà chân thực.
Ngày thứ hai, giống như mọi ngày, vần thái dương, vị thần bảo vệ vạn vật trên mặt đất, treo cao trên không trung. Liễu Dật và Lang Vương, Kỳ, Lân cùng đến trường đấu, hôm nay đối thủ của chàng là trưởng lão Thần Môn, tên gọi Bạc Thương Khung. Hai người sẽ đấu trận thứ 2.
Bạc Thương Khung là nhân vật thần thoại tại Thần Môn. Tuy kiếm của Dương Vân Phong xếp thứ sáu trong tam giới nhưng Ly Tâm thương của Bạc Thương Khung lại bá đạo kiểu khác. Mười năm trước chàng từng nghe Thủy Nhi đề cập rằng Ly Tâm Thương của Bạc Thương Khung cực kì lợi hại nên lúc đó cũng muốn xem thử cho biết, không ngờ nay lại được đấu với Ly Tâm thương.
Hôm nay thi đấu sớm, chàng ung dung cất bước trước con mắt kinh ngạc của mọi người. Họ biết nam tử tóc trắng áo đen thần bí này là Vĩnh Hằng thành chủ, người đã chém gãy cánh tay của Thần Môn Phong Thần nhưng đối thủ lần này mạnh hơn nhiều, Thần Môn trưởng lão Bạc Thương Khung, chắc sẽ có kịch hay để xem.
Trên đài, lão giám trường râu bạc vận lực hô lớn: "Các cặp đấu hôm nay bắt đầu, mời tuyển thủ trận thứ nhất lên đài." Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay rào rào.
Hai đấu thủ tiến vào lôi đài, bọn lãng tử bên dưới nhìn quên cả thở: Cặp đấu đầu tiên lại là hai nữ tử. Vừa nhìn thấy họ, Liễu Dật trong lòng máy động, không hiểu là cảm giác gì nhưng rất khó chịu. Nữ tử bên trái vận bạch y chính là Thiên Kiêu, người có dung mạo giống hệt Cát Lợi Nhi, gương mặt ấy từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của chàng. Tuy nhiên, so với Cát Lợi Nhi, Thiên Kiêu trên kia không lộ ra chút tục khí nào, khí độ cao nhã, thanh lệ giống như người trời.
Nữ tử phía bên phải dong dỏng cao, thân mình thon thả, vận kình trang trắng, cánh tay phải quấn lụa trắng và dải che cổ tay, tay trái để trần chỉ đeo một chiếc vòng màu đen, làn da bánh mật rắn rỏi lộ ra ngoài. Tà áo bó che đến ngang người, bờ eo thon nhỏ, mịn màng cũng để trần. Nàng mặc váy ngắn mày trắng, khoe ra cặp chân hoàn mỹ được bao bọc bằng đôi giày da bò màu đen cao tới đầu gối. Áo choàng trắng lay nhẹ theo gió, vừa khéo làm cho đôi chân tuyệt đẹp chợt ẩn, chợt hiện.
Thất Nguyệt vẫn không thay đổi gì, trang phục vẫn rực rỡ, chỉ có nhan sắc là khác trước. So với Thiên Kiêu, một người giống như Thiên nữ trên trời, người kia như tinh linh dưới mặt đất, mỗi người một vẻ.
Vũ khí của Thất Nguyệt chính là Vũ Nguyệt kiếm mà Liễu Dật tặng. Từ khi nàng lên lôi đài đến giờ, hai viên hồng bảo thạch gắn trên thân kiếm không ngừng tỏa ra quang mang màu hồng phấn bao quanh nàng, giống như vừa hỗ trợ, vừa tăng thêm phần mỹ lệ cho nàng.
Vũ khí của Thiên Kiêu là bạch sắc tiên lăng (dây vải màu trắng), từ hai tay áo rủ xuống. Nhìn từ xa, nàng giống như tiên nữ trên trời hạ phàm, không nhiễm bụi trần tục. Liễu Dật nhìn hai nữ tử trên đài cao, không hiểu tâm tình ra sao? Không ai biết, đến cả bản thân chàng cũng không biết nốt. Nhìn Thiên Kiêu, chàng như nhớ đến Cát Lợi Nhi, người đã xa chàng mãi mãi, đã sang thế giới bên kia....
Lão đầu râu bạc cao giọng: "Trận đấu này là giữa tôn chủ Ma tộc Thất Nguyệt và … Thiên Kiêu cô nương." Giới thiệu xong, lão tiếp lời: "Bây giờ, ta tuyên bố, trận đấu bắt đầu!"
Lão đầu vừa tuyên bố, cả đấu trường yên ắng trở lại.
Hai nữ nhân đồng thời chuyển động…
Nhìn hai đấu thủ so tài, tâm thần Liễu Dật hơi mơ hồ, phảng phất như Thiên Kiêu biến thành Cát Lợi Nhi, người mà chàng ngày đêm tưởng nhớ, lời ước định năm xưa lại lại trỗi lên trong óc: "Đi đến cùng trời cuối đất, cùng ngắm trăng sao, cùng đón gió trong Hoa Hải". Dĩ vãng đã thành mây trôi khiến lòng tang thương, dẫu không thể thành sự thật nhưng lại chôn chặt trong kí ức thẳm sâu.
Chàng nhớ lại lúc cùng Cát Lợi Nhi lên Nguyệt Thương sơn, nhớ lại lúc suýt soa uống cạn bát ma cô thang (canh nấm) nàng nấu, nhớ những phút giây hai người hạnh phúc ở Hoa Hải, nhớ lời ước định không thể thực hiện, nàng đã thật sự biến mất khỏi Nhân gian này ư? Phía sau mớ tóc bạc sầu khổ kia, ngọn gió đùa mơn man, phải chăng chỉ thấy được hình hài cô độc?
Ngay lúc đó chàng được tiếng chuông ngân trong trẻo giữa đấu trường kéo về thực tại. Dây chuông này là Tình nhân linh do Thiên Kiêu mua của người ngoại tộc ở Phù Hoa sơn trang. chàng nhìn vào trường đấu, không hiểu dây chuông màu tím vốn được đeo ở đâu trên thân người Thiên Kiêu mà giờ đây bị kiếm khí từ Vũ Nguyệt kiếm của Thất Nguyệt đánh bay đi.
Thiêu Kiêu tựa hồ không muốn thắng trận này, nàng bỏ qua hết mọi nỗ lực chiến đấu, quên luôn chuyện mình đang đấu sinh tử thì phải? Nàng không tính toán gì, phi thân xòe tay chộp về phía dây Tình nhân linh...
Thất Nguyệt vung tay, tế khởi Vũ Nguyệt kiếm, chém vào Thiên Kiêu đang liều mạng lao theo dây chuông….
Mọi người cùng sửng sốt, nữ nhân này mất trí chăng? Tại sao lại bất kể mạng sống cốt chộp lấy dây chuông đó?
Có lẽ, không ai hiểu, không ai lý giải nổi, trong lúc chuông ngân, Thiên Kiêu nhìn thất hình bóng một người, áo đen tóc bạc, trong mắt mang niềm bi thương vĩnh viễn không xóa nổi, thân ảnh cô độc tột cùng. Tâm nguyện của nàng chỉ là nắm chắc thân ảnh đó, mãi mãi chẳng buông rời....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT