Lúc nửa đêm thanh vắng, một bóng hình linh hoạt nhanh chóng tiến nhập Dưỡng Tâm điện của hoàng đế, hành động vô cùng dứt khoát…
Lúc này lão hoàng đế đang một mình ngồi dưới hiên thưởng trăng, trong ánh mắt già nua vẫn còn những tính toán thâm thúy.
- Phi Hương tham kiến bệ hạ! – từ phía sau lão, giọng nữ tử vang lên.
- Miễn lễ! – Lão hoàng đế khẽ xoay đầu ra hiệu bảo nàng ta tiến lên trước mặt lão. – Mau báo tin cho trẫm.
- Muôn tâu bệ hạ, nô tỳ vẫn theo dõi hành tung nhị hoàng tử dưới danh nghĩa làm việc cho ngài, mấy dạo gần đây, hoàng tử có vẻ thần bí hơn, rất khó tiếp cận, hơn nữa lại đặc biệt coi trọng một tên dược sư kì bí nào đó…
Phi Hương một mặt vẫn giữ thái độ chậm rãi bẩm báo, trong lòng nóng như lửa đốt vì chuyện của Diệp Phương Thành. Làm thế nào hoàng đế lại có ý dung túng nhị hoàng tử đến vậy, gây khó dễ cho ngũ hoàng tử, còn bảo nàng hãy cứ làm việc cho Diệp Đông Doanh…
- Dược sư như thế nào? – Lão hoàng đế bán tín bán nghi hỏi.
- Là người đã chữa thương cho nhị hoàng tử sau khi bị bát hoàng tử đả thương, người này giấu mặt, danh tính chỉ gọi là Uất tiên sinh…
- Vậy sao? Đặc biệt điều tra tung tích của hắn cho trẫm… – Diệp Hân Dịch cẩn thận đề phòng, nhưng ngàn lần cũng chưa nghĩ tới đó lại là Trác Tử Cuồng còn sống.
- Dạ… – Phi Hương phục mệnh, có ý nấn ná.
Biểu tình của nàng ta nhanh chóng lọt vào mắt lão hoàng đế, lão nhìn thẳng nàng, ánh mắt như chim ưng sáng quắc hỏi.
- Nói?
- Nô tỳ…
Phi Hương không biết là có nên nói ra hay không, nàng ta muốn hoàng đế dù làm thế nào vẫn lưu lại một con đường sống cho Diệp Phương Thành. Cũng như hoàng đế từng nói, chỉ cần hoàn thành đại cuộc, sẽ ban thưởng một nguyện vọng cho nàng. Giờ nàng ta chưa cần nghĩ tới có được ban hôn với y hay không, chỉ cần giữ lại mạng cho y là tốt rồi…
Diệp Hân Dịch làm sao lại không hiểu chứ? Lão vịn thành ghế đứng lên, trầm trầm xa xôi, phong thái bình thản hơn mà nói:
- So với thiên hạ, ái tình có quá nhỏ bé mong manh…?
Phi Hương nghe đến nửa câu sợ chết khiếp, sợ lão vì chọn thiên hạ cho Diệp Đông Doanh mà không màng đến Diệp Phương Thành cũng là hài tử của lão, bỏ qua phụ tử tình thâm… Nàng ta đang vừa định quỳ xuống đất thì lão ta lại thâm sâu mà cười nói:
- Chỉ cần ngươi làm việc cho trẫm không khinh suất, ngũ hoàng tử cũng không thể chết… Lui ra đi!
…
…
Hoa viên của Dưỡng Tâm điện dường như lại trở lại với cái tĩnh mịch.
Dưới một gốc lan là bóng dáng hiu quạnh của kẻ được xưng tụng là đấng chí tôn.
Lão vươn bàn tay già nua gầy gò xoa lên thân cây xù xì, thấp giọng như tỉ tê:
- Nhược Lan, ta nhớ năm đó dưới gốc lan này, có một nữ nhân si ngốc là nàng đã hỏi ta, liệu có bao giờ ta thực sự rung động vì nàng, liệu nếu chưa từng xuất hiện Vân Linh, ta có thể thật tâm yêu nàng…
Gió khẽ thổi qua tán cây rồi lại lặng lẽ…
- Lúc đó ta không thể trả lời, và bây giờ cũng đã quên cảm giác khi đó rồi… – Lão thở dài ra, chạm trán vào gốc lan – Nàng biết không, thiên hạ và ái tình cá nhân, cuộc đời ta không biết có bao nhiêu lần rạch ròi đến nhẫn tâm rồi lại xuẩn ngốc cố chấp… Nhưng mà, nàng hãy hiểu, chuyện ta đang làm hoàn toàn không phải là vì ta cảm thấy nợ nàng. Mà thực sự, chuyện này có thể là điều mà nàng không hề mong muốn…
Phải, lão là người nắm giữ thiên hạ, thiên hạ là do lão giành giật về mà có được, bản thân lão phải là người định hướng cho thiên hạ của mình…
Lão đã có chủ ý giao thiên hạ cho ai… chính là đứa con có bề ngoài giống lão năm xưa nhất, Diệp Phương Thành.
Luận về tài trí mưu lược, Diệp Phương Thành hoàn toàn có thể làm vua, chỉ có điều, đứa con này của lão thiếu một phần dã tâm. Bản thân y giống Nhược Lan mẫu thân của mình, thích cuộc sống đơn giản, phóng khoáng tự tại mà ấm áp. Chỉ có thể bằng cách khiến cho y tổn thương một chút, uất hận một chút, tạo cho y áp lực thì y mới có động lực, có quyết tâm để nắm lấy thiên hạ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT