Mai Quân Bích kinh ngạc lẫn chấn động, nghĩ ngay có người đang muốn lăm mình, thế nhưng vận mục nhìn quanh chỉ thấy bốn bề vách đá lởm chởm, chẳng hề thấy bóng ma nào.

Lại chú ý lắng tai nghe thì thấy tiếng ngáy vẫn vang lên đều đặn, chứng tỏ người đang ngầm giỡn mặt với chàng không phải là Xuyên Thiên Phi Thủ.

Vậy người này là ai?

Chàng giơ tay lên vận công khoát ra ngoài định phát một chưởng thị uy.

Nhưng đúng lúc ấy có tiếng người cười “Hì hì” thốt lên :

- Công tử, chớ nóng giận! Chính là ta đây, Thử gia gia đây, hì hì...!

Nào ngờ, đứng lại Xuyên Thiên Phi Thử, tiếng cười quái dị của lão ta vang lên, vẫn nghe ở bên ngoài thạch thất.

- Thì ra là Thử lão tiền bối!

Chàng vừa lên tiếng hỏi vừa thâu tay lại, rồi nhảy người nhanh ra bên ngoài.

Bấy giờ chỉ thấy Xuyên Thiên Phi Thử ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm đầu than vãn :

- Í! Công tử gia, lão hủ phải khó khăn lắm mới hù được chúng bỏ chạy, bọn các ngươi thì lại chạy biệt đâu mất, hại lão hủ chạy tìm khắp nơi! Kỳ thực thì lão hủ đã đoán các ngươi còn chưa ra khỏi đây, cho nên cứ liều nằm trong này đánh một giấc. Quả nhiên, các ngươi lại chui trốn biệt dưới huyệt động kia!

Lão ta vừa gặp mặt chưa hỏi han câu nào thì đã lải nhải một hồi không thôi.

Mai Quân Bích trong đầu lại nghĩ, chớ xem lão ta bên ngoài cứ cười nói xuê xoa, thực tế lão cũng là một con người nhiệt tình tâm huyết, một kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ đời nay.

- Ê! Công tử gia, sao ngươi im lặng không nói gì cả?

Xuyên Thiên Phi Thử thấy Mai Quân Bích im lặng không nói, lão hốt nhiên nói với giọng không vui.

Mai Quân Bích nghe thế vội vàng cười nói :

- A, a... Lão tiền bối, tiểu sinh...

Nhưng chàng chỉ ứng thanh lắp bắp được mấy tiếng mà không nói hết thành câu, trong đầu chàng nhớ lại bọn Thôi Huệ ba người còn ở dưới động, coi như là ba con tin trong tay Miêu Cương Độc Phụ, chàng cần phải đi tìm Cát Lan tiên sinh lấy thuốc cho bà ta mới được.

Nghĩ đến đó, chàng liền nói :

- Lão tiền bối, tiểu sinh cần phải đi tìm Cát Lan tiên sinh.

Xuyên Thiên Phi Thử trong đôi mắt ti hí như mắt chuột phát ra một tia hào quang, ướm hỏi :

- Sao? Chẳng lẽ Bách Độc tán kia là giả hay sao?

Mai Quân Bích lắc đầu nói :

- Không! Tiểu sinh tìm ông ta có chuyện khác.

Xuyên Thiên Phi Thử rụt cổ lại, nheo mắt cười “Hì hì” nói :

- Cát Lan tiên sinh đi từ lâu rồi. Công tử gia có chuyện gì gấp thử nói ta nghe nào?

Mai Quân Bích không đáp mà hỏi tiếp :

- Ông ta quay trở lại Cửu Đạo loan sao?

Xuyên Thiên Phi Thử nói :

- Bọn chúng bị chiếc Câu Hồn Luật Lệnh của ta hù chạy mất, nào còn dám quay trở lại sào huyệt cũ của chúng!

- Câu Hồn Luật Lệnh ư?

Mai Quân Bích ngạc nhiên thốt lên, nhưng rồi chàng nhanh chóng nhớ lại tiếng cười lành lạnh và hai câu nói “Diêm Vương đã định canh ba chết, ai dám lưu lại đến canh năm”, chẳng lẽ Câu Hồn Luật Lệnh là hai câu này?

Bất giác hỏi :

- Lão tiền bối nói Câu Hồn Luật Lệnh, phải chăng là hai câu “Diêm Vương đã định canh ba chết, ai dám...”

Nhưng Xuyên Thiên Phi Thử vừa nghe đến đó, hai tay xua lia lịa cắt ngang lời chàng, mặt hơi tái lại, nói.

- Ái! Ái... thiếu niên nhân, ngươi không được nói ra hai câu này, không được...

Mai Quân Bích bị lão cắt ngang lời thì cũng ngẩn người không hiểu làm sao cả, vừa rồi rõ ràng lão ta nói được, lẽ nào giờ mình nói không được? Hai câu này có gì mà ghê gớm thế chứ?

Chàng suy nghĩ không ra, nhất thời cứ đứng nhìn Xuyên Thiên Phi Thử trân trân.

Xuyên Thiên Phi Thử nói tiếp :

- Ái dà! Thiếu niên nhân, ngươi thật không biết gì là trời cao đất rộng? Nói cho ngươi biết, đến cả Ngọc Hoàng Thượng Đế câu gì cũng nói được, nhưng hai câu này thì đêm nay tuyệt đối không nói được. Lão hủ vừa rồi chỉ vì nghĩ các ngươi trúng trùng độc, tuy uống thuốc giải Bách Độc tán rồi nhưng còn chưa qua sáu canh giờ, thấy bọn Cát Lan tiên sinh xông vào, ta một mình nghĩ khó đấu qua bọn chúng, trong tình thế bất đắc dĩ mới thử đem Câu Hồn Luật Lệnh ra thử, nào ngờ lại hù dọa bọn chúng bỏ chạy!

Mai Quân Bích không nén nổi hiếu kỳ, hỏi ngay :

- Lão tiền bối, chẳng lẽ hai câu này có uy lực ghê gớm đến thế sao?

Xuyên Thiên Phi Thử trừng chàng một cái, nói :

- Trong võ lâm mấy mươi năm nay ai nghe hai câu này mà không bỏ chạy, nhưng chạy thoát được cũng đã là hiếm lắm rồi! Thôi, chúng ta không nên nói đến chuyện này nữa, thiếu niên nhân, ngươi nhanh nói ra đi, ngươi tìm Cát Lan tiên sinh có chuyện gì chứ?

Mai Quân Bích biết có hỏi thêm lão ta cũng không nói, nên đành thôi.

Bấy giờ mới đem chuyện mình đi tìm bọn Thôi Huệ ba người, vô tình xuống dưới hang sâu gặp Miêu Cương Độc Phụ, sau đó bà ta yêu cầu chàng đi tìm Bạch Linh đan như thế nào, nhất nhất kể lại cho lão ta nghe.

Xuyên Thiên Phi Thử càng nghe càng kinh ngạc đến hai mắt trợn tròn, nói :

- Miêu Cương Độc Phụ ư? Ma nữ này còn sống trên trần gian này ư? Sao? Thiếu niên nhân, ngươi đồng ý đi tìm thuốc giải cho mụ ta sao? Thế này thì khác nào tháo củi thả cọp dữ ra...

Lão hơi ngừng lời lại một chút, rồi nói tiếp :

- Ai! Còn hai con nha đầu kia thì đang nằm trong tay bà ta nữa chứ!

Lão vỗ đầu bức tai tỏ ra rất lo lắng.

Mai Quân Bích nói :

- Lão tiền bối, tiểu sinh đã nhận lời bà ta, bất luận thế nào cũng phải làm cho bằng được, tiểu sinh xin cáo từ.

Nói rồi chàng định quay người đi ngay, nào ngờ Xuyên Thiên Phi Thử vung tay chộp lấy vạt áo chàng kéo lại, giọng gấp gáp nói :

- Thiếu niên nhân, ngươi chớ nôn nóng như thế được không chứ? Ta hỏi ngươi, ngươi định đi đâu tìm Bạch Linh đan chứ?

Mai Quân Bích nghe hỏi một câu này thì ngớ người ra, vừa rồi chính Xuyên Thiên Phi Thử đã nói Cát Lan tiên sinh bị lão ta hù chạy mất, không dám quay trở lại Cửu Đạo loan, thiên hạ mênh mông biết tìm lão ta nơi nào chứ?

Xuyên Thiên Phi Thử nhe răng cười kha khả nói :

- Công tử gia của tôi, ngươi thật là hồ đồ, chẳng phải ta đã nói bao nhiêu thuốc quý của tên Cát Lan tiên sinh kia đều đã bị lão “thần trộm” ta cuỗm hết rồi sao? Ha ha... để ta lục tìm lại xem, nói không chừng Bạch Linh đan cũng có trong túi này!

Vừa nói lão vừa giơ tay lục túi áo.

Mai Quân Bích nghe lão ta nói mới chợt nhớ ra, đúng là lần trước khi trao thuốc giải Bách Độc tán cho chàng, Xuyên Thiên Phi Thử từng nói là bao nhiêu thuốc chai lớn chai nhỏ trong nhà Cát Lan tiên sinh đều bị lão ta lấy sạch, sao ta lại không nhớ ra sớm nhỉ?

Lúc này nhìn lại Xuyên Thiên Phi Thử đã thấy lão ngồi trên đất, lục tìm trong túi áo một hồi rồi lôi ra một chiếc bình sành màu trắng, chăm mắt xăm xoi một lúc, lão gật đầu reo lên :

- Có, có rồi! Đây chẳng phải là Bạch Linh đan sao?

Mai Quân Bích tròn mắt nhìn chăm chiếc bình trong tay lão ta, trong lòng còn bán tín bán nghi.

Xuyên Thiên Phi Thử dùng hai ngón tay nắm lấy chiếc bình sành nhỏ xíu huơ huơ trước mặt, chau mày nói tiếp :

- Này! Thiếu niên nhân, ngươi cầm lấy đi mà thả một nữ ma đầu, để rồi xem trên giang hồ họa kiếp nổi lên. Thôi, chuyện đã thế này rồi thì cứ để sau rồi nói tiếp. A...

Chừng như lão chợt nhớ ra điều gì, lại nói :

- Bà ta nói Bách Độc tán tuy có thể trị trăm thứ độc, nhưng lại tổn thương nguyên khí nặng cho người luyện công, trong thời gian ba tháng mười ngày chưa thể hồi phục nguyên khí, cần phải uống loại thuốc do bà ta phối chế Bổ Thiên Tủy mới chóng hồi phục. Nếu thế, trong người bà ta nhất định còn thứ thuốc này, ngươi chớ quên xin bà ta mấy viên nhé, lão hủ có chỗ cần dùng đến!

Nói rồi, trao bình thuốc cho Mai Quân Bích.

Mai Quân Bích nắm lấy bình thuốc đưa lên trước mặt xem, nhìn thấy rõ ba chữ Bạch Linh đan, trong lòng vui mừng liền nhét nhanh vào ngực áo.

Xuyên Thiên Phi Thử uể oải vươn vai ngáp dài một cái, nói :

- Hảo! Lão hủ chỉ vì tìm các ngươi mà mất cả nửa ngày trời, thực tình thì ta cũng có chuyện cần làm. Thiếu niên nhân, chớ quên xin Miêu Cương Độc Phụ cho ta ba viên Bổ Thiên Tủy nhé!

Chữ “nhé” cuối câu vừa dứt thì thân hình lão đã lướt mất nhanh sau vách đá.

Mai Quân Bích còn định hỏi thêm về tình hình của Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong, nhưng nào ngờ lão ta đi nhanh như thế. Vả lại lúc này chàng còn đang bận tâm cho ba người dưới hang động, an nguy chưa biết thế nào, con người Miêu Cương Độc Phụ vui buồn thất thường khó mà nói được. Giờ ta đã có Bạch Linh đan trong tay, phải nhanh xuống gặp bà ta tránh để lâu sinh chuyện không hay.

Nghĩ thế chàng liền quay gót trở vào lại thạch thất, rồi chui người theo đường hang xuống thạch động.

Chàng vừa thả người đứng xuống đất thì đã thấy Miêu Cương Độc Phụ đứng ngay bên cạnh mình, con mắt độc nhất sanh lạnh ngưng nhìn chàng vẻ như ngạc nhiên xen lẫn dò xét, cười lạnh lùng hỏi :

- Thiếu niên nhân, sao ngươi quay trở lại nhanh như thế? Chẳng lẽ lấy được Bạch Linh đan rồi ư? Nó đâu?

Bà ta chừng như không thể tin Mai Quân Bích lại có thể lấy được Bạch Linh đan nhanh đến như thế, cho nên miệng thì hỏi dồn, tay trái chìa ra trước mặt chàng, tay phải ngược lại co lại chỉ chực vung ra chưa biết lúc nào.

Mai Quân Bích mỉm cười nói :

- Lão tiền bối đã phó thác cho tiểu sinh làm chuyện này, sao lại còn không tin tưởng?

Miêu Cương Độc Phụ thét lên :

- Lão bà tử ta tính toán lộ trình ngươi đi về nhanh lắm cũng phải cả nửa ngày trời, thế mà thời gian ngươi đi đến giờ tính ra ngươi chưa ra khỏi địa lao này là khác, thế mà ngươi lại quay về nhanh đến thế này thì ai tin chứ? Hừ... huống gì lão quỷ chẳng phải là nhân vật dễ chơi, ngươi liệu có thể nói một câu mà lão ta giao thuốc cho ngươi chăng? Thiếu niên nhân, ngươi chớ nên bày trò quỷ trước mặt lão bà tử ta, chẳng đơn giản như ngươi nghĩ!

Mai Quân Bích thò tay vào trong áo lấy chiếc bình sành nhỏ ra, giọng tức giận nói :

- Không tin thì bà cứ cầm lấy mà xem! Chẳng lẽ Bạch Linh đan có thể giả được sao?

Miêu Cương Độc Phụ vừa nhìn thấy chiếc bình sành trong tay Mai Quân Bích thì cả người ngớ ra, vì với bình thuốc do chính tay bà ta chế ra thì làm sao nhìn không nhận ra được. Thế nhưng bà ta vẫn thận trọng nắm lấy bình thuốc, mở nắp bình ra giơ lên mũi ngửi, cuối cùng mới gật đầu nói, giọng vui không tả :

- Không sai! Đúng là Bạch Linh đan! Thiếu niên nhân, lão bà tử ta trách nhầm ngươi rồi!

Bà ta vừa nói dứt câu, tay nhanh nhẹn dốc ra mấy viên nhét nhanh vào mồm, chừng như sợ chậm một chút thì thuốc giải vuột mất khỏi tay.

Mấy viên thuốc vừa nuốt xuống khỏi cổ, đột niên Miêu Cương Độc Phụ ngửa cổ cất lên một tràng cười quái dị, tiếng cười lanh lảnh chấn động mạnh khiến cả hang đá rung chuyển, những viên đá nhỏ rơi xuống lả tả như một trận mưa.

Tiếng cười vừa dứt, ánh mắt độc nhất xanh lạnh ngưng nhìn Mai Quân Bích, tay nắm bình thuốc, từng bước bức tiến về phía chàng.

Mai Quân Bích nhìn thấy thần sắc bà ta thì trong lòng đã phát run, ngầm vận công để phòng.

Miêu Cương Độc Phụ giơ bình thuốc ra trước mặt chàng, giọng trầm gặng hỏi :

- Thiếu niên nhân, lão quỷ Cát Lan cũng có mặt trong địa lao này phải không?

Mai Quân Bích gật đầu đáp :

- Ông ta đi còn chưa xa!

Chàng đáp một cách máy móc, vốn không có ý định nói dối bà ta, nhưng cũng không muốn nói ra chuyện Xuyên Thiên Phi Thử cho chàng bình thuốc giải này.

Miêu Cương Độc Phụ khuôn mặt nanh ác đáng sợ, cất tiếng cười dài nói :

- Tốt! Để xem hôm nay ngươi có thoát được khỏi tay lão nương không!

Nói đến đó, bà ta quay đầu lại nhìn Mai Quân Bích một cái, rồi giơ cánh tay gầy như que củi chỉ lên vách đá trên đầu nói tiếp :

- Thiếu niên nhân, nhớ cho kỹ, tia sáng duy nhất, tất cả chỉ chờ vào mệnh vận của ngươi. Ba đứa này thì tốt nhất chớ nên động đến chúng, tự khắc chúng sẽ tỉnh lại!

Nói dứt lời, đột nhiên hai tay giơ thẳng lên trời, chỉ nghe một tràng cười quái dị vang lên, thân hình bà ta nhanh còn hơn vệt lưu tinh vọt nhanh lên đỉnh vách đá, luồn theo đường hang biến mất.

Mai Quân Bích hốt nhiên nhớ ra Xuyên Thiên Phi Thử nhờ chàng xin bà ta ba viên Bổ Thiên Tủy, vội vàng la lên :

- Lão tiền bối, xin dừng chân!

Nhưng chỉ còn lại tiếng cười dội mạnh chấn động vách núi, chẳng còn nhìn thấy bóng dáng Miêu Cương Độc Phụ đâu nữa.

Thật tình cũng không trách được bà ta, mười năm ròng bị giam khốn trong hang tối không dám nhìn thấy ánh mặt trời, nỗi căm hận trong lòng bà ta chất chứa đến chừng nào nghĩ cũng có thể biết. Cho nên giờ độc trong người đã giải, có thể an nhiên ra ngoài, làm sao bà ta không nóng lòng báo thù cho được? Huống gì nghe nói kẻ thù còn đi chưa xa!

Thế nhưng Thử lão tiền bối nhờ chàng xin ba viên Bổ Thiên Tủy, giờ để Miêu Cương Độc Phụ bỏ đi như thế này, xem như chàng đã không hoàn thành được lời phó thác của lão ta, thử hỏi gặp lại nhau chàng biết ăn nói thế nào đây?

Mai Quân Bích nắm trên tay chiếc bình thuốc Miêu Cương Độc Phụ vừa giao lại cho chàng, đứng ngây người ra một hồi, cuối cùng mới cất bình thuốc vào trong áo.

Chàng nhớ lại bọn Thôi Huệ ba người, liền quay người bước nhanh đến bên thạch sàng, giờ nhìn lại thì quả nhiên cả ba người này sắc mặt đã hồng hào tươi nhuận, rõ ràng chân khí đã hồi phục rất nhiều. Chàng biết lời Miêu Cương Độc Phụ không giả chút nào, bọn họ được cho uống Bổ Thiên Tủy rồi, theo như lời bà ta nói thì chỉ cần qua thêm một hai canh giờ là có thể hồi tỉnh lại, cho nên giờ chàng chỉ còn biết một điều là chờ đợi.

Nhưng ngồi mà chờ bọn họ tỉnh lại thế này thì thật là vô vị!

Chàng chợt nhớ lại câu nói cuối cùng của Miêu Cương Độc Phụ trước khi rời khỏi đây :

- “Thiếu niên nhân, nhớ cho kỹ, tia sáng duy nhất, tất cả chỉ chờ vào mệnh vận của ngươi”.

Câu này có ý nghĩa thế nào chứ?

Chàng ngẫm nghĩ một chút. Bất giác thuận chân đi về hướng vách đá mà vừa rồi bà ta giơ tay chỉ, ngước mắt nhìn lên đầu, thì ra trên đỉnh vách đá này chênh chếch một khe nứt, hai bên thẳng phắt như bị dao cắt, khe nứt rộng chưa đầy một xích.

Chàng ngưng mắt chăm nhìn quay sát, thấy khe nứt xa tít, thậm chí có đến cả một hai nghìn trượng? Từ đó một tia sáng chiếu xuống.

Không! Một hang động sâu hút thế này, một tia ánh sáng mặt trời làm sao chiếu vào tận đây được?

Có lẽ vì ở trong hang tối tăm, ta nhìn thấy một thứ ánh sáng gì rồi lầm tưởng là ánh sáng mặt trời đấy thôi!

Nghĩ thế, bất chợt chàng nhớ lại Miêu Cương Độc Phụ trước khi nhờ chàng làm một việc gì thì trước tiên phải cho chàng một ân huệ, bảo chàng trước tiên đến vách đá phía đông xem bốn câu kệ và coi như đó là một ân huệ!

Chẳng lẽ bốn câu kệ kia có quan hệ gì với tia sáng này sao?

Nghĩ đến đó, bất giác lại đưa mắt nhìn lên chỗ phát ra ánh sáng.

“Động trung chi động,

Thiên ngoại phù vân

Nhất Quỳnh Nhất Văn,

Cổ thụ chi căn”

Từng câu từng chữ của bài kệ hiện lên lại trong đầu chàng, nghiền ngẫm thì càng lúc chàng càng thấy không sai chút nào.

Mai Quân Bích vốn là người thông minh, sở học lại uyên thâm, thế nhưng với bài kệ này thì không thể chỉ bằng vào sự thông minh và uyên thâm mà có thể giải ra được. Vì trên giang hồ mấy trăm năm nay chưa người nào giải ra được bài kệ này, tất nhiên vì thiên hạ mênh mang, đi tìm một vật mà không biết đích xác ở đâu thì khác nào mò kim đáy biển.

Như Huyền Nữ giáo lao tâm khổ tứ hai mươi năm ròng rã, đi tìm khắp danh sơn đại xuyên, phát hiện ra Ca Lạc sơn trang đúng là “động trung chi động”, không những gây chấn động giang hồ, mà còn làm táng mạng không biết bao nhiêu người dòm ngó đến kỳ trân dị bảo, vẫn không sao tìm ra được cái gọi là “thiên ngoại phù vân”.

Điều này là vì cho đến giờ người trong giang hồ cũng chỉ mới biết được hai câu đầu của bài kệ “động trung chi động, thiên ngoại phù vân”, còn hai câu sau thì chẳng ai biết được.

Thực tế thì cho dù người ta có biết hết toàn bộ bài kệ chăng nữa, nhưng nếu như bản thân không ở trong hoàn cảnh này thì dù người có trí lực thông huệ đến đâu cũng khó mà hiểu ra được.

Quả cũng không sai.

Cứ nghĩ câu thứ ba “Nhất Quỳnh Nhất Vân”, chỉ nghe cũng nghĩ ngay đến là dị vật võ lâm, trong đó một thứ là đồ bằng ngọc thạch, còn một thứ lại thuộc về văn tự. Cho nên không ai tận mắt nhìn thấy chúng ra sao thì không thể biết được nó như thế nào, có một điều là mọi người đều khẳng định nó phải là hai thứ võ lâm kỳ bảo chứ chẳng nghi!

Câu thứ tư “Cổ thụ chi căn” thì lại khó hiểu, quanh động này làm gì có gốc cổ thụ, chưa thể hiếu ra được nó ám chỉ điều gì.

Câu đầu “động trung chi động” thì đã quá rõ ràng, chính là muốn chỉ hang động bí ẩn nằm sâu trong thạch đạo, nơi mà vị cao tăng kỳ nhân này đã tĩnh tọa khô thiền.

Còn câu thứ hai “thiên ngoại phù vân”, phải chăng là chỉ tia ánh sáng trên đỉnh vách đá kia?

Quyết không sai, chẳng phải chính Miêu Cương Độc Phụ đã bắt chàng đi thử mệnh vận thế nào đó sao?

Bà ta giam mình trong hang sâu này mười năm khô thiền độ nhật, đương nhiên phải hiểu thấu huyền cơ thâm ý của bài kệ này rồi!

Ha ha! Người trong võ lâm không ai không nằm mơ muốn có được hai báu vật này trong tay, Miêu Cương Độc Phụ biết được bí mật này, bà ta lại không phải là người danh môn chánh phái, càng không phải là tiên nhân thế ngoại, lẽ nào lại không động lòng tham?

Hai là bà ta đã cuỗm hai thứ đi mất, giờ chỉ là lừa ta?

Nhưng nghĩ ra thì không đúng, cứ nhìn thần thái bà ta khẳng khái như thế, chừng như không giả dối chút nào.

Mai Quân Bích cứ vắt óc suy nghĩ, từng chi tiết một, bất chợt chàng suýt nữa reo lên, lại nghĩ: A, a... đúng rồi, bà ta trong người trúng độc Hắc Sinh thảo, không thề tiếp xúc với một chút ánh sáng mặt trời, cho nên bà ta tuy đã hiểu thấu huyền cơ, nhưng vẫn không dám mạo hiểm.

Thế mới thấy, cho dù báu vật thiên cổ kho có ở trước mặt chăng nữa, nhưng người đã mất hết tự do thì có trong tay cũng ích gì?

Mai Quân Bích nghĩ đến đó tự nhiên không còn thấy hứng thú trước báu vật, chàng chỉ nhìn qua chỗ phát ánh sáng thêm một lần nữa rồi bước trở lại phía chiếc giường đá.

Trên chiếc giường đá, một đầu đặt Thôi Huệ và Thượng Quan Yến nằm, còn một đầu chính là Chúc Ưng Dương ở phái Thái Sơn, ở giữa còn trống một chỗ, có lẽ Miêu Cương Độc Phụ chừa lại để cho bà ta ngồi.

Chàng thả người ngồi xuống, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ. Trước tiên chàng nhớ lại lần đầu tiên chàng gặp được Thôi Huệ và Thượng Quan Yến, sau đó đả thương bọn Kiều Tiền Tứ Sát, Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng bị mất tích, chàng truy tìm đến tận Ca Lạc sơn trang, rồi đưa đẩy mãi cho đến tận đây. Thời gian chỉ nội trong một tháng mà đã không biết bao nhiêu chuyện xảy ra.

Chẳng những không tìm ra được tung tích của Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng mà đến ngay cả Thôi Mẫn cũng biến mất như “hoàng hạc nhất khứ”, chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện gì trên đường rồi chăng?

Lại còn Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn, mạo hiểm phạm tội nghịch sư dẫn ta vào trốn trong địa đạo này, cứ nhìn ánh mắt đầy thâm tình của cô ta, há chẳng không có tình cảm với ta?

Huệ muội muội và Yến muội muội đi cùng ta lâu ngày, tuy ta chưa từng có ý nghĩ chuyện nam nữ, thế nhưng bọn họ cả hai ít nhiều thì lại thổ lộ tình cảm với ta. Ai!...

Chỉ nghĩ đến đó cũng khiến cho chàng thở dài, bất giác đưa mắt nhìn hai thiếu nữ, chỉ thấy trên hai khuôn mặt giờ đây hồng sáng như đang chứa một nụ cười với chàng, hơi thở đều đều thực không khác gì như hai đóa hoa mẫu đơn đang độ xuân thì.

Mai Quân Bích cứ thế hết nghĩ chuyện này rồi đến chuyện khác, nhưng thời gian chờ đợi bao giờ cũng trôi qua rất chậm, chuyển ánh mắt nhìn lại gian thạch động vừa tối vừa ẩm thấp.

Bất giác ánh mắt ngưng chú lên vách đá phía đông, nơi có khắc bài kệ bốn câu, chàng lại nghĩ: ta tuy không quan tâm gì nhiều đến hai bảo vật võ lâm, nhưng đây là hai thứ mà người trong võ lâm ai ai cũng mơ có được trong tay, lẽ nào ta không xem đáo để mở mang nhãn giới?

Nghĩ thế tự niên tính hiếu kỳ trỗi lên khiến chàng đứng dậy, rồi không bảo chân chàng cũng bước đưa chàng trở lại dưới chân vách đá.

Chàng ngước mắt nhìn lên đỉnh thạch động, giờ định thần nhìn lại chàng mới xác định một khe nứt để tia sáng lọt qua chỉ cách mặt đất chừng tám chín trượng, nhưng ngoài tia sáng ấy ra thì không còn nhìn thấy thứ gì nữa.

Duy nhất từng giọt nước thấm qua vách đá nhỏ xuống tí tách, thì ra bên trên rất ẩm, thậm chí có mạch nước ngầm.

Chàng nhẩm tính trong đầu một chút, rồi quyết định lên đó xem hư thực thế nào, nghĩ thế liền hít sâu một hơi đề khí Đan Điền, chân nhún mạnh vọt người lên cao có đến chín trượng lọt người vào trong khe nứt, với hai tay chạm vào vách đá. Quả nhiên nhận ra vách đá vừa lạnh như băng, lại vừa trơn ướt, rêu phủ kín mặt đá.

Vách đá chật hẹp, sâu thì không biết lên đến đâu, nhưng ở chỗ chàng vừa nhảy người lân chỉ chừng hai xích, ngực và lưng chàng chừng như chỉ cách hai bên vách núi vài thốn, hai chân thì treo lơ lửng chẳng co lại được, duy nhất chỉ còn lại đôi tay.

Thế nhưng hai vách núi này lại thẳng đứng trơn nhẵn như gương, lại còn bám đầy rêu phong, nếu như với một người võ công bình thường thì chẳng thể nào đu người vào đây được, song với Mai Quân Bích lại khác.

Mai Quân Bích thi triển thủ pháp Bích Hổ Du Tường, nhưng chỉ là dùng hai tay bám sâu vào trong vách đá trước mặt, lưng thì kê vào vách đá phía sau, rồi cứ thế lần người lên phía trên.

Với cách này thì chàng lần theo vách đá lên trên được, tuy có chậm nhưng không đến nỗi quá vất vả. Lên chừng được trăm trượng thì nhận ra đang ở trong một làn hơi trắng, giống như sương nhưng lại giống như mây, đồng thời khe núi chừng như cũng có rộng ra hơn nhiều.

Mai Quân Bích dừng người lại, ngước mắt nhìn lên, nhưng với làn sương trắng dày đặc này cho một người công lực thâm hậu đến đâu chăng nữa cũng không nhìn xa hơn ba trượng.

Lại tiến người lên phía trên, vẫn y nhiên một màn sương trắng, không biết lên bao đến chừng nào?

Nhưng một điều thấy rõ là khe núi càng lúc càng rộng ra, hơi nước làm cho áo quần Mai Quân Bích ướt đẫm, đồng thời một làn gió từ trên thổi xuống mang theo hàn khí khiến chàng thấy mát mẻ khoan khoái, trong đầu chàng tự nhiên vui lên khi nghĩ khả năng khe núi này thông ra bên ngoài!

Chính suy nghĩ này khiến cho chàng tinh thần phấn chấn hẳn lên, dù sao thì lên đến ngang đây rồi cũng không thể bỏ cuộc trở xuống, nhất định phải lên cho đến tận cùng xem thế nào mới được.

Lúc này khe núi rộng có đến nửa trượng, lại thêm vách núi bắt đầu dốc hơn, chứ không dựng đứng như phía dưới kia, điều đó khiến cho Mai Quân Bích dễ dàng thi triển khinh công.

Chàng đề khí, chân đạp vào vách đá nhún cả người vọt nhanh lên phía trên, giờ thì thân hình chàng như tên thoát cung lướt nhanh lên trên vun vút.

Mai Quân Bích càng phấn chí hơn, cứ thế qua thời gian một tuần trà, khe núi giờ đã rộng đến mấy trượng, vân vụ trên đầu cũng loãng đi, chàng thích thú càng đề khí lướt người đi nhanh hơn, chỉ sau thêm mấy lần tung người nữa, hốt nhiên trước mắt không gian mở rộng ra, thân hình cũng liền đáp xuống trên một sơn đỉnh, mặt trời chói chang ánh sáng chiếu khắp nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play