Kiều Hồng Diệp là cô gái nhỏ có dáng dấp tiêu chuẩn, mặt mày dịu dàng không sắc bén lành lạnh giống như Cảnh Vân Chiêu, người cũng không cao lắm, mặc dù nhìn qua hơi mập hơn Cảnh Vân Chiêu một chút nhưng vẫn thuộc về dáng người bình thường, lúc nói chuyện, nhẹ nhàng từ từ, rất là chọc người yêu thích.
Có thể nói, Kiều Hồng Diệp nổi tiếng trong trường học này là vậy, không phải bởi vì cô ta đứng thứ hai toàn trường, cũng không phải là bởi vì vóc người cô ta phát triển, mà bởi vì là phong cách.
Lúc an tĩnh dịu dàng động lòng người, lúc vui vẻ thẹn thùng đáng yêu, lúc uất ức đẹp đẽ động lòng người, luôn là có thể liếc mắt đưa tình vậy, đối người ngoài tự tin nhưng không mất xấu hổ tĩnh.
Dĩ nhiên, cho tới bây giờ đơn độc đối mặt cô thì dáng vẻ mẫu mực của Kiều Hồng Diệp đều sẽ phá vỡ, Cảnh Vân Chiêu cũng không biết tại sao, dáng vẻ nữ sinh này luôn căm thù cô như thế.
Tất cả mọi thứ trong nhà họ Kiều, cô cũng đều chưa bao giờ cướp với Kiều Hồng Diệp.
Lúc này ánh mắt Kiều Hồng Diệp nhu hòa, kéo Cảnh Vân Chiêu đi ra phía sau, với thái độ lo lắng hãi hùng và thận trọng, thật giống như Cảnh Vân Chiêu bắt nạt cô ta vậy đó.
"Có chuyện gì sao?" Cảnh Vân Chiêu vẻ mặt lạnh lùng, cô thật sự không nhiệt tình nổi với Kiều Hồng Diệp.
Kiều Hồng Diệp cắn cắn môi: "Cũng không có gì chuyện. . . . . . Chính là em rất kỳ lạ, tại sao chị lại đi cùng với Cam Cận Thần. . . . . ."
Trước chỉ thấy Cảnh Vân Chiêu và Tô Sở qua lại, khi đó cô ta đã rất khó hiểu rồi, không biết có phải Cảnh Vân Chiêu thông qua con nhỏ Tô Sở kia để tiếp cận Cam cận Thần không nữa.
Cảnh Vân Chiêu cảm thấy buồn cười, đưa tay trực tiếp rút cánh tay của mình ra: "Tôi đi chung với ai hình như không có liên quan gì đến cô?"
Trên thế giới này có nhiều người khó hiểu như vậy đó.
Trên mặt Kiều Hồng Diệp thoáng qua một chút khó chịu, ngược lại chu mỏ một cái: "Chị, em đây không phải quan tâm chị hay sao? Chị có phải nói yêu đương không vậy? Em nghe nói cha của Cam Cận Thần là bác sĩ, mẹ làm kinh doanh, trong nhà thật sự có nhiều tiền hay không?"
Quan trọng là thành tích và dáng dấp của Cam Cận Thần rất tốt, cùng với tính khí tính bướng bỉnh ở trong trường học đều là số một số hai.
Kiều Hồng Diệp tự nhiên cũng biết Cam Cận Thần, năm thứ nhất cấp 3 chọn vào học sinh tổng cộng chỉ có hai người, chính là Kiều Hồng Diệp và Cam Cận Thần.
Sáng sớm này, trước cửa lớp học có nhiều người đến người đi, giọng nói Kiều Hồng Diệp dễ nghe, tự nhiên rất dễ dàng trêu chọc người khác chú ý, vừa nghe, rất nhiều nữ sinh cũng đều dừng chân ngừng lại, lập tức cùng nhau náo nhiệt.
"Cảnh Vân Chiêu bạn và Cam Cận Thần nói yêu đương!? Thật hay giả thế?" Có nữ sinh lập tức hỏi.
Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu đen xuống.
"Kiều Hồng Diệp, trong đầu em toàn là nước bùn sao? Tôi bất quá chỉ là thuận đường gặp được Tô Sở và Cam Cận Thần, sao đến trong miệng của em là nói yêu đương rồi hả?" Cảnh Vân Chiêu lạnh giọng quát lên.
Kiều Hồng Diệp cũng là một bộ chẳng hề để ý, thật giống như lời Cảnh Vân Chiêu là đang nói đùa.
"Chị gái à, đều tại em không cẩn thận nói lỡ miệng, thật xin lỗi! Được rồi được rồi, em nói lung tung." Kiều Hồng Diệp cố ý chớp chớp mắt.
Vừa nói, ngược lại càng giống như là sự thật vậy đó.
Tình cảnh như thế, cũng không phải là lần đầu tiên, giả bộ khéo léo thông minh, là thủ đoạn mà Kiều Hồng Diệp am hiểu nhất.
Trong đầu Cảnh Vân Chiêu đột nhiên thoáng qua không biết bao nhiêu hình ảnh ngày trước, khóe miệng đóng chặt từ từ phác thảo ra một đường cong đầy giễu cợt, ánh mắt nhìn nữ sinh chán ghét trước mặt, tiếp đó trực tiếp giơ tay lên quăng tới một cái tát!
"Chát" một tiếng, hù dọa mọi người xung quanh sửng sốt.
Kiều Hồng Diệp cũng bối rối, Cảnh Vân Chiêu lại dám đánh cô ta?
Tại sao cô ta(CVC) đánh cô ta chứ, có tư cách gì chứ! Chỉ là một đứa con hoang, là đứa con hoang được nhà cô ta bố thí lớn lên mà thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT