Đêm đó, A Hữu toàn thân đẫm máu, chạy đến đây báo tin cho y…

Diệp Đông Doanh vì muốn trừ khử y, muốn y phải lộ mặt nên đã tìm mọi cách, tra ra hành tung rồi đến uy hiếp dưỡng phụ, dưỡng mẫu…

Vốn dĩ trước đây, một mình hắn không thể làm khó dễ cho nghĩa phụ, chưa kể đến còn có cặp Tả Hữu kia… nhưng thực không ngờ, Diệp Đông Doanh đã luyện tà công phu nào đó, trở nên nửa người nửa ma quỷ, phía sau còn có một cao thủ khác trợ giúp, kẻ này có thể đọc ra yếu điểm của nghĩa phụ, khiến Diệp Đông Doanh thừa cơ tấn công…

Nghĩa phụ chết, A Hữu vừa bị thương, vừa tránh né truy sát đến báo tin… Nghĩa mẫu được A Tả đưa đi, nhưng hiện tại vẫn không rõ tung tích sống chết…

Diệp Phương Thành cười lạnh, nhị ca của y đã đạt được mục đích, y làm sao có thể bàng quan, làm sao có thể tiếp tục trốn tránh, cùng Tiểu Ly ẩn cư đây?

Nghĩa phụ… người cha nuôi phiền phức đó, người lúc nào cũng ép y thành thân, còn nói phải “kính nhường” thê tử…

Người lúc trách y thường nói rằng sẽ từ bỏ đứa dưỡng tử vô tâm này, sẽ đi nhận thêm vài đứa ngoan ngoãn khác, truyền thụ cho Vô Ảnh kiếm pháp, thiết lập lại Huyền Đạo giáo chân chính…

Còn có, A Hữu…

Hắn nằm dưới đất lạnh kia, kẻ luôn tự nhủ, nhất định phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với A Tả, hai kẻ bọn hắn, không ai được chết trước, cũng không ai được chết sau, còn phải chôn Tả Hữu đúng vị trí, không được nhầm lẫn…

Tả Hữu song sát, kẻ còn lại phải cố sống, nhưng hẳn sẽ rất thê lương mỗi khi nhìn sang bên phải, vị trí trống mãi mãi không được lấp đầy, hoảng loạn giống như nhìn vào trong tấm gương mà không thấy cái bóng của mình vậy...





Vô Nhân với Diệp Phương Thành tuy không có điều kiện thường xuyên tiếp xúc nhưng có thể xem là tri kỉ nhờ tương ngộ mà có được. Diệp Phương Thành còn từng giúp hắn một lần, có thể ví như ân công…

- Diệp Phương Thành, ta hiểu ngươi nghĩ gì…- Vô Nhân đặt tay lên vai y - Dù ngươi từng không muốn để dã tâm tầm thường trói buộc, nhưng nghĩa phụ ngươi nói không sai đâu… đạo nhân đó, hẳn là cũng nhìn thấy chút căn cơ…

Diệp Phương Thành mở ra lòng bàn tay, tự nhìn vào bàn tay mình, ánh mắt phức tạp…

- Ở đây cứ giao cho ta, ngươi hãy đi bình định thiên hạ! – Vô Tâm đầy thành thực nói – Ta nhất định bảo vệ nàng, bảo vệ hài nhi của ngươi…

Năm xưa nghĩa phụ của y vì sao lại muốn y trở về hoàng cung? Lẽ nào người cũng cho rằng, y phải đi con đường đó ư?

Không còn là việc muốn hay không, có dã tâm hay không, chính là thiên mệnh vừa vặn sắp đặt… Diệp Đông Doanh tham vọng vô biên, thủ đoạn tàn nhẫn, phi nhân tính… hiện giờ, không có ai là đối thủ của hắn… Tứ ca của y cương trực, hùng dũng nhưng thiếu mưu lược, ẩn nhẫn cần thiết. Bản thân Thần Hi hội tụ đủ yếu tố nhưng chưa đủ thế lực, chưa kể đến, hắn còn đi con đường phục quốc gian nan… Mà thiên hạ bây giờ không thể rơi vào tay kẻ điên cuồng độc ác Diệp Đông Doanh …

Không phải y chưa từng dự liệu đến chuyện mình phải tham gia tranh đoạt thiên hạ, chỉ là không nghĩ rằng, ngay trong những ngày tháng ngắn ngủi vừa trôi qua, khi y muốn bao bọc cho nữ nhân đó lại xảy ra biến cố lớn đến vậy. Thậm chí, còn chẳng thể đợi đến ngày hài tử của mình chào đời…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play