Nó đứng nép bên cửa sổ nhìn xuống dưới khuôn viên của ngôi nhà. Hàng trăm tên áo đen cận vệ đang lảng vảng và có vẻ rất nghiêm túc.
Cốc... Cốc... cốc
Nó giật bắn mình lập tức bay lên giường kéo chăn chùm kín từ đầu đến đít để che đi bộ quần áo đen vừa thay trên người. Thuận chân đá cái balo vào gầm giường.
' Cạch '
- Có người thăm nuôi con nè! _ Giọng một người đàn ông vang lên, ko ai khác chính là bố nó
Nó từ từ kéo chăn xuống để lộ đôi mắt to tròn chớp chớp. Ông tiến đến bên giường cô
- Chừa thói quậy phá chưa?
Đôi mắt lém lỉnh híp lại như đang cười. Nhưng thực ra thì mô hôi rịnh ra ướt cả trán. Giọng nói thỏ thẻ phát ra
- Ba biết rùi hả?
- Cái gì mà ba không biết! Con Làm thí nghiệm đánh nổ nguyên cả dãy phòng học cộng với cả con làm thầy cô thay nhau nhập viện liên tục báo hại trường toàn thiếu giáo viên dạy - người đàn ông lịch lãm, phong độ đưa tay sờ cằm tỏ ý không hài lòng với mấy trò nghịch phá của tiểu bảo bối.
Nó môi lên, vẻ mặt phụng phịu
- Con đâu có muốn vậy đâu chẳng qua con thực hành sai lên mới nổ đấy chứ ạ, với lại thầy cô nhập viện thì là do thầy cô chứ do con đâu. Đã yếu tim rồi thì ko lên ba ạ.
Bó tay không? Thế mà gọi là đổ oan cơ đấy! Ông lắc đầu ngán ngẩm
- Thế mục tiêu tiếp theo của con là gì? Định cho cái nhà này nổ tung luôn hả - ông lắc đầu ngán ngẩm.
Nó không nói gì, trưng cái mặt đưa đám bị che phân nửa nhìn ra cửa sổ. Ông tiếp
- Ba cho con ở trong phòng một tuần suy nghĩ lại những việc mà bản thân gây ra. Mẹ con lo cho con lắm đấy! Mẹ đang nấu đồ ăn cho con bên dưới một lát ba sẽ cho người mang lên. - ông thương vợ và con hơn cả bản thân mình. Ai ngờ lại đẻ ra đứa con gái quậy như quỷ sứ.
"Ầm.....ầmmmmmm"
Tiếng nổ vang lên làm ông giật bắn mình. Đôi mắt lém lỉnh của nó sáng lên. Ông lập tức đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, cơn chấn động làm cho đám vệ sĩ nháo nhào. Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, ông lập tức bật bộ đàm
- Có chuyện gì?
- Thưa Ngài! Sau vườn phát hiện có một quả bom hẹn giờ với công suất lớn! Nghi ngờ có kẻ khủng bố!
- Ở đó đợi ta!
Ông tức tốc chạy xuống lầu. Nó tốc chăn đứng dậy lôi cái balô dưới gầm giường ra để mang lên vai, nhìn tới nhìn lui không có ai liền phóng cái vù xuống bếp.
Người mẹ xinh đẹp đang mải mê nấu nướng thì bất chợt nhận được một nụ hôn lên má. Bà giật mình quay lại
- Nhi! Con làm gì vậy? Sao lại mang balô!
- Con yêu mẹ! Yêu nhiều lắm!
Nó nụ cười tươi nhìn mẹ rồi chạy vọt đi. Mặc cho mẹ cô chạy theo gọi í ới
- Nhi! Con định đi đâu?
Bỗng bà vấp chân, khi sắp sửa hôn đất thì một cánh tay mạnh mẽ giữ bà lại.
"Bặt"
Hai người nhìn nhau. Bà đứng thẳng dậy thì đã bắt gặp ánh mắt sốt ruột của ông
- Em! Có chuyện gì vậy?
- Nhi.... nó.... nó....trốn rồi!
- Cái gì??? - ông bàng hoàng.
Ông lập tức móc máy bộ đàm ra
- Tất cả chú ý! Tiểu thư vừa chạy ra hướng cửa phía Đông, không được để nó chạy thoát!
- Thưa Ngài! Cô chủ vừa tặng cho chúng tôi mỗi đứa một quả bom bi. Cánh cổng cũng đã bị phá sập rồi ạ!
- Ngươi nói sao? Cô chủ chạy về hướng nào? - ông không giữ được bình tĩnh hỏi.
- Cô chủ mất dạng sau làn khói ạ! Xin lỗi Ngài!
Ông hậm hực tắt máy bộ đàm rồi dùng điện thoại di động gọi điện
- Tùng! Hãy huy động lực lượng bắt con bé Nhi về đây. Dù có xới tung cái thành phố New York này cũng phải mang nó về đây nghe chưa?
- Vâng thưa ngài - giọng Người đàn ông bên kia vang lên
Mẹ của nó bật khóc rấm rứt, bà ngả vào lòng ông
- Biết bao giờ con mình mới nên người hả anh?
- Thôi! Đừng khóc nữa, em à! Anh sẽ sớm tìm được con bé!