Trong lòng Mai Quân Bích còn bán tính bán nghi thì chợt nghe Xuyên Thiên Phi Thử cười nói :

- Sử Trường Phong thật là kẻ ngụy kế đa đoan! Hắn đã tính liệu trước thế nào lão trộm ta cũng nhờ người tới nên mới tìm nơi ẩn mật để bố trí, suýt nữa thì tìm không ra...

Lão nhìn Mai Quân Bích hỏi :

- Sử Trường Phong đâu? Hắn chạy mất rồi sao?

Mai Quân Bích chợt nhớ lại lúc mình mới nhập trận, tên tự xưng là bổn tọa nói sẽ đi Phong Đô.

Về sau Hồng Y La Sát Hạ Long Châu hỏi hắn có phải là Sử phó giáo chủ không thì mấy tên Đàn chủ bảo rằng Phó giáo chủ đã đi xa rồi.

Nghĩ rằng tên đó tất là Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong, chàng liền đáp :

- Sau khi tiểu sinh bị hãm vào trận, có một người tự xưng là bổn tọa giao cho tên Hoàng Đạo Tứ chỉ huy ở đây, còn hắn nói mình phải đến Phong Đô. Không biết lão tiến bối hỏi Sử Trường Phong có phải hắn không?

Xuyên Thiên Phi Thử đánh mắt sang đạo nhân, giọng đắc ý :

- Ta đã bảo mà, Sử Trường Phong sẽ không khi nào chịu ở lỳ một chỗ mãi đâu, không sai chứ?

Lại nhìn Mai Quân Bích hỏi :

- Thanh niên nhân, ngươi nghe không lầm chứ? Hắn chạy đến Phong Đô làm quái gì vậy?

Mai Quân Bích lắc đầu đáp :

- Đi làm gì thì không biết, nhưng tiểu sinh dám chắc mình không nghe nhầm đâu.

Đạo nhân từ khi xuất hiện vẫn im lặng không nói tiếng nào, mãi đến lúc đó mới đột nhiên lên tiếng :

- Lão tiền bối! Nếu Mai Tam công tử quả thật nghe không nhầm thì có lẽ việc này đã xảy ra biến hóa nào khác. Theo ý vãn bối thì chúng ta nên tới đó ngay!

Xuyên Thiên Phi Thử gục gặt cái đầu nhỏ xíu, cười đáp :

- Chỉ có mấy thứ sâu bọ đó mà quan hệ đến an nguy của toàn võ lâm, lão trộm ta thật không sao ngờ được!

Lão lục tìm trong túi lấy ra một chiếc túi lụa màu vàng nhỏ vận công cho căng phồng lên.

Mai Quân Bích chợt ngửi thấy có mùi hắc xộc vào mũi khiến chàng không nhịn được phải hắt hơi một cái.

Xuyên Thiên Phi Thử lần lượt đến bên Lục Thiệu tam kiều, Thượng Quan Yến, Cầm Nhi, Kiếm Nhi và thư muội Thôi Huệ cúi xuống dí cái túi màu vàng vào mũi tám người.

Tiếng hắt hơi nổi lên không ngớt, mọi người dần dần tỉnh lại ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, sau đó đứng lên chạy tới vây lấy Mai Quân Bích.

Thượng Quan Yến chợt trông thấy Xuyên Thiên Phi Thử đứng gần đó liền chạy lại gần cười nói :

- Thử gia gia cũng tới đây ư? Vãn bối đoán rằng chính gia gia đã phá Lạc Hồn trận quái quỷ đó, đúng không nào?

Xuyên Thiên Phi Thử đưa mắt nhỉn đạo nhân bằng ánh mắt rất khó tả rồi mới quay lại trả lời :

- Không phải thế đâu! Thử gia gia đến đây chậm mất một bước, Mai ca ca của ngươi đa phá trận trước đó rồi!

Thượng Quan Yến nghe nói Mai ca ca phá được Lạc Hồn trận, vừa ngạc nhiên vừa thích thú chạy sang hỏi :

- Mai ca ca, đúng là huynh phá được trận đ1o hay sao? Bọn tặc nhân đâu cả? Huynh giết sạch rồi chứ gì?

Bấy giờ nàng mới trông thấy ba tử thi nằm rải rác trong trận.

Không ai chú ý đến đạo nhân đứng một mình.

Vị đó bịt kín mặt nên không trông rõ diện mạo nhưng ánh mắt nhìn Thượng Quan Yến không rời đầy vẻ quan tâm.

Có thể đoán rằng vị đạo nhân đó đang rất xúc động.

Lúc sau, đạo nhân thu lại ánh mắt nhìn sang Xuyên Thiên Phi Thử, giọng đã cố trấn tĩnh nhưng vẫn còn hơi run :

- Lão tiền bối, chúng ta đi thôi!

Xuyên Thiên Phi Thử vội đáp :

- Phải phải!

Lão cất túi lụa vàng vào túi rồi nhìn sang Mai Quân Bích gật đầu nói :

- Lão trộm ta có việc khẩn cấp phải đi ngay, lhông thể ở lâu được.

Sau đó lướt mắt nhìn mọi người ra ý chào rồi cùng đạo nhân phi thân lao về hướng cốc khẩu.

Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều nhìn theo Xuyên Thiên Phi Thử một lúc mới quay lại Mai Quân Bích nhíu mày hỏi :

- Mai công tử, lão đầu đó là ai vậy? Cái túi màu vàng đó rõ ràng là Bách Độc tán của nghĩa phụ bị trộm mất, làm sao ở trong người lão ta được chứ?

Thượng Quan Yến tranh lời :

- Nhiếp thư thư không biết người đó sao? Lão chính là thần trộm đệ nhất giang hồ Xuyên Thiên Phi Thử tề danh trong Nam Cái Bắc Thâu đó!

Vu Thục Nhàn cười nói :

- Danh hiệu đó thật không sai chút nào! Trông lão chẳng khác gì một con chuột!

Mọi người nghe thế cùng cười ồ lên.

Bấy giờ Mai Quân Bích mới nhớ rằng Lục Thiệu tam kiều và Thôi Mẫn còn chưa biết nhau nên đứng ra giới thiệu, sau đó cười hỏi :

- Mẫn muội! Hai thư muội làm thế nào mà lạc vào đây thế?

Thôi Mẫn đáp :

- Theo kế hoạch mà chúng ta đã thỏa thuận, muội và Tiểu Huệ về Nhạc Sơn nhưng không biết gia gia bỏ đi đâu mất, cũng không nhắn gửi lại gì cả. Chúng tôi đi tìm lão nhân gia tới đây thì gặp phải người của Thiên Lý giáo, thế là động thủ...

Mai Quân Bích gật đầu.

Hồng Y La Sát Hạ Long Châu bỗng tức giận nói :

- Mai công tử! Xem tình hình này thì chắc rằng Thiên Lý giáo đã liên kết với Cửu U môn, vì thế cần phải hết sức cẩn thận đối với Mạnh Lan Thắng Hội mới được!

Tính cách của Mai Quân Bích là càng đứng trước cường địch, chẳng những không sợ mà lại càng tăng thêm hào khí.

Chàng cất tràng cười ngạo nghễ, mắt phát thần quang lấp lánh nói :

- Cho dù hai thế lực đó liên kết với nhau thì cũng chỉ như hai đàn chuột mà thôi, dám tàn hại được võ lâm ư?

Hồng Y La Sát Hạ Long Châu tuy không tán thành thái độ khinh địch của Mai Quân Bích nhưng không nói gì.

Thượng Quan Yến cất lời :

- Mai đại ca, tiểu muội thường nghe ngoại công nói rằng Thiên Lý giáo chủ Từ Bạch Thạch võ công cao thâm mạc trắc. Ngoài vị Giáo chủ trước đây là Trí Cơ Tử đã chết một cách bất minh bất bạch ra, không ai biết rõ lai lịch của hắn. Ôn Hoàng đạo nhân chính là sư đệ của Từ Bạch Thạch đấy.

Họ đàm luận thêm một hồi nữa rồi cùng nhau rời khỏi sơn cốc tiếp tục hành trình theo kế hoạch.

Lên khỏi cốc thì trời đã tối mịt.

Đi chưa được bao xa, bỗng nghe phía trước có âm thanh của một cuộc hỗn chiến.

Mai Quân Bích quay lại nói :

- Có người đang đánh nhau, chúng ta nhanh tới xem!

Rồi không chờ mọi người phản ứng, chàng tế ngựa lên trước.

Quả nhiên giữa bãi cỏ bên đường có mấy người đang kịch chiến, tuy không nhận ra ai nhưng căn cứ vào chiêu thức và mức độ quyết liệt của cuộc đấu thì những người tham chiến đều là nhất lưu cao thủ võ lâm.

Cuối bãi cỏ sát bìa rừng có một chiếc kiệu hoa, hai bên kiệu đứng mười sáu tên hồng y thiếu nữ, mỗi người cầm trên tay một ngọn hồng đăng.

Hồng Y La Sát Hạ Long Châu phi ngựa tới gần, thốt lên :

- Phó giáo chủ!

Chỉ cần nhìn chiếc kiệu và mười sáu ả tỳ nữ, người trên giang hồ chẳng ai không biết đó chính là Hồng Đăng phu nhân Nhưng bà ta vẫn ngồi trong kiệu hay đang xuất thủ trong đám người hỗn độn giữa bãi cỏ kia?

Hồng Y La Sát Hạ Long Châu chưa biết nên làm gì, nhìn tới thấy Mai Quân Bích đã rời yên ngựa không biết đi đâu.

Giữa đấu trường, chiến cuộc mỗi lúc càng thêm quyết liệt, đao quang kiếm ảnh trùng trùng, kình khí nổi lên rất ghê rợn.

Chợt nghe một tiếng quát vang :

- Dừng tay!

Đồng thời một nhân ảnh lao xuyên qua màn kiếm ảnh lao vào giữa vòng đấu, tiếp đó một chuỗi âm thanh vang rền như sấm.

Những đối thủ đang kịch đấu bị một người giống như từ trên trời rơi xuống dùng một kỳ chiêu nào đó đánh giạt binh khí, đều cảm thấy cánh tay tê chồn, đồng thanh la lên kinh hãi rồi phân phân lùi lại.

Trận đấu lập tức đình chỉ.

Người vừa xuất hiện đứng đỉnh lập giữa bốn người ba nam một nữ, thanh bào phơ phất, diện mạo anh tuấn.

Chính là Mai Quân Bích!

Côn Ngô kiếm vẫn nằm nguyên trong vỏ đeo ở thắt lưng, không biết chàng đã thu kiếm hay chưa từng dùng tới nó?

Phó giáo chủ Huyền Nữ giáo Hồng Đăng phu nhân tay vẫn cầm trường kiếm, đầu tóc dính bết lại, trán đẫm mồ hôi.

Có lẽ trong cuộc đấu vừa rồi bà ta ở thế hạ phong.

Đứng đối diện với Hồng Đăng phu nhân gồm ba người, một tăng hai đạo.

Hồng Y La Sát Hạ Long Châu chỉ nhận ra một trong ba người, đó là lão đạo nhân thân thể cao lớn, râu tóc bạc trắng, mình mặc ngân bào đứng giữa.

Lão nhân đó là Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn Thái Bạch Thần Ông.

Đứng bên cạnh lão, bên tả là một lão hòa thượng bận tăng y màu xám, tay cầm thiền trượng.

Bên hữu Thái Bạch Thần Ông là một lão đạo nhân vóc người cũng rất tráng kiện, râu bạc dài chấm ngực.

Cả ba người đều đã vào tuổi cổ lai hi.

Hồng Y La Sát Hạ Long Châu ngạc nhiên nghĩ thầm :

- “Thái Bạch Thần Ông thân phận không nhỏ, hai người kia tất cũng là nhân vật danh tiếng trong võ lâm, làm sao lại liên thủ đối phó với Phó giáo chủ?”

Nghĩ thế cô ta quay lại vẫy mọi người rồi giật cương phi thẳng vào đấu trường.

Nguyên trước đó Mai Quân Bích phi ngựa tới, vừa nhìn qua là đã nhận ra người bị ba đối thủ vây đánh chính là Phó giáo chủ Huyền Nữ giáo Hồng Đăng phu nhân.

Bọn Thái Bạch Thần Ông ba người đều có võ công cao cường, bất cứ người nào đều không kém Hồng Đăng phu nhân, thử hỏi làm sao bà ta không bị bức lùi?

Mai Quân Bích thấy tình cảnh Hồng Đăng phu nhân đang hết sức quẫn bách, không kịp quay lại báo cho Lục Thiệu tam kiều liền nhảy xuống ngựa lao ngay vào vòng chiến.

Thân còn lơ lửng trên không chàng đã rút Côn Ngô kiếm ra thi triển một chiêu “Phật Pháp Vô Biên” trong Phật Tâm Huệ Kiếm đánh lùi cả bốn đối thủ.

Bốn người tham chiến vừa nhận ra có người xuất hiện, kinh hãi ngẩng lên nhìn thì đã thấy kiếm quang chói lòa, kiếm khí cực kỳ hung hãn.

Chưa kịp nhận ra đối phương là ai, ba người vung binh khí lên đỡ nhưng giống như đánh vào một bức tường thép, binh khí dội trở ra, cánh tay tê chồn kinh hãi lùi lại.

Hồng Đăng phu nhân được giải cứu, áp lực giảm đi, bấy giờ mới lùi lại thở phào một hơi, đưa tay áo lau mồ hôi trán.

Nhận ra Mai Quân Bích, bà ta cười nói :

- Tiểu huynh đệ! Thì ra là ngươi!

Thái Bạch Thần Ông trừng mắt nhìn chàng quát :

- Tiểu tử! Ngươi đến thật đúng lúc!

Nói xong cười hắc hắc hai tiếng đầy khiêu khích.

Lão hòa thượng đọc một câu Phật chú :

- A di đà Phật!

Đồng thời tay cầm chắc thiền trượng bước lên, từ đôi mày bạc, hai tia mắt phát ra ánh hàn quang rất đáng sợ nhìn Mai Quân Bích hồi lâu, sau đó quay sang Thái Bạch Thần Ông hỏi :

- Đạo huynh biết vị tiểu thí chủ này ư?

Thái Bạch Thần Ông chưa kịp trả lời thì Hồng Đăng phu nhân đã hướng sang Mai Quân Bích cười nói :

- Tiểu huynh đệ! Chắc rằng ngoài Thái Bạch Thần Ông ra ngươi còn chưa biết hai vị này, ta sẽ giới thiệu giúp ngươi.

Bà ta chỉ tay vào lão hòa thượng nói :

- Vị này là Hạo Đầu Thượng Nhân, Phương trượng của Thanh Lương tự ở Ngũ Đài sơn.

Lại chỉ sang lão đạo nhân đứng bên phải Thái Bạch Thần Ông, tiếp giọng :

- Còn vị này là Chưởng môn nhân phái Thanh Thành Tùng Linh đạo trưởng.

Tới đó đôi nhãn châu nhìn sang Hạo Đầu Thượng Nhân và Tùng Linh đạo trưởng cười khanh khách nói tiếp :

- Còn vị tiểu huynh đệ này của bổn tọa là Mai Tam công tử Mai Quân Bích ở Thiên Thai.

Giọng bà ta tỏ ra thân thiết, giống như đối với thân bằng cố hữu chứ chẳng phải là địch nhân vừa qua một cuộc đấu sinh tử.

Cả hai người đều là Chưởng môn nhân đương nhiên từng nghe không ít về vị thiếu niên gần đây danh nổi như cồn này.

Thế nhưng cả hai đều không ngờ rằng nhất đại nữ ma đầu Cửu Thiên Ma Nữ và vị uy danh hiển hách Thái Bạch Thần Ông đều bị hại dưới tay một thiếu niên chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi, vẻ ngoài trông như thư sinh này.

Nếu như vừa rồi chàng không xuất một chiêu đánh lùi cả bốn đại cao thủ thì ai dám tin điều đó là sự thực?

Bởi thế cả hai đều đứng ngẩn mặt nhìn chàng.

Lúc sau Tùng Linh đạo trưởng lướt mắt nhìn sang Hạo Đầu Thượng Nhân và Thái Bạch Thần Ông rồi cười hô hô nói :

- Thiếu niên này thân thủ phi phàm. Tuy nhiên đã là đồng bọn của Hồng Đăng Ma Nữ tất chẳng phải là thứ thiện lương gì!

Thái Bạch Thần Ông gật đầu đáp :

- Đạo huynh nói không sai. Việc của Cửu đại môn phái chúng ta là trừ ác tận gốc. Hai vị cứ đối phó với Hồng Đăng Phó giáo chủ đi, còn tiểu tử này cứ giao cho bần đạo!

Hồng Đăng phu nhân hừ một tiếng nói :

- Thần Ông ngươi nói sao đơn giản thế? Món nợ hai mươi năm trước, bổn tọa bắt cả ba ngươi với tư cách là tôn chủ của một phái phải trả cả vốn lẫn lãi! Ngươi có muốn trốn chạy ta cũng không cho phép đâu!

Mai Quân Bích vừa rồi nghe Tùng Linh đạo trưởng nói mình là đồng bọn của Hồng Đăng phu nhân tất không phải giống thiện lương, đã thấy bực mình.

Sau Thái Bạch Thần Ông lại nói giết chàng để trừ ác tận gốc, trong lòng lại càng tức giận nghĩ thầm :

- “Những tên này thân là Chưởng môn nhân, lại tự cho mình là danh môn chánh phái mà hồ đồ kiêu ngạo như thế, chẳng trách nào không ít đệ tử của Cửu đại môn phái có hành vi hung tàn bạo ngược chẳng khác gì hắc đạo!”

Nghĩ thế ngẩng mặt cười vang một tràng, mắt phát hàn quang quét nhìn sang ba vị Chưởng môn nhân không chút thiện cảm, cất giọng khinh khỉnh nói :

- Ba vị đều là tôn chủ của một trong Cửu đại môn phái tự vỗ ngực cho mình là danh môn chánh phái, vậy có biết giáo thì không có chính giáo tà giáo, đạo thì không có bàng môn tả đạo. Người ta tâm địa thiện lương, làm điều chính trực thì thân trong tà môn vẫn được coi là chính nghĩa. Nếu hành vi ngang tàng bạo ngược thì dù có được coi là danh môn chánh phái thì cũng vẫn là hạng tà ma thôi! Trong dị giáo bàng môn vẫn có những nghĩa sĩ chân chính. Các vị có tư cách gì mà khẳng định người khác là thiện lương hay gian tà? Hơn nữa hiện tại võ lâm đang trong cơn họa kiếp, Cửu U môn đang tàn hại hắc bạch lưỡng đạo trong giang hồ. Cửu đại môn phái lẽ ra phải nhận trách nhiệm nặng nề cứu võ lâm thoát khỏi đại nạn. Sao ba vị không nghĩ cách trừ ma hộ đạo, trái lại còn gây xung khắc để làm náo loạn trận tuyến chống thù chung? Hiện tại tiểu sinh không ngần ngại gì mà thừa nhận cùng với Hồng Đăng phu nhân là đồng bọn, được Thiết Quải Tiên lão tiền bối đến để bàn bạc việc đối phó với Mạnh Lan Thắng Hội của Cửu U giáo chủ. Không ngờ ba vị chỉ nghĩ đến môn phái mình mà chẳng nghĩ gì đến đại cục của toàn võ lâm đang cơn nước sôi lửa bỏng. Thử hỏi chỉ dựa vào lực lượng kém cỏi của Cửu đại môn phái các ngươi thì có đủ sức chống cự nổi với Cửu U môn không? Hãy tính xem trong Cửu đại môn phái có mấy trăm cao thủ đã biến thành thuộc hạ của Cửu U giáo chủ?

Chàng bỗng cười to một tràng, nói tiếp :

- Hô hô! Nếu như Cửu đại môn phái đủ sức đối phó được với Câu Hồn Luật Lệnh thì không đến nỗi bị hắn bắt đi hơn một nửa cao thủ. Nói thật, ba vị là nhất đại tôn sư của một phái nhưng chỉ sợ rằng đến Mạnh Lan Thắng Hội lần này chẳng giữ nổi tính mạng đâu!

Thái Bạch Thần Ông, Hạo Đầu Thượng Nhân và Tùng Linh đạo trưởng là người đứng đầu của ba đại môn phái, địa vị và uy danh đều rất lớn trong võ lâm, mấy chục năm nay đã từng bị ai hạ nhục đến thế?

Huống chi người sỉ nhục mình chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, lại đang có cừu hận với bổn môn?

Thái Bạch Thần Ông giận đến nỗi mặt tái xanh, chòm râu bạc dựng đứng lên, quát vang như sấm :

- Tiểu tử! Ngươi dám coi thường Cửu đại môn phái chúng ta sao?

Tùng Linh đạo trưởng tiếp lời :

- Chính tà bất lưỡng lập, hắc bạch không cùng tồn tại. Bần đạo trước tiên sẽ trừ đi quân ngông cuồng là ngươi rồi sau đó sẽ đi tìm Cửu U môn tính sổ!

Dứt lời không chờ hai người kia xuất thủ, lao tới nhằm Mai Quân Bích đánh ra một chưởng.

Chưởng đó lão phát ra ít nhất là tám thành công lực với thế bài sơn đảo hải, uy mãnh vô cùng.

Thấy thái độ của ba tên Chưởng môn nhân quá hung hăng, Mai Quân Bích biết rằng khó tránh được một cuộc chiến nên đã ngầm vận Ban Nhược thần công đề phòng.

Thấy Tùng Linh đạo trưởng là Chưởng môn nhân của một phái mà xuất thủ bất ngờ, ngay chiêu đầu tiên đã hạ sát thủ như vậy, lửa giận liền bốc lên.

Tùng Linh đạo trưởng là Chưởng môn nhân phái Thanh Thành, võ công đương nhiên cũng đứng đầu một môn phái chẳng phải tầm thường.

Lão lại vận tới tám thành công lực đánh ra nên có uy lực rất lớn.

Nào ngờ chàng vừa phát, lão chợt thấy giống như mình đánh phải một bức tường vô hình không sao tiến sâu vào được.

Tùng Linh đạo trưởng chấn động tâm thần, tự nhủ :

- “Tiểu tử này còn ít tuổi như thế làm sao đã luyện thành tuyệt học biến khí thành tường ngăn cản chưởng lực của mình vậy chứ?”

Nghĩ vậy liền vận thêm hai thành công lực đánh ra.

Thế là vị Chưởng môn nhân Thanh Thành vận hết công lực mấy chục năm tu luyện vào một chưởng quyết định!

Chưởng lực cuồn cuộn như sóng với thế bài sơn đảo hải, đủ sức san bằng cả một trái núi nhỏ, đừng nói là người!

Nhưng lão đâu biết rằng đây là tuyệt học Phật môn Ban Nhược thần công, nếu chưởng lực của đối phương càng lớn thì sinh ra lực phản chấn càng mạnh.

- Bình!

Hai đạo kình lực tiếp nhau nổ vang một tiếng như sấm làm chấn động cả một vùng, trong phạm vi mười mấy trượng rừng cây nghiêng ngã, cành gãy lá rơi ào ào...

Mai Quân Bích đứng tĩnh lập bất động, trong khi đó Tùng Linh đạo trưởng râu tóc dựng đứng, bị chấn lùi ba bốn bước.

Lão đạo vừa tức vừa thẹn, mặt từ tái ngắt biến thành đỏ bừng, rút phắt kiếm ra cười hắc hắc nói :

- Tiểu tử! Tốt lắm! Chúng ta sẽ dùng kiếm phân cao hạ!

Hiển nhiên lão còn chưa phục.

Chợt vang lên môt tiếng niệm Phật :

- A di đà Phật!

Hạo Đầu Thượng Nhân cao giọng niệm Phật xong đưa mắt ra hiệu cho Thái Bạch Thần Ông nói :

- Thần Ông đạo huynh xin chờ một lát, lão nạp muốn thỉnh giáo vị Mai thí chủ này một vài câu.

Giọng lão Phương trượng Thanh Lương tự Ngũ Đài sơn rất âm vang, dội vài tai mọi người nghe ong ong tưởng như muốn vỡ nhĩ.

Thái Bạch Thần Ông thoạt đầu sững người ra không hiểu Hạo Đầu Thượng Nhân có ý gì.

Nhưng sau đó nhận thấy ánh mắt lão liền cười đáp :

- Thượng Nhân xin cứ tùy tiện!

Hạo Đầu Thượng Nhân chống cây thiền trượng xuống đất, ánh mắt sáng quắc bức thị Mai Quân Bích vẫn đứng uy nghiêm trước mặt mình hồi lâu, sau đó mới chắp tay hợp thập, chậm rãi nói :

- Thiện tai! Thiện tai! Mai thí chủ thân hoài tuyệt học, trong nhãn thần lộ đầy chính khí không có tà niệm. Lão nạp có mấy câu muốn thỉnh giáo, không biết thí chủ có muốn thật lòng trả lời cho không?

Mai Quân Bích thấy lão hòa thượng này thái độ trang nghiêm, diện mạo từ hòa, trong lòng chợt nảy sinh mấy phần cung kính.

Chàng liền chắp tay hoàn lễ đáp :

- Lão thiền sư có gì chỉ giáo xin cứ hỏi, tiểu sinh biết điều gì nhất định thật lòng trình cáo.

Hạo Đầu Thượng Nhân khẽ gật đầu, lại đọc một câu Phật chú nữa mới nói :

- Trước hết lão nạp muốn Mai thí chủ cho biết có phải là đệ tử của Phật môn không?

Thái Bạch Thần Ông và Tùng Linh đạo trưởng đều là Chưởng môn một phái nên kiến đa thức quảng.

Nghe Hạo Đầu Thượng Nhân hỏi câu ấy, cả hai đều động tâm ngay, tự nhủ :

- “Tiểu tử này võ công cao cường, chiêu thức huyền bí thần kỳ. Mình xông pha mấy chục năm trong giang hồ, kiến thức không ít, vậy mà không nhận ra xuất thân lai lịch của hắn, chẳng lẽ thiếu niên này truyền nhân của vị Đông Hải thần tăng mấy chục năm trước mà giang hồ chỉ nghe danh không ai biết mặt?”

Nghĩ thế, bốn đạo mục quang đều chiếu lên mặt chàng chờ nghe trả lời.

Mai Quân Bích hơi cúi người, sảng giọng đáp :

- Lão thiền sư pháp nhãn tinh tường. Tiểu sinh đúng là ký danh đệ tử của Phật môn.

Hạo Đầu Thượng Nhân gật đầu, hỏi tiếp :

- Chẳng hay Mai thí chủ với Thiên Mộng thiền sư có quan hệ thế nào?

Mai Quân Bích ngơ ngác nhìn lão hòa thượng, lắc đầu đáp :

- Tiểu sinh không biết vị đó.

Hạo Đầu Thượng Nhân ngạc nhiên hỏi :

- Chẳng lẽ vừa rồi thí chủ thi triển không phải là Ban Nhược thần công?

- Tiểu sinh đúng là vừa dùng tới Ban Nhược thần công, nhưng tiểu sinh là môn hạ của phái Thiên Thai.

Những bậc tiền bối rất nhiều người biết đến Ban Nhược thần công, đó là công phu Phật môn vô thượng.

Thế nhưng phái Thiên Thai thì trên giang hồ hầu như chưa nghe ai nói tới bao giờ!

Bởi vậy mà vả ba vị Thái Bạch Thần Ông, Hạo Đầu Thượng Nhân và Tùng Linh đạo trưởng là người đứng đầu những danh môn đại phái, kiến đa thức quảng nghe Mai Quân Bích nói mình là môn hạ của phái Thiên Thai thì đứng ngẩn cả ra.

Hạo Đầu Thượng Nhân nhíu đôi mày bạc, nghi hoặc hỏi :

- Mai thí chủ tự xưng là môn hạ phái Thiên Thai, tôn sư pháp hiệu là gì có thể cho biết được không?

Hiển nhiên Hạo Đầu Thượng Nhân không tin rằng thần công của vị Đông Hải thần tăng Thiên Mộng thiền sư lừng danh tứ hải lại truyền đến một môn phái Thiên Thai nào đó mà xưa nay không nghe ai nhắc tới bao giờ!

Mai Quân Bích là người thông minh tuyệt đỉnh, có đâu không hiểu ra tâm ý của Hạo Đầu Thượng Nhân?

Thấy cả ba người tỏ ra không tin, chàng hơi biến sắc, lạnh lùng đáp :

- Gia sư đã nhiều năm tuyệt duyên với trần ai, không tham gia thế sự. Vì thế tiểu sinh thấy không tiện phụng cáo tôn hiệu.

Thái Bạch Thần Ông cười hắc hắc nói :

- Linh dược chỉ chữa người trường mệnh, Phật môn không độ kẻ vô duyên. Thượng Nhân sao phải phí lời với tiểu tử cuồng ngông đó làm gì?

Tới đó hướng sang Mai Quân Bích quát :

- Tiểu tử họ Mai kia! Tối nay lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!

Mai Quân Bích nổi giận mắng trả :

- Lão thất phu! Ngươi tự cho mình là danh môn chánh phái, là tôn chủ của một môn, thế mà ngông cuồng tự cao tự đại, không biết phân biệt phải trái đúng sai, nhắm mắt làm càn. Hiện tại võ lâm đang trong cơn nguy biến, thế mà các ngươi không nghĩ đến đại cục, chỉ lo chuyện nhỏ nhặt ân oán riêng tư, nhắm mắt quy tội cho người mà không biết suy xét.

Ngày trước ở Lục Thiệu sơn, nếu ta hạ thủ không lưu tình thì lão thất phu ngươi còn đâu sống tới bây giờ nữa? Cho đến nay Mai Quân Bích còn niệm tình các ngươi nằm trong Cửu đại môn phái tất cũng là danh môn chánh phái, thế mà vừa rồi cả ba chẳng nghĩ đến thân phận tôn quý của mình, bất chấp quy cũ võ lâm lấy đông hiếp ít, liên thủ đối phó với Hồng Đăng phu nhân, có còn sĩ diện gì nữa không? Chẳng trách nào bọn đệ tử của các ngươi đều là lũ bạo hành, tham lam bạo ngược, đổi trắng thay đen! Nếu các ngươi đã không biết phải trái gì cả như vậy thì cứ nhất tề xông vào cả đi, Mai mỗ đỡ tốn thêm công sức thu thập từng tên một!

Thái độ chàng vừa nghiêm vừa ngạo nghễ, đã không còn sự kính trọng nào đối với ba nhân vật uy danh hiển hách này nữa.

Thái Bạch Thần Ông mấy chục năm nay không những là một trong số ít nhân vật được Cửu đại môn phái rất trọng vọng mà cũng có uy danh không nhỏ trong võ lâm, đã bao giờ chịu sự sỉ nhục như thế?

Lão tức giận đỏ mặt tía tai, râu tóc dựng ngược quát lên :

- Tiểu tử cuồng ngông muốn chết!

Dứt lời xuất kiếm xông vào.

Tùng Linh đạo trưởng cũng rút kiếm khỏi bao quát :

- Tiểu tử tự mình tìm chết, đừng trách chúng ta tâm địa ác độc!

Vừa nói xong đã vung kiếm cùng Thái Bạch Thần Ông từ hai phía công vào Mai Quân Bích.

Thái Bạch Thần Ông và Tùng Linh đạo trưởng trong lòng bừng bừng giận dữ, cả hai cùng xuất kiếm từ hai phía công vào Mai Quân Bích thế vô cùng hung hiểm, người đứng ngoài nhìn không khỏi chau mày.

Hạo Đầu Thượng Nhân là vị cao nhân đắc đạo, tu vi thâm hậu hơn nhưng cũng cảm thấy thiếu niên này quá cuồng ngạo nên chỉ lắc đầu đọc một câu Phật hiệu rồi thở dài lùi lại hai bước, không ngăn cản hai đạo hữu kia nữa.

Bấy giờ Lục Thiệu tam kiều, thư muội Thôi Mẫn, Thượng Quan Yến và Cầm Nhi Kiếm Nhi cũng vừa kéo đến, xuống ngựa tới trước Hồng Đăng phu nhân thi lễ.

Đương nhiên họ đều nghe rõ những lời đối đáp vừa rồi giữa Mai Quân Bích và ba vị Chưởng môn nhân.

Lúc đó trận chiến đã bắt đầu phát động.

Vì Thái Bạch Thần Ông và Tùng Linh đạo trưởng xuất thủ quá nhanh nên Mai Quân Bích không kịp rút kiếm cứ dùng cả bao mà chống đỡ hai lão đạo.

Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn và Thượng Quan Yến cùng kinh hãi kêu lên :

- Ui chao!

Sau đó là những tiếng leng keng vang rền.

Ngay chiêu đầu tiên, Thái Bạch Thần Ông và Tùng Linh đạo trưởng đã xuất hết bản lĩnh, bất chấp Mai Quân Bích còn chưa kịp rút kiếm, muốn lập tức đẩy đối phương vào tử địa.

Hồng Y La Sát Hạ Long Châu, Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều, Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn, Thôi Mẫn, Thôi Huệ, Thượng Quan Yến và Cầm Nhi, Kiếm Nhi cùng rút kiếm cầm tay, lăm le chực xông vào trợ chiến.

Tình thế lúc này đúng là kiếm phát cung giương, khó tránh được một cuộc đối đầu sinh tử.

Đương nhiên nếu xảy ra cuộc chiến thì chỉ cần nhìn qua thực lực, phần bất lợi tất thuộc về ba vị Chưởng môn nhân.

Hồng Đăng phu nhân xua tay ngăn bọn Hồng Y La Sát Hạ Long Châu tám người lại, cười nói :

- Các ngươi làm gì thế? Mai tiểu huynh đệ đâu cần các ngươi giúp đỡ chứ!

Vừa lúc đó trong đấu trường đã xảy ra biến hóa.

Chỉ thấy kiếm quang lóe lên sáng lòa, sau đó là những đốm lửa bùng lên cùng một chuỗi âm thanh chát chúa...

Mọi người chăm chú nhìn vào đấu trường.

Mai Quân Bích đã rút Côn Ngô kiếm cầm tay đứng oai nghiêm như một thiên thần nhìn hai đối thủ.

Hai vị Chưởng môn nhân các phái Hoa Sơn và Thanh Thành vốn được coi là danh môn kiếm thuật trong võ lâm chỉ sau một chiêu tiếp kiếm đều bị đánh lui, giương mắt hoảng loạn nhìn đối phương như vẫn chưa tin được đó là sự thực!

Hai đại cao thủ liên hợp tấn công, uy thế đủ sức làm cho tất cả những nhân vật trong võ lâm đương đại phải kinh hồn táng đởm.

Ngờ đâu trước công thế hung mãnh đó, Mai Quân Bích vẫn kịp thời rút kiếm và chỉ trong một chiêu đánh lùi cả hai vị Chưởng môn nhân!

Điều quái dị hơn là Thái Bạch Thần Ông và Tùng Linh đạo trưởng không kịp nhận ra đối phương phát kiếm ra sao và dùng chiêu thức gì để đánh lui mình, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, sau đó thanh kiếm của mình bị kiếm Mai Quân Bích chém vào đến nỗi cánh tay tê rần, buộc phải lùi lại ba bốn bước.

Tuy không ai nói ra nhưng cả hai đều cùng chung ý nghĩ :

- Đây là kiếm pháp gì mà lợi hại đến thế?

Người kinh ngạc nhất là Thái Bạch Thần Ông.

Ba tháng trước lão từng giao chiến với Mai Quân Bích ở Lục Thiệu sơn. Trong cuộc tỉ kiếm đó, thậm chí kiếm thuật của Mai Quân Bích còn chưa thắng được lão.

Thật không sao ngờ được chỉ trong ba tháng mà kiếm thuật của tiểu tử này tăng tiến kinh nhân như vậy, chỉ môt chiêu đánh lùi cả hai danh gia kiếm thuật!

Lão đâu biết được rằng chỉ trong ba tháng ở Lục Thiệu sơn chàng đã luyện thành kiếm pháp thượng thừa Phật Tâm Huệ Kiếm của vị A Nậu Tôn Giả đến mức thu phát tùy tâm, đủ sức khắc chế bất cứ loại kiếm pháp nào trong võ lâm.

Vừa lúc ấy chợt thấy hai nhân ảnh một trước một sau lướt tới hiện trường.

Đi trước là một lão nhân trọc đầu, chừng ngoài sáu mươi tuổi, mặt hồng hào, tầm vóc tráng kiện, mình bận thanh bào, lưng đeo một tấm thái cựu bài, tay cầm một thứ binh khí rất cổ quái, nửa giống móc câu nửa giống trảo dài chừng ba thước.

Vừa đến hiện trường, lão nhân đầu trọc lướt mắt nhìn qua khắp lượt chúng nhân rồi cười hô hô nói :

- Thì ra Thượng Nhân, Thần Ông, Tùng Linh đạo trưởng đều ở đây cả! Huynh đệ chậm mất một bước...

Chừng như đến lúc đó lão mới trông thấy Hồng Đăng phu nhân, liền hướng sang bà ta chắp tay nói :

- Ngay cả phu nhân cũng tới đây ư? Thật là diệu hợp quá!

Hồng Đăng phu nhân hoàn lễ, cười đáp :

- Nguyên là Cát đại hiệp. Nghe nói mấy năm nay bế môn tạ khách, cơn gió nào mang đại hiệp tới đây thế?

Hạo Đầu Thượng Nhân chắp tay tiếp lời :

- A di đà Phật! Mười năm không gặp, nay Cát đại hiệp vẫn cứ phong độ như xưa, lão nạp rất lấy làm cảm phục!

Thái Bạch Thần Ông thu kiếm, chắp tay hỏi :

- Cát lão ca cũng vì lão ăn mày mà đến đây ư?

Lão nhân đầu trọc mặt bỗng sa sầm, phẫn hận nói :

- Huynh đệ xưa nay ẩn cư ở Trấn Nam, suốt mười năm bế môn gác kiếm, tin rằng đối với giang hồ mình không gây thù chuốc oán với ai.

Mấy tháng trước đây có một vị bằng hữu tổ chức lễ đại thọ thất tuần. Huynh đệ sai phu thê nhi tử đến mừng, không ngờ cả hai có đi không có về.

Huyền Nữ giáo có sai người đến báo tin cho huynh đệ rằng hai phu thê chúng đã bị Cửu U môn bắt mất, còn nói rằng Thiết Quải Tiên gửi thiệp cho nhiều nhân vật võ lâm hẹn trước tiết Trung Nguyên đến tập hợp ở Ma Bàn Châu, còn mời cả huynh đệ tham gia, không ngờ được gặp chư vị ở đây, thật là diệu hợp!

Nguyên lão nhân này là Trấn Nam đại hiệp Nhập Vân Long Cát Cẩn, có danh vọng rất lớn trong giang hồ.

Trước khi bế quan gác kiếm, Cát Cẩn đều có mối giao tình với Cửu đại môn phái và Hồng Đăng phu nhân khá sâu đậm, vì thế vừa xuất hiện đã có không khí bình hòa thân thiện như thế.

Tới đó thì nhân vật thứ hai cũng đi vào hiện trường.

Thực ra người đó xuất hiện sau Nhập Vân Long Cát Cẩn một lúc nhưng không ai để ý tới.

Vị đó cũng đứng sang một bên cung kính nghe chuyện không dám xen vào.

Đó là một đạo nhân bận y đạo y màu lam, lưng đeo trường kiếm.

Chờ Nhập Vân Long Cát Cẩn nói xong, đạo nhân mới bước lên một bước chắp tay cúi mình nói :

- Chư vị lão tiền bối! Vãn bối là Vi Trần Tử môn hạ Võ Đang phụng mệnh gia sư từ Ma Bàn Châu tới đây. Vì Thiết Quải Tiên lão tiền bối đã mời cao thủ các phái trong võ lâm đến ngày mười lăm tháng bảy sẽ tập hợp ở Ma Bàn Châu. Nhưng bây giờ đã phát hiện ra sào huyệt của yêu đảng Cửu U môn ở trong hắc lâm Đại Hồng sơn, chúng dự định mở Mạnh Lan Thắng Hội chính là một đại âm mưu giăng mẻ lưới tiêu diệt sạch đồng đạo võ lâm.

Để đối phó với âm mưu này, Thiết Quải Tiên lão tiền bối cùng gia sư, Thiên Nhất đại sư của Thiếu Lâm tự, Thạch lão bảo chủ của Thái Sơn và một số vị khác đã thay đổi kế hoạch, đến tham gia đại hội trước năm ngày nhằm mục đích làm Cửu U môn không kịp trở tay, đồng thời vị trí tập trung cũng chuyển về An Lục. Gia sư ra lệnh cho vãn bối đến đây báo với các vị tiền bối cụ thể như thế, xin các vị lập tức khởi hành ngay.

Tới đó y hướng sang Mai Quân Bích chăm chú nhìn chàng một lúc rồi chắp tay hỏi :

- Có lẽ vị đại hiệp là Mai Quân Bích phái Thiên Thai?

Mai Quân Bích vội hoàn lễ đáp :

- Tiểu sinh chính là Mai Quân Bích của phái Thiên Thai. Không biết đạo huynh có gì chỉ giáo?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play