Khoé miệng Tào Hành giương lên, châm chọc nhìn Kiều Hồng Diệp một cái, muốn biết cô còn có thể nói cái gì nữa.
"Chẳng lẽ anh không tò mò vì sao tôi không trở về nhà mà lại muốn ở lại khách sạn này sao? Thật ra là bởi vì Cảnh Vân Chiêu! Cô ta ở trên chân núi đào được hai gốc nhân sâm, ba tôi nói ông đã tận mắt nhìn thấy cây nhân sâm kia, thấp nhất giá trị vài chục vạn, hơn nữa Cảnh Vân Chiêu còn ở trong thị trấn tiêu hai mươi vạn mua một cái bình, anh tìm người hỏi thăm một chút sẽ biết, hiện tại ba tôi muốn tôi tìm ra nơi cô ta ở, hẳn là muốn cướp tiền vào tay......" Kiều Hồng Diệp vội vàng nói, cô không tin Tào Hành có thể nhịn được cám dỗ này.
Quả nhiên, Tào Hành vừa nghe, đồng thời kinh ngạc lộ ra ham mê nữ sắc: " Cảnh Vân Chiêu lớn lên lại có vận tốt như vậy?"
Nhân sâm có thể dễ đào như thế sao? Trấn Ninh Hương nhiều người dựa núi kiếm ăn như vậy, cũng không thấy có người có thể tìm ra bảo bối.
"Cũng không phải! Tào ca, hiện tại anh đang thiếu tiền, ba tôi lại bắt tôi điều tra Cảnh Vân Chiêu, cho nên chúng ta có thể hợp tác." Kiều Hồng Diệp thuận miệng đề nghị, lại nói: "Tôi có thể hỏi thăm nơi ở của Cảnh Vân Chiêu, đợi lúc trong nhà cô ta không có ai anh lại đi, đến lúc đó có được chỗ tốt chúng ta chia đôi."
"Kiều muội muội, cô càng ngày càng khôn khéo, không cần ra bao nhiêu lực, còn có thể có được chỗ tốt, hơn nữa có ba em cùng nhau tính kế." Tào Hành âm dương quái khí nói một tiếng.
Kiều Hồng Diệp mím môi một cái: "Anh biết ba tôi, coi như ông ta cầm đồ Cảnh Vân Chiêu, cũng sẽ không thật sự đưa cho tôi mấy vạn để đi lên thành phố học vũ đạo đâu."
Trong lòng cô rất rõ ràng, ba cô chỉ muốn khích lệ cô mà thôi, nếu như thành công, không chừng lại nói thay cô tích góp của hồi môn, nhiều lắm là cho cô mấy trăm mua quần áo.
Thay vì như vậy, tốt hơn là hợp tác với Tào Hành, đến lúc đó ba cô có tìm thêm người thì đã chậm, ông ta không tìm ra đồ cũng không trách được cô, chỉ có thể oán trách lên người Cảnh Vân Chiêu.
Tào Hành lấy ra một điếu thuốc hút hai cái, xuyên qua làn khói nhìn nữ sinh trước mắt giống như hoa quý này, có cảm giác không rét mà run.
Nữ sinh này thật sự có nhiều điểm giống cha cô, Kiều Hồng Diệp và Kiều Uý Dân có cùng tính cách, thậm chí nói, trò giỏi hơn thầy.
Vốn là trong lòng Tào Hành còn có chút tâm tư nhỏ, dù sao hắn ta đã sớm thích Kiều Hồng Diệp, bằng không trước kia sẽ không giúp cô nhiều lần, hiện tại trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cơ hội khó được, nhưng nhìn đức hạnh của Kiều Hồng Diệp, Tào Hành cảm thấy mọi ham muốn đều bị dập tắt, hắn ta không muốn sau này vào thời điểm "đấu tranh anh dũng", Kiều Hồng Diệp vì trả thù hắn mà làm ra chuyện kinh khủng gì.
Hai người cả đêm bình an vô sự.
Sáng sớm hôm sau, có bóng dáng một người phụ nữ đội mũ đeo khẩu trang giả vờ như tập thể dục buổi sáng, đi bộ trong tiểu khu.
Mỗi thứ bảy Cảnh Vân Chiêu sẽ đến chỗ lão đầu quái lạ bán dược liệu, lần này cũng vậy.
Chỉ là cô mới xuống lầu, ngay lập tức cảm nhận được một ánh mắt khác thường.
Bây giờ dù sao cô cũng là người luyện võ, mặc dù thân thủ không cao, nhưng người luyện võ đối với hơi thở khác thường tương đối nhạy cảm, rất khó bỏ qua.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đối phương đã thu hồi tầm mắt đưa lưng về phía cô, mặc áo khoác màu đen bên ngoài, toàn thân bọc kín mít, nhìn qua giống như đang tập thể dục buổi sáng, nhưng cách ăn mặc cùng bước chân phù phiếm, rõ ràng có vấn đề.
Dáng người rất quen thuộc.
Trong đầu Cảnh Vân Chiêu hiện lên một hình dáng, khóe miệng đột nhiên giơ lên cười một tiếng, ngược lại xoay người sang chỗ khác giống như không phát hiện cái gì không đúng.
Sau lưng, Kiều Hồng Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, nhìn chằm chằm toà nhà, giương mắt nhìn Tô Sở đang phơi quần áo trên ban công, trái tim hung hăng nhảy dựng, tâm tình cực kì kích động!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT