Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long xuất Bàn Thạch chưởng là chiêu tuyệt sát của Bàn Thạch bảo đánh thẳng tới ngực Mai Quân Bích.

Hắn xuất thủ bất ngờ, chiêu thức chuẩn xác và thần tốc với uy lực vạn cân tỏ rõ quyết tâm trong chiêu đầu tiên đả thương đối thủ.

Mai Quân Bích thấy ánh mắt đối phương đầy sát cơ đã độc ra dã tâm của hắn nên lần này không tránh mà đánh trả lại một chưởng.

Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long thấy địch nhân phản kích liền gia thêm hai thành công lực.

Bởi vì hắn thấy khi Mai Quân Bích xuất thủ hình như chỉ mới đề tụ ba bốn thành công lực nên bụng thầm mừng.

Nào ngờ chưởng còn chưa đánh tới thì đã cảm thấy một cỗ kình lực vô cùng uy mãnh phản kích lại.

Lúc này Nhậm Long đã hiểu ra mình vừa phạm phải sai lầm rất lớn, hiện lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đánh tiếp không được mà lui về cũng không xong.

Hắn đành đứng tại chỗ dốc toàn lực vào song chưởng cự định nhưng mặt đã tái mét, mồ hôi toát ra đầm trán.

Vốn là người đã qua hàng trăm lần đối địch nên Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long biết rõ lúc này mà mình thu chưởng về tất sẽ bị chưởng lực đối phương chấn vỡ nội tạng mà lập tức tuyệt mệnh đương trường.

Nhưng nếu cầm cự thì thử hỏi được bao lâu?

Với công lực của đối phương hùng hậu như thế thì trước sau gì hắn cũng sẽ sức cùng lực tận mà chết.

Chỉ còn một chút hy vọng là ba người đứng ngoài kịp thời xuất thủ giải cứu.

Đăng Tâm hòa thượng hiểu rằng nếu lúc này mình không xuất thủ thì nhất định Nhậm Long sẽ mất mạng và từ việc đó mà Bàn Thạch bảo sẽ nuôi mối cừu địch với mình.

Xưa nay Đăng Tâm hòa thượng vốn coi thường mọi quy củ của võ lâm, huống chi lúc này tình thế bức bách?

Trước hết y đưa mắt ra hiệu cho Truy Phong kiếm khách cũng rút kiếm từ phía đối diện đâm sang cánh tay phải Mai Quân Bích.

Cả hai đều là nhất lưu cao thủ của võ lâm, một khi đã bất chấp quy luật giang hồ, đương nhiên xuất thủ càng hiểm ác.

Mai Quân Bích thấy đối phương liên thủ hợp kích, tay phải liền thu về một chút rồi đẩy mạnh ra.

Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long mất đà chồm tới nửa bước sau đó bị chưởng lực bảy tám bước.

Mai Quân Bích giải quyết xong được một địch thủ, lùi lại một bước tránh chiêu kiếm đột kích của Truy Phong kiếm khách, tay phải phất ra chặn mũi kiếm, đồng thời tay trái đánh ra tiếp chưởng Đăng Tâm hòa thượng.

Truy Phong kiếm khách không ngờ đối phương cuồng ngông tới mức dám dùng tay không đấu lại trường kiếm liền “Hừ” một tiếng vận thêm hai thành công lực đâm mạnh kiếm sang.

Thế nhưng khi mũi kiếm chưa kịp chạm tới tay áo đối thủ thì lão chợt cảm thấy một luồng lực đạo truyền qua thanh kiếm làm bàn tay run lên suýt nữa buôn rơi thanh kiếm!

Truy Phong kiếm khách là sư đệ của Thái Bạch Thần Ông phái Hoa Sơn, tuy rằng công lực kém xa sư huynh nhưng vẫn là cao thủ của một danh môn, không những kiến thức đa quảng mà võ công cũng không phải hạng tầm thường.

Cảm thấy luồng kình khí theo thanh kiếm đẩy sang, lão biết ngay đó là loại cang khí thượng thừa của Phật môn nên vội vàng nhảy lui lại ba bước!

Giữa lúc đó thì nghe “Bình” một tiếng, đó là hai chưởng của Đăng Tâm hòa thượng và Mai Quân Bích tiếp nhau.

Sau cú tiếp chưởng, Mai Quân Bích bị đẩy lùi sang trái hai bước, còn Đăng Tâm hòa thượng bị đẩy lùi ba bước.

Nói thì chậm, nhưng thực ra tất cả những diễn biến đó xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Thôi Huệ đứng ngoài quan sát, thấy Truy Phong kiếm khách và Đăng Tâm hòa thượng cùng liên thủ nhảy vào đánh Mai đại ca liền rút kiếm xông vào.

Nhưng lúc đó Truy Phong kiếm khách đã bị đánh lui, thế là nàng giao chiến tay đôi với lão.

Truy Phong kiếm khách từ trước đã coi thường Thôi Huệ, nhưng sau vài ba chiêu kiếm lão liền hiểu rằng mình đã lầm.

Thôi Huệ xuất liền một lúc hai chiêu “Tích Không Kiếm Quyết” và “Chỉ Thiên Hoạch Địa”, miệng quát :

- Xem ngươi hiên ngang đạo mạo như thế nhưng thực ra cũng là hạng ti tiện lấy đông hiếp ít mà thôi!

Đương nhiên Truy Phong kiếm khách chẳng khó gì mà không nhận ra thanh Hàn Anh kiếm và Tích Không Kiếm Quyết, trong lòng ngạc nhiên thầm nghĩ :

- “Vừa rồi Đăng Tâm hòa thượng nói nha đầu này có quan hệ với Nhạc Sơn lão nhân quả không sai. Nhưng nó với tên họ Mai kia lại có quan hệ thế nào?”

Lão lùi lại hai bước tránh chiêu hỏi :

- Cô nương là người thế nào với Nhạc Sơn lão nhân? Bần đạo là Truy Phong kiếm khách của phái Hoa Sơn, chúng ta đều là người của Cửu đại môn phái cả, không nên vì hiểu lầm mà xung khắc với nhau...

Thôi Huệ lạnh lùng đáp :

- Cô nương chẳng cần biết ngươi là Truy Phong kiếm khách hay Truy Phong đao khách làm gì. Nay đã đối địch thì còn nói chi đến chuyện giao tình?

Truy Phong kiếm khách vốn cậy thế sư huynh Thái Bạch Thần Ông mà đi đâu cũng được nể sợ, nay bị một thiếu nữ buông lời xúc phạm như thế thì sao chịu nổi?

Lão nổi giận gào lên :

- Đạo gia thương tình ngươi ít tuổi vô tri mới hỏi lai lịch, ngươi đã muốn chết thì chớ trách đạo gia ác độc!

Thôi Huệ mắng lại :

- Ngươi tưởng ta sợ ngươi lắm sao? Nếu có bản lĩnh thì cứ thi thố hết ra xem?

Truy Phong kiếm khách giận cực điểm hét lên :

- Nha đầu xuất thủ đi!

Thôi Huệ thản nhiên đáp :

- Được thôi!

Thực ra Thôi Huệ có đâu không biết đại danh Truy Phong kiếm khách phái Hoa Sơn? Chỉ vì nàng thấy lão và Đăng Tâm hòa thượng liên thủ tập kích Mai đại ca nên mới khinh ghét mà chọc giỡn vậy thôi.

Nay nghe đối phương giục xuất thủ, nàng chẳng cần khách khí gì liền vung kiếm quát :

- Tiếp chiêu!

Lời chưa dứt, Hàn Anh kiếm đã lóe lên phát một chiêu “Ngọc Long Xuất Vân” đâm tới ngực Truy Phong kiếm khách.

Lão đạo nhận ra đó là Đại La kiếm pháp tuyệt học của Nhạc Sơn lão nhân nên không dám tiếp chiêu vội vàng lùi lại, nghĩ thầm :

- “Lẽ ra mình không nên đắc tội với Nhạc Sơn lão nhân, nhưng hỏi mà nha đầu này không chịu nói thì cứ làm như không biết giết nó đi là xong!”

Kiếm pháp của phái Hoa Sơn không phải tầm thường, sau chiêu đầu, lão liền xuất chiêu phản kích.

Trong chốc lát, hai tay kiếm hình thành một cuộc kịch đấu.

Đây nói Đăng Tâm hòa thượng sau khi tiếp chưởng bị chấn lùi lại xông vào ngay, cười hô hô hỏi :

- Tiểu thí chủ công lực thâm hậu, lại tiếp bần tăng một chưởng nữa!

Dứt lời xuất chưởng đánh ra.

Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long trước đó bị đánh bay đi xa bảy tám bước, huyết khí đảo lộn, nhưng sau khi vận công lại thấy mình chưa bị thương.

Lẽ ra hắn phải biết rằng vừa rồi Mai Quân Bích đã hạ thủ lưu tình, nhưng vì nỗi tức giận đã làm mất lý trí nên vừa vận công điều tức xong hắn lại vung chưởng lao vào lần nữa.

Tuy rằng võ công của Đăng Tâm hòa thượng và Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long không phải tầm thường, nhưng hai người này đâu thể bằng Kiệu Tiền tứ sát?

Chỉ là Mai Quân Bích nghĩ rằng trong giang hồ, Cửu đại môn phái vẫn được coi là danh môn chánh phái, tuy đối với cả ba tên này chàng chẳng có chút thiện cảm nào, trái lại còn căm ghét nhưng không muốn kết oán cừu với các môn phái đó.

Bởi thế chàng không xuất tuyệt học đối địch mà chủ yếu nhằm mục đích phòng thủ mà thôi.

Ba người đấu một lúc, Đăng Tâm hòa thượng thấy Mai Quân Bích khí định thần nhàn, xuất thủ rất ung dung, trong lòng kinh ngạc nghĩ thầm :

- “Tiểu tử này chỉ mới hai mươi tuổi là cùng, làm sao lại luyện thành thân thủ cao cường đến thế? Cho dù luyện võ khi còn ở trong bụng mẹ cũng mới bằng nửa thời gian khổ luyện của mình, thế mà chỉ dùng một tay đối địch với hai chúng ta một cách ung dung, chỉ e cả bốn người vây công hắn còn chưa thắng nổi...”

Nghĩ tới đó, y bất giác đưa mắt nhìn quanh, chợt trông thấy Thượng Quan Yến đang đứng theo dõi cuộc đấu giữa Truy Phong kiếm khách và Thôi Huệ với vẻ rất lo lắng.

Biết rằng hai nữ nhân kia có quan hệ rất mật thiết với Mai Quân Bích, lập tức trong đầu Đăng Tâm hòa thượng nảy ra một ý :

- Bắt lấy nha đầu đó để uy hiếp tiểu tử họ Mai giao bảo vật ra, há chẳng hơn liều mạng đấu với hắn một cách vô vọng như thế?

Nghĩ là làm ngay, y liên xuất thủ nhằm Mai Quân Bích đánh ra một hư chiêu rồi bất thần lao tới Thượng Quan Yến.

Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh khoanh tay đứng ngoài quan chiến, nhưng trong lòng cũng đã sắp sẵn âm mưu của mình.

Thấy Đăng Tâm hòa thượng lao tới Thượng Quan Yến, hắn làm gì không hiểu ra ý đồ của tên hòa thượng?

Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh “Hừ” một tiếng rồi cũng lao về phía nàng.

Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn tay cầm trường kiếm quan sát cuộc đấu, thấy Mai Quân Bích và Thôi Huệ đều không thua kém địch nhân, nỗi lo lắng giảm dần.

Không hiểu sao từ khi thấy Thôi Huệ và Thượng Quan Yến, nàng rất có cảm tình với hai thiếu nữ xinh đẹp này.

Về sau Mai Quân Bích xuất hiện, nét anh nhi tuấn tú và phong độ trác tuyệt của chàng lập tức làm nàng xao xuyến.

Thế là Vu Thục Nhàn đứng ngây người nhìn chàng đấu với Đăng Tâm hòa thượng và Nhậm Long mà quên cả việc tra kiếm vào bao!

Nhưng tới khi thấy Đăng Tâm hòa thượng và Công Tôn Khánh trước sau cùng lao về phía Thượng Quan Yến, nàng cũng đoán ra ý đồ của hai tên này, kinh hãi nghĩ thầm :

- “Vị tiểu cô nương đó có lẽ võ công không được cao cường cho lắm, tất không phải địch thủ của hai người kia...”

Ý nghĩ chưa dứt, nàng cũng tung mình lào tới Thượng Quan Yến.

Như vậy là cả ba người đều có cùng hành động nhưng mục đích khác nhau.

Đăng Tâm hòa thượng tuy xuất phát sớm hơn một chiêu nhưng khoảng cách có phần xa hơn, vì thế lao tới mục tiêu cùng một lúc với Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh.

Tên hòa thượng vừa cách Thượng Quan Yến hai bước đang vươn trảo định chộp ra thì bị Âm Thế Tú Tài đuổi kịp đánh sang một chưởng.

Y vốn dốc hết tâm trí vào việc bắt giữ Thượng Quan Yến nên đâu đề phòng biến cố bất ngờ này?

Vừa cảm thấy chưởng phong đánh tới sườn, Đăng Tâm hòa thượng không kịp tránh đành xuất chưởng tiếp chiêu.

- Bình!

Song chưởng tiếp nhau nổ vang một tiếng, cả hai đối thủ đều bị đánh bật sang hai bên cách hai bước.

Đăng Tâm hòa thượng định thần nhìn lại mới nhận ra kẻ vừa tập kích mình liền cười hô hô nói :

- Thì ra là Công Tôn thí chủ, thật không hổ danh là Âm Thế Tú Tài!

Công Tôn Khánh cười nham hiểm đáp :

- Không ngờ Đại sư mà cũng dùng tới hạ sách này!

Đăng Tâm hòa thượng cười đáp :

- Sao lại bảo rằng hạ sách? Âm Thế Tú Tài đã làm điều gì, tất đó là thượng sách mới phải chứ.

Công Tôn Khánh chỉ “Hừ” một tiếng không đáp, lại tiếp tục xuất chiêu công tới.

Đăng Tâm hòa thượng cũng không nói nữa vung chưởng phản kích.

Thế là hai người diễn ra một cuộc ác đấu.

Nhờ vậy mà Vu Thục Nhàn đến kịp, kêu lên :

- Yến muội! Mau chạy sang đây!

Thượng Quan Yến thấy hai tên lao tới đã rút kiếm ra sẵn sàng xuất thủ, mặc dù biết rằng khó cự nổi hai cường địch.

Nay nghe Vu Thục Nhàn gọi, nàng liền chạy sang ngay.

Lại nói Thôi Huệ và Truy Phong kiếm khách liều đấu ba bốn mươi chiêu mà vẫn chưa ai chiếm được thượng phong.

Truy Phong kiếm khách đã thi triển hết tuyệt kiếm của bổn môn rắp tâm dồn đối phương vào tử địa, nhưng Thôi Huệ tay phải xuất Đại La kiếm pháp, tay trái thi triển Tích Không Kiếm Quyết đến độ lâm li, thậm chí bức được địch nhân phải sa vào thế bị động đối phó.

Còn Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long được Đăng Tâm hòa thượng trợ lực còn có thể cầm cự nổi với Mai Quân Bích.

Nào ngờ mới được mấy chiêu, Đăng Tâm hòa thượng bỏ mặc hắn một mình lao sang Thượng Quan Yến, thế thua là không tránh khỏi.

Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long biết rõ điều đó nên trong lòng vừa lo vừa giận. Chỉ là cường địch ở ngay trước mắt nên chỉ đành liều mạng dốc tận lực để mong bảo toàn mạng sống mà thôi.

Giữa lúc tình thế của hắn đang hết sức nguy ngập thì bỗng đâu vang lên những tiếng xé gió vun vút cùng vô số ánh ngân quang nhằm bắn vào người Mai Quân Bích!

Chàng vội lùi lại một bước tay rút thanh Côn Ngô kiếm khỏi bao múa lên loang loáng tạo thành một bức màn che kín toàn thân.

Chỉ nghe một chuỗi tiếng loảng xoảng của sắt thép va vào nhau, tất cả những ám khí bắn vào đều bị Côn Ngô kiếm chém đứt đôi rơi xuống nền điện.

Cùng lúc đó bên ngoài cửa miếu điện có tiếng hú vang, rồi một nhân ảnh lao vào như ánh chớp tay cầm binh khí đâm tới ngực Mai Quân Bích!

Hành động này của người kia thần tốc đến nỗi không ai kịp trông thấy rõ lư sơn chân diện của hắn!

Mai Quân Bích cả kinh vội đưa kiếm chống đỡ.

Tiếng binh khí tiếp nhau vang lên chát chúa, chỉ sau chớp mắt hai người đã giao thủ ba bốn chiêu.

Đăng Tâm hòa thượng cười hô hô nói :

- Thì ra Phạm lão tam cũng tới đây nữa!

Lời chưa dứt đã bỏ Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh lao sang phía Mai Quân Bích, tay trái giương lên.

Chuỗi niệm châu thoát khỏi tay bay thẳng tới Mai Quân Bích, được nửa đường thì tách ra bắn cả vào lưng chàng.

Ngay sau đó y còn quay lại, tay giữ một hạt niệm châu cuối cùng bắn vào ngực Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh đang đuổi theo mình.

Tên này chỉ nhếch mép cười nhạt, chờ cho hạt niệm châu bắn tới gần mới đưa tay trái ra bắt lấy.

Nào ngờ Âm Thế Tú Tài vừa bắt được viên châu thì cảm thấy lòng bàn tay đau nhói như bị dao cứa phải.

Nguyên là viên châu có hình lục lăng rất sắc, Đăng Tâm hòa thượng lại bắn đi theo đường xoắn.

Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh không phòng trước điều này đưa tay bắt bị cứa đứt đến chảy cả máu!

Tức giận quát lên :

- Tên lừa trọc! Loại hòa thượng gì mà ngay đến chuỗi tràng hạt cũng được chế tạo để ám toán hại người?

Đăng Tâm hòa thượng cười đáp :

- A di đà Phật! Nói thật cho thí chủ hay rằng trên chuỗi hạt của bần tăng có bôi chất kịch độc, người nào nắm phải bị chảy máu, chỉ trong vòng hai canh giờ là bị độc chất phát tác mà chết! Thông thường bần tăng dùng thứ đó để đối phó với độc xà mãnh thú mà thôi, không ngờ Công Tôn thí chủ dám đùa với sinh mệnh dùng tay bắt thứ chết người đó làm gì?

Hắn cười đắc ý tiếp :

- Đó quả thật là thiên ý! Bần tăng được đưa Công Tôn thí chủ đến cõi cực lạc cũng là điều tốt thôi! Hô hô hô...

Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh nghe nói mặt biến sắc, nghiến răng gào lên :

- Lừa trọc! Ta sẽ liều mạng với ngươi!

Dứt lời rút cương đao lao tới...

Vừa lúc ấy Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long được người khác trợ giúp đấu với Mai Quân Bích liền nhảy ra khỏi vòng đấu, hướng sang bọn hắc y hán tử của Huyền Nữ giáo đứng bên thần án, tay vung lên.

Lập tức một chùm ngân quang bắn thẳng vào cổ họng mười mấy tên hắc y hán tử!

Đó chính là mười hai mũi Kim Tiền tiêu thành danh của Thập Nhị Kim Tiền đã làm không ít cao thủ võ lâm bỏ mạng.

Tiếng la thảm vang lên khắp miếu điện, cả mười mấy tên đệ tử của Huyền Nữ giáo bị Kim Tiền tiêu bắn trúng cổ họng đổ nhào xuống!

Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long không dừng lại ở đó, tay lại không ngừng vung lên nhắm vào những người khác...

Chỉ thấy Kim Tiền tiêu bay ra mỗi lúc một nhiều loang loáng khắp miếu điện nhằm vào tất cả mọi người còn sống sót ở trong đó!

Dám đoán Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long đã phát điên muốn giết hết cho hả giận bất chấp bạn thù...

Nhưng trên thực tế, những người trong miếu điện này, kể cả Truy Phong kiếm khách và Đăng Tâm hòa thượng cùng thuộc Cửu đại môn phái, có ai là bằng hữu của hắn?

Nói rằng Thập Nhị Kim Tiền nhưng từ trong tay ác Nhậm Long có không biết bao nhiêu mũi Kim Tiền tiêu bay ra như đàn ong loang loáng khắp miếu điện!

Chúng nhân thấy vậy đều thất kinh biến sắc!

Bây giờ không ai phân biệt địch ta nữa, cùng xuất thủ đối phó với hiểm họa chung.

Mai Quân Bích thi triển Ban Nhược thần công, những người còn lại cũng vung đao xuất kiếm đánh rơi ám khí.

Không bao lâu, hiểm họa Kim Tiên Tiêu bị diệt trừ, nhưng Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long cũng biến đi đâu mất tích.

Chắc rằng hắn nhân thấy tuyệt chiêu của mình không thu được hiệu quả nên thừa lúc mọi người hỗn loạn đã trốn đi.

Đăng Tâm hòa thượng rất căm giận Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long bất chấp đạo nghĩ hạ độc thủ đối với cả đồng đạo trong Cửu đại môn phái, nhưng hắn đã đi xa còn biết làm gì được nữa?

Y nghĩ thầm :

- “Món nợ này đành gác lại để sau sẽ tính!”

Việc quan trọng trước mắt là hai bảo vật hiện đang ở trong tay Mai Quân Bích, nếu bây giờ không nhân cơ hội mà đoạt lấy thì còn chờ đến lúc nào?

Huống chi bây giờ Nhậm Long có bỏ đi thì đã có một trợ thủ rất đắc lực giúp một tay, hỏi sao hắn không phấn chấn?

Thấy người vừa đến chưa tiếp tục động thủ với Mai Quân Bích, Đăng Tâm hòa thượng cười hi hi nói :

- Phạm lão tam! Vị thiếu niên anh tài này là Mai Quân Bích của phái Thiên Thai. Vị Mai thí chủ đã lấy được hai vật võ lâm kỳ bảo ở Ca Lạc sơn trang mất rồi, xem ra chuyến này chúng ta đến đây chỉ uổng công thôi!

Hắn tự biết mình tuyệt không phải là đối thủ của Mai Quân Bích nhưng lại không muốn giương mắt nhìn bảo vật mất vào tay người khác nên nói khích Phạm lão tam một câu để thử dò xem tâm ý đối phương ra sao. Nếu tên này chịu liên thủ đối phó với Mai Quân Bích thì còn gì bằng nữa?

Mai Quân Bích nhìn lại, thấy người được gọi Phạm lão tam là một lão nhân gầy đét, đầu trọc, chừng năm mươi tuổi.

Binh khí của lão là một vật gần giống thanh kiếm nhưng dày hơn nhiều và hơi cong dài chừng ba thước, mũi rất sắc.

Lão này chính là nhân vật uy danh hiển hách của phái Chung Nam, danh hiệu Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam.

Vừa rồi do bắn ngân đạn vào đều bị Mai Quân Bích chém đứt cả nên mới nổi giận lao vào chàng tấn công.

Nhưng ngay sau đó, cuộc đấu tạm ngưng vì mọi người lo đối phó với Kim Tiền tiêu của Nhậm Long.

Chỉ đấu vài chiêu, Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam đã nhận ngay Mai Quân Bích không phải là nhân vật bình thường dễ dàng thắng được.

Nghe Đăng Tâm hòa thượng buông lời nói khích, lão nghĩ thầm :

- “Rõ ràng tên lừa trọc này địch không lại tiểu tử kia nên khích tướng muốn mình đỡ cho hắn một tay đây mà!”

Nghĩ thế liền nhếch mép cười nhạt đáp :

- Quân tử không nói quanh co. Ai cũng đã vượt đường xa ngàn dặm tới đây, nếu để người khác chiếm mất tiện nghi thì Cửu đại môn phái đâu còn chỗ lập túc trong giang hồ nữa? Không biết Truy Phong đạo hữu và đại sư nghĩ sao?

Truy Phong kiếm khách cười đáp :

- Bần đạo cũng có ý như hai vị thôi! Vì hai bảo vật đó mà đã có hàng trăm ngàn đồng đạo võ lâm phải hy sinh tính mạng, tàn sát lẫn nhau để tranh đoạt. Chỉ có Cửu đại môn phái chúng ta mới có tư cách bảo quản hai bảo vật đó mà không thể để lọt vào tay bất cứ người nào khác!

Chúng làm như thiên hạ võ lâm là của riêng Cửu đại môn phái không bằng!

Mặc dù nói thì nghe hùng hồn đanh thép như vậy nhưng không tên nào dám xuất thủ trước.

Mai Quân Bích quét mắt nhìn chúng, cười khinh khỉnh nói :

- Nếu ba vị có nhã hứng thì cứ liên thủ mà tấn công vào một lúc cũng được!

Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam sầm mặt lại quát lên :

- Tiểu tử! Ngươi coi lão phu là hạng người thế nào?

Đăng Tâm hòa thượng vội chắp tay hợp thập nói :

- Thiện tai! Thiện tai! Phạm lão tam! Vị Mai thí chủ đó nói không sai đâu! Chỉ sợ rằng cả ba người chúng ta liên thủ cũng khó mà...

Tuy Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam biết rằng Đăng Tâm hòa thượng nói khích nhưng đường đường là một cao thủ của danh môn đại phái lừng tiếng trên giang hồ nhiều năm nay, đâu chịu để người khác xem thường?

Không để Đăng Tâm hòa thượng nói xong, lão sấn vào hai bước đưa chiếc Kim Thấu lên quát :

- Tiểu tử tiếp chiêu!

Mai Quân Bích tra Côn Ngô kiếm vào vỏ ôm quyền nói :

- Nếu các hạ xuất thủ một mình thì tiểu sinh chỉ dùng tay không bồi tiếp vậy!

Phạm lão tam trừng mắt nói :

- Tiểu tử! Ngươi cho rằng lão phu chỉ dùng quyền cước mà không thắng được ngươi sao?

Dứt lời cũng tra ngọn Kim Thấu vào bao, đồng thời xuất thủ như chớp, hữu chưởng nhằm đánh vào ngực Mai Quân Bích, còn tay trái xuất hai chỉ điểm vào huyệt Thiên Đột ngay bên dưới yết hầu chàng.

Mai Quân Bích lánh sang trái nửa bước tránh chiều rồi nhằm vào vai Phạm lão tam đánh trả lại một chưởng.

Phạm lão tam vừa phát hai chiêu không trúng thì chưởng lực đối phương đã đánh ập sang, kinh hãi nghĩ thầm :

- “Xem ra chưởng lực của tên này hùng hậu chẳng kém gì mình! Làm sao hắn còn ít tuổi mà có nội lực thâm hậu đến thế? Nghe Đăng Tâm hòa thượng tán dương hắn đến tận mây xanh, xem chừng chúng đã từng giao thủ và tên lừa trọc đó bị tiểu tử này cho nếm khổ đau rồi chứ chẳng sai!”

Ý nghĩ đó thoáng qua rất nhanh, khi chưởng lực Mai Quân Bích đánh tới, lão vung hữu chưởng tiếp chiêu còn tay trái vươn trảo chộp vào sườn phải chàng.

Thấy đối phương biến chiêu, Mai Quân Bích cũng thu chiêu chưởng biến thành trảo chộp tới Uyển mạch Phạm lão tam.

Lão trọc “Hừ” một tiếng, tay trái thu về, còn tay phải dùng một chiêu “Họa Long Điểm Tinh” xòe hai chỉ chọc vào mắt địch.

Cả hai đều xuất thủ rất nhanh.

Mai Quân Bích thấy Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam ngay từ chiêu đầu tiên đã hạ độc thủ thì rất tức giận tăng cường công thế.

Sau mười chiêu, Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam càng đánh càng sốt ruột, không ngờ tiểu tử này còn ít tuổi mà võ công cao thâm hơn cả mình.

Lão chẳng cần nghĩ đến thân phận nữa rút ngay binh khí ra đối địch.

Mai Quân Bích cười hô hô nói :

- Lẽ ra các hạ nên làm thế từ trước thì hơn!

Phạm lão tam chẳng nói lời nào nghiến răng đam Kim Thấu vào.

Giữa lúc đó thì Thôi Huệ và Truy Phong kiếm khách lại tiếp tục cuộc ác đấu vừa bị gián đoạn giữa chừng.

Thôi Huệ tận lực thi triển Đại La kiếm pháp và Tích Không Kiếm Quyết đấu với một cao thủ của Kiếm phái Hoa Sơn đến nan phân nan giải.

Từ xa nhìn lại chỉ thấy kiếm quang loang loáng, kiếm khí ràn rạt và nhân ảnh chập chờn mà không phân rõ được người.

Luận về võ công thì Thôi Huệ không bằng đối phương nhưng kiếm pháp lại tinh diệu kỳ ảo hơn nên Truy Phong kiếm khách không dám bức lại gần.

Xét về cục thế thì song phương đánh thành bình thủ.

Tích Không Kiếm Quyết là võ công chí thượng chủ yếu dùng khí công để khắc chế địch nhân.

Thôi Huệ được gia gia là Nhạc Sơn lão nhân chân truyền nên xuất chiêu hết sức kỳ ảo, chỉ tiếc rằng công lực hỏa hầu chưa đủ nên phát huy chưa hết uy lực.

Cuộc đấu càng kéo dài, nội lực của nàng hao tổn càng nhiều vì thế kiếm chiêu đánh ra không còn tinh diệu nữa.

Truy Phong kiếm khách là tay lão luyện giang hồ đâu không nhận ra sự thay đổi có lợi cho mình đó?

Hắn liền quát to một tiếng nhảy lên cao ba trượng, từ trên không lao đầu chúc xuống, trường kiếm đánh ra như bão táp.

Chỉ thấy hàng chục hàng trăm tia kiếm ảnh chụp xuống đầu Thôi Huệ.

Đó chính là chiêu tuyệt học “Thái Hồng Hoành Không” của phái Hoa Sơn.

Thôi Huệ bị vây giữa màn kiếm dày đặc, tình thế trở nên vô cùng nguy ngập.

Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn đứng ngoài quan chiến đã mấy lần định xuất kiếm tương trợ cho Thôi Huệ nhưng thấy song phương chưa ai chiếm được tiên cơ nên không tiện xuất thủ.

Nhưng nay thấy Thôi Huệ lâm vào thế hiểm thì rất lo lắng, không kịp suy nghĩ gì thêm liền xuất kiếm lao vào vòng chiến.

Thượng Quan Yến thấy vậy cũng kêu lên :

- Huệ thư! Tiểu muội đến giúp thư thư đây!

Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh không ngờ Tam tiểu thư can thiệp vào cuộc chiến không phải của mình.

Hơn nữa lao vào màn kiếm lợi hại “Thái Hồng Hoành Không” lừng danh thiên hạ của phái Hoa Sơn đâu phải chuyện bình thường?

Lúc này Công Tôn Khánh vẫn cầm trong tay hạt niệm châu tẩm độc của Đăng Tâm hòa thượng, liền kẹp vào giữa ngón giữa và ngón cái nhắm chính xác giữa hậu tâm Truy Phong kiếm khách bắn ra.

Thôi Huệ thấy đối phương lao lên không đâm kiếm xuống đầu mình với thế “Thái Sơn Áp Đỉnh” lợi hại như thế, tuy trong bụng thầm run nhưng vẫn điềm tĩnh ứng phó, đề vào một khẩu chân khí rồi vận công vào tay phải vung Hàn Anh kiếm thi triển một chiêu “Hoành Giá Kim Lương” chém vào giữa màn kiếm ảnh của đối phương, đồng thời tay trái cũng xuất “Tích Không Kiếm Quyết” đánh ngược lên.

Diễn tả thì chậm, nhưng hành động của cả năm người chỉ trong vài nháy mắt, gần như rất khó phân biệt trước sau.

Thôi Huệ phát kiếm chém vào màn kiếm khí nhưng chưa kịp chạm tới kiếm đối phương thì chợt nghe “Keng” một tiếng làm bùng lên một đốm lửa...

Nguyên trước đó Truy Phong kiếm khách nghe tiếng ám khí bắn tới lưng mình liên quay phắt lại vừa lúc hạt niệm châu do Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh bắn tới, vội vàng vung kiếm ra đỡ.

Hạt niệm châu bắn trúng thanh kiếm làm bùng lên một quầng lửa và một tiếng nổ vang rền, lúc đó Truy Phong kiếm khách còn lơ lửng trên không cả người lẫn kiếm bay dạt đi mấy thước...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play